Một thành viên trong đội cứu hộ đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, quay đầu vẫy tay với Tô Hoài: "Vào đi."
Tầm mắt trong căn phòng đồng loạt nhìn sang đây giống như đèn pha.
Hoắc Văn Hứa hơi nhíu mày, trận địa này còn không dọa cho cô gái nhỏ khóc sao?
Ngay khi Hoắc Văn Hứa định bảo những người này thu liễm một chút, nhưng nhìn thấy Tô Hoài bình tĩnh chào hỏi mọi người: "Các anh đều quay về cả rồi, có bị thương không?"
"Không." Có người đắc ý ngẩng đầu, "Không giống người nào đó, còn phải vào bệnh viện."
"Ha ha ha..." Bên trong phòng bệnh vang lên tiếng cười chấn động, "Đúng rồi, không giống người nào đó."
Tô Hoài lặng lẽ nhìn Hoắc Văn Hứa, nhìn thấy khuôn mặt của anh đen lại, không nhịn được cong môi.
"Không có việc gì thì cút đi, ở chỗ này chướng mắt." Hoắc Văn Hứa tức giận nói.
"Đúng đấy, đi thôi." Kiều Văn nhìn ra ngoài, "Nếu không chờ lát nữa y tá đi vào mắng mọi người đấy, mấy ngày qua mọi người vất vả rồi, quay về dọn dẹp đi, tắm nước nóng ngủ một giấc thật ngon."
"Ngủ cái gì." Viên Phong cà lơ phất phơ đứng lên, chớp mắt nhìn Hoắc Văn Hứa, "Mọi người dành thời gian đến thăm bệnh trong lúc bận rộn, chưa ăn cơm đấy, đúng không, cậu chủ Hoắc..."
"Tôi muốn ăn đồ nướng."
"Tôi muốn ăn lẩu."
"Tôi muốn ăn buffet."
"..."
Một đám người ồn ào, Hoắc Văn Hứa xoa bóp trán, trong đám người tìm bóng dáng của Tô Hoài, nâng cằm với cô: "Ví tiền tôi đâu rồi?"
Lúc này Tô Hoài mới nhớ đến ví tiền của anh còn đang ở chỗ cô, vội mở cặp sách lấy ví tiền từ bên trong trả lại cho anh.
Hoắc Văn Hứa không nhận, chỉ nói với cô: "Bên trong có tấm thẻ VIP màu đen."
Tô Hoài nghe lời mở ví tiền.
Kể từ khi cô cầm ví tiền này trong tay thật ra vẫn chưa mở ra, mấy ngày qua vẫn là dùng tiền của chính mình, dù sao thì quẹt thẻ thanh toán không đơn giản bằng thanh toán bằng điện thoại di động.
Ví tiền là ví đựng thẻ đơn giản màu đen, mở ví tiền ra, ánh mắt đầu tiên của Tô Hoài vô thức nhìn vị trí có tấm hình trong suốt.
Tô Hoài có chút lo lắng sẽ nhìn thấy bức ảnh của một cô gái, nhưng cái này... Là cái gì?
Chỗ vốn nên đặt ảnh của bạn gái đang để một tấm giấy nợ được gấp gọn gàng, người này cố ý để lộ chữ, phía trên còn chữ ký của Tô Hoài.
Anh giúp cô nhiều như vậy, chắc chắn không phải vì muốn cô mời anh một bữa cơm, cho nên anh để giấy nợ ở chỗ lộ liễu như vậy là muốn làm gì?
Tô Hoài một lời khó nói hết mà nhìn Hoắc Văn Hứa, cô không nghĩ ra, cho nên quy kết chuyện đó là sở thích xấu xa của anh.
Tô Hoài lấy thẻ VIP mà Hoắc Văn Hứa đã nói từ trong ví tiền ra cho anh xem, Hoắc Văn Hứa gật đầu một cái, ra hiệu cho cô đưa cho Viên Phong.
Viên Phong nhận lấy tấm thẻ, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Ôi, vừa quay về mà đã nộp quyền tài chính rồi à?"
Lời nói của Viên Phong như một quả bom, chỉ trong nháy mắt căn phòng sôi trào.
"Không nghĩ tới cậu chủ Hoắc còn là một người bị vợ quản lý nghiêm ngặt."
"Tiền bạc đều nộp cả rồi, sau này chẳng phải là phải lén tích góp tiền riêng ư?"
"Ôi, kỷ cương của người chồng không được vững nha."
Kiều Niệm âm thầm đi tới bên cạnh Tô Hoài, nhỏ giọng nói: "Không phải cậu chia tay với đại ca tôi rồi sao? Bây giờ là chuyện gì xảy ra... Hai người làm lành mà không nói với tôi?" Kiều Niệm cau mày, "Hai ta có phải bạn bè không?"
"Chúng tôi chia tay khi nào... Làm lành khi nào?" Tô Hoài lúng túng không hiểu gì.
"Thì, thì lần đó cậu khóc thương tâm như vậy, tôi hỏi cậu có phải chia tay rồi không, cậu nói ừ." Kiều Niệm trừng mắt nhìn cô, mới chậm chạp hiểu ra có lẽ Tô Hoài đã lừa gạt anh ấy.
Tô Hoài nghiêm túc suy nghĩ lời Kiều Niệm nói, suy nghĩ trở về hai năm trước, ngày đó cô không thể gặp Hoắc Văn Hứa nên ngồi xổm ven đường khóc lớn.
Tô Hoài cảm thấy mặt có chút nóng lên, chuyện lâu rồi còn nhớ rõ ràng như vậy để làm gì.
"Lúc ấy cậu cũng không hỏi có phải tôi chia tay không, anh đừng tung tin đồn nhảm." Tô Hoài nói.
"Trời đậu." Kiều Niệm sửng sốt, "Cậu khóc thành đức hạnh đó, còn chưa phải chia tay?"
"Dù sao thì tôi chưa từng nói như vậy, tất cả đều là bản thân cậu tự suy diễn."
"Mọi người đừng đồng cảm với em ấy, nếu không thì bảo em ấy thực hiện một nụ hôn ngay trước mọi người đi." Đột nhiên có người kêu lên, sau đó trong phòng bệnh truyền ra âm thanh "Hôn một cái".
"Hôn một cái, hôn một cái."
"Hôn một cái, hôn một cái..."
Cuộc trò chuyện của Kiều Niệm và Tô Hoài bị tiếng hét này cắt ngang, Kiều Niệm sửng sốt một lúc, sau đó hưng phấn nhảy lên: "Hôn một cái, hôn một cái." Vừa kêu vừa đẩy Tô Hoài đến bên cạnh Hoắc Văn Hứa.
Người ngoài chỉ là trêu chọc ngoài miệng, chỉ có Kiều Niệm và Tô Hoài quá mức quen thuộc, cho nên không một chút gánh nặng nào mà động thủ đẩy cô, mà Tô Hoài cũng không kịp phản ứng mà bị Kiều Niệm đẩy lảo đảo mấy bước, đụng vào Hoắc Văn Hứa.
Một bàn tay giữ bả vai của cô ổn định cơ thể cô.
Vải vóc mùa hè rất mỏng, Tô Hoài cảm giác được bàn tay Hoắc Văn Hứa có chút lạnh, có lẽ bởi vì vừa mới truyền nước biển.
Xung quanh ồn ào, nhưng Tô Hoài như thể không nghe được gì, cả thế giới chỉ còn lại bàn tay trên bả vai và nhiệt độ sau lưng cô.
Đám người này bị y tá đuổi đi, toàn bộ hành lang đều là giọng nói của bọn họ, y tá nhẫn nhịn bọn họ rất lâu rồi.
Kiều Niệm còn muốn ở lại, nhưng bị Kiều Văn xách cổ áo đi mất.
Phòng bệnh rốt cuộc cũng yên tĩnh, Tô Hoài mở hộp cơm đem đến ra, bắt đầu phục vụ đại thiếu gia ăn cơm.
Hoắc Văn Hứa tựa vào giường bệnh, có thêm vẻ thích thú nhìn chằm chằm cô.
"Sao thế?" Ánh mắt của anh quá mức thẳng thừng, Tô Hoài muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.
"Những người đó càn quấy quen rồi, đừng để trong lòng." Hoắc Văn Hứa cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ, động một chút là đỏ mặt, nhưng đối mặt tình huống vừa rồi lại dị thường bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập mạnh, một chút cũng không giống dáng vẻ như con cua bị nấu chín vào hai ngày trước.
"Anh nói cái này à, không sao, quen rồi." Tô Hoài không có vấn đề mà nói.
"Quen rồi?" Hoắc Văn Hứa nhướng mày, "Loại chuyện này... Em làm sao mà quen được?" Bị người ta dụ dỗ "Hôn một cái" cũng có thể quen ư?
"Ừ..." Tô Hoài suy nghĩ một chút, không biết nên nói sao, đành hàm hồ nói, "Nhìn thấy nhiều lần thì quen thôi, ăn cơm đi, không ăn nữa sẽ nguội mất." Năm đó bọn họ còn tổ chức thành nhóm mà đến cửa trường học thăm cô đấy.
Hoắc Văn Hứa cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ là đột nhiên nghĩ đến lời nói Kiều Niệm nói trước đó, Tô Hoài khóc xé lòng rách phổi.
Hoắc Văn Hứa tất nhiên biết Tô Hoài khóc thành như vậy chắc chắn không phải là bởi vì chia tay với anh, vậy thì vì cái gì?
Chẳng lẽ những năm qua thật ra cô sống không tốt?
"Chú em còn có Hoắc Phong Huy, mấy năm qua có tìm em làm phiền không?" Hoắc Văn Hứa vừa ăn cơm vừa giống như lơ đãng hỏi cô.
"Không." Tô Hoài lắc đầu, "Kể từ khi anh đi, tôi cũng không gặp lại bọn họ nữa."
"Vậy em họ thì sao?"
"Lần đó anh tìm người dạy dỗ cô ta xong, cô ta đều tránh mặt tôi mà đi."
"Như vậy à."
Hoắc Văn Hứa không cảm thấy Tô Hoài sẽ nói dối anh, cho nên cô khóc thương tâm như vậy, có thể vì một chút tâm sự của con gái, dù sao thì cũng không thể hoàn toàn tin lời của tên chày gỗ Kiều Niệm.
Ăn tối với Hoắc Văn Hứa xong Tô Hoài mới rời đi, trước khi đi, Tô Hoài trả lại ví tiền cho Hoắc Văn Hứa, cũng nói với anh: "Anh lần này khi nào đi, trước khi đi tôi muốn mời anh ăn bữa cơm."
"Tạm thời không đi, ăn cơm cũng không gấp, đến lúc đó hẵng nói." Nghĩ đến cái gì đó, Hoắc Văn Hứa cười, "Mấy ngày qua mỗi ngày em đều vội tới đưa cơm cho tôi, cũng tương đương việc mời tôi ăn cơm rồi, những bữa cơm em nợ tôi cứ cho qua đi."
Trước đó Tô Hoài có chút vui sướng bởi vì Hoắc Văn Hứa nói "Tạm thời không đi", nhưng phần vui sướng này chỉ được mấy giây đã bị nửa câu sau của anh dập tắt.
Bàn tay xuôi ở bên người từ từ siết chặt, Tô Hoài cảm thấy có chút tủi thân.
Hoắc Văn Hứa nhìn thấy cô không nói chuyện, không khỏi nhìn cô, sau đó kinh ngạc nhướng mày: "Tôi nói sai chỗ nào à?" Sao mắt lại đỏ rồi?
Tô Hoài cúi đầu đi lên trước: "Tôi dùng điện thoại di động của anh một lát."
Hoắc Văn Hứa không biết sao bản thân đắc tội cô, vì vậy lập tức lấy điện thoại ra đưa cho cô: "Đây, cho em, mật mã là tôi sinh nhật."
"..." Tô Hoài lẩm bẩm một tiếng, "Tôi mới không cần điện thoại di động của anh."
Tô Hoài mở điện thoại di động của Hoắc Văn Hứa tìm máy tính, sau đó tìm kiếm đơn đặt cơm trong điện thoại di động của mình mấy ngày qua rồi cộng lại.
Tính toán xong, Tô Hoài trả lại điện thoại di động cho Hoắc Văn Hứa, sau đó nói với anh: "Mấy ngày qua tôi mua cơm giúp anh tổng cộng tốn năm trăm mười sáu tệ rưỡi, đây không phải là tôi mời anh ăn cơm, tôi chỉ là giúp anh mang cơm mà thôi, anh trả tiền lại cho tôi đi."
"???" Hoắc Văn Hứa sửng sốt một lúc, "Hả?"
"Không tiện sao?" Tô Hoài sợ bị anh nhìn ra cái gì, rũ mắt nói, "Nếu không thì anh viết giấy nợ cũng được."
Kinh ngạc trôi qua, Hoắc Văn Hứa khẽ cười, lấy điện thoại di động chuyển năm trăm hai mươi tệ cho Tô Hoài.
"Thừa thì coi như phí di chuyển." Hoắc Văn Hứa cảm thấy buồn cười, "Em cũng vì chuyện này mà tức giận?"
"Tôi không tức giận." Tô Hoài bấm nhận, mặt không chút thay đổi nói, "Tôi là một sinh viên kiếm tiền không dễ dàng, anh thông cảm một chút."
Tô Hoài cầm cặp sách chậm rãi đi ra ngoài, cuối cùng vẫn xoay người dặn dò anh: "Năm đó lúc anh đi bảo tôi mời anh ăn cơm, ăn cái gì ăn ở đâu đều do anh quyết định, anh nghĩ xong thì báo tôi."
Nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, Hoắc Văn Hứa chống cằm nhớ lại chuyện ở sân bay năm đó, chuyện đã qua quá lâu, lúc ấy nói gì anh đã nhớ không rõ lắm, nhưng cảnh Tô Hoài ngồi xổm viết giấy nợ vẫn rất rõ ràng.
Cô gái nhỏ luôn nhớ bữa cơm này, hiển nhiên là rất coi trọng, bản thân tùy ý như vậy thì thật sự rất không ổn.
Lúc thông báo WeChat trong điện thoại di động vang lên, Tô Hoài đang ngồi trên xe buýt quay về trường học, bởi vì chuyện vừa rồi, tâm trạng của cô có chút phiền muộn.
Vừa thu được năm trăm hai mươi tệ của Hoắc Văn Hứa, cũng không biết Hoắc Văn Hứa có cảm thấy cô hẹp hòi không.
Tuỳ tiện lấy điện thoại di động ra nhìn, Tô Hoài phát hiện tiếng thông báo là tin nhắn của Hoắc Văn Hứa, còn là một tin nhắn thoại.
Tô Hoài nhìn thấy tin nhắn thoại năm giây thì có chút không dám bấm vào.
Hoắc Văn Hứa sẽ không càng nghĩ càng tức giận chứ?
Do dự mở tin nhắn thoại, trong ống nghe truyền ra giọng nói lười biếng của Hoắc Văn Hứa: Cô gái nhỏ, kiếm tiền thật tốt, đồ anh trai muốn ăn có chút đắt.
Phiền muộn khi nãy bị tin nhắn thoại này quét sạch, khóe miệng của Tô Hoài từ từ cong lên.
Áp trán lên cửa sổ thủy tinh, ánh đèn neon ngoài cửa sổ lập lòe lấp lánh, Tô Hoài nhớ đến bàn tay đặt trên bả vai của mình lúc ở trong phòng bệnh, hơi nóng kéo dài mấy ngàn giây từ từ hiện lên, lan từ vành tai tới tứ chi và trăm xương.