CHƯƠNG 26: MỒ CÔI, GÓA CHỒNG
“Nhìn cậu thanh niên kia bảo vệ Yên Yên thế kia, có lẽ hai người là người quen cũ, nói không chừng sẽ biết được chút gì. Nếu như người thanh niên này thật sự là một thầy tướng có thể nhấc tay bố trí được thuật pháp dẫn sát nhập thể, nói không chừng có thể giải thích được nghi vấn của vụ án trong lòng mình, cũng có thể an ủi được linh hồn của Nam Vũ trên trời.” Người phụ nữ kia cúi đầu rơi lệ, lẩm bẩm nói một mình.
“Anh thấy rõ rồi, chỉ cần hai anh em chúng ta đi ra ngoài, bảo đảm sẽ xảy ra chút chuyện gì ngay.” Lưu Kim Thiên hất tóc, vứt hết mấy chuyện không đâu trong đầu ra ngoài rồi nhìn Lâm Sáng cười nói.
Lúc này Lâm Sáng đang suy nghĩ về chuyện người phụ nữ đầu bạc vừa mới xuất hiện khi nãy, nghe Lưu Kim Thiên nói chỉ cười lắc đầu, không nói gì.
“Em và thằng ba nhà họ Trình rốt cuộc có xích mích gì mà cậu ta cứ nhắm vào em thế.” Lưu Kim Thiên thấy Lâm Sáng không để ý đến mình, lập tức quay đầu sang nhìn Thượng Quan Yên Yên đang còn đang khóc thút thít ở một góc phòng, nhỏ nhẹ hỏi.
Thượng Quan Yên Yên cắn chặt môi, lạnh lùng nói: “Không có liên quan…”
“Này, cô này…” Lưu Kim Thiên có hơi bất đắc dĩ. Tính tình của cô gái này cũng bướng bỉnh thật đó, anh và Lâm Sáng khó khăn lắm mới giúp được cô, không ngờ vẫn cứ như thế.
Lâm Sáng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được số mệnh của người phụ nữ tóc bạc kia, nghe thấy Thượng Quan Yên Yên nói như vậy thì nhịn không được nói thêm vào: “Chuyện Phong Nguyệt Tràng, đơn giản chính là anh tình tôi yêu, chuyện tranh giành tình cảm này, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Sau này vẫn nên ít đi giao tiếp với mấy loại người hỗn tạp này đi.”
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cũng không giống với bọn họ.” Thượng Quan Yên Yên ôm hai tay trước ngực, mặt mày lạnh lùng. Lâm Sáng biết điều im lặng đi, câu Phong Nguyệt Tràng lúc nãy chỉ sợ là đã kích thích đến cô gái này rồi, vừa định nói gì nữa thì Thượng Quan Yên Yên đang ngồi trong góc đột nhiên khóc lên đầy đau đớn.
Lâm Sáng ngẩn ra, cho dù mình lỡ miệng thì cô gái này cũng không nên có phản ứng này chứ, lúc ở trên xe lửa, đã nhìn ra được cô gái này là một người có tính tình rộng rãi, sao có thể thay đổi lớn đến như thế trong một thời gian ngắn được chứ.
Nhìn kỹ lại gương mặt của Thượng Quan Yên Yên, Lâm Sáng đột nhiên hoảng sợ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không ngờ cô gái này lại trải qua nhiều chuyện đến thế, còn có thể kiên cường như vậy, đúng là cũng không dễ dàng gì.
Cho dù cực kỳ am hiểu thuật xem tướng thì anh cũng không có khả năng xem rõ toàn bộ mọi chuyện trong vận mệnh của một người được. Sau lần tạm biệt ở trên xe lửa đó, hình như trái tim của cô gái này đã trở nên lạnh lùng hơn, hơn nữa giống như đã giam mình lại, thiếu đi phần linh động lúc trước, khi nhìn đến hoa văn pháp lệnh trên trán cô, trong lòng Lâm Sáng hoảng sợ, trầm giọng nói: “Người chết đã qua đời, cô vẫn nên…”
Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Yên Yên đột nhiên khóc lên thành tiếng, cô không rõ vì sao trong lòng mình lại ê ẩm, giống như có thứ gì đó muốn phá ngực cô mà lao ra, nhưng mà lại chỉ có thể thông qua lồng ngực, sau đó tràn qua cổ họng, rồi chảy đến tuyến lệ, rơi từng giọt từng giọt ra ngoài.
Nhìn Thượng Quan Yên Yên đang ngồi xổm dưới đất, trong lòng Lâm Sáng mềm nhũn, ôm lấy cô gái ngồi dưới đất, đúng như những gì anh đoán, sau khi Thượng Quan Yên Yên về nhà rồi, cha của cô đã hôn mê bất tỉnh, cuối cùng cũng không thể gặp mặt lần cuối với cô con gái bướng bỉnh vừa mới trở về.
“Ông ấy nói cái gì tôi cũng không nghe, nhưng mà tôi càng không muốn ông ấy ngày nào cũng cực cực khổ khổ đi đến nhà máy sản xuất vôi làm việc, không muốn mỗi lần ông ấy ho là phun ra một đống bụi và tơ máu, tôi muốn kiếm tiền, tôi chỉ có thể đến nơi này kiếm tiền. Tôi muốn nuôi sống cái gia đình này, tôi không thể học tập tốt được, tôi chỉ có cách ngủ với giáo viên để đổi lấy một số điểm cao. Cuộc sống như vậy, mấy người các anh có thể tưởng tượng được sao?”
Lâm Sáng yên lặng một lúc, lạnh nhạt nói: “Tôi biết, tôi chưa từng được gặp mặt cha của mình. Từ nhỏ đã lớn lên trong núi, bạn thân nhất của tôi là một con khỉ trong rừng trúc, nhưng mà sau này con khỉ đó chết rồi, tôi tự tay chôn nó, hôm đó trên núi vô cùng yên tĩnh, sư phụ cũng không nói lời nào. Nhưng mà ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống rừng trúc rất đẹp, sau đó tôi phát hiện ra dưới chân núi có rất nhiều đứa bé giống hệt như con khỉ kia, tôi đối xử với bọn họ như đối xử với con khỉ kia, sau đó tôi đã có bạn chơi cùng rồi.”
Giọng nói của Lâm Sáng rất bình tĩnh lạnh nhạt, đơn giản mà nói ra đạo lý trong trưởng thành nhất định phải gặp, phải trả giá và phải cho đi.
“Anh biết, loại người như các anh làm sao biết được chứ. Cái tên cướp đi lần đầu tiên của tôi cũng giống như anh vậy, ôm lấy tôi, nhỏ giọng nói với tôi cái gì gã ta cũng biết, nhưng mà khi kéo quần lên rồi, thứ ném lại cũng chỉ là vài tờ giấy xanh. Chờ đến khi tôi có thai với gã rồi, lại cho tôi thêm vài tờ giấy rồi tìm người đưa tôi đến bệnh viện.” Thượng Quan Yên Yên xoa mũi, run giọng nói.
Thượng Quan Yên Yên lạnh lùng nói tiếp: “Anh tới chỗ này không phải để làm tình sao? Tới đi, một mình anh, hoặc là hai người bọn anh, chỉ cần trả tiền là được.”
“Lại đây lại đây, uống rượu, các anh đến đây để mua vui, nói mấy lời nhảm nhí kia để làm gì.” Nhìn thấy Lâm Sáng không có phản ứng gì, khóe miệng Thượng Quan Yên Yên nở một nụ cười quyến rũ, cởi chiếc áo sơ mi Lâm Sáng mới khoác lên người mình ra. Cô ngồi sát vào cơ thể của Lâm Sáng, cọ cọ bộ ngực mềm mại của mình lên người anh vài cái rồi cười khẽ nói.
“Dưa xanh hái không ngọt, trên đời này có trăm dạng nước, đương nhiên cũng sẽ có trăm dạng người. Không phải tất cả những người cô gặp phải đều có đạo đức như thế.” Lâm Sáng bình tĩnh đáp, không hề có chút động tác gì với Thượng Quan Yên Yên đang dán sát vào trên người anh.
Lâm Sáng quay đầu nhìn Lưu Kim Thiên đang đờ ra đó, trầm giọng nói: “Đưa thẻ ngân hàng của anh cho em đi.”
Lưu Kim Thiên do dự một lúc, cuối cùng cũng thò tay vào túi lấy một tấm thẻ ra, vừa đưa qua, trong lòng còn đang chửi thầm, thủ đoạn của thằng em họ nhà anh còn không phải giống hệt anh sao, cuối cùng cũng chỉ lấy tiền đè người mà thôi.
“Cô cầm lấy tiền này, không đủ thì cứ đòi anh ta, đi học hành cho giỏi vào, nếu thật sự muốn biết tôi có ý đồ gì, vậy để tôi xem tướng cho cô đi.” Lâm Sáng nhét tấm thẻ ngân hàng của Lưu Kim Thiên vào tay Thượng Quan Yên Yên, nhỏ giọng an ủi.
Thượng Quan Yên Yên ngẩng đầu lên, cái cằm nhòn nhọn tràn đầy quật cường nói: “Tôi không cần anh bố thí, tôi thích bán thân đó!”
“Đứa bé ngoan, có bản lĩnh.” Ngoài cửa phòng đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạnh lùng ủng hộ. Lâm Sáng quay đầu qua, phát hiện người phụ nữ đầu bạc kia đang đứng ở cửa.
Nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng rồi, người phụ nữ kia nhỏ giọng nói: “Người ta thường nói trên đời này con hát vô tình, kỹ nữ vô tinh. Chẳng lẽ đám đàn ông các người là sẽ có tình có nghĩa sao, nói trắng ra là, đại thiếu gia nhà họ Lưu đến đây làm gì chứ, còn không phải là vì nơi của tôi có nhiều cô gái xinh đẹp, muốn tìm một cô gái nào đó có thể ở bên cậu cả đêm sao. Còn có anh bạn bên cạnh nữa, đã đến chỗ tôi rồi có dám nói là trong lòng không hề có chút ý nghĩ bậy bạ nào không?”
“Dì Thanh.” Thượng Quan Yên Yên nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, hơi sợ hãi nhỏ giọng chào.
Người phụ nữ đứng ngoài cửa đột nhiên nhìn Lâm Sáng cười, trên mặt Lâm Sáng hoàn toàn không có chút biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son giữa mày của người phụ nữ kia, đỏ tươi chói mắt, giống như dùng loại phấn cao cấp nhất vẽ ra, đỏ thẫm như máu, quyến rũ vô cùng.
Chỗ ba tấc giữa mày có nốt ruồi son, ở nhà khắc cha, cha chết khắc anh, cưới gã khắc chồng, chồng chết sẽ đại cát đại lợi, vượng nhà chồng.
Nốt chu sa như thế này, một người đẹp như thế này, kinh khủng thê thảm như vợ chồng một đêm giống loài bọ ngựa, rốt cuộc phía sau của người phụ nữ có gương mặt lạnh lẽo, tóc trắng xóa nhưng lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành này đang che giấu chuyện xưa gì đây.
“Tôi không thích người khác nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son của tôi.” Người phụ nữ thu nụ cười lại, lạnh lùng nhìn Lâm Sáng, lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà nó rất đẹp.” Lâm Sáng đối đầu trực diện, không hề lùi bước.
Người phụ nữ này không nói nữa, đi đến bên cạnh Thượng Quan Yên Yên, khoát cái áo khoác đang cầm trên tay lên người cô, lạnh nhạt nói: “Chúng ta về thôi.”
Lưu Kim Thiên há miệng định nói gì đó, Lâm Sáng lắc đầu, ý bảo Lưu Kim Thiên ngồi xuống. Bên trong phòng bao vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng động cơ máy lạnh phả hơi lạnh ra ngoài và tiếng bước chân đi ra ngoài của hai người kia.
Lâm Sáng nhìn chằm chằm bóng lưng của Thượng Quan Yên Yên, nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn hỏi người đàn ông làm tổn thương cô kia tên là gì, có lẽ về sau có duyên gặp được, tôi có thể nói cho gã biết, trước kia có một cô gái nhỏ rất yêu gã, bây giờ có một cô gái rất hận gã.”
“Trần Bắc Hoàng.” Thượng Quan Yên Yên lạnh lùng nói ra ba chữ.
Không ai nói tiếp, trong phòng vô cùng quạnh quẽ, Lâm Sáng, Lưu Kim Thiên hai mặt nhìn nhau. Trên đời này đúng là có quá nhiều chuyện kỳ lạ, mặc kệ anh đến nơi nào, làm chuyện gì, luôn sẽ có một vài chuyện cố định liên quan đến anh, hoàn toàn không thể tránh thoát.
Không có ai để ý đến, bóng lưng của người phụ nữ kia cũng đột nhiên căng thẳng.
“Đã quên nói với cậu, chỗ của tôi bán hát không nụ cười, nếu hai cậu muốn tìm việc vui, ra cửa quẹo trái, chỗ đó có ghế sofa.” Sắc mặt của người phụ nữ nhanh chóng thay đổi, lạnh nhạt nói với Lâm Sáng ở phía sau.
Ánh đèn bên ngoài phòng bao vô cùng chói mắt, ánh đèn trong phòng bao lại rất mờ nhạt, hai thứ đối lập nhau, góc mặt nghiêng của người phụ nữ này càng trở nên thâm thúy hơn, cũng có vẻ thần bí hơn.
“Người phụ nữ không biết sau này ai đủ giàu có để tiêu thụ nữa.” Lưu Kim Thiên ở một bên ngơ ngác nhìn cửa nói.
Lâm Sáng trầm giọng trả lời: “Kiểu cây anh túc mang theo gai độc thế này, ai chọc phải kẻ đó xui xẻo, em khuyên anh một câu, đừng mơ tới nữa. nhưng mà nếu như anh thật sự có thể bước vào tim của cô ta rồi, tôi có thể bảo đảm, đời này cô ta sẽ luôn chung thủy với anh.”
Trên thế giới này đúng là có một loại đàn bà, các cô ấy xinh đẹp, các cô ấy quật cường, các cô ấy sẽ không dễ dàng cho một người đàn ông bước vào trái tim mình, nhưng mà một khi anh đã mở được cánh cửa luôn đóng chặt của cô ấy, vậy thì cả đời này, cánh cửa của cô ấy chỉ mở ra cho anh. Nếu như anh rời đi, cho dù là loại chuyện một đêm bạc đầu trong truyền thuyết cũng có thể xảy ra.
“Nghe đồn người phụ nữ này là một người góa chồng, lúc trước có không ít người đến hội sở này có ý đồ với cô ta, nhưng mà đều đã bị mấy người ở trên cảnh cáo, có mấy người sau khi về nhà còn bị một trận no đòn. Từ đó về sau không ai dám có ý đồ gì với cô ta nữa, gặp mặt còn phải cung kính kêu một tiếng dì Thanh.”
“Mồ côi, phụ nữ góa chồng, thật thú vị.” Khóe miệng Lâm Sáng nở một nụ cười kỳ lạ, sâu xa.