Thẩm Đa Ý nhất thời không phản ứng kịp, chỉ vừa trống rỗng vừa mê man nhìn chằm chằm Thích Thời An, cậu nghiêm túc tiêu hóa hai chữ “Mẹ ruột”, mới hiểu Thích Thời An có ý gì.
“Thật ra anh mồ côi mẹ, không đúng, cũng không phải là mồ côi mẹ.” Thích Thời An giải thích, “Mẹ gả cho ba anh bây giờ là cưới lần hai, anh và Tiểu Xuyên là anh em cùng ba khác mẹ, nhưng về phương diện tình cảm và sự thân thiết thì không khác biệt lắm, em cũng từng gặp rồi đúng không?”
Thẩm Đa Ý gật đầu: “Ừm, cho nên em mới giật mình, hoàn toàn không ngờ luôn.”
Thích Thời An đẩy cửa phòng họp ra: “Có thời gian sẽ kể tỉ mỉ kỹ càng cho em nghe, quay về làm việc trước đi.”
Bọn họ vốn nán lại bên trong hơi lâu, Thẩm Đa Ý không phải quản lý, không có cách nào trao đổi cái gì với cộng sự cao cấp dưới con mắt của mọi người, bèn kết thúc chủ đề câu chuyện, chia nhau trở về phòng làm việc của mình.
Thích Thời An lên tầng ba mươi, lúc đi qua chỗ ngồi của Annie hỏi: “Xác nhận lại nhà hàng vào cuối tuần sau chưa, mấy giờ tới?”
“11h30.” Annie đứng dậy trả lời, “Bánh ga-tô cũng là do nhà hàng phụ trách, quà thì hôm nay trước khi tan tầm sẽ đưa tới.”
“Tôi biết rồi.” Thích Thời An hỏi xong thì tiến vào phòng làm việc, anh không đi tới sau bàn làm việc, mà tùy tiện ngồi trên sô-pha. Suy nghĩ trong chốc lát, liền gọi điện thoại cho mẹ ruột mình.
Chờ đến khi điện thoại kết nối, anh mở miệng nói: “Mẹ, là con.”
Khổng Nhân Hồng không ân cần chào hỏi, mà trực tiếp hỏi: “Sao vậy?”
“Có thể làm sao được chứ, con chỉ muốn nhắc mẹ cuối tuần ăn cơm cùng con thôi, mẹ đừng quên đó.” Thích Thời An nhìn chằm chằm cái gạt tàn trên bàn, “Con qua đón mẹ, hay là chú đưa mẹ tới?”
Khổng Nhân Hồng nói: “Con qua đón mẹ đi.” Không đợi Thích Thời An trả lời, bà nghi hoặc hỏi: “Hôm nay con không đi làm hả?”
“Có chứ, con đang ở phòng làm việc.”
“Vậy không nói chuyện nữa, nghiêm túc làm việc đi.”
Điện thoại nhanh chóng chuyển thành tín hiệu báo máy bận, Thích Thời An bất chợt không kịp chuẩn bị đã bị cúp máy, mẹ anh mười mấy năm đều giống như một ngày, vừa cao quý vừa lãnh diễm, làm việc không phân biệt ngày đêm, cũng có thói quen sử dụng tiêu chuẩn của mình để yêu cầu người khác.
Mặc dù hơi bất hiếu, nhưng trong lòng anh mơ hồ hy vọng cuối tuần đến chậm một chút.
Cũng hy vọng cuối tuần đến chậm một chút còn có cả ông Thẩm, bởi vì Thẩm Đa Ý muốn dẫn ông đi kiểm tra sức khỏe theo lệ nửa năm một lần, có thể so sánh với chuyến du lịch một ngày ở bệnh viện, rất là sốt ruột.
Các hạng mục kiểm tra sức khỏe rất đa dạng, hận không thể kiểm tra toàn bộ một lần từ đỉnh đầu tới gót chân, ông Thẩm sau bữa cơm tối liền dựa trên ban công sấy tóc, thỉnh thoảng lại hừ hừ một hai tiếng.
“Ông nội, ông lẩm bẩm cái gì đó, giống như bị liệt vậy.” Thẩm Đa Ý bưng chậu dâu tây qua đó, vẫn ngồi trên cái đệm cói nhỏ, “Ông ăn vài trái dâu tây nhé, con mới rửa, rất ngọt.”
(Đệm cói)
Ông Thẩm đau lòng mãi: “Có thể không ngọt sao, một hộp bao nhiêu tiền chứ?”
Mấy cụ già đều thích tính toán những thứ này, bỏ mấy chục đồng mua hộp trái cây còn thống khổ hơn khiến ông bại liệt, Thẩm Đa ý trốn tránh không trả lời, tự mình ăn hết quả này tới quả khác, cậu nhìn ông Thẩm không động đậy, nói: “Đây là dâu tây sữa bò nhập khẩu, ngọt lắm.”
Ông Thẩm liền đợi tranh cãi cùng cậu: “Dâu tây bình thường con thấm chút đường trắng ăn càng ngọt hơn.”
“Ây da, rốt cục ông có ăn không?” Thẩm Đa Ý đặt chậu dâu tây trên chiếc kỷ trà bên cạnh, “Mai đi bệnh viện, có hai mục kiểm tra phải để bụng rỗng, ông muốn ăn gì thì đêm nay nhanh ăn đi nha.”
(Kỷ trà)
Cuối cùng ông Thẩm cũng ăn hai trái dâu tây, “hai” này không phải là phiếm chỉ, chính là hai trái mà thôi. “Lớn tuổi rồi, không thể tham đồ lạnh được.”Ông Thẩm ăn xong còn nếm kĩ mùi vị, “Mai kiểm tra những cái nào?”
Thẩm Đa Ý trả lời: “Vẫn là những cái kia, gì mà công thức máu này, điện tâm đồ này, dù sao thì ông cũng từng kiểm tra cả rồi.”
Đang nói chuyện, bầu trời bên ngoài bỗng vang lên một tiếng sấm, không lâu sau đã đùng đùng bắt đầu mưa. Thẩm Đa ý đẩy cửa sổ ra, gió vừa ẩm ướt vừa mát mẻ thổi vào trong nhà, cậu đắp chăn mỏng lên cho ông Thẩm, hai ông cháu lại định cùng nhau nghe Bình thư.
Ông Thẩm ôm radio, sau khi bấm nút, giọng nói vừa to vừa khàn của đại sư Bình thư Đan Điền Phương truyền ra, kinh đường mộc đập một cái, ông cụ bắt đầu đoán nội dung vở kịch: “Võ nghệ cao cường, chí lễ cao lượng, chắc chắn là Tần Thúc Bảo xuất hiện rồi.”
(Kinh đường mộc – 惊堂木 | khối gỗ làm cả công đường giật mình hoảng sợ, là khối gỗ thường được quan viên xét xử dập xuống bàn khi tra hỏi hay phán tội phạm nhân.)
Thẩm Đa Ý chống đầu: “Không phải mình đang nghe ‘Thất hiệp ngũ nghĩa’ sao? Sao lại thành ‘Tùy đường diễn nghĩa’ rồi?”
“Lúc con làm việc ông nghe xong cái đó rồi, đừng có nói leo.” Ông Thẩm nhắm mắt lại, nghe Đan Điền Phương giải thích cảnh tranh đấu, ông già rồi, đi lại không nhanh nhẹn, nghe những cái này sẽ an ủi bản thân rằng mình từng mạnh mẽ.
Nghe hết hai chương vừa lúc đến giờ đi ngủ, Thẩm Đa Ý ngồi dẹp cả đệm cói, chân cuộn lại cũng hơi bị tê, cậu giãy giụa đứng dậy cầm radio lên, tay khác đỡ ông Thẩm về phòng ngủ nghỉ ngơi.
“Ông nội, ngày mai dù sao cũng ra ngoài, vậy chúng ta ăn ở ngoài luôn nhé.”
“Được, con bỏ tiền nên nghe lời con.”
“Ông muốn ăn gì nha?”
“Cái gì đó mềm mềm, ông nhai được là được.”
Đưa ông Thẩm về phòng ngủ, Thẩm Đa Ý đắp chăn tắt đèn bàn, thu xếp xong tất cả liền ngồi xổm đợi ông Thẩm ngủ. Kiểm tra sức khỏe theo lệ mỗi năm hai lần, thật ra mỗi lần như vậy, đêm trước ngày kiểm tra ông lão đều hơi căng thẳng.
Ông Thẩm bỗng nhiên lên tiếng nói: “Mai kiểm tra xong đi thăm ba mẹ con nhé, đã lâu lắm rồi không liên lạc.”
Thẩm Đa Ý vui vẻ: “Liên lạc như thế nào cơ, ông nói chuyện đừng dọa người như thế chứ.”
Cậu nói xong lại dịch chăn cho ông Thẩm: “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai kiểm tra xong đi tảo mộ cho ba mẹ con, đúng lúc chuyện đổi công việc mới con vẫn chưa nói cho họ biết.”
Đã lâu rồi không có mưa, trận mưa này vừa vội vã vừa mãnh liệt, vốn tưởng rằng sẽ nhanh kết thúc, nhưng không ngờ sau nửa đêm nó lại nhỏ đi, tí tí tách tách rơi đến lúc bình minh.
Bệnh viện có nhiều người nhất vào thứ hai, thứ bảy thì vẫn tàm tạm, Thẩm Đa Ý đưa ông Thẩm ra ngoài rất sớm, nhân tiện cuối cùng cũng ném máy xay sữa đậu nành ồn ào phiền lòng vào thùng rác.
Ông Thẩm bưng bình giữ nhiệt, trong bình là chút sữa đậu nành nóng cuối cùng, ông thở ngắn than dài nói: “Công ty mới của con cuối năm liệu có phát một cái máy xay sữa đậu nành mới không nhỉ?”
Thẩm Đa Ý đánh tay lái cười, cậu ngẩng mắt sẽ nhìn thấy mặt dây chuyền treo trên kính chiếu hậu, nói: “Không biết nữa, ông chủ con thích uống cà phê, có khi lại phát một cái máy pha cà phê không chừng.”
Vừa cười vừa nói đến thẳng bệnh viện, các hạng mục kiểm tra bắt đầu chào hỏi ông Thẩm, số bệnh nhân ngồi xe lăn có thể thấy được ở khắp nơi, người già chiếm hơn một nửa. Có mấy mục kiểm tra không thể lập tức đưa ra kết quả, phải đến ngày mai mới có thể lấy được, Thẩm Đa Ý đỡ ông Thẩm tới ngồi trên ghế, nói: “Ông nội, nửa giờ sau mới có kết quả công thức máu, chúng ta đợi một chút, kết quả CT cũng tương tự, con cầm kết quả tới cho bác sĩ xem, ông chẳng muốn động thì ở đây đợi con.”
Ông Thẩm nói: “Buổi trưa đi đâu ăn?”
“Bây giờ ông đã nghĩ đến chuyện ăn trưa rồi hả?” Thẩm Đa Ý hơi lạnh, mưa cả đêm nên nhiệt độ hạ xuống mấy độ, nhưng cậu lại mặc áo sơ mi rộng rãi hơi mỏng, có chút gió là sẽ bị lùa vào.
Kiểm tra xong rời khỏi bệnh viện, hai ông cháu tìm tiệm ăn để ăn cơm, ăn xong lại tìm cửa hàng bán hoa mua một bó hoa nhỏ màu vàng nhạt, chuẩn bị tới nghĩa trang thăm bố mẹ Thẩm Đa Ý.
Nghĩa trang không ở trong nội thành, lái xe phải gần hai tiếng mới tới nơi, không lễ không tết thì sẽ không có người, bãi đậu xe có rất nhiều không gian. “Ông nội, ông đi chậm một chút.” Thẩm Đa Ý đỡ ông Thẩm, gậy gõ vào trên thềm đá lưu lại một chuỗi tiếng vang.
Ông Thẩm oán trách nói: “Con mua chỗ cao như vậy cho họ làm gì, mệt chết ông.”
“Không phải tại con cảm thấy chỗ cao phong cảnh sẽ đẹp sao.” Thẩm Đa Ý ngẩng đầu nhìn: “Sắp tới rồi.”
Bó hoa màu vàng nhạt được nhẹ nhàng đặt trước mộ, ông Thẩm đứng, Thẩm Đa Ý ngồi xổm xuống lau chùi hai tấm bia mộ. Cậu cúi đầu, tỉ mỉ lau tên được khắc trên bia mộ, và cả khuôn mặt trong tấm ảnh của ba mẹ cậu nữa.
“Ông nội, ông nói trước đi.”
Ông Thẩm mở miệng nói: “Vân Sinh, Gia Vũ, sáng nay Đa Ý đưa ta đi kiểm tra sức khỏe, không có chuyện gì, vẫn là mấy chứng bệnh cũ đó. Thuốc hạ huyết áp uống liên tục, chống gậy đi cũng được, lúc trước ta còn học được cách gọi thức ăn ngoài, rất mới mẻ.”
“Hôm qua mưa, hôm nay thì lạnh buốt, các con ở bên kia thời tiết như thế nào?”
“Ngôi mộ bên cạnh này là chuẩn bị cho ta đó, nói chuyện rất tốn sức, đợi đến ngày, ta liền đi tìm hai con, chúng ta một nhà đoàn tụ nói chuyện trước mặt nhau nhé.”
“Ông nội, càng nói càng không có giới hạn rồi đó.” Thẩm Đa Ý siết chặt lấy giấy ăn bị bẩn do lau mộ trong tay, nhưng cậu không đứng dậy, mà cứ ngồi xổm như vậy giữa hai tấm bia mộ. Cậu nhẹ nhàng mở lời: “Ba, mẹ, ông nội rất khỏe, con cũng rất khỏe. Con đổi nơi làm việc mới, đồng nghiệp và cấp trên đều rất tốt, con sống chung với mọi người cũng rất tốt.”
“Hai người quá lười, chưa bao giờ về báo mộng cho con, không nhớ con à?”Thẩm Đa Ý chia bó hoa nhỏ ra làm hai, sau đó đặt trước hai ngôi mộ, “Nhưng hai người phải phù hộ cho con, để con sớm được thăng chức lên làm quản lý, tăng tiền lương nhé.”
Cậu cúi đầu, sau khi hơi dừng lại một chút liền nói tiếp: “Gần đây con rất vui, vui hơn so với mấy năm qua.”
Ông Thẩm tò mò nói: “Xảy ra chuyện gì tốt hả?”
“Không thể nói cho ông, lão tranh cãi.” Thẩm Đa Ý nói, “Bố mẹ, nếu như hai người về báo mộng cho con, con sẽ lặng lẽ nói cho hai người biết.”
Trời thâm trầm, những đám mây tích tụ lại bắt đầu mưa, loại thời tiết này khiến người ta mệt rã rời, chỉ muốn vùi trong chăn mà ngủ.
Thích Thời An hơi mệt, bánh ga-tô trước mặt cũng cảm thấy tẻ nhạt và vô vị, mẹ anh Khổng Nhân Hồng mặc một bộ đồ tinh xảo ngồi ở đối diện nói chuyện điện thoại, nói một vài danh từ riêng anh càng nghe càng buồn ngủ.
“Chán hả?”
Cúp điện thoại, Khổng Nhân hồng trực tiếp quăng câu hỏi tới, Thích Thời An điều chỉnh tư thế ngồi, nhân tiện lén nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, từ lúc đón mẹ tới ăn cơm trưa, cho tới lúc cắt bánh ga-tô, sao mẹ chưa từng cười lấy một lần.”
Khổng Nhân Hồng ngồi ngay ngắn, lạnh nhạt nói: “Cười nhiều quá sẽ có nếp nhăn, với lại cũng chỉ tán gẫu chút chuyện vụt vặt mà thôi, không có gì buồn cười cả.”
Thích Thời An hỏi: “Mẹ không vui khi gặp con sao?”
“Vui, nhưng mẹ cảm thấy con hơi thay đổi rồi.” Khổng Nhân Hồng nhìn Thích Thời An, “Trước đây con rất giống mẹ, sẽ không hỏi đông hỏi tây, giờ cảm thấy con trở nên nói nhiều hơn.”
Thích Thời An qua loa nói: “Con chỉ muốn dỗ mẹ vui vẻ thôi.”
“Không cần dỗ mẹ vui vẻ, thấy sự nghiệp của con thành công, có thành tựu trong lĩnh vực của mình là mẹ vui lắm rồi.” Khổng Nhân Hồng cầm dao, thổi tắt nửa cây nến đang cháy, “Mẹ chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, còn lại con gói đem về đi.”
Thích Thời An đưa tay ra ngăn cản: “Mẹ vẫn chưa cầu nguyện.”
“Không có gì muốn ước, mẹ cũng không tin những thứ đó.” Khổng Nhân Hồng hạ dao, “Du Tư gửi quà cho mẹ, các con liên lạc nhiều, hôm nào thay mẹ cảm ơn nó.”
Thích Thời An “Vâng” một tiếng, không nói thêm gì nữa, mà im lặng ăn bánh ga-tô.
Bên ngoài vẫn còn mưa, hai ông cháu bôn ba suốt cả ngày, lại lên xuống nhiều bậc thềm đá như vậy, lượng vận động vượt quá phạm vi có thể đảm nhiệm. Sau khi về nhà Thẩm Đa Ý lập tức hầu hạ ông Thẩm lên giường nghỉ ngơi, chờ ông Thẩm ngủ mới dừng lại thở một hơi.
Cậu lợi dụng thời gian rảnh chiếm đoạt ghế nằm, ngẩng mặt ngồi một lát mới nhận ra vẫn không thoải mái bằng đệm cói, thế là lại đổi chỗ đến trên sàn nhà. Cậu cầm quyển “Tổng hợp lịch sử địa phương” tiếp tục đọc, thấm thoắt đã qua một giờ.
Trong lúc quá mức chăm chú, không nghe thấy tiếng báo tin nhắn đến.
Ngoài cửa sổ đã chuyển thành mưa phùn, một cơn gió thổi vào làm Thẩm Đa Ý không nhịn được rùng mình một cái, cậu phải đi thay quần áo thôi. Kẹp thẻ đánh dấu trang vào trong sách, điện thoại đúng lúc vang lên.
Tên người gọi là “Thích Thời An”, Thẩm Đa Ý nhớ lại hôm nay là sinh nhật của mẹ đối phương, lẽ ra sẽ không có thời gian rảnh mà gọi tới, thế là sau khi kết nối trực tiếp hỏi: “Alo? Có chuyện gì hả?”
Thích Thời An trả lời: “Không có chuyện gì lớn, hôm nay thời tiết rất ẩm ướt, muốn xem xem em có muốn ra ngoài lượn một vòng hay không thôi.”
Thẩm Đa Ý đã quay cuồng bên ngoài hơn nửa ngày, thật ra hơi mệt rồi, cậu nghe thanh âm đối phương hơi trầm, nói: “Hôm nay không phải anh tổ chức sinh nhật cho dì sao, kết thúc rồi hả?”
“Ừ, mẹ anh không hào hứng lắm.”
Câu này có chút bất lực, cũng có chút thất lạc, Thẩm Đa Ý từ trước đến nay vẫn luôn dễ mềm lòng, lập tức hỏi: “Đi đâu lượn một vòng? Trưa nay em ra ngoài, để xem xem có cần đổ thêm xăng hay không.”
Lúc này Thích Thời An mới lên tiếng: “Không cần đâu, anh đang ở cổng khu nhà Ôn Hồ, em ra thẳng đây đi.”
Áo quần định thay cũng chưa thay, Thẩm Đa Ý trực tiếp cầm điện thoại và chìa khóa liền đi ra ngoài.
Trời mưa đường trơn, nhưng xe ít người ít, Thích Thời An lái xe như tên bắn ở trên đường, không lâu sau thì ra khỏi nội thành. Thẩm Đa Ý thắt dây an toàn ngồi ghế phó lái, lần đầu tiên cậu ngồi xe thể thao, cảm thấy rất tốt, thậm chí cũng muốn mua một chiếc.
Nhưng suy nghĩ đến giá cả, rất nhanh lại bỏ đi cái ý định này.
“Buổi sáng em đi đâu?” Thích Thời An phá vỡ sự im lặng, “Mệt thì điều chỉnh chỗ ngồi, ngủ một chút.”
Thẩm Đa Ý nói: “Không mệt, buổi sáng em đưa ông nội tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó lại tới nghĩa trang thăm ba mẹ.”
Thích Thời An tạm dừng trong chốc lát, suy nghĩ xem có thể tiếp tục chủ đề này hay không, dù sao anh cũng không muốn nhắc tới bất kỳ việc gì khiến tâm tình đối phương lắng xuống.
“Thân thể ông nội có khỏe không?”
“Ừm, vẫn là mấy chứng bệnh cũ đó, không có gì khác.”
Cuộc nói chuyện lại bị đứt đoạn, Thẩm Đa Ý biết Thích Thời An sợ chọc vào nỗi đau thầm kín của cậu, bèn chủ động thay đổi đề tài: “Anh thì sao, chúc mừng sinh nhật cho dì xảy ra chuyện gì, sao dì lại không hào hứng lắm?”
Thích Thời An tủi thân nói: “Mẹ anh vẫn luôn như thế, nếu như là mẹ bây giờ của anh, chắc chắn sẽ vui chết luôn.”
Thẩm Đa Ý không biết mẹ ruột Thích Thời An ra sao, nhưng lại cảm thấy giọng điệu của Thích Thời An hơi buồn cười, cười đủ liền nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ vòng quanh núi đi lên, đang rong ruổi trong mưa.
“Thích tiên sinh.”
Cậu bỗng nhiên lại gọi như vậy, Thích Thời An hơi nhíu mày: “Sao vậy?”
Thẩm Đa Ý thương lượng hỏi: “Lát nữa có thể cho em lái thử xe của anh được không?”
Đàn ông ấy mà, đều rất thích những thứ này. Thích Thời An thở phào nhẹ nhõm, anh bị câu “Thích tiên sinh” kia gãi một cái, kết quả chỉ là muốn lái thử xe, nhưng anh lại giả vờ từ chối: “Em lái xe bao nhiêu năm rồi? Trước đây đã từng lái xe thể thao chưa?”
“Em chưa từng lái xe thể thao.” Thẩm Đa Ý hình như không ngờ tới việc Thích Thời An sẽ từ chối, “Nhưng lúc em thi lấy bằng lái xe rất thuận lợi, kỹ thuật rất tốt, hơn nữa lúc em đi nhà trẻ đã biết đi xe đạp, về phương diện này em rất giỏi.”
Thích Thời An không thể chịu nổi, cười thỏa hiệp: “Anh biết rồi, dù sao cũng mua bảo hiểm bất trắc rồi.”
Nói đến chuyện bảo hiểm, Thẩm Đa Ý dường như nhớ lại cái gì đó: “Có phải anh vẫn chưa mua ‘Trí Hành Nhân Sinh’ không?”
“Chưa, anh bận như vậy đâu có thời gian quan tâm đến cái đó.” Thích Thời An giả vờ oán trách: “Em đã là nhân viên của Minh An rồi, sao còn mãi nhớ đến việc kiếm tiền cho công ty bảo hiểm thế?”
Thẩm Đa Ý trả đũa: “Em cũng muốn chào hàng cho Minh An nha, nhưng chính em bị lỗ mười mấy vạn, bảng hiệu cũng bị ném đi rồi.”
Sao vẫn còn nhớ nhung mười mấy vạn đó vậy, Thích Thời An cầm tay lái cười: “Giai đoạn này hết bận anh nhất định phải giúp em đầu tư, sau này đừng nhắc tới mười mấy vạn này nữa, anh cảm thấy, mười mấy vạn này là chướng ngại vật trên con đường phát triển của chúng mình đó.”
Thẩm Đa Ý xấu hổ mím môi vui vẻ: “Thuê anh vẫn phải xài tiền, có thể giảm giá không?”
Thích Thời An nói: “Có thể, em khen anh là được.”
Ngoài cửa sổ là quốc lộ Bàn Sơn, một bên trống trải, một bên là cây xanh dày đặc, Thẩm Đa Ý nhìn quanh bốn phía, chợt cúi đầu nói: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy.” (Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh).
Nói xong nửa câu đầu lại ngừng, Thích Thời An trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nửa câu sau là “Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị”(Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh). Thẩm Đa Ý muốn trực tiếp nói những lời buồn nôn như vậy cho anh sao?
Thích Thời An cắn răng giục: “Em nhanh nói đi.”
Thẩm Đa Ý bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Hôm nay tảo mộ, em nói với ba mẹ gần đây em rất vui, vui hơn so với mấy năm qua.” Cậu nói xong quay đầu nhìn giọt mưa trên cửa sổ bắt đầu cười: “Em khen xong rồi đó.”
Thích Thời An nắm chặt tay lái, anh là người duy nhất khiến Thẩm Đa Ý vui vẻ phải không?
Nếu phải, anh sẽ càng vui hơn.
Nếu không phải, anh sẽ tiếp tục cố gắng.