“Anh nói đi? Trong lòng anh nghĩ có tôi cũng tốt không có tôi cũng không sao phải không?” Phỉ lạnh lùng nhìn Phương Tý Thần, không chứa tức giận, giờ khắc này, cũng có thể nói là, ngay cả một chút biểu tình tức giận cũng tìm không thấy.
Phỉ không có thỏi quen nói chuyện như vậy, hắn lạnh lùng buông Phương Tý Thần xoay người ly khai. Trên đường, còn lại cơn mưa to.
Nắm lấy cây ô Phỉ vừa nhét vào tay, cảm giác độ ấm áp lan truyền trong lòng bàn tay, ấm áp đến nỗi làm cho anh thấy hối hận. Anh ... anh cư nhiên như vậy mà nhìn Phỉ rời đi, nhìn bóng dáng của Phỉ biến mất trong mưa.
Anh không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy...
Phải vài phút sau anh mới khôi phục lại tinh thần. Cảm giác mờ mịt trước nay chưa từng có. Ngay cả mưa quất vào người cũng không hề hay biết.
Giống như người trì độn, chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền ra từ tim. Phỉ thả chậm cước bộ. Hắn cũng không phải không cần, tương phản, hắn chính là rất để ý mới có thể hành động như vậy. Bỏ đi. Là bởi vì trước đó hắn quá mức tùy hứng, nên Phương Tý Thần mới không hề quan tâm tới cảm thụ của hắn, nói ra những lời nói tàn nhẫn như vậy. Đối với hắn mà nói, Phương Tý Thần là người quan trọng nhất.
Đối chính mình mà nói, thật sự có thể buông tha như vậy sao.
Đột nhiên quay đầu lại, chạy trở về.
” Ở trong lòng anh có tôi cũng tốt không có tôi cũng không sao phải không?” Phỉ cứ như vậy rống lên, âm thanh vẫn vang vọng bên tai.
Tuyệt đối không phải, ở chung mấy ngày nay, anh đã có thói quen cùng Phỉ ở chung, nếu nói thẳng ra anh cũng có tình cảm với Phỉ..
Mà hắn, cứ như vậy đi, cũng không chịu quay lại.
Phương Tý Thần hiểu được lời mình nói đã xúc phạm Phỉ, bởi vì chính mình còn chưa hiểu được mới xảy ra phiền toái này
Như vậy... Chính mình luôn... luôn thương tổn Phỉ sao?
Không được...! Phỉ...!
“Một mình đứng chỗ này làm gì?” Thanh âm truyền đến.”Bão đã lớn như vậy mau về nhà, tôi cùng em về.”
Còn chưa kịp hoàn hồn, cổ tay đã bị người hung hăng bắt lấy, không biết từ lúc nào trước mặt hắn đã có một đám người.
Một đám người thực sự đáng sợ.
“Lớn thế này tôi chưa gặp người nào đáng yêu như vậy... Di! Em sao lại run a?Không cần sợ hãi, anh sẽ thực ôn nhu.”
Đã không còn nhận biết được người trước mặt nói cái gì, cũng không biết chuyện gì, bởi vì khi có người tới gần, Phương Tý Thần nhịn không được bắt đầu phát run.
Tình huống so với trước kia nghiêm trọng một trăm lần, cơ hồ đám người kia chưa tiếp cận anh đã bắt đầu phát run. Không có biện pháp, anh vẫn là sợ hãi.
“Buông...” Anh hữu khí vô lực nói, cảm thấy thực sự không được nữa
Tuy rằng là ban ngày, nhưng trên đường căn bản không có ai. Huống chi Phương Tý Thần ngay cả khí lực cầu cứu cũng không có, căn bản là không có người đến cứu anh.
“Xảy ra chuyện gì? Xem ra hắn rất muốn theo chúng ta ngoạn a?”
“Đừng giả bộ! Đi thôi! Cùng đi vui vẻ a ~”
Đây là báo ứng của anh. Thực xin lỗi...
Anh cắn đôi môi, chống cự xâm nhập của nam nhân.
Phỉ... vừa nghĩ tới tên của hắn, Phương Tý Thần liền mất đi ý thức...
Hoàn chương 26