• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người chúng tôi nghe gió thu thổi nhè nhẹ bên tai cuốn rụng lá rơi xuống, im lặng không nói gì.

Ghi chú:

Thật ra Hoa phi cũng khá trẻ, tầm 2x thôi. Nhưng vì ả khá độc ác và có quyền nên mình gọi ả là bà cho hợp. Còn Hạ thị kia, trong cv lúc là Lâm thị, lúc là Lương tài nhân.Nếu ai đọc cv mà thấy lạ thì đừng thắc mắc nhé.

Trở lại Oánh Tâm đường đã là màn đêm buông xuống, nhóm Cận Tịch không thấy tôi trở về, trong lòng nóng như lửa đốt, sợ tôi gặp phải chuyện gì. Thấy tôi về mới thở dài nhẹ nhõm, nói là Hoàng hậu truyền ý chỉ, bắt đầu từ đêm mai các tấn cung tần bắt đầu thị tẩm, dặn riêng tôi phải chuẩn bị kĩ. Tôi nghe xong buồn bực. Bữa tối chán ngẩm không muốn ăn gì, chỉ uống vài ngụm canh rồi tới tiền định viện giải sầu.

Chậu hoa quế trong đình viện rất xanh tươi, mùi hương ngào ngạt. Tôi không còn tâm trạng nào ngắm hoa, nhìn mái đình ngoài cửa cung nối liền nhau, tâm sự nặng nề.

Thái độ Hoa phi đối với tôi và Mi Trang có phần hơi mờ ám, hình như muốn chúng tôi làm chân tay cho ả, cho nên ở trước mặt mọi người ở Chiêu Dương điện cố tình chèn ép chúng tôi, ở Lâm Uyển Trung nghiêm trị Hạ tài nhân cho tôi hả giận. Cô ta thật gian xảo, rõ ràng Hạ tài nhân nói là răn dạy Lăng Dung mới ra tay, Hoa phi lại đem trách phạt của cô ấy là lý do nói thàn Hạ tài nhân đắc tội tôi. Nhưng điều duy nhất tôi biết được, tôi đã gây thù hằn không ít người. Từ thái độ Hạ tài nhân nhìn ra mọi người ghen tị và bất mãn tôi. Chỉ là Hạ tài nhân tự cao nên mới hành động lỗ mãng như vậy. Nếu ngày mai một người được thị tẩm, Hoàng thượng sủng ái đến nỗi liên tiếp có người ở sau lưng hãm hại, đúng là khó phòng bị, chỉ sợ kết cục của tôi so với Hạ thị còn thê thảm hơn!

Vừa nghĩ tới đây, lòng tôi sợ hãi. Tuy Hoa phi hơi mập mờ, nhưng trước mắt tạm thời xem thế nào, xem cô ta đối với tôi kiểu gì. Ngộ nhỡ tôi là cái gai trong mắt ả thì phải làm sao? Trong hậu cung này có 2 phe phái. Cha mẹ muốn tôi giữ lấy thân, nếu tôi bị tội, ngay cả Chân thị cũng bị chịu liên luỵ!

Tôi nhìn cánh quế rơi rụng đầy đất, trong lòng có chút tính toán!

Ban đêm gió thổi trên người không khỏi lạnh, chợt thấy trong người ấm áp. Hoán Bích ở phía sau tôi quan tâm: " Hôm nay gió lớn, tiểu thư cẩn thận cảm lạnh." Tôi cười mệt mỏi: " Ta thấy mình có chút khó chịu, bảo Tiểu Quẫn tử mời thái y đến. Nhớ kỹ, chỉ cần Ôn Thực Sơ đại nhân." Hoán Bích cuống quít kêu Lưu Chu ra dìu tôi vào, lại dặn Tiểu Duẫn Tử lậo tức đi mời Ôn đại nhân tới.

Ôn đại nhân đến rất nhanh. Bên cạnh tôi chỉ có Lưu Chu và Hoán Bích ở lại, còn những người khác ra ngoài canh cửa. Ôn Thực Sơ bắt mạch, lại nhìn nhìn sắc mặt tôi, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc: " Không biết bệnh tiểu chủ nguyên nhân do đâu?"

Tôi thản nhiên mà nói: " Ngày trước muội bị chút kinh hách, buổi chiều lại nhiễm lạnh."Tôi liếc hắn một cái, hắn lập tức rũ xuống mí mắt không dám nhìn tôi. Tôi từ từ mà nói: "Ngày đó tại đại sảnh Tuyết Hiên, đại nhân từng nói qua cả đời sẽ đối tốt với Chân Huyên, không biết nay còn giữ lời không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK