• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, lúc Diệp Tiểu Ý đang tắm nắng ở vườn hoa thì Quý Bạc Như gọi điện đến.
Quý Bạc Như nói trong điện thoại: “Tiểu Ý, anh tìm thấy mẹ em rồi…”
Diệp Tiểu Ý sửng sốt: “Quý đại ca, anh nói thật sao?”
“Ừm, anh tìm thấy thông tin của mẹ ở một bệnh viện tư nhân, em có muốn đi cùng anh đến thăm bà ấy không?” Quý Bạc Như nói: “Anh biết, Ôn Nam không cho phép em đi thăm bác ấy.”
Diệp Tiểu Ý rất nhớ mẹ của mình, cô lập tức đồng ý.
Nửa tiếng sau, Quý Bạc Như đích thân tới đón Diệp Tiểu Ý,dẫn cô đến bệnh viện.
Cô vừa mới đi, người giúp việc đã gọi điện ngay cho Ôn Nam: “Ôn tiên sinh, Diệp tiểu thư bỏ trốn cùng một vị tiên sinh họ Quý rồi…”
Bỏ trốn sao?!
Diệp Tiểu Ý, gan của cô lớn quá rồi!
Ôn Nam nghe tin Diệp Tiểu Ý bỏ chạy liền nổi trận lôi đình! Hắn tuyên bố hủy cuộc họp, lái xe về nhà.
Người giúp việc nói: “Nghe cuộc điện thoại của Diệp tiểu thư và Quý tiên sinh thì hình như bọn họ đi tìm ra mẹ Diệp tiểu thư rồi.”
Quý Bạc Như, tốt lắm!
Dám đối đầu với tôi, anh chết như nào cũng chẳng biết được đâu.
Ôn Nam nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, hắn lái xe đến bệnh viện.
Hắn lái xe như bay, chưa đầy nửa tiếng liền đến được bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện vừa đúng lúc Diệp Tiểu Ý bước xuống xe của Quý Bạc Như. Quý Bạc Như dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô, hắn mở cửa xe giúp cô rồi đỡ cô xuống xe.
Diệp Tiểu Ý cười dịu dàng nói cảm ơn.
Ôn Nam nhấn ga rồi đột nhiên đâm vào chiếc xe Bingley của Quý Bạc Như.
Theo bản năng, Quý Bạc Như ôm lấy eo của Diệp Tiểu Ý, hắn quan sát cô một lượt rồi lo lắng hỏi: “Tiểu Ý, em không sao chứ?”
Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Không…”
Cô chưa nói dứt lời, Ôn Nam xuống xe, đến trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt châm biếm: “Quý thiếu gia, cậu rất rảnh rỗi sao?”
Diệp Tiểu Ý nhìn nụ cười trên mặt của Ôn Nam, sống lưng bỗng lạnh buốt, cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Quý Bạc Như, run run nói: “Ôn…Ôn Nam…anh…sao anh lại đến đây…”
“Cô rất bất ngờ sao?”
“Không phải…em…em…”
“Diệp Tiểu Ý, gan của cô ngày càng lớn rồi!” Ôn Nam dùng một tay kéo Diệp Tiểu Ý, còn tay kia thì nắm lấy cổ của cô, nói một cách đầy hung dữ: “Dạo gần đây cô sống quá thỏa mái rồi phải không? Ôm tôi và ông người đàn ông khác có khác nhau không?”
“Em…em không có…” Diệp Tiểu Ý nói rất khó khăn.
Quý Bạc Như nổi giận, hắn nắm chặt bàn tay: “Ôn Nam, cậu có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đi, đừng ức hiếp phụ nữ!”
“Tôi dạy dỗ người phụ nữ của tôi thì liên quan gì tới anh? Anh quên bài học lần trước rồi sao?” Ôn Nam lạnh lùng nói.
“Anh có phải là đàn ông không? Đi ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối như vậy anh thấy rất vui phải không?” Quý Bạc Như bất bình: “Nếu cậu không muốn trân trọng cô ấy nữa thì để tôi dẫn cô ấy đi.”
Ôn Nam mặc kệ Quý Bạc Như, hắn nhìn Diệp Tiểu Ý đầy khiêu khích nói: “Nói cho hắn biết, người đàn ông của cô là ai? Cô đi cùng với ai?”
Diệp Tiểu Ý nhớ lại chuyện lần trước ở sân thượng của quán rượu, trong lòng chợt sợ hãi vội nói: “Người đàn ông của em là anh, em nghe anh, đi cùng với anh…”
Quý Bạc Như sắc mặt trắng bệch: “Tiểu Ý, sao em lại phải cầu xin một tên cặn bã như hắn chứ? Anh đưa em đi!”
“Quý đại ca, cảm ơn anh giúp đỡ em…Em không muốn liên lụy đến anh.”
Ôn Nam buông cổ của Diệp Tiểu Ý ra rồi kéo cô vào trong lòng, hắn nói với Quý Bạc Như: “Nghe thấy chưa? Cho dù cô ấy có bị tôi giày vò đến chết thì cô ấy cũng không đi cùng anh đâu. Quý thiếu gia, nếu lần sau cậu còn dám lừa người phụ nữ của tôi nữa thì tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây.”
Dứt lời, Ôn Nam kéo Diệp Tiểu Ý vào bệnh viện.
Quý Bạc Như nhìn theo bóng lưng của Diệp Tiểu Ý bị Ôn Nam kéo đi thì siết chặt nắm tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK