[1] Một câu xuất phát từ nhà thơ Từ Chí Ma. Dịch nghĩa: Tôi sẽ trong biển người mênh mông tìm một tri kỷ duy nhất, được, thì là hạnh vận của tôi, không được, là số mệnh của tôi (nguồn: gg)
Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong lòng lại vẫn nỉ non: "Niệm Sanh, chờ mình một năm, qua một năm rồi, sẽ chẳng có gì thay đổi, chờ mình một năm thôi."
Đáng tiếc lời đó, nàng chỉ có thể nói với cô gái trang điểm tinh xảo trong kính chiếu hậu, trừ việc đó, ở bên ngoài, thế giới rộng lớn, nàng đỗ xe bên cạnh Hạ Niệm Sanh và Tịch Thận Chi, người ngoài xe giật mình, Tịch Thận Chi liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, lướt qua, một người biến mất trong bóng đêm. Hạ Niệm Sanh hai tay đút túi quần, nhìn Lăng Tiêu Tiêu tựa lên thân xe, sau lưng nàng là con đường kéo dài của Nam Thành, bầu trời đêm mênh mông. Tình này phải chăng là một giấc mộng? Hay tám năm đã từng lại càng giống một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, vừa xoay đầu liền hóa hư vô.
Niệm Sanh chậm rãi đi về phía nàng, ngừng lại cách nàng một thước. Cô nhìn nét mặt đuôi mày người kia, vẫn dáng vẻ đó, khi không vui sẽ nhíu mày. Mỗi lần cãi nhau chỉ cần nàng lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc đó, cô sẽ nhịn không được mềm lòng. Dĩ vãng, cô sẽ luôn kéo nàng vào lòng, mềm giọng dịu dàng thì thầm, dỗ dành. Cô nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, tựa hồ như mơ một giấc mơ thật dài, mà nay tỉnh mộng, người kia cũng đã không còn bên người nữa. Cô nghe được dưới đáy lòng mình thở dài một tiếng, ngay từ ban đầu cô đã biết, thế giới này không phải tất cả mọi người có thể giống cô chịu đựng chúng bạn xa lánh, có thể không để ý tình thân, không để ý người nhà đau lòng, kiên quyết công khai giới tính, dù Lăng Tiêu Tiêu có không tim không phổi thế nào đi nữa thì cũng sẽ không làm vậy. Ngay từ đầu, cô đã biết, cuối cùng sẽ có một ngày nàng kết hôn, hiện tại không ngoài ý muốn ứng nghiệm kết quả này, mà nàng còn gả cho người tốt như vậy, chính nàng cũng nói gả cho Bách Văn Sơ là hạnh phúc đời này của nàng đó thôi.
Mặc kệ thế nào, cậu ấy hạnh phúc, vậy là tốt rồi, không phải sao?
Nhưng mà, vì sao lý luận cùng sự thật luôn chênh lệch lớn đến thế? Hạ Niệm Sanh bình tĩnh hiểu được đạo lý của vạn vật trên thế gian, hiểu được trong thế giới của tình yêu không thể cưỡng cầu, hiểu được yêu một người chỉ cần người đó hạnh phúc là tốt rồi, hiểu được khi ở bên một người, dùng hết thảy khả năng đối xử tốt với người đó, trao cho người đó tất cả, hiểu được có một ngày nếu mình không thể trao được cho người ấy thứ hạnh phúc mà người ấy muốn, hẳn nên hào phóng chúc phúc, bởi vì khoan dung và từ bi là điều tốt nhất để tế điệu cho tình yêu đã mất. Cô hiểu nhiều thứ lắm, nhưng cũng vẫn như cũ không kiềm được trái tim gắt gao co thành cụm, làm cho cô không thể nhúc nhích, làm cho cô không thể ở đêm này, khi một mình đối diện Lăng Tiêu Tiêu có thể nói ra đôi câu vài lời.
Lăng Tiêu Tiêu mở cửa xe, chậm rãi nói: "Có thể nói với cậu mấy câu không?"
"Mười một giờ mình còn phải đến đài truyền hình."
"Trước mười hai giờ mình cũng phải về nhà." Nàng giống như bị chọc tức bật thốt, chỉ là những lời này vừa nói ra, hai người đều có chút xấu hổ.
Hạ Niệm Sanh tiến vào trong xe của nàng, thản nhiên nói: "Xem ra anh ta đối xử với cậu không tệ." Chưa nói tới chua xót, càng không thể nói là thoải mái, bên ngoài ngựa xe như nước, xe cộ đi tới đi lui trên cầu vượt giống như từng chiếc thuyền con, ghế da bên trong xe thoang thoảng mùi nước hoa trên người Lăng Tiêu Tiêu, làm cho Hạ Niệm Sanh thấy có chút bị đè nén. Cô quay đầu đi, đây là lần đầu tiên sau khi Lăng Tiêu Tiêu kết hôn hai người ở cùng một chỗ. Nàng so với trước kia thoạt nhìn có phần gầy yếu, hẳn là còn chưa quen với cuộc sống của một cô vợ trẻ giàu có. So với trước kia nàng mặc đẹp hơn, cũng đổi một chiếc xe khá hơn, chiếc nhẫn nơi ngón áp út ngày trước không biết bị nàng lấy xuống từ khi nào, thay vào đó là chiếc nhẫn kim cương chói mắt. Lăng Tiêu Tiêu bây giờ, cái gì cũng thay đổi, bề ngoài của nàng, trái tim nàng, đều chẳng còn quan hệ gì với Hạ Niệm Sanh. Màn diễn của cô và nàng, đã bế mạc, đã tan cuộc, chỉ còn mình cô ở trên đài không chịu rời đi, lại có ý nghĩa gì đâu?
Cô nhún vai, thử dùng một loại giọng điệu thoải mái tự nhiên nói: "Chiếc xe này không tệ."
"Niệm Sanh." Lăng Tiêu Tiêu ngẩn người nhìn cô thật lâu, lời lên đến miệng lại nghẹn trở về: "Cậu và cô gái kia có ổn không?" Nàng hỏi thật sự tự nhiên, liều mạng làm ra vẻ không chút để ý, nhưng rất nhiều khi, nếu đã không thèm để bụng thì ngay cả hỏi cũng sẽ không hỏi ra lời.
"Ừ." Cô tùy ý đáp một câu, ngay chính cô cũng không biết vì sao mình muốn gạt Lăng Tiêu Tiêu, chỉ là hơn một tháng trước ở buổi hôn lễ kia, cô ở trước mặt Lăng Tiêu Tiêu đoạt mất nụ hôn đầu tiên của Tịch Thận Chi, thật ra lúc đó, cô có đến với ai cũng không liên quan gì với Lăng Tiêu Tiêu, chẳng qua ở buổi hôn lễ do hỗn hợp cồn ảnh hưởng, cô lại bị mấy lời nói đó của Lăng Tiêu Tiêu làm kích động mụ mị đầu óc, những lời mật ngọt đã từng thì thầm bên tai cô, nay đối tượng của những lời đó đã không phải cô nữa. Không phải cô không tức giận, chẳng qua một thời gian trôi đi, cơn phẫn nộ ngày đó đã giảm đi rất nhiều.
Lăng Tiêu Tiêu cắn chặt môi, không thể nói nửa câu, nàng có phần không tự tin, nàng đã từng nghĩ đời này Hạ Niệm Sanh vẫn sẽ luôn bên cạnh mình, nàng tưởng cho dù nàng kết hôn thì người kia cũng sẽ không có niềm vui mới nhanh đến thế. Nụ hôn trên hôn lễ ngày đó, vẻ mặt nhăn nhó của Tịch Thận Chi khi ấy rõ ràng là bị bắt buộc, cậu ấy lúc đó rõ ràng chẳng qua chỉ muốn chọc giận nàng, nhưng hiện tại thì sao? Hai người họ giống như một đôi tình nhân bình thường đi dạo cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày. Cậu ấy làm sao có thể biết mình sẽ đột nhiên xuất hiện được? Nếu lần trước cường hôn là diễn cho mình xem, nhưng lần này, họ diễn cho ai xem? Giờ lại chính tai nghe người đó thừa nhận. Không thể, Hạ Niệm Sanh của nàng không thể nào nhanh như vậy đã tìm được người con gái khác, ván bài này không thể nhanh như vậy đã hạ xuống kết cục đã định.
Nàng có chút kích động bắt lấy cổ tay Hạ Niệm Sanh: "Không phải, cậu gạt mình, cậu sẽ không nhanh như thế đã thích người khác. Cậu nói cho mình biết, đây không phải sự thật, cậu nói dối mình, cậu chỉ muốn chọc giận mình thôi, phải không? Sao cậu có thể thích cô ta được? Cậu rõ ràng còn yêu mình mà."
Lăng Tiêu Tiêu không khống chế được cảm xúc, đau xót trong ánh mắt nàng đâm vào mắt Hạ Niệm Sanh đau đớn. Mắt nàng phủ kín hơi nước, làm Hạ Niệm Sanh không biết phải làm sao, không biết nàng rốt cuộc muốn thế nào. Cô giãy khỏi tay Lăng Tiêu Tiêu, hỏi: "Lăng Tiêu Tiêu, cậu có thể nói cho mình biết, rốt cuộc cậu muốn gì không?"
"Mình muốn cậu."
Hạ Niệm Sanh cười lạnh, nằm xuống ghế, đã không thể cứu vãn nữa rồi. Cô cười, nước mắt chảy ra, nghiêng người, chống lại đôi mắt tràn đầy nước mắt của Lăng Tiêu Tiêu, thẳng thừng nói: "Cậu muốn mình? Thực buồn cười, Lăng Tiêu Tiêu, cậu muốn nhiều thứ quá, vinh hoa phú quý, một cuộc sống không phải bận tâm đến điều gì, một tình yêu đường hoàng dưới ánh mặt trời, cậu muốn tất cả mọi thứ, chỉ trừ mình. Cậu không cần mình, thứ cậu muốn mình cũng không trao cho cậu nổi. Muốn mình nói mình chưa từng hận cậu, đó là chuyện không thể, chỉ là sau đó, mình đã nghĩ thông suốt rồi, mình không thể ép cậu ở bên mình, trên thế giới này, ai cũng không có cách ép buộc một ai cả. Lễ cưới của cậu, mình cũng đến, mình thấy người khác nắm tay cậu, cạu mặc bộ váy cưới trắng tinh. Cậu nói cho mình biết, khoảnh khắc cậu hạnh phúc nhất mong mình có thể đến, mình đã đến, cậu và Bách Văn Sơ thực xứng đôi, nam tài nữ mạo. Mình không phải người thích dây dưa lằng nhằng, cậu đã tìm được hạnh phúc của mình, cậu tìm được chốn quay về, mình không rộng lượng đến mức chúc phúc cho cậu, ít nhất bây giờ mình còn chưa làm được, nhưng mà Tiêu Tiêu, mình đã không còn hận cậu nữa rồi, từ nay về sau, mình đi cầu độc mộc của mình, cậu đi dương quan đại đạo của cậu, chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều nữa. Qua nhiều ngày thế rồi, mình đã hết lần này đến lần khác tự khuyên chính mình, mình cảm thấy mình đã sắp thành công. Cậu có biết, nếu mình có bằng của bác sĩ tâm lý, mình chắc chắn còn chuyên nghiệp hơn đám bác sĩ tâm lý treo đầu dê bán thịt chó nữa kìa. Mình đã điều chỉnh mình trở về cuộc sống hạnh phúc, đường tương lai rộng mở, cho nên, Tiêu Tiêu, những lời cậu nói với mình đêm nay thực sự rất không tốt cho quá trình điều chỉnh tâm lý của mình, thật đó."
"Niệm Sanh, cậu chờ mình một năm được không? Mặc kệ thế nào đi nữa? Cậu chờ mình một năm, một năm sau tất cả đều sẽ trở lại như ban đầu, cậu đừng thích người khác, cậu từng nói, đời này, cậu sẽ luôn ở bên mình, cậu cũng chỉ yêu mình mình thôi mà."
"Vì sao chứ? Lăng Tiêu Tiêu, cậu có thể nói cho mình biết tất cả chuyện này là vì sao không? Một năm sau thì thế nào? Cậu sẽ ly hôn với Bách Văn Sơ? Mình đã từng nói rồi, hứa hẹn tình yêu của chúng ta là cậu vi phạm trước. Lăng Tiêu Tiêu, cậu yêu gã đàn ông đó, cậu kết hôn rồi, cậu lại còn không cho phép mình thích người khác, lý luận này của cậu thực sự vô lý, thật sự đó."
"Mình không cần nói đạo lý với cậu, Niệm Sanh......"
"Lăng Tiêu Tiêu, cậu đừng ỷ vào việc mình đã từng yêu cậu nhiều đến thế là cậu có thể bắt nạt mình, mọi chuyện đều đã qua rồi, cậu tốt nhất làm kẻ có tiền của mình đi, Bách thái thái." Hạ Niệm Sanh nói rồi "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại, thân ảnh của cô bị kéo thật dài dưới ánh đèn đường, trái tim như bị đặt trên giá nướng, nướng bên này, lại lật qua nướng bên kia. Cô không ngờ, cô đã tưởng sau này cho dù gặp lại cũng có thể hòa hòa khí khí. Cô không phải nữ trư cước* trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, bị người vứt bỏ rồi sẽ một khóc hai nháo ba bắt cổ. Cô từng nghĩ hẳn sẽ êm đẹp đối diện nhau, ai nấy đều là người trưởng thành rồi, gặp gỡ vui vẻ, chia tay êm đẹp. Nhưng người đã từng là Lăng Tiêu Tiêu, hiện tại là Bách thái thái, lại lấy đâu ra tư cách không cho phép cô thậm chí đi thích người con gái khác chứ?
(*đại loại là một kiểu mỉa mai)
Thân ảnh cô đơn bên trong chiếc xe Bentley gục đầu vào tay lái, thì thào lẩm bẩm: "Niệm Sanh, rất nhiều chuyện không phải giống như những gì cậu thấy đâu, một năm sau, cậu cuối cùng sẽ hiểu."
Hết chương 26
- ---------------------------------------
Bách Linh: Chương này làm mình nhớ tới Giản Hân Bồi, ở đâu có cái kiểu giấu diếm người ta rồi bắt người ta chờ đợi thế chứ, haiz...