• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi quản gia vừa dứt lời, lập tức có một người nhảy ra từ bụi hoa. Người kia mày rậm mắt lớn, tức giận bừng bừng, thân mặc thường phục luyện võ màu trắng tay áo xanh lam, chính là Tam thiếu gia Bùi gia – Bùi Thanh Lân.

Vừa thấy Bùi Thanh Hoằng cậu lập tức tóm lấy tay áo nhị ca mình cầu xin: "Ca, lát nữa huynh đừng nói đã gặp đệ, đệ lập tức đi ngay đây, tuyệt đối đừng!" Trước khi đi cậu còn hung hăng trừng quản gia, tay đặt bên mép làm động tác khóa miệng, mới chớp mắt đã biến mất nhanh như một cơn gió.

Lý quản gia đáng thương bị trừng đến rụt cổ, căng thẳng chỉnh lại cổ áo rồi quay mặt lại tiếp tục nói chuyện cùng Bùi Thanh Hoằng. Nhưng Nhị thiếu gia chỉ kịp thốt ra hai chữ, một làn gió hồng nhạt lại phần phật thổi tới, mạnh mẽ chen vào giữa ông và Bùi Thanh Hoằng.

Thiếu nữ mới tới có dung nhan vô cùng xinh đẹp, ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, giọng nói tựa tiếng chuông bạc. Nàng mặc bộ quần áo hồng nhạt, là loại tay lớn quần hẹp đang lưu hành hiện nay, còn cải biến một chút theo hướng cưỡi ngựa bắn cung, không chỉ đẹp đẽ mà bước đi cũng phi thường nhẹ nhàng.

Thiếu nữ vốn muốn nắm lấy tay áo Bùi Thanh Hoằng, nhưng kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân nên chỉ giòn giã kêu hai tiếng "biểu ca", ánh mắt vội vã đảo quanh như đang kiếm tìm ai. Nàng cất giọng nói ngọt ngào thỉnh cầu nam nhân thân thể như ngọc: "Nhị biểu ca, hẳn là huynh vừa gặp Tam biểu ca đúng không, nói cho muội biết hắn đang ở đâu đi?"

Bùi Thanh Hoằng mỉm cười hỏi ngược lại nàng: "Ngươi tìm Tiểu Kỳ có chuyện gì?" Kỳ Diên là tên tự của Bùi Thanh Lân, nhưng Bùi Thanh Hoằng chê cái tên này khó đọc, ở nhà vẫn hay gọi Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ.

Diệp Uyển Oánh giậm chân: "Ta có chuyện mà, ây dà, Nhị biểu ca ngươi nói đi, hắn không giận ngươi đâu." "Ta không thể nói cho ngươi được." Hắn vừa nói vừa giật giật ngón út, kín đáo mà chỉ đường.

"Cảm ơn Nhị biểu ca." Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, chạy theo hướng kia như một cơn gió. Nàng đến cũng vội vã, đi cũng vội vã. Chờ nàng đi khỏi, lúc này quản gia đã rụt cổ lại như đà điểu mới dám ngẩng đầu lên: "Nhị thiếu gia, hôm qua lúc ngài tới Lan gia, Viên thị lang Viên Vũ tới quý phủ thăm hỏi."

Bùi Thanh Hoằng lập công lớn nên được đề bạt nhiều lần, còn Viên Vũ năm nay đã bốn mươi bốn, lăn lộn ở bộ Công rất nhiều năm, hiện tại lên được vị trí Thị lang này cũng nhờ Bùi Thanh Hoằng cất nhắc.

Tính tình Viên Vũ chất phác, tuy lớn tuổi hơn Bùi Thanh Hoằng rất nhiều nhưng từ trước đến giờ chỉ toàn ngậm đắng nuốt cay, bị người khác cướp mất không ít công lao, chức vị không cao không thấp, bởi vậy vô cùng cảm kích ơn huệ đề bạt của vị Thượng thư trẻ tuổi.

Bùi Thanh Hoằng khoát tay áo một cái, ra hiệu cho đối phương vừa đi vừa nói: "Viên thị lang đến làm gì?"

Lân Mân im lặng đi bên cạnh hắn, hai người sánh bước phía trước, Lý quản gia nhắm mắt theo đuôi phía sau: "Hôm qua Viên thị lang tới để tìm ngài thương lượng chuyện khởi công bưu cục, bộ Hộ đã phê bạc xuống, dự toán Nhị thiếu gia biên soạn được thông qua. Ngài ấy muốn cùng ngài thảo luận chi tiết, không ngờ ngài không ở quý phủ, đành để lại một cuốn sổ mời ngài xem qua. Ta không hiểu thứ này, đều là chuyển lại nguyên lời của Viên thị lang."

Bùi Thanh Hoằng vừa nghe vừa gật đầu: "Ta sẽ xem, còn chuyện gì khác không?"

Lý quản gia lại tiếp lời: "Còn có phu nhân, người nói đã hoàn thành chuyện ngài thỉnh cầu. Hôm nay phu nhân đã mời tất cả người trong thương hội tới Huệ Nguyên lâu, mời ngài qua đó một chuyến."

"Được rồi, sau khi tắm rửa thay y phục ta sẽ tới. Từ Lan phủ trở về Tử Giác cũng mệt mỏi rồi, dặn dò hạ nhân tới ôn tuyền sau viện chuẩn bị trước để y nghỉ ngơi thoải mái."

Nói xong Bùi Thanh Hoằng liền nghiêng mặt sang, ngón tay miết miết mu bàn tay trái chẳng biết đã cùng hắn nắm tay tự bao giờ của Lan Mân. Ánh mắt không rõ là hữu ý hay vô tình mà đảo qua nửa người dưới của y, lúc này mới buông tay: "Nghỉ ngơi xong Tử Giác cũng nghĩ cho rõ ràng, có điều không biết cứ hỏi. Phải làm sao để mau mau thích ứng mới được."

Lan Mân gật gật đầu, lại chuyển hướng câu chuyện về vị biểu muội xinh đẹp: "Vừa rồi ngươi chỉ sai hướng cho biểu muội kia, cũng được sao?"

"Ngươi nói nàng à, Uyển Oánh là con cháu tộc trưởng của mẫu thân, thường ngày đều thích càn quấy. Nàng có lòng với Tiểu Kỳ, nhưng Tiểu Kỳ vô ý, phụ mẫu cũng không coi trọng hai người họ. Nếu nàng quấn lấy ngươi thì cứ nghĩ đại một biện pháp đuổi nàng đi, dù sao cũng là người ngoài, không cần vì nàng mà làm tổn hại cảm tình của huynh đệ trong nhà."

Sắc mặt Lan Mân rạng rỡ hơn mấy phần, con ngươi đen như mực lấp lánh ánh sáng, lại thấp giọng trả lời một tiếng "được".

Sau khi hai người tách ra, Lan Mân còn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của đối phương một hồi. Đến tận khi người hầu gọi một tiếng, y mới khôi phục tinh thần, ra vẻ hết sức bình thường mà thu lại bàn tay đã được Bùi Thanh Hoằng nắm vào tay áo.

Ôn tuyền Bùi Thanh Hoằng nhắc tới do một tay hắn tu sửa, dùng ống sắt dẫn nước nóng từ ngọn núi phía sau đại trạch Bùi gia tới.

Lúc giới thiệu cho Lan Mân, Thập Cửu còn cố tình cường điệu độ lớn của cái ao này, nói rằng trước tiên Bùi Thanh Hoằng sai người đào một cái hố thật lớn, rộng bằng chiều cao của hai người, sâu bằng nửa người. Sau đó hắn cho người gột rửa thật sạch sẽ, đánh bóng loáng mấy tảng đá lấp ở đáy và rìa hố, không ngừng điều chỉnh suốt mấy tháng, mãi mới thành nơi đẹp đẽ thoải mái như bây giờ.

Bùi Thanh Hoằng theo đuổi sự hoàn mỹ, hắn còn lắp thêm ống để chuyển hướng nước. Ngoài dòng chảy của nước hắn còn phải cân nhắc địa hình và các vấn đề khác, để làm ra một ôn tuyền nho nhỏ như vậy thực chất không hề đơn giản. Toàn bộ Bùi gia, ngoại trừ viện của Bùi Thanh Hoằng, muốn tắm suối nước nóng đều phải tới ngọn núi sau nhà.

Bùi Thanh Hoằng yêu thích sạch sẽ, ôn tuyền vẫn được dọn dẹp mỗi ngày ngay cả khi hắn không dùng tới. Đây là lần đầu tiên sau khi Lan Mân gả vào Bùi gia tới đây ngâm mình, xét về độ thư thái chỉ hơn chứ không hề thua kém gì Vân Hoa trì trong hoàng cung.

Thanh niên thoải mái thả lỏng chân tay trong ôn tuyền, còn ám vệ nấp phía sau tấm bình phong nhỏ giọng báo cáo tình hình trong cung.

Cánh tay thon dài của Lan Mân gác trên bờ ao bóng loáng. Y vừa nghe đối phương nói vừa gõ nhẹ ngón tay lên đá hoa cương bị hun nóng, lười biếng híp đôi mắt phượng nhớ tới tiểu Hoàng đế trong cung.

Đứa cháu này của y lúc nhỏ vẫn có chút ngoan ngoãn, đáng tiếc khi lớn rồi lại có dã tâm. Hai năm gần đây, Thái hậu và tiểu Hoàng đế nói bóng gió chuyện tự mình chấp chính không biết bao nhiêu lần, thực sự là lông chim chưa mọc đủ đã muốn giương cánh bay cao. Y cho rằng hiện tại quả là lúc thích hợp để đối thương nếm thử chút vị đắng.

Sau khi mặc y phục, Lan Mân liền chuẩn bị về cung một chuyến. Tuy trong cung không có chuyện gì gấp gáp, nhưng nếu Bùi Thanh Hoằng không có ở đây y cũng không cần ở lại nơi nhỏ bé này.

Có điều y chưa kịp rời phủ thì Vinh Hân quận chúa đã tìm tới cửa. Người kia chán ngấy không nhìn nổi cảnh Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân dính lấy nhau, liền tìm lý do để tới nhà di mẫu (dì) ở kinh thành. Nghe nói Lan Mân đã hồi môn trở về, Bùi Thanh Hoằng lại không còn ở đây, nàng liền lấy danh nghĩa tới giao lưu với em dâu mà mang theo nha hoàn cùng một ít "lễ vật" tìm tới.

Ảnh vệ đã cởi hơn phân nửa quần áo ngoài, bị Lan Mân ngăn lại liền mặc lại như cũ. Ảnh vệ do y bồi dưỡng dư sức đối phó với mấy nữ tử cả ngày chỉ ở trong nhà, chỉ là đây là lần đầu tiên y chính thức gặp mặt vị đại tẩu này, nàng tự mình tới coi như cũng có thành ý.

Huống chi, mối hôn sự đen đủi năm đó của Vinh Hân quận chúa cũng do y ban thánh chỉ xuống. Gặp gỡ cố nhân một lần, hẳn là cũng thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK