Bối Bối không đói lắm, cô ăn được vài miếng cá và húp vài ngụm canh thì không chịu ăn nữa, Sa Nghị thấy còn thừa nửa bát cơm bèn nhíu mày, rồi dỗ dành cô ăn thêm vài thìa thịt viên, anh dỗ dành mãi nên Bối Bối đành há miệng cho anh đút một thìa, sau đó, Sa Nghị lấy giấy ăn lau miệng cho Bối Bối, anh đã quen với việc làm bảo mẫu cho Bối Bối, nhưng ba cô bạn kia lại cực kỳ kinh ngạc
“Ôi, cực phẩm, cực phẩm nha!” Củng Huyên Vân hâm mộ tới rớt cả nước miếng.
Sa Nghị thoáng nở nụ cười, vì đã thành thói quen nên anh không cảm thấy chuyện dỗ dành Bối Bối có gì đặc biệt cả, anh quay qua nhìn bạn Bối Bối với vẻ rất thân thiện.
Ăn cơm xong, tạm biệt bạn cùng phòng rồi Bối Bối theo Sa Nghị lên xe về nhà.
Theo thói quen, cô cởi giầy, hai chân co lên trên ghế, Sa Nghị ghé sang thắt dây an toàn cho Bối Bối, tư thế ngồi này của cô khi phanh xe rất dễ bị cụng đầu nhưng cô lại thích, cho nên anh đành phải cận thận trông coi cô. Xoa đầu cô, rồi anh khởi động xe, “Bối Bối, mai em muốn đi chơi ở đâu?”
“Không muốn đi đâu, em mệt” Cô nhào qua ôm lấy Sa Nghị đang quặt bánh lái dọa cho anh giật cả mình, anh liên tục đẩy Bối Bối ra, để cho cô ngồi tử tế, Bối Bối cười hì hì, rồi lại nhào tới nữa.
“Ngoan nào, anh đang lái xe, đừng nghịch” Ánh mắt anh lóe lên khi nhìn Bối Bối, “Em đúng là tiểu yêu tinh giày vò người ta” nói xong anh lại duỗi tay véo mũi cô.
“Nghị Nghị, đi siêu thị nhé, em muốn uống sữa chua dâu tây”
“Hôm qua anh mua cho em rồi, lần trước không phải em bảo muốn ăn cả phô mai nữa sao, anh cũng mua hai hộp rồi” Anh ngoảnh lại nhìn bé con, cô đang gửi tin nhắn
“Gửi cho ai đấy?”
“Vợ em, hì hì” Hiện giờ đang rất thịnh hành trào lưu xưng hô thân thiết vợ, chồng.
“Vớ vẩn, vợ em ở đâu ra, em cũng là vợ của người ta đấy”
“Hừ, không nói với anh nữa, vô vị”
Thấy Bối Bối phớt lờ mình, tiếp tục nhắn tin với bạn, Sa Nghị một tay lái xe, một tay giất lấy điện thoại của cô
“Này này, anh làm gì thế?” Bối Bối vươn tay giữ lại máy nhưng đánh không lại quân địch gian xảo
Sa Nghị liếc qua màn hình rồi ném trả điện thoại lại cho cô, “Hai cô nàng này, xưng hô luyên thuyên” Biết Bối Bối đang nhắn tin với bạn cùng phòng, anh yên tâm đưa điện thoại lại.
“Hừ hừ” Bối Bối lấy điện thoại lại, không quên phát ra tiếng hừ bất mãn từ lỗ mũi
Về tới nhà, việc đầu tiên Bối Bối làm đó là lấy đồ ngủ sau đó đi tắm, ở trường phải dùng chung một nhà tắm lớn, hơi nước bên trong quá nồng, do đó nếu tắm l sẽ thiếu dưỡng khí. Tuần này, Bối Bối chỉ tắm qua loa rồi đi ra, bây giờ cuối cùng cô cũng có thể thỏa thích tắm rửa rồi.
“Vội thế làm gì, để anh xả nước đã” Sa Nghị thấy Bối Bối cởi giày xong, định phóng luôn tới phòng tắm bèn kéo cô lại
Xả nước ấm xong, anh gọi Bối Bối vào, trong tay bé con này còn cầm một túi khoai tây chiên, “Để khoai tây chiên ở ngoài đi, tắm xong rồi lại ăn”
“Không, em muốn ăn” Cô đặt túi khoai tây chiên xuống chiếc ghế cạnh bồn tắm, rồi bắt đầu cởi quần áo, loáng một cái đã cởi sạch sành sanh, sau đó cô nhảy vào trong nước, ném áo lót và quần chip cho Sa Nghị
“Thay khi nào, có muốn giặt không?”
“Hôm qua ạ, à anh gọi điện ẹ em nói em ở bên này với anh chưa?”
Anh khuấy chậu nước, bắt đầu giặt áo lót và quần chip cho Bối Bối, đồ Bối Bối thay khi tới tháng bình thường đều do Sa Nghị giặt, “Gọi rồi, mẹ em bảo anh trông chừng em, không cho ăn đồ thiếu dinh dưỡng, không tốt cho sức khỏe”
“Đấy toàn là đồ anh mua cho em mà” Bối Bối quệt dầu gội lên đầu, vừa bắt đầu xoa tóc, vừa nói
“Đồ không có lương t
“Hihi”
Tắm rửa xong, Sa Nghị lấy khăn, bọc lấy bé con giống như một con nhộng rồi ôm về phòng.
“Có phải ăn không ngon miệng không? Gầy đi rồi này”
“Gầy đâu mà gầy, anh nhìn này, nhìn này, không có nhé” Cô trần truồng, nhảy tới nhảy lui trên giường, may mà giường này chất lượng tốt, vừa to vừa mềm mại, tuy giường ở ký túc xá có đệm ở dưới nhưng không thoải mái như giường Simmons.
Sa Nghị bắt lấy Bối Bối đang lăng quăng, anh ôm chặt lấy cô, môi anh chạm vào môi cô, càng hôn càng sâu, mãi tới tận lúc Bối Bối không thở nổi nhưng tuy anh không hôn nhưng đôi môi anh vẫn không rời đi mà nhẹ nhàng dính cùng một chỗ với cô.
“Nhớ anh không?” Sa Nghị xoa tấm lưng trần trụi vẫn còn vương vít mùi hương vừa mới tắm xong của cô
“Không nhớ” Bối Bói dứt khoát nói, nói chuyện kiểu này thật là kỳ quái, cô có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh, nói xong anh lại còn đem cô ra để trêu chọc
Bốn cánh môi lại dán vào nhau, đầu lưỡi của Bối Bối chậm rãi thăm dò, giống như đứa trẻ hay ỷ lại, từ từ cọ xát vào trong, tới bên trong khoang miệng anh, cô đảo một vòng, sau đó tìm kiếm lưỡi anh, ph với tiết tấu của cô, anh và cô triền miên dây dưa một lượt. Sa Nghị chậm rãi cởi nút áo sơ mi của mình, Bối Bối lập tức sán lại, ghé sát ngực anh gặm hai cái, lại còn khiêu khích điểm nhạy cảm của anh nữa, “A, Bối Bối, nhẹ thôi, em muốn mạng của anh hả?”
Cô nhảy lên ngồi trên người Sa Nghị, cái mông nhỏ của cô mân mê ngay phía trên bụng dưới của anh, bàn tay của Sa Nghị cũng hướng về phía cái mông nhỏ của cô mà ve vuốt, Bối Bối cười không ngớt, ghé sát lỗ tai anh nói, “Nhớ em không?” cô học theo giọng nói vừa rồi của Sa Nghị.
Anh xoay người, áp Bối Bối bên dưới thân, “Sao có thể không nhớ chứ” nói xong, anh lập tức tiến vào, lần này, cả hai người đều rất thoải mái.
(...)
Lau đi những giọt mồ hôi của người yêu, rồi anh lật người nằm sang bên cạnh để không đè lên người cô nữa, cô ghé đầu nằm dựa trên lồng ngực Sa Nghị, véo hạt đậu đỏ của anh.
“Ngoan, buông tay nào, không phải em ầm ĩ bảo không muốn nữa sao, hay là vẫn muốn nữa”
“Được thôi” bàn tay của cô thôi không lộn xộn nữa, “Nghị Nghị, em tham gia câu lạc bộ kịch nhé”
“Em nghĩ gì mà đăng ký cái câu lạc bộ ấy thế?” Anh vươn tay rút mấy tờ khăn giấy để lau
“Là Vân Vân nhìn trúng hội trưởng của người ta, vì vậy bèn kéo em tới”
“Ngốc, em đi theo góp vui gì chứ”
“Hì hì, nói cho anh nghe nè, hội trưởng người ta quả thật có chút đẹp trai đấy”
Sắc mặt Sa Nghị sa sầm lại, anh lạnh lùng nói, “Phụ nữ có chồng rồi, chú ý hình tượng”
“Hứ, quỷ hẹp hòi”
Hai người bọn họ ở nhà ngọt ngọt ngào ngào, trải qua một ngày chủ nhật “đoạn tuyệt với nhân thế”, buổi sáng thứ hai, Sa Nghị mới đưa Bối Bối về trường. Xe của anh trực tiếp chạy thẳng tới bên dưới khu ký túc xá, hôm qua Bối Bối phàn nàn giường ở ký túc xá cứng quá, do đó hôm nay anh đặc biệt đem một chiếc đệm mềm mại đến. Có điều, ngoài lúc tân sinh viên mới nhập học, thời gian còn lại ký túc xá đều cấm nam vào, Sa Nghị hơi lo lắng, đứng im, ôm lấy Bối Bối.
“Bối Bối, em gọ cho bạn cùng phòng xuống đón đi”
“Em vừa nhắn tin, bọn họ tới thư viện không có ở phòng, không sao đâu, em bê lên được” Cô ra sức lôi cái đệm, cô chỉ chăm chăm nhìn phần trên nên phần phía dưới bèn rớt xuống đất, Sa Nghị vội đi lên đỡ
“Anh đi xin người quản lý cho vào trong với em, Bối Bối, đợi đây nhé” Sa Nghị đặt chiếc đệm xuóng, rồi đi tìm phòng của nhân viên quản lý ký túc xá.
Trong chốc lát Sa Nghị đã trở lại.
“Người ta đồng ý rồi sao?” Bối Bối hiếu kỳ, người quản lý ở đây rất nghiêm mà.
“Đương nhiên, đi thôi”
Rất nhiều sinh viên đã lên lớp, vì vậy trên hành lang cũng không có nhiều người, Sa Nghị mở cửa ký túc xá, nhìn gói thịt bò khô ăn dở đặt trên bàn Bối Bối, sách vở ngổn ngang, anh bèn bắt tay vào thu dọn
“Á, á, gói thịt bò khô kia em mới bóc thôi, đừng ném nhé”
“2 ngày rồi còn gì, ăn vào sẽ đau bụng đấy, anh sẽ mua gói mới cho em”
“Bé gấu đặt ở đó, ấy ấy, anh đừng đụng vào chỗ đó” Bối Bối chỉ huy, “Nghị Nghị, lúc nãy anh nói với quản lý ký túc như nào thế?”
“Còn có thể nói gì chứ, nói rằng anh là chồng em”
Bối Bối hoàn toàn ngây người, cô hỏi với vẻ không thể tin nổi, “Thật hay giả đấy? Anh còn muốn em học ở trường này nữa không, em không sống nổi mất!!!”
Thấy Bối Bối phát hỏa, Sa Nghị không đùa cô nữa, “Lừa em thôi anh nói anh là người nhà em, đặt chứng minh thư ở đó, được rồi, anh đi đây, nói với người ta chỉ lên 20 phút thôi mà”
Anh ôm Bối Bối, hôn hít vài cái rồi không để cô tiễn mình xuống nữa.