Nhớ đến chuyện chính, bà cụ liền nghiêm mặt, vừa định nổi giận lại thấy hai đứa nhỏ đang chăm chú nhìn mình liền không thể tức giận nữa. Bà nghĩ rằng hai vợ chồng thằng ba làm sai thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ, nên vẻ mặt mới dịu đi nói: "
Chí Phong, tại sao con lại không nói chuyện này với người nhà, chuyện lớn như vậy cũng không nói với cha và mẹ, con thật sự không coi trọng chúng ta mà. Có phải bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi thì không cần đến mẹ và người nhà họ Tô nữa đúng không? Còn nữa đây là quyết định của Mã Lan hay của con?”
Mã Lan mỉm cười, sự việc như này từ trước đến giờ bà đã trải qua nhiều rồi, loại chuyện này cứ để người đàn ông của mình đứng ra tự giải quyết là được.
Tô Chí Phong vẫn nhã nhặn nói: “Mẹ, mẹ nói như vậy có hơi quá rồi, còn chuyện là ai quyết định không phải mẹ biết rõ rồi sao? Tất nhiên trước khi quyết định chuyện quan trọng chúng con đã bàn bạc cùng nhau, thật sự là chuyện này rất gấp, ngày hôm qua con cũng không định sẽ làm vậy, khi nghe tin chỉ là muốn đi xem một chút nhưng tình huống cấp bách nên chúng con tạm thời mang về trước, trưa nay con cũng có suy nghĩ sẽ đem hai đứa nhỏ về cho cha mẹ xem…”
Từ Mỹ Lệ cười ha ha nói: “Nói thật dễ nghe, sự việc lớn như vậy cũng không cùng người nhà nói một tiếng đã mang trở về?”
Bà nội Tô hừ một tiếng, biểu hiện ý đồng tình với lời dâu cả nói.
Dù thế nào đi nữa, chuyện đôi vợ chồng trẻ này làm đã khiến bà cụ không hài lòng. Chuyện lớn như vậy là phải bàn bạc với gia đình, sau đó cùng nhau chọn một đứa nhỏ, nhận một đứa còn được, nhận hai đứa một lúc làm sao nuôi nổi, một giáo viên cấp hai và một công nhân thời vụ thì lấy cái gì để ăn?
Tống Sở cũng đã hiểu, hai người này đến là để phản đối cha mẹ nuôi cô và Giang Bác. Cái này không thể được, chỗ ở tốt như vậy, cô mới không đi đâu!
Cô từ trên ghế trượt xuống chạy đến ôm chân bà nội Tô, cô còn học được một lời thoại trong sách: “Bà nội, người đừng đuổi cháu đi a, cháu nhất định sẽ ăn ít, cháu còn có thể làm việc, sau này sẽ phụng dưỡng cho người, người đừng đuổi cháu đi mà.”"
Sau này cháu sẽ dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.”"
Giặt giũ quần áo, nấu cơm, quét rác, còn ra ngoài làm mướn để kiếm tiền về cho nhà mình nữa.”...
Tống Sở tuôn ra một tràng như súng liên thanh, tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt hốc mồm.
Bà nội Tô há hốc mồm nhìn sang, thấy đứa nhỏ đang ôm chân kêu gào, không biết nên phản ứng thế nào, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "
Cái gì… cái gì thế này, có chuyện gì vậy?”
Mã Lan phản ứng rất nhanh, vội vàng chạy tới ôm lấy Tống Sở: "
Chắc là con bé sợ đấy ạ, tưởng rằng mẹ không cần con bé nữa.”
Tống Sở ôm chặt bà nội Tô không buông: "
Bà nội, cháu rất kính trọng bà, bà nuôi cháu khi nhỏ, khi bà già cháu sẽ nuôi bà, cháu sẽ bưng bô cho bà nữa. . .”". . .”
Tô Chí Phong và Mã Lan nhìn đau lòng không thôi, cảm thấy Tống Sở sở dĩ có phản ứng lớn như vậy là bởi vì trước đó đã chịu quá nhiều đau khổ, không có cảm giác an toàn.
Tô Chí Phong nhìn bà nội Tô: "
Mẹ, mẹ nói hai câu đi, nhìn đứa nhỏ như vầy quá tội nghiệp. . .”
Bà nội Tô: ". . .” Bà cụ đây còn có thể nói cái gì?
Bà nội Tô cái gì cũng chưa nói, nhưng nhìn đứa nhỏ khóc lóc thảm thiết như vậy, bà cụ cũng không đành lòng.
Danh Sách Chương: