• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sàn giao dịch bận rộn đằng đẳng cả năm rốt cuộc có một chút không khí cận Tết, dòng người xếp hàng ầm ĩ kêu la thưa hơn mọi khi không ít, dù bên tai vẫn vang vọng tiếng kêu số to rõ máy móc, nhưng trong đại sảnh ồn ào đã có phần hiu quạnh. Lại tới một cái Tết nữa, người muốn bán nhà đều hết sức phấn khởi tính toán tỷ suất hoàn vốn rồi về nhà ăn Tết Ta, người muốn mua nhà cũng cắn răng giậm chân chinh phục giá phòng cao chót vót, người do dự phân vân vẫn còn ngóng tới ngóng lui ngoài văn phòng môi giới dán đầy thông tin nhà bán. Thị trường bất động sản năm sau sẽ như thế nào đây? Sụt giá, tăng giá, các nhân viên môi giới đều bàn luận. Trong phòng góc cầu thang khói thuốc lờ mờ thiếu vắng không ít bóng dáng quen thuộc, có người đã hài lòng mãn nguyện, về quê sớm bồi dưỡng tinh thần chờ sang năm tái chiến; có người mệt mỏi chịu không nổi, rút kinh nghiệm xương máu trù tính trước sau chuẩn bị đường ra kế khác; có người bình tĩnh tự đắc, ung dung hút thuốc cười nhìn đám hậu bối băn khoăn ngọ ngoạy; cũng có người ngỡ ngàng mang theo bọc giấy tờ còn mới tinh, ngơ ngác nhìn bóng đàn anh nhà mình hăng hái đứng trong đám người.

Tiểu Bạch tiễn xong vị khách cuối cùng của mình năm nay, chạy tới bên cạnh Chuột nghỉ chân. “Thế nào? Cậu mua nhà được rồi hả?”

“ Ừ!” Chuột thờ ơ ừ một tiếng. Làm nghề buôn nhà bán đất, nếu cả một cái nhà mình vừa ý cũng không mua được, sau này làm sao còn mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này?

“Móc sạch túi chưa?” Mỉm cười khoa tay múa chân làm động tác đếm tiền, Tiểu Bạch vĩnh viễn đều mang một khuôn mặt tươi cười hòa nhã.

Vung tay trả cho một đấm, Chuột lầm bầm đáp. “Cậu không phải rõ hơn tôi sao?”

Nếu không phải nhờ phúc của ông cậu làm quản lý ngân hàng cấp cao của Tiểu Bạch, chỉ với năng lực của một mình Chuột, nhảy lên nhảy xuống chạy đến gãy chân cũng chưa chắc có thể lấy được một khoản vay ưu đãi như vậy. Chỉ là, nghĩ đến số tiền mệt chết đi sống lại kiếm được ba mươi năm sau đều bay vào túi ngân hàng, Chuột vẫn cảm thấy ngực đang chảy máu.

“ Mua nhà là chuyện tốt, đừng ủ rũ!” Tiểu Bạch luôn nói vậy với mỗi khách hàng. “Coi đi, có nhà rồi, người đương nhiên cũng không chạy được!”

Chuột nói. “Dù không có nhà, người ta cũng ở với tôi!”

Tiểu Bạch dùng vẻ mặt liếc kẻ ngốc nhìn y. “Đó là một cô bé mù!”

Chuột mặc kệ Tiểu Bạch, quay đầu nhìn chị Du đang thân thiện ngồi trước bàn tiếp nhận hồ sơ vắng vẻ, lôi kéo làm quen với nhân viên bên trong. “Ây cha, người quen thì tính cái gì? Nghe chị nói này, người quen thì cũng như rau hẹ mà thôi, cắt cây này lại lập tức trồi lên cây khác, không gấp, không gấp…”

“ Này, trong người cậu thật sự không có tiền à?” Không kiềm được lòng hiếu kỳ, Tiểu Bạch lại tới gần hỏi.

“ Ừ!” Chuột thành thật gật đầu. Chỉ là một kẻ đi làm công, có chăm tới cỡ nào thì tiền kiếm được có thể nhiều bao nhiêu?

“Đã nói với cậu rồi, mua nhà lúc này thì đều là thằng ngốc, cậu lại cứ không tin, nhìn đi, thị trường năm tới chắc chắn sẽ sụt giá.” Tiểu Bạch lòng dạ thật sự không xấu cười trên nỗi đau của người khác. “Vậy sinh hoạt của cậu tính sao đây?”

Lần này đến phiên Chuột dùng vẻ mặt liếc kẻ ngốc nhìn Tiểu Bạch. “Vợ tôi nuôi tôi!”

Vứt Tiểu Bạch cực kỳ hoảng sợ đi, Chuột tràn trề đắc ý đứng lên phủi phủi vạt áo vest. Sắp hết giờ làm, trong tiệm nhóc ngốc gần đây làm ăn tốt đến mức muốn nổ, chưa tới nửa đêm tuyệt đối không ra về được. Như vậy… Có cần tiện thể mang một hộp cơm hay gì đó tới không? Cứ mãi ăn cơm sống Nghiêm Nghiễm nấu, lại càng ngày càng ngốc hơn. Miến nấu thịt viên nóng đi, chiên một cái trứng gà cộng thêm dưa leo, cũng tiện tay mua một cây cải, đủ rồi, còn thiếu ngân hàng một cục nợ mà! Quên đi, đi ngang qua tiệm thực phẩm chín mua chút sốt thịt bò.

Đưa cơm, chờ hắn xong việc, sau đó tay trong tay về nhà. Đêm thật ra chỉ mới bắt đầu, vì bọn họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm —— chuyển nhà.

Vốn cho rằng chỉ là chuyển một cái ổ thôi, hai ba ngày bận rộn rồi cũng xong hết, cho đến khi kiểm kê xong tất cả những thứ cần chuyển, Chuột mới trợn tròn mắt. Bình thường ở không cảm thấy, đến khi đóng thùng mới phát hiện, đồ quá nhiều, cũng sắp không biết những món này là hốt về từ đâu.

Nhóc ngốc trái lại trí nhớ rất tốt, đứng trong đống đồ lỉnh kỉnh chỉ cho y xem từng món. “Này, đồng hồ báo thức này là mua lúc mới tới, dùng được mấy ngày cậu liền mua di động.”

“ Bộ trà tách này vẫn còn à, sau khi mua chưa từng dùng nó để pha trà sao?” Hai mươi đồng mua về từ vỉa hè. Quỷ mới tin nó là làm từ đất tử sa (1). Lúc mua, đầu óc chắc chắn đã bị lừa đá.

“Ah? Mấy cuốn “Tư trị thông giám”(2) này cậu vẫn còn giữ ư? Đọc xong rồi sao?” Cũng là sách giả mua ở lề đường, đặt trong tủ sách trang trí mặt tiền, Chuột căn bản trang đầu cũng chưa đọc xong.

“Chuột, xem này, còn cái này…” Nhóc ngốc không ngừng hưng phấn, giống như đào được vàng từ trong đống rác.

Chuột đứng cách hắn rất xa, nhịn không được nâng tay đập trán.

Lần lần dọn nhà như con kiến, từ năm trước thẳng đến năm sau. Ngay cả đêm ba mươi cũng ôm thùng bôn ba lui lui tới tới.

Đêm đó, công viên lớn gần đấy lại bắn pháo hoa, một góc trời trăm hồng nghìn tím. Ăn xong bữa cơm Giao Thừa, mọi người đều ra khỏi nhà, đầu đường cuối phố khắp chốn là tiếng dây pháo nổ vang cùng mùi lưu huỳnh tàn pháo.

A Lục dừng bước, cố gắng ngẩng đầu nhìn muôn màu sặc sỡ nở rộ giữa không trung. Chuột đứng bên cạnh hắn, liếc mắt thấy gương mặt bị pháo chiếu cũng rực rỡ trăm màu và niềm vui từ đáy lòng trong đồng tử của hắn.

Y biết hắn thật sự rất muốn về nhà. Đi ra ngoài lâu như vậy, người xa xứ nào trong ngày Tết tưng bừng rộn rã chưa từng nhìn thấy một nhà kẻ khác sum họp đoàn viên, sau đó xoay người một mình thê lương u ám? Trước khi ra đường, Chuột còn nghe thấy A Lục nhỏ giọng gọi điện thoại cho người nhà, tốt, đều tốt cả, cái gì cũng tốt. Đừng lo lắng, không mua được vé xe thì biết làm sao đây? Ân cần thăm hỏi cùng được ân cần thăm hỏi vẫn như những lần trước, nhưng ở một thời khắc đặc biệt thế này, làm trong giọng nói có thêm mấy phần cười vui miễn cưỡng.

“Này…” Chuột đột ngột tiến đến bên vành tai hắn.

“Hả?” A Lục quay đầu lại đáp.

Đầu đường pháo hoa rực nở, xanh xanh đỏ đỏ, ánh sáng biến ảo, dây pháo trên đầu lốp bốp nổ tung. Hắn hơi ngửa đầu, y cười cúi mặt, cách hai thùng giấy to to nặng nặng trong tay, nhẹ hôn lên trán hắn. “Chúc mừng năm mới!”

Mồng năm tháng giêng, tranh đón thần tài. Nghe tiếng pháo tưng bừng bên nhà người ta, Chuột cùng A Lục chính thức dọn vào nhà mới. Kiểu trang trí nội thất là do chủ nhân trước đó lưu lại, Chuột uống rượu đỏ trong ly nói, năm tới ráng làm việc thêm nữa, tranh thủ thay giấy dán tường.

Nhóc ngốc gật đầu liên tục.

Lại uống một ngụm rượu, nhìn quanh bốn phía, đồ điện cũng cũ, là đưa đến từ phòng ở ban đầu của Chuột. Thế là Chuột lại phát chí nguyện lớn lao. “Lén công ty làm thêm vài vụ cá nhân, không sợ không mua được một cái TV. LCD, độ phân giải cao, âm thanh sống động.”

“Ừ ừ!” A Lục phấn khởi gật đầu. “Nghiêm Nghiễm nói nếu tôi lên làm thợ phụ, tiền công cũng có thể nhiều hơn bây giờ.”

Ăn mồi uống rượu, tính toán tương lai. Chuột chuẩn bị đi thi lấy bằng chứng nhận nghề nghiệp, mới có sức đòi công ty tăng lương. A Lục mượn mấy bộ tóc giả ở chỗ Nghiêm Nghiễm, lúc đi làm chỉ nhìn động tác của Nghiêm Nghiễm thôi thì không hữu dụng, tay nghề thật sự phải dựa vào chính tay mình vững vàng luyện ra.

Ngoài cửa rộn ràng tiếng pháo, chương trình nhạc hội trong TV tiếp nối nhau không dứt, bất kể nhấn tới kênh nào, đều là tiếng cười vui an khang thịnh vượng. Chuột lắc rượu trong ly giấy, thần bí mở miệng. “A Lục, biết tại sao căn nhà này ra giá thấp như vậy không?”

Hiện giờ giá nhà đang tăng cao, giá căn hộ Chuột mua quả thực thấp hơn giá thị trường rất nhiều.

“Tại sao?” Hơi rượu dâng lên mặt, A Lục lắc cái đầu hơi say hỏi cộc lốc.

“Vì…” Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, Chuột tỉnh bơ mở miệng. “Căn nhà này không tốt lắm.”

A Lục không hiểu. “Sao?”

“Chính là… Không sạch sẽ. Cậu nhìn bên kia xem…” Giơ tay chỉ cửa phòng phía sau A Lục. “Nhìn đi, cánh cửa màu đỏ kia. Là cố ý sơn để trừ tà!”

Giật mình một cái thật mạnh, A Lục nháy mắt tỉnh táo lại. “Hả?” Gương mặt đỏ bừng trắng hơn phân nửa.

“Nhà này đã đổi ba người chủ! Gia đình đầu tiên ở chỗ này một năm, bệnh chết hai người già. Ông chủ gặp tai nạn giao thông, bị xe đụng tàn phế. Sau đó một nhà ba người dọn vô ở, cũng chưa đến được nửa năm, vợ mắc bệnh nặng, loại bệnh chữa không khỏi. Con trai học trung học không biết sao nửa đêm leo lên nóc lầu tự sát. Ừ, chính là tòa nhà này của chúng ta.”

“Chuột…” A Lục ăn không nổi.

Chuột vạn sự tinh thông tiếp tục nói. “Thảm nhất chính là nhà thứ ba, là một đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn không lâu. Không biết sao chồng lại ăn vụng ngay lúc vợ mang bầu. Cô vợ sau khi biết được, liền tức giận đến mức phải sinh non. Nghe nói lúc ấy máu chảy khắp đất, nhìn xem, mảnh sàn trước tủ TV kia, có phải màu sậm hơn không? Chính là ở chỗ đó!”

A Lục nhịn không được quay đầu nhìn, lúc quay đầu trở lại, mặt hoàn toàn trắng bệch. “Đã vậy mà cậu còn mua…”

“Tại rẻ!” Y nói đến đương nhiên, không chút khách sáo đoạt lấy một cái thanh cua từ trên đôi đũa run rẩy của nhóc ngốc. “Còn chưa nói xong! Sau khi sinh non, tinh thần cô vợ có chút không bình thường. Cuối cùng lại dùng dao đâm chết chồng mình, sau đó tự sát. Thắt cổ, cũng là ở trong căn nhà này. Ừ, trong căn phòng phía sau cánh cửa đỏ kia. À, để tôi nhớ lại, phải trong đó không nhỉ?”

A Lục đã run đến độ không nói được ra tiếng, bất kể lời Chuột nói là thật hay giả, trong lòng hắn đều đã run lên từng trận. Rề rà không dám quay đầu lại nhìn cánh cửa sơn trừ tà kia, nhóc ngốc nhíu mày, nhìn Chuột như cầu cứu.

Chuột rồn rột hút miến nóng vừa ăn. “Ừ, đúng rồi, là cái phòng kia! Căn phòng cậu đòi ở!”

Thế là đêm đó, trong tiếng pháo thường xuyên vang lên, một bóng người chậm rãi băng qua phòng khách tối đen như mực, cuối cùng đứng trước cửa phòng Chuột, tiếng nói mơ hồ. “Chuột…”

Cửa phòng mở ra, toàn thân khoác hào quang màu vàng ấm áp, Chuột cười xuất hiện ở cửa. “Sao thế?”

Đứng ngoài cửa là Đỗ Thanh Luật, kẻ ban đầu đánh chết cũng không chịu ngủ chung phòng với Chuột.

“Vào đi.” Chuột nghiêng người rất tự nhiên, mỉm cười đón nhận Đỗ Thanh Luật đang ôm chăn.

Vâng, con người sống trên đời quan trọng nhất là để cảm thấy vui vẻ. Căn nhà xúi quẩy này đây, tất cả mọi người đều không muốn ở. Nhưng có đôi khi, vào ở cũng không phải không có chút chỗ tốt nào, bạn nói thử xem? Trong tay chị Du vẫn còn mấy căn nhà ế khách, có hứng thú vào văn phòng bàn bạc thử hay không? Vì bạn là khách hàng Jerry dẫn tới, giảm bớt 5% phí môi giới cho bạn. Nhân viên môi giới của chúng tôi năng lực vượt trội, nghiệp vụ chuyên nghiệp, thông thạo tất cả thủ tục quy trình, đảm bảo bạn sẽ thuận lợi sang tên, an cư vui vẻ. Lại là một năm mới nữa, có muốn cho mình một căn nhà mới, một khởi đầu mới không?

Nếu hài lòng, lần sau đừng quên giới thiệu người thân bạn bè cùng đến xem nhé! Có hứng thú trở thành khách VIP của chúng tôi không? Tặng một tấm thẻ hội viên bạch kim của tiệm cắt tóc chú Khoan nữa đó, thân. Có thể hẹn trước thợ cắt tóc bạn thích, sớm trưa chiều tối, xuân hạ thu đông, luôn luôn hoan nghênh bạn ghé thăm, bất cứ lúc nào, không cần xếp hàng, không cần chờ đợi, còn có thợ phụ đáng yêu bưng trà rót nước phục vụ tận tình.

(1) Đất tử sa là một loại đất sét rất đặc biệt được độc quyền sản xuất tại Giang Nam, Trung Quốc. Đất tử sa không giống các loại đất sét bình thường khác. Nó là sự kết hợp cộng sinh của nhiều loại khoáng sản từ thiên nhiên bao gồm: đất sét, thạch anh và mica có chất lượng cao, là loại đất sét mềm tự nhiên, tinh khiết và không chứa bất kỳ nguyên tố nào có hại cho sức khỏe con người. Chính vì vậy, ấm trà làm bằng đất tử sa không có mùi của đất và chứa những lổ nhỏ li ti (khổng khí) có tác dụng cách nhiệt, giữ được hương của trà. Ấm dùng lâu, màu sắc trở nên sáng đẹp, nước pha trà càng thơm càng dịu, dùng càng lâu thì đổ nước sôi vào cũng ra mùi trà. Ấm tử sa chịu nhiệt tốt, không rạn nứt dù nhiệt độ thay đổi, truyền nhiệt ít, cầm không nóng tay và có nhiều màu sắc để lựa chọn.

eete

(2) Tư trị thông giám là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống. Tác phẩm được viết theo thể biên niên, khái quát một thời kỳ lịch sử dài 1362 năm, từ năm 403 TCN thời Chiến Quốc đến năm 959 hết thời Hậu Chu. Tư Mã Quang viết Tư trị thông giám nhằm mục đích củng cố sự thống trị của triều đình nhà Tống nên nội dung cũng như hình thức mang màu sắc chính trị rõ nét, có thể gọi là sử chính trị.Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK