• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Những tinh linh nhỏ bé, dễ thương ấy đã làm nên tội gì mà lại bị đối xử một cách tàn nhẫn đến như vậy chứ? Nước mắt cô rơi xuống khu đất trống ấy không ngừng. Nghĩ kĩ lại thì hoàn cảnh của bọn họ rất giống với cô, đều bị những người mạnh mẽ hơn áp đảo. Nhưng đó cũng là quy luật khi sinh tồn trong cái thể giới biến đổi khôn lường này. Kẻ mạnh hơn thì sẽ nắm nhiều quyền thế hơn, kẻ yếu thì chỉ có thể quỳ gối dưới chân bọn họ, giống như cô đang làm công cụ cung cấp máu cho Trục Đông Quân vậy.

Hàn Sở Trạch lấy khăn tay ra, lau những giọt lệ đang lăn trên má cô đi. Anh hạ giọng an ủi cô:

"Đừng có khóc, cô cứ khóc thế này thì tên đại ác ma kia sẽ chém tôi mất."

Hạ Lưu Ly giựt lấy khăn tay của anh, cô tự lau nước mắt cho bản thân đồng thời nén nước mắt vào trong. Cũng may, cô là một người giỏi điều chỉnh cảm xúc của bản thân nên khuôn mặt cô đã trở lại bình thường nhưng vẫn có vài nét buồn sầu ở bên trong đôi mắt của cô. Hạ Lưu Ly lại tiếp tục hỏi anh:

"Vậy là anh đã cứu bọn tinh linh sao? Nhưng sao tôi chỉ thấy có mỗi tinh linh xanh vậy?"

Lúc này, khuôn mặt điển trai của anh không nở nụ cười tươi như lúc này nữa, mà thay vào nó là một đôi mắt rất buồn. Ngữ điệu của anh cũng trầm xuống hẳn, thể hiện rõ sự chua xót đến tột cùng. Anh nhìn lên ánh trăng khuyết trên bầu trời rộng lớn rồi trả lời cô:

"Bọn chúng vẫn đang trở thành vật thí nghiệm trong nhà của một tên ác ma. Hắn là một tên có sở thích kinh tởm, thích dùng máu của tinh linh làm đẹp cho vợ của hắn."

Hạ Lưu Ly lần đầu tiên nghe tới chuyện dùng máu của tinh linh có thể giữ nhan sắc. Không phải máu của tinh linh rất độc sao? Mặc dù bề ngoài của bọn chúng xinh xắn như thế thôi, tuy nhiên máu của chúng lại chứa loại kịch độc, chỉ cần ngấm mọt giọt thôi là đủ giết một con voi rồi. Nếu dùng máu để làm thuốc thì không khác nào muốn tiễn người đó lên tây thiên?

Hạ Lưu Ly bàng hoàng hỏi anh: "Bộ tên đó điên rồi sao?"

Nghe câu này của cô mà Hàn Sở Trạch cũng phải bật cười. Thực ra anh biết cô sống với tên chiến thần kia cũng được hai năm rồi nên chắc sẽ đọc khá nhiều sách lên quan đến nhiều thứ kì lạ. Nhưng chắc cô đã bỏ lỡ một điều quan trọng khi sử dụng máu tinh linh nên mới có khuôn mặt nhiều dấu chấm hỏi đến như vậy.

Anh từ từ giải thích: "Chỉ cần bẻ nát cánh của tinh linh thì máu của chúng sẽ trở thành thần dược đấy."

Hạ Lưu Ly rơi vào trầm lặng. Hành động này của tên ác ma đó thực sự quá tàn ác rồi. Cô không thể để chuyện này tiếp tục tiếp diễn nữa, cô muốn cứu những tinh linh còn sống sót ra khỏi cái căn phòng thí nghiệm tàn nhẫn ấy. Ánh mắt Hạ Lưu Ly trở nên kiên định, nhìn anh.

"Hãy đưa tôi đến nhà của hắn! Tôi muốn cứu các tinh linh vô tội đó."

"Với sức một mình cô thì không được đâu, tôi cũng không thể giúp được."

Hàn Sở Trạch bất lực thở dài. Hạ Lưu Ly cũng biết được anh sẽ chẳng giúp ích được gì cho cô. Bởi vì nếu anh ta giúp được thì đã cứu các tinh linh đó ra rồi, cần gì phải lằng nhằng tạo ảo cảnh cho cô xem. Bây giờ cô mới để ý, tại sao anh ta lại cho cô xem cái thảm họa kinh hoàng ấy? Là muốn cô mượn tay Trục Đông Quân cứu các tinh linh à?

Hạ Lưu Ly đinh hỏi anh về vấn đề này thì đã bị anh đưa đến một nơi xa lạ. Trước mặt cô không còn khu đất trống nữa mà là một căn nhà gỗ giữa đồi núi hoang vu không một bóng người. Tiếng lá cây đu đưa trong gió rất nhẹ nhàng, tạo ra tiếng "xào xạc" êm tai. Hạ Lưu Ly trong lòng có chút sợ hãi, liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh mình. Chỉ có cây và cỏ xen vào đó là tiếng sói hú giữa đêm khuya lạnh vắng, cô suy xét lại thì chỉ có căn nhà phía trước là an toàn nhất, bèn tiến tới gõ cửa

"Có ai ở trong không?"

Vài giây sau, một người phụ nữ tầm 20 đến 25 tuổi, quàng một chiếc khăn đen, bước ra mở cửa cho cô. Giọng nói có chút nặng nề, giống như đang bị cảm vậy:

"Xin chào, cho hỏi cô là ai vậy?"

Hạ Lưu Ly mỉm cười đáp: "Tôi bị lạc nên muốn vào nhà của cô trú một đêm, không biết có được không ạ?"

Người phụ nữ không hề có chút đề phòng gì với Lưu Ly. Cô ấy nhiệt tình mời cô vào trong nhà ngồi, còn đặc biệt đi pha trà cho cô uống nữa. Trong lúc đợi trà, Lưu Ly ngồi ở phòng khách liếc mắt quan sát cách bày trí của căn nhà. Mặc dù bề ngoài của căn nhà trông khá là sơ xác, giống như nhà của phù thủy hay ở vậy, tuy nhiên bên trong lại rất khang trang và rộng hơn so với tưởng tượng của cô. Có ghế sofa đàng hoàng cùng với cái lò sưởi rất ấm áp. Thảm lót nền là da của một con gấu lớn, với cái miệng rộng đang mở to, bên trên lò sưởi còn treo một cái đầu hươu đã được sơ chế qua để không bị phân hủy nữa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK