Bóng dáng hai đứa nhỏ trước mắt dần dần tiêu tán. Hạ Vũ Trạch đỏ mắt, cơm cũng không ăn, tiếp tục lên xe chạy đến viện mồ côi.
Anh cảm thấy, nơi đó nhất định có người vẫn đang đợi anh.
Khi Hạ Vũ Trạch tiến vào viện, trời mới tờ mờ sáng, mưa phùn giăng lối, đầu tóc rối loạn của anh dính một tầng vũ châu.
Không có chán ghét viện mồ côi này như trước kia, anh hiện giờ trở về với cảm giác hoài niệm khó hiểu đang ngày càng mãnh liệt.
Bất chợt, anh phảng phất như thấy được rất nhiều đứa nhỏ đang nô đùa ở nơi này.
Trôi nổi theo ký ức, anh quen thuộc tìm được phòng ngủ trước kia của mình. Mở cửa, trong phòng ngủ là một đám nhóc đang chơi đùa, anh biết đây là ảo giác, nhưng vẫn đi vào, đóng cửa phòng ngủ.
Giường của Trương Tự Hách và Hạ Dương là một khung trên dưới. Nhưng Trương Tự Hách thường không thích leo lên trên, nhóc càng thích chen chúc một chỗ với Hạ Dương. Hạ Dương cũng không có ý kiến, tới rồi thì ôm cho ấm thôi.
Nhìn vậy hồi lâu, ký ức phủ đầy bụi của Hạ Vũ Trạch cuối cùng cũng dần hoàn chỉnh sống lại. Cảnh tượng trước mắt tiêu tán, căn phòng ngủ này lại trở về dáng vẻ bị bỏ hoang giăng kín tro bụi và mạng nhện.
Bỗng nhiên, bên trong có tiếng động.
Hạ Vũ Trạch chậm rãi đi vào bên trong liền nhìn thấy cái rương anh từng trốn vào để tránh Kẻ Săn Mồi đang run động, bên trong tựa như đang nhốt ai đó, khiến cho Hạ Vũ Trạch không khỏi hiếu kỳ.
Anh bước về phía cái rương, đang tính mở ra, cửa phòng ngủ bất ngờ bật mở, một thiếu niên đứng ngược sáng, đứng ở cửa phòng, có vẻ cậu đang rất gấp, miệng còn đang há to hít khí.
"Đừng mở ra." Trương Tự Hách cầu xin anh: "Xin anh đó."
Thấy thế, Hạ Vũ Trạch đành phải thu lại cái tay định mở rương trước, rồi lại nhìn Trương Tự Hách với vẻ kích động, tuy anh không biết cảm giác kia là từ đâu mà đến: "Hách Hách..."
Anh buột miệng thốt ra nhũ danh của cậu.
Trương Tự Hách sửng sốt, chợt tiến tới, bước đến chỗ anh, ôm anh vào trong ngực: "Thật ra em càng thích nghe anh kêu em là đồ chó lưu manh hơn..."
"..."
"Anh xin lỗi."
"Xin lỗi gì chứ."
"Anh đã quên mất em."
Trương Tự Hách giáng một cái hôn thật sâu lên tai anh: "Bác sĩ Hạ, đi theo em đi. Anh đừng quan tâm những chuyện xảy ra trước kia nữa, bây giờ anh đi theo em đi, sau này tụi mình sẽ mãi mãi ở bên nhau."
"Không đi được." Hạ Vũ Trạch thê lương cười: "Có một việc anh rất muốn biết. Anh muốn hỏi em... Lần đầu tiên tiếp cận anh, có phải là em cũng từng có sát tâm với anh không?"
Trương Tự Hách im lặng, thật lâu sau mới khàn khàn đáp lại: "Ừm."
"Được rồi." Hạ Vũ Trạch đẩy cậu ra, đẩy cậu sang một bên: "Chuyện lúc trước anh đã nhớ ra đôi chút rồi, nhưng mà anh luôn cảm thấy còn có một chuyện quan trọng hơn mà anh vẫn không nhớ ra được."
Đầu anh bắt đầu đau đớn kịch liệt, thân thể tự vang lên từng hồi chuông cảnh báo, thời gian của anh không còn nhiều lắm, xem ra báo ứng của anh cũng sắp đến rồi.
"Không cần phải vậy đâu." Trương Tự Hách đã không còn quan tâm chuyện gì, mấy ngày nay cậu đã nghĩ thông suốt rồi, tình yêu cậu dành cho Hạ Vũ Trạch còn nhiều hơn cả nỗi niềm muốn báo thù: "Anh gả cho em đi."
"..." Hạ Vũ Trạch còn tưởng rằng mình nghe nhầm: "Em nói gì?"
Trương Tự Hách lặp lại lần nữa: "Anh gả cho em, em không cần tiếp tục sống trong quá khứ, anh cũng không cần phải nhớ lại quá khứ."
Hạ Vũ Trạch không vươn tay, chỉ bình tĩnh nhìn cái rương kia, cúi đầu lẩm nhẩm, mảnh ký ức cũ kỹ thúc giục anh: "Không được, anh còn chuyện rất quan trọng phải làm."
Tiếng Trương Tự Hách kêu gọi dần dần trôi xa. Dù rõ ràng là người vẫn đang ở ngay trước mắt, nhưng Hạ Vũ Trạch có làm sao cũng cũng không nghe được cậu đang nói cái gì nữa, chỉ có thể cảm nhận rằng cậu đang nói chuyện.
Anh tựa như đang chìm trong nước, tìm không thấy phương hướng.
Một hồi lâu, anh mới khôi phục lại thần trí, nhưng Trương Tự Hách trước mặt đã biến thành một đứa nhóc, anh nhìn thấy đứa nhóc kia thì cực kỳ kích động, "Đúng rồi... anh là tới... anh tới tìm em mà!!"
Chiếc nhẫn rơi trên mặt đất. Trương Tự Hách bình tĩnh nhìn anh, đôi mắt trở nên đỏ bừng. Trần Dũng nói không sai, Hạ Vũ Trạch đang chịu tác dụng phụ của thuốc, mà hậu quả nghiêm trọng nhất của tác dụng phụ chính là, Hạ Vũ Trạch sẽ bị vây ở khoảng thời gian mà anh không quên được, vĩnh viễn không đi ra được, còn kéo theo tình trạng thoái hóa trí lực, khó có thể tự gánh vác sinh hoạt...
"Ở ngay đây..." Hạ Vũ Trạch kích động chỉ vào cái rương trên đất: "Hách Hách em ở ngay đây!!"
Anh chạy tới mở rương.
Đứa nhỏ trong rương cuộn tròn, run bần bật, trên nắp rương là dấu cào máu do nhóc dùng mười ngón tay giãy giụa cào xướt. Hạ Vũ Trạch bế đứa nhỏ kia lên, cười cười: "Hách Hách anh về rồi đây, anh về đón em."
Cõi lòng Trương Tự Hách tan nát.
Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy Hạ Vũ Trạch, Hạ Vũ Trạch dịu dàng vuốt ve đầu cậu, khóc thút thít nói: "Xin lỗi, anh tới trễ rồi."
Trong trí nhớ của Hạ Vũ Trạch, anh là đứa nhỏ đầu tiên bị đưa vào viện mồ côi. Ở chỗ này, anh nhận hết mọi tra tấn, bị đối xử như súc vật, mỗi ngày đều sống trong bóng tối, trốn không thoát nổi.
Thẳng đến một ngày, Tô gia tới.
Bọn họ tới chọn trẻ con đưa đến gia đình giàu có, chọn trúng đứa trẻ xinh đẹp nhất trong đám, Trương Tự Hách. Việc này làm cho Hạ Vũ Trạch cảm thấy rất ủy khuất, anh biết đây là cơ hội duy nhất để mình thoát khỏi nơi này, nếu như bỏ lỡ, vậy sẽ không còn cơ hội nào khác để thoát khỏi chốn địa ngục nhân gian này.
Vì thế, vài tiếng trước khi Tô gia xuất phát, anh lừa Trương Tự Hách chơi trốn tìm, bảo cậu trốn vào rương gỗ, bảo cậu ở chỗ này đợi anh, anh sẽ nhanh chóng tới tìm cậu, anh thậm chí còn ác độc khóa rương, sợ cậu chạy ra ngoài làm huỷ giấc mộng muốn trốn đi của anh.
Nhưng Trương Tự Hách cứ chờ mãi như vậy, vẫn luôn chờ đến khi dưỡng khí trong rương dần dần hao cạn. Cậu khó chịu khóc la cầu cứu, dùng mười ngón tay cào cấu ván gỗ, nhưng không nhận được tiếng đáp lại nào.
Mà người anh trai Hạ Dương cậu yêu sâu đậm kia, đã sớm vui vẻ ngồi lên xe hơi của Tô gia rời đi mất rồi.
Khi Trương Tự Hách được người ta phát hiện, cậu đang cuộn tròn trong rương, hơi thở thoi thóp, nếu trễ thêm chút nữa thì mạng cũng chẳng còn. Giờ phút này, anh rốt cuộc cũng hiểu rõ, dù có thoát ra khỏi địa ngục này, nhưng có lẽ người ôm bạn cũng không phải là thiên thần, mà là ác quỷ sẽ kéo bạn vào một địa ngục khác.
Trong lòng Trương Tự Hách có oán hận.
Cậu phóng hỏa đốt nhà, nhân lúc hoảng loạn chạy ra ngoài, người cậu tìm được khi ấy vẫn là anh cảnh sát nhỏ Trần Dũng, dẫn Trần Dũng đến tra xét tòa buôn người này.
Dưới sự giáo dục của Trần Dũng, trong lòng cậu vẫn luôn có ước mơ trở thành một vị cảnh sát tốt. Đáng tiếc, cuối cùng lại vì thù hận mà bước vào con đường cực đoan.
"Đi thôi ca ca." Trương Tự Hách vươn tay về phía anh, Hạ Vũ Trạch cười hì hì đưa tay ra. Để trả thù bản thân, anh làm ký ức vĩnh viễn dừng lại ở khoảng thời gian mười mấy tuổi khi vừa mới quen biết Trương Tự Hách, nhưng anh nhớ rõ Trương Tự Hách, vĩnh viễn sẽ nhớ rõ.
Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Anh không có bỏ rơi em. Đây là âm thanh từ đáy lòng Hạ Vũ Trạch, Trương Tự Hách phảng phất như nghe được, đáp lại anh bằng một nụ cười dịu dàng: "Ừ, em biết mà."
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên người cả hai.
Trương Tự Hách ôn nhu dắt Hạ Vũ Trạch trẻ con đi vào ánh quang, vây quanh họ là tiếng còi cảnh sát vang đến tận mây xanh, bọn họ từ trong bóng tối tay nắm tay đi ra ngoài, hứng lấy ánh sáng. Tương lai chưa biết sẽ ra sao, nhưng bọn họ nhất định là sẽ ở bên nhau.