Thấy Yến Nhi, Ly Ly và hai bạn khác nữa đang loay hoay dựng lều. Hạ Thu đưa mắt nhìn Yến Nhi buộc dây không khỏi thất vọng.
- Yến Nhi, có phải ngoài học và vẽ tranh ra mày không biết làm gì nữa đúng không? - Hạ Thu buông lời cay đắng.
- Còn biết đun nước úp mì nữa. - Yến Nhi cười toe.
- Dựng thì cố định bốn góc lại cho chắc chắn một chút. Chứ kiểu này gió xíu đã bay mất rồi.
- Vâng vâng. Xin Thu tỉ tỉ chiếu cố chỉnh giùm tiểu muội đây ạ. - Yến Nhi làm ra bộ ngoan ngoãn.
Thanh Lan không biết nhìn gì mà từ nãy cứ ngó về phía sau cái lầu cạnh sườn đồi. Nhìn từ đây nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra. Bởi khuất sau bụi cây.
- Yến Nhi.. Yến Nhi. - Thanh Lan giật áo cô.
- Gì thế?
- Kia có phải.. Đình Dương không?
Yến Nhi nhìn theo hướng tay Thanh Lan, thấy Đình Dương đang đứng nói chuyện với 1 cô bé nào đó. Xem ra là nữ sinh khối mười.
- Ôi trời! Gì đây? Là tỏ tình hả nhìn là biết rồi. - Yến Nhi giả bộ không quan tâm.
Thanh Lan tựa vào vai Ly Ly than thở:
- Ly Ly, mày nói xem, khi chấp nhận lời tỏ tình. Sau đó sẽ là gì?
- Aiza, còn là gì nữa. Không phải là người yêu sao?
Tay Yến Nhi đang buộc dây lều đột nhiên dừng hẳn: "Người.. yêu sao?"
- Đi đâu đấy? - Thanh Lan gọi với theo Yến Nhi.
- Đi.. đi dạo.. ha.. ha. - Nói rồi chạy biến.
Ly Ly nheo mắt nhìn dáng vẻ khẩn trương của Yến Nhi:
- Ồ! Theo giang hồ đồn đây gọi là ghen. Hihi.
Yến Nhi núp sau bụi cây căng tai ra nghe. Sợ bị phát hiện đành cắm hai cành lá lên đầu: "Như thế này khác gì ninja đâu, hợ hợ." Cô tự cho mình là thông minh.
- Tôi không có hứng với cô. Làm phiền lần sau đừng tìm tôi nữa. - Đình Dương đút tay vào túi quần lạnh nhạt nói với cô bé trước mặt.
Yến Nhi lừ mắt nhìn cô bé kia như kẻ thù lẩm bẩm: "Phải rồi.. phải rồi đó. Đi đi, đi càng xa càng tốt. Hừ."
- Em.. em.. - Mắt ngân ngấn nước.
Thấy cô bé kia làm bộ yếu ớt, đáng thương, cô càng khẩn trương hơn: "Không được, cứ xem như tôi ra tay nghĩa hiệp cứu cậu một mạng đi. Ha.. ha.. ha. Mình thật là rộng lượng quá đê!"
Yến Nhi nhảy ra khỏi bụi cây như một vị thần lao đến cạnh Đình Dương.
- Đình Dương à! Cậu làm gì nãy giờ vậyyyyy? Làm người ta tìm muốn chết. - Yến Nhi nũng nịu, õng ẹo kéo tay cậu.
Đình Dương thoáng bất ngờ còn cô bé kia trợn tròn mắt ra đánh giá người con gái trước mặt.
- Nhìn cái gì mà nhìn. Chưa thấy người đẹp bao giờ à. Em gái, em thích Đình Dương đúng không? - Yến Nhi đưa tay quệt ngang mũi, hất mặt lên.
- Liên quan gì đến chị?
- Ờm.. Để tôi nói cho em gái biết, hai người không thể bên nhau đâu.
Cô bé vẫn đứng trân trân nhìn con nhỏ nào từ trên trời rơi xuống thao thao bất tuyệt.
- Bởi vì.. cậu ta là bạn trai tôi.
- CÁI GÌ? - Cả Đình Dương lẫn cô gái kia đều đồng thanh.
Yến Nhi trợn mắt về phía Đình Dương nở nụ cười gượng gạo đưa tay che miệng: Xuỵt!
- Nói cho biết. Cậu ta theo đuổi tôi từ cấp hai cho đến tận bây giờ. Tình cảm thắm thiết, sâu đậm. Cậu ta nói nếu tôi không đồng ý thì cũng sẽ không thích bất kì người con gái nào khác nữa. Cho nên em gái à, bỏ cuộc đi.
Thấy Đình Dương vẫn đơ ra không phản ứng gì. Yến Nhi huých tay vào người cậu:
- Uầy! Nói đi. Nói với cô gái này cậu thích tôi nhiều thế nào đi.
Đình Dương tựa vào cây tủm tỉm cười xem cô diễn trò. Cậu phát hiện ra khả năng diễn trò của cô thật tệ.
Lúc này đôi mắt của cô gái kia đã ngân ngấn nước:
- Anh nói đi có phải vì chị ấy mà anh từ chối em không?
Đình Dương nhíu mắt vòng tay qua cổ Yến Nhi vừa thì thầm vào tai cô vừa ngước mắt lên nhìn cô bé kia:
- Không phải là thích.. mà là.. rất rất thích.
Cô bé kia shock đến mức không tin vào mắt mình quay đi khóc nức nở.
"Gần quá, gần quá rồi." Tim cô đập liên hồi.
Yến Nhi chớp chớp mắt đẩy Đình Dương ra:
- Ha.. ha.. cậu tính cảm ơn tôi thế nào đây. Hôm nay bổn cô nương ra tay rất trượng nghĩa. Đúng không?
Gạt lọn tóc rối trên trán Yến Nhi, cậu âu yếm nhìn:
- Vậy lấy thân đền đáp đi.
- Cậu đi chết đi, vô sỉ. - Yến Nhi hùng hổ đạp vào chân tên điên nào đó đang cười ngây ngốc.
- Cậu có thấy cậu rất giống tiểu cô nương nũng nịu, hờn ghen khi thấy bạn trai mình được người khác tỏ tình không? - Đình Dương một tay chống vào thân cây một tay nâng mặt Yến Nhi lên.
- Rốt cuộc cậu đang khó chịu điều gì? Tôi không tin tâm ý của tôi cậu không hề biết.
Khuôn mặt Đình Dương đã gần sát mặt cô. Yến Nhi cảm nhận được cả nhịp thở của cậu. Sao bỗng dưng cô lại thấy như vậy rất có sức hút.
Đầu óc Yến Nhi bỗng mê loạn: "Chết tiệt! Trúng mỹ nam kế rồi."
- Cậu lảm nhảm linh tinh gì thế? Tránh ra coi. - Yến Nhi đẩy Đình Dương ra chạy một mạch về khu cắm trại.
Đình Dương thở dài, bóp bóp hai bên thái dương: "Yến Nhi ngốc nghếch, rõ ràng là cậu có thích tôi nhưng sao vẫn miễn cưỡng không chịu nói ra."