• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Chiêm đại khái là nạn nhân xui xẻo đầu tiên, thong dong về quê thăm nhà, đến lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân bị giam ở một nơi tăm tối giơ năm ngón tay cũng nhìn không thấy. Mặc cho hắn gọi rách họng cũng không có ai đến liếc hắn một cái, mỗi ngày đên giờ nhất định sẽ có người từ tiểu song(ô cửa nhỏ) chỗ cửa lao ném vào mấy cái bánh màn thầu, còn có một bình nước.

Hắn bèn đập vỡ bình nước muốn lưu lại làm vũ khí, kết quả liên tiếp ba ngày không ai đưa nước tới nhưng bánh màn thầu vẫn được đưa tới đúng giờ.

Ngày thứ tư hắn chịu đựng không nổi, khát khô họng, phỏng đoán ý tứ đối phương, đem tất cả những mảnh vỡ của bình nước đặt vào tiểu song, cho đến khi hắn giao ra mảnh vỡ cuối cùng, nơi cửa song mới có người đưa nước tới. Mà bình nước ấy rất có khả năng chính là cái hắn đánh vỡ, sờ vào toàn vết tích ghép nối.

Lần này hắn không dám thử đập bình nữa, mỗi ngày uống hết nước còn đem tới trước tiểu song chờ người tới lấy. Mà vô luận hắn dụ dỗ đối phương nói như thế nào, đối phương cũng chẳng hừ lấy một tiếng.

Diệp Chiêm ngồi trong hắc lao không tiếng động, không ánh sáng đến ngày thứ bảy thì nghĩ rằng bản thân sắp điên rồi.

Tâm phúc Diệp Chiêm biến mất, Huệ vương đầu tiên là lo lắng, sau bắt đầu hoài nghi. Vì sao ngay lúc có chuyện quan trọng, khẩn cấp lại không thấy Diệp Chiêm?

Lúc trước Hoàng Phủ Kiệt vì sao trả Diệp Chiêm về? Diệp Chiêm còn trung thành với hắn không?

Nếu như nói Diệp Chiêm làm phản, vì sao y không ẩn núp bên cạnh hắn đến tận phút cuối? Nếu như nói y bị người ta bắt đi, thì ai bắt ? Hoàng Phủ Kiệt sao? Vì cái gì?

Huệ vương triệu thủ hạ tâm phúc đến thương nghị, thảo luận rất lâu vẫn không cho ra kết luận nào. Không thể làm gì khác hơn là một bên âm thầm điều tra tăm tích Diệp Chiêm, một bên thay đổi kế hoạch. Hắn không chỉ lo Diệp Chiêm làm phản, cũng lo Diệp Chiêm chịu không được hình, thú nhận sự tình bất lợi cho hắn.

Bên này, trong kinh truyền ra Ngũ hoàng tử Thư vương trên đường du ngoạn bị thích khách đả thương. May mà, Thư vương có chút võ công căn bản, cũng được các thị vệ liều mạng hộ vệ, cuối cùng cũng chạy thoát trở lại kinh thành.

Đây là lần đầu tiên bị ám sát sau khi ngũ hoàng tử xuất cung phong vương. Ai hạ thủ vị Vương gia nhàn tản này? Hung thủ có mục đích gì? Thoáng chốc trong triều trở lên huyên náo ầm ĩ.

Thắng đế biết ngũ tử bị thương cũng không biểu thị cái gì đặc biệt, chỉ phái thái y đến trị liệu, lập tức giao việc này cho hình bộ nghiêm tra.

Nhưng kinh qua vụ ám sát lần này, số thị vệ trong Thư vương phủ đột nhiên tăng lên. Mà mấy tên thiếp thân thị vệ bên cạnh Thư vương cũng bị thay.

—————–

“Vương gia, Huệ vương gia dẫn người tới thăm.” Ngôn tổng quản trên mặt nơm nớp lo sợ đến bẩm báo. Từ lâu Ninh vương hiện nay đã không giống với niên thiếu trước đây, bề ngoài không cần bất nộ tự uy cũng đủ khiến ông e ngại người này từ đáy lòng.

Kỳ thực vị này cũng không làm gì ông, nhưng chính là ông ta sợ. Dù cho chỉ là một ánh mắt cũng cũng đủ nhượng ông tâm kinh đảm chiến nửa ngày. Lúc trước khi vị này mới trở về, ông bất quá chỉ thu thái tử một ít lễ gặp mặt, sau này ông đi xem lại… phát hiện những lễ vật ấy toàn bộ không cánh mà bay, sau đó bắt gặp Tiền Nhược Cốc ở trướng phòng sai người đem lễ vật đi đổi thành ngân lượng quyên cho thiện đường.

Lúc đó Vương gia đang định xuất môn liếc nhìn ông một cái, ông sợ đến mức thiếu chút nữa tiểu ra quần.

Rốt cục không thể ngồi yên sao? Hoàng Phủ Kiệt trong lòng mỉm cười.

“Dẫn đường.”

“Vâng.”

————–

“Tứ đệ, thứ cho ca ca mạo muội tới chơi.”

Hoàng Phủ Cẩn một thân bạch y, cẩm bào tuyết bạch, chính là lông bạch hồ. Càng tôn thêm khuôn mặt trắng như ngọc bên trong, hơn nữa tướng mạo tuấn tú, cử chỉ tự nhiên, mang theo chút tự ngạo và ưu nhã của vương tộc, khiến cho người nhìn không nén được cảm giác tự ti.

“Nhị ca khách khí. Ngu đệ vẫn ở đây, nhị ca muốn tới chơi lúc nào cũng được, không cần cố kỵ. Nhị ca, mời ngồi.”

Hoàng Phủ Cẩn âm thầm quan sát tứ đệ. Chỉ thấy người này trên người hoàn toàn giống với lúc trở về kinh, trong chớp mắt lộ ra khí phách huyết tinh, hắn lúc này, bộ dạng biếng nhác, thoải mái, rất phù hợp với khí chất một Vương gia nhàn tản

Đáng tiếc hắn diện mục vô cùng âm trầm, vóc người vô cùng cao lớn, hiển nhiên đem đến một loại cảm giác uy hiếp, áp bách khiến không ai dám nhìn thẳng.

Mà hình ảnh hoàng tử nhỏ năm xưa nhát gan, hèn mọn, xấu xí, bất kham đã hoàn toàn biến mất theo năm tháng, không để lại dấu tích. Nếu như không phải khuôn mặt đặc thù vô pháp cải biến, ai dám nói đây là cùng một người?

Hoàng Phủ Kiệt, năm xưa ta thực sự khinh thường ngươi rồi.

Hoàng Phủ Cẩn giấu niềm hối hận thật sâu, hai người khách sáo với nhau một phen rồi ngồi xuống.

“Nghe nói tứ đệ ngươi muốn thành hôn? Ngu huynh trước tiên chúc tứ đệ và ngôn tiểu thư bạch đầu giai lão, tử tôn mãn đường.” (sống đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn)

“Đa tạ nhị ca cát ngôn.”

“Nghe nói vị thiên kim tiểu thư này của Ngôn lão tướng quân lan tâm huệ chất (khí chất thanh khiết như hoa lan hoa huệ), xinh đẹp như hoa như ngọc, tứ đệ ngươi quả hảo phúc khí.”

“Ha ha ha! Có thực lan tâm huệ chất, như hoa như ngọc hay không, ngu đệ chưa gặp nên cũng không thể biết. Nữ nhân a, có thể sinh người nối dõi tông đường là được. Đúng rồi, nghe nói Huệ vương phi vừa sinh cho nhị ca thêm một thế tử, chúc mừng!”

“Đồng hỉ đồng hỉ.” Hoàng Phủ Cẩn cười khẽ.

Hoàng Phủ Kiệt cười ha ha, hai ngươi kẻ kéo người đẩy, cũng không ai chịu vào đề trước.

Rốt cục, Hoàng Phủ Cẩn mở miệng, nếu như y không mở lời cũng chỉ có thể cáo từ rời đi, y chẳng ngờ đệ đệ nhìn có vẻ võ biền, lỗ mãng lại khó đối phó đến vậy, rất kín kẽ. Vô luận y nói bóng nói gió thế nào đều không khiến người kia lộ ra một chút ý tứ.

Kỳ thực ở trong lòng y, dù mưu thần nói Hoàng Phủ Kiệt tâm cơ hơn người thế nào, y vẫn không thể xóa đi ấn tượng đối phương là người có tính khí nóng nảy, là mãng phu cậy mạnh tự mình tìm đối sách. Sở dĩ vì thế mà người ta nói tiên nhập vi chủ, (kẻ vào trước là chủ = ấn tượng ban đầu khó phai ) quan niệm này đã trở thành thâm căn cố đế.

“Tứ đệ, ngươi có từng đến thăm lão ngũ?”

Tới rồi! Hoàng Phủ Kiệt bất động thanh sắc.

“Đương nhiên. Ngu đệ cũng không dám đắc tội hắn.” Hoàng Phủ Kiệt trong mắt có chút bất bình rồi biến mất rất nhanh.

Hoàng Phủ Cẩn vốn là cao thủ sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) , huống chi y một mực chú ý nhất cử nhất động Hoàng Phủ Kiệt, trong mắt đối phương hiện lên tâm tình nào dĩ nhiên không qua nổi quan sát của y.

“Nói sao chứ? Ngươi không chỉ là huynh trưởng của hắn, còn có một thân quân công, lý ra hắn đối ngươi càng thêm lễ kính mới đúng. Sao Tứ đệ giờ lại nói ngươi không dám đắc tội hắn a?” Hoàng Phủ Cẩn biểu hiện bất bình tức giận.

Hoàng Phủ Kiệt nhãn thần càng âm trầm, “Huynh trưởng? Ta không dám. Một thân quân công thì sao? Đâu có được phụ hoàng yêu mến.”

Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên hướng bên ngoài, quát lớn: “Trương Bình, bảo đám người hầu hạ bên ngoài toàn bộ lui ra, không được bản vương cho phép thì không cho bất luận kẻ nào tới gần chỗ này!”

“Rõ.” Bên ngoài có người đáp lại.

Hoàng Phủ Cẩn trên mặt biểu tình bất biến, trong lòng có vui mừng cũng có bất an. Sửu tứ muốn nói với y cái gì?

Hoàng Phủ Kiệt ngược lại đối mặt với y: “Nhị ca, ngươi ngày hôm nay tới đây, nói vậy cũng đã phát hiện ra, nếu thế chúng ta sẽ nói trắng ra. Chuyện Hinh lan, ngươi từng giúp ta rất nhiều, cũng từng ở trong triều tiến cử ta làm đại soái thống quân, ngu đệ thâm tâm vẫn luôn cảm kích. Cho nên mới tặng lại Diệp Chiêm cho ngươi, hơn nữa giúp ngươi lật đổ đại ca.”

“Thế nhưng hiện nay, ta đã biết tâm ý phụ hoàng , tuy rằng muốn bang trợ nhị ca, nhưng cũng không dám phản bội phụ hoàng. Có điều e rằng tương lai lão ngũ đăng đại bảo, tất sẽ nhượng ta tiêu dao suốt đời.”

Lời này phù hợp ấn tượng ban đầu của y đối với Hoàng Phủ Kiệt, Hoàng Phủ Cẩn im lặng, đợi sửu tứ nói tiếp.

Hoàng Phủ Kiệt bỗng nhiên đứng lên, chắp tay đi tới đi lui trong khách thính phòng(phòng tiếp khách), tựa hồ tự hỏi nên nói tiếp như thế nào. Đi ba vòng, hắn trở lại ghế ngồi xuống, nghiến răng, nắm chặt tay hung hăng đập một cái xuống tay ghế, sau đó thở dài nói:”Nhị ca, đệ đệ nhiều lời thêm một câu, kết quả cuối cùng ngươi cũng thấy rồi đó.”

“Hắn làm thái tử thì có ích gì? Dù ngồi ở vị trí thái tử là ai, có thế lực và công lao thế nào, chỉ cần hắn không được phụ hoàng thừa nhận truyền ngôi, hắn nhất dịnh bất cứ lúc nào cũng có thể bị phế truất. Nhị ca, phụ hoàng vì sao phong vương chúng ta nhưng lưu ở kinh thành, ngươi có từng nghĩ tới chưa?”

Hoàng Phủ Cẩn nghe Hoàng Phủ Kiệt nói, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhãn tình tối không phải của người nói dối. Nếu như hắn không nhìn lầm, như vậy nghĩa là đối phương hiện tại nói thật.

Lẽ nào Diệp Chiêm không phải là hắn cướp đi? Lẽ nào lang cẩu cắn người không phải sửu tứ, mà chính là người chưa từng bị bọn họ chú ý tới, lão ngũ?

Hoàng Phủ Cẩn trong lòng kỳ thực đã tin tám phần. Y ở kinh thành giăng lưới bố trí lấy tin tương đối rộng khắp, bên người mấy vị Vương gia phát sinh chuyện gì, chậm nhất đến ngày thứ hai y sẽ biết.

Hoàng Phủ Lưu bị người đâm bị thương, thị vệ bên cạnh đã đổi người khác, y có thể hiểu được. Nhưng có vài tên thị vệ y không cách nào điều tra ra!

“Mặc kệ ngươi tin hay không, lão ngũ bị đâm theo ta không có vấn đề gì.” Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi mở miệng nói.

Hoàng Phủ Kiệt khẽ nhíu mày, tựa hồ không nghĩ ra, một lát sau, trên mặt lộ ra ý cười.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn mặt hắn, lần đầu tiên nghĩ khuôn mặt này tịnh không đáng ghét. Bản thân linh động một chút, trong lòng Huệ vương gần như tức khắc thông suốt nghi hoặc trong đó.

“Lão ngũ… có lẽ ngầm nói phụ hoàng dự định đối phó ta? Lần này là cho ta một cảnh cáo?”

Hoàng Phủ Kiệt tiếp lời: “Thuận tiện còn có thể chính đại quang minh mà đưa người xếp đặt trong Thư vương phủ.”

“Nếu như ta sở liệu không sai, phụ hoàng bước tiếp theo chính là thỉnh phụ tử Vi gia lần nữa xuất sơn phụ tá lão ngũ.”

” Thủ lĩnh cấm vệ quân Dương Diểu là cậu lão ngũ.”

“Mà phụ trách bảo vệ kinh thành là tướng lĩnh của ngươi, Đào Chính Cương”

Hoàng Phủ Cẩn trên mặt không hề tươi cười, tình thế so với y tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn. Y đã nhận định sai địch nhân, lúc trước xuất hơn phân nửa tinh lực đối phó đại hoàng tử; sau lại dùng tinh lực còn lại thử Hoàng Phủ Kiệt; chưa từng nghĩ tới sau cùng xuất thủy diện (lộ mặt) chính là kẻ không ngờ tới.

“Phụ hoàng bảo hộ hắn rất khá.”

“Đúng a.”

Hai huynh đệ cùng nhau rơi vào trầm mặc.

“Lão tứ, ngươi thực sự vô tâm với đế vị?”

“Muốn ta phát thệ sao?” Hoàng Phủ Kiệt cười nhạt.

Hoàng Phủ Cẩn theo dõi nhãn tình hắn, sau một lúc lâu nói rằng: “Giúp ta, ta sẽ đem mảnh đất giàu có nhất phong cho ngươi.”

———————–

Hoàng Phủ Cẩn cũng không hoàn toàn tin tưởng những lời Hoàng Phủ Kiệt nói, cho đến khi hắn biết tin Vi Vấn Tâm âm thầm thăm viếng Ngũ hoàng tử.

Hiện tại sự thực rành rành ngay trước mắt, hắn không dám không tin!

Nếu như tiếp tục do dự, chờ đến lúc nhận được thánh chỉ thì khi đó hắn sẽ thực sự vô duyên với đế vị.

Hoàng Phủ Cẩn lẳng lặng ngồi trên ghế đá ở hoa viên Huệ vương phủ, thật lâu. Tối hậu cho ra kết luận: hắn không cam lòng!

Năm ngày sau, kinh thành truyền ra Huệ vương và Ninh vương trở mặt. Bởi vì Huệ vương hoài nghi Ninh vương bắt đi thuộc hạ tâm phúc Diệp Chiêm. Ninh vương đương nhiên hoàn toàn phủ nhận, tịnh cho rằng đây là Huệ vương muốn mượn cớ đối phó hắn.

Đầu tháng ba năm Trinh Thắng thứ hai mươi chín, ấu nữ Ngôn Ngọc Khiết của Ngôn lão tướng quân gả vào Ninh vương phủ, trở thành Ninh vương trắc phi. Tuy rằng chỉ là trắc phi, đại thần đến ăn mừng không ít, Thư vương cũng tặng hậu lễ.

Cùng ngày Ngôn thị gả vào Ninh phủ, Hồng Tụ hơn hai mươi năm chưa nhận thánh ân, một thân cung nữ hầu hạ thư tịch, cũng được rước lên kiệu nhỏ tiến vào Ninh vương phủ.

Tân nương Ngôn Ngọc Khiết ngồi chờ dưới ánh nến hồng đỏ.

Nàng không muốn gả vào đây. Dù người nọ chính là người được trong truyền tụng, nhưng cũng lưu truyền rằng hắn đối với thị thiếp tàn bạo, sẽ biến cuộc hôn nhân này thành cơn ác mộng. Thế nhưng không còn cách nào khác, cha nàng hạ lệnh, Ngôn hoàng quý phi chỉ thị, nàng phải gả vào Ninh vương phủ, nhiệm vụ của nàng chính là vì Ninh vương đáng sợ kia mà sinh một nhi tử khỏe mạnh, còn có…

Mà tối nay dù sao cũng là đêm tân hôn của nàng, nữ hài nào chẳng có chút huyễn tưởng có một tối tràn ngập diễm tình? Nhưng cho tới lúc này, người kia ngay cả cửa cũng chưa bước vào.

“Kẹt.” Đang nghĩ ngợi thì cửa mở.

Một thân ảnh cao to khôi ngô đi vào tân phòng.

“Vén khăn che lên.”Người nọ trầm giọng nói.

Ngôn Ngọc Khiết sợ đến run rẩy, không rõ đối phương vì sao muốn tân nương tự mình bỏ khăn che mặt. Nhưng nàng cũng làm theo lời.

Trương Bình bên ngoài cửa sổ nhìn nữ hài vén khăn che mặt lên, nàng thấy rõ tướng mạo nam nhân đối diện thì đông cứng người lại, y không khỏi thở dài. Thực sự là một tiểu cô nương, so với tuổi mười lăm của nàng nhìn thực nhỏ hơn.

Trương Bình đột nhiên dâng lên điểm bội phục Ngôn lão tướng quân, ông ta đã lớn tuổi rồi, còn có thể sinh ra một nữ nhi yêu kiều như vậy, cũng coi như bản lĩnh.

Mới mười lăm tuổi, còn là thân biểu huynh muội, nhờ công vị hoàng quý phi nương nương kia nghĩ ra. Một tiểu a đầu nhỏ bé dưỡng tại khuê phòng như thế, vừa nhìn Hoàng Phủ Kiệt đã bị dọa thành như vậy, ngươi nói họ đưa nàng tới làm gì?

Sinh hài tử sao? Hoàng Phủ Kiệt có biến thái hơn nữa cũng sẽ không ra tay với tiểu a đầu nhũ mao còn chưa có. (nhũ = ngực, mao= lông)

Thám thính cơ mật? Bọn ta không thể tiếp cận chủ nhân của Vương phủ thì còn thám thính cơ mật cái gì?

Không nghĩ ra. Bởi vì không nghĩ ra, Trương Bình càng đề cao cảnh giác.

Nam nhân trong phòng cầm bầu rượu trên bàn rót một chén.

“Uống.”

Ngôn Ngọc Khiết bị một tiếng “uống” lay tỉnh, tay run rẩy cầm chén tửu ẩm trên bàn đưa lên miệng. Ngay cả rượu giao bôi nàng cũng tự uống sao?

Nam nhân đứng yên, tựa hồ quan sát nàng.

Ngôn Ngọc Khiết đầu cũng không dám ngẩng, trong lòng khóc mình mệnh khổ, càng hận phụ mẫu thế nào lại nhẫn tâm gả nàng cho một nam nhân nhìn giống quỷ như vậy. Nàng đường đường là nhi tử đại tướng quân, người nào không gả, vì sao nhất định phải gả cho nam nhân đáng sợ này? Còn là tiểu thiếp… Ô ô.

Dần dần, Ngôn Ngọc Khiết đầu bắt đầu có cảm giác choáng váng. rượu này… thật là lợi hại, nàng , còn chưa nghĩ hết câu thì đã mềm người ngã xuống.

Nam nhân không có đỡ nàng, trên mặt tựa hồ dẫn theo tia cười nhạo, mặc nàng cứ như vậy té trên đất. Tiếp đó nam nhân làm một chuyện rất kỳ quái, hắn ngồi xuống bên tân nương, xoay người nàng nằm thẳng, rồi nhắm hai mắt lại.

Thời gian trôi qua, khoảng chừng một khắc sau vang lên tiếng bước chân, có người cầm đèn lồng đi tới, nhìn kỹ thì thấy là a hoàn trong phủ.

Thân ảnh Trương Bình trước cửa sổ biến mất.

A hoàn gõ cửa, “Vương gia, phu nhân, Ngôn tổng quản nhượng nô tỳ tới thu dọn bàn.”

Trong phòng im ắng, không ai đáp lại nàng.

A hoàn đợi chẳng thấy, đưa tay đẩy cửa. Cửa bên trong đã được cài then.

A hoàn bỗng nhiên lấy ra một dao găm cầm trong tay.

Then cửa bị đẩy ra, nha hoàn bước vào.

Trương Bình lần thứ hai xuất hiện trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo nha hoàn lại, khép song môn.

“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì theo ta về phòng đi ngủ.”

Trương Bình quay đầu lại nhìn về phía người nọ, ” Tiểu cô nương ấy cũng chỉ là một vật hi sinh…”

Không đợi y nói xong, người nọ không nhịn được ngắt lời y: “Không chết.”

“Ách, ngươi và nàng…. Khụ, vậy ngươi có cần tri hô một tiếng hay không?”

“Gấp cái gì? Đợi lát nữa la cũng còn kịp. Bây giờ ầm ĩ, muốn ngủ cũng ngủ không được.”

” Sắp tới canh hai.” Trương Bình nói thầm.

Nam nhân siết thắt lưng hắn, cười âm trầm: “Đủ làm một hồi.”

Trương Bình dưới chân chao đảo, cúi mắt.

Hai người không đi trên hành lang treo đèn kết hoa, mà đi sâu vào trong hoa viên tĩnh mịch, đi xuyên qua đó cho đến lúc đụng tường thì bay người qua. Tuy nói bước đi không nhanh không chậm, song vẫn có chút cảm giác lén lút chạy trốn.

“Rõ ràng chính là vương phủ của ta, cũng ngủ với người của mình, vì sao ta còn phải lén lút như vậy?” Nam nhân cao lớn dường như vẫn còn nhiều oán giận với Trương Bình.

“Đây là lạc thú yêu đương vụng trộm a.” Trương thị nhân cảm thán nói.

“Trương bình.”

“Ân?”

“Có ai từng nói ngươi là ngốc tử chưa?”

Phản ứng nhanh của tuyệt thế cao thủ luôn không tầm thường…. Trương Bình đang ở bên hồ lập tức đá Vương gia y xuống nước.

“Tùm!”

“Người a! Có thích khách ──!” Trương Bình đã làm thì làm đến cùng, rống lớn như xé họng. Ngươi không la, ta giúp ngươi la. Vừa lên tiếng tức khắc khiến Ninh vương phủ đã sớm có chuẩn bị lập tức tỉnh lại.

Hoàng Phủ Kiệt từ giữa hồ nước nhô đầu lên, lau đi bọt nước trên mặt, kéo rong rêu bám trên mũ áo xuống, sắc mặt âm trầm khiến người ta phải sợ hãi.

Trương Bình đứng ở bên hồ hoang mang kêu to :”Vương gia! Vương gia, ngài vô sự chứ? Vương gia, nô tài xuống cứu ngài đây!”

Trương Bình vén tay áo, Trương Bình xắn ống quần, Trương Bình cởi giày… Nghe thấy thanh âm bọn thị vệ chạy đến.

“Mau mau! Mau đưa Vương gia cứu lên đi!” Trương Bình cởi được một nửa giày, lo lắng hét to.

Hoàng Phủ Kiệt đứng giữa hồ nước, gắt gao nhìn chòng chọc Trương Bình, nghiến răng nghiến lợi, biểu tình ác độc, hận không thể đem đối phương XXXX, bọn thị vệ đần độn muốn nhảy xuống ao cứu hắn nhưng lại sợ hãi không dám tới gần một bước.

“Thích khách đâu? Trương thị nhân, ngươi có thấy thích khách trốn chỗ nào không?” Thủ lĩnh thị vệ Chu Bính một bên chỉ huy thuộc hạ xuống nước cứu Ninh vương ra, một bên hỏi Trương Bình.

Lưu Kỳ Trung chớp mắt mấy cái, không rõ đây là diễn kịch hay trò đùa. Đại soái bọn họ sẽ bị kẻ khác bức rơi xuống hồ? Còn làm chuyện mất mặt gọi người tới cứu hắn? Trương thị nhân đối với hắn trung thành và tận tâm thì đứng ở bên hồ, giơ chân nhưng không hề có ý định nhảy xuống một khắc? Còn nữa… Vương gia hiện tại không phải đang động phòng sao, thế nào lại chạy tới chỗ này?

Chu Bính ho khan một tiếng, quan tâm hắn diễn kịch hay làm trò cái gì. Bọn họ là thủ lĩnh thị vệ thì chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.

Lưu Kỳ Trung được đồng bọn nhắc nhở, lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, bắt đầu nghiêm túc mệnh lệnh người vây kín vương phủ , lục soát tìm thích khách.

Trương Bình vẻ mặt buồn khổ, tự trách nói: “Ta, ta không thấy rõ. Trời tối như thế, chuyện xảy ra rất đột ngột, Vương gia tránh thích khách tập kích nhưng không cẩn thận rơi xuống hồ. Ta la lên, thích khách liền bỏ chạy. Ta phải xem Vương gia thế nào, không chút ý đối phương bỏ chạy đi đâu.”

Chu, Lưu hai người càng hoài nghi sự kiện rơi xuống nước này có quỷ. Võ công Trương Bình cao thấp thế nào bọn họ tịnh không biết, nhưng bọn hắn cũng biết thân thủ Trương Bình tuyệt đối không tầm thường. Nếu như nói có mười vạn quân địch đi ngang qua thì mới có thể khiến Trương Bình không chú ý tới một thích khách nhỏ nhoi, còn đây nói thế nào cũng không làm cho người ta tin tưởng. Thế nhưng không rõ Vương gia xếp đặt trò này có dụng ý gì trước, bọn họ chỉ có thể làm bộ coi Trương thị nhân như một thái giám bình thường không biết võ công.

Ninh vương điện hạ rốt cục từ hồ nước đi lên.

Thương cảm trời tháng ba, y phục toàn thân ướt sũng, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác lạnh thấu xương. Hơn nữa Ninh vương điện hạ quanh thân tỏa ra khí tức băng hàn âm lãnh, hừ!

Trương Bình kêu một tiếng: “Vương gia, nô tài đem y phục đến cho ngài!” Vụt một cái đã chạy trốn.

Hoàng Phủ Kiệt cởii xuống , phủ thêm ngoại bào Lưu Kỳ Trung chuẩn bị cho hắn, không cần đưa tay ra hiệu, âm trầm phân phó một câu:”Lục soát cho ta! Nhất định phải lục soát ra thích khách trốn trong vương phủ cho ta!”

“Rõ!” Tiếng đáp lại vang rền, đốt đèn sáng như ban ngày thay cho màn đêm ở Ninh vương phủ.

———–

Sau khi làm ra chuyện kích động Trương thị nhân trốn ở trong sài phòng (phòng chứa củi), vừa sầu não chưa biết làm sao để người nọ nguôi giận, vừa đau khổ suy nghĩ xem bản thân thế nào lại làm chuyện “nhẫn tâm” như vậy.

“Phanh!” Cửa sài phòng bị đá văng, vài thị vệ xông vào.

“Trương thị nhân?”

“Khụ khụ!” Trương Bình đứng lên, phủi đám bụi vô hình trên người nói: “Vương gia rơi xuống nước thụ hàn, ta đến đây lấy củi đun nước nóng cho hắn dùng.”

Bọn thị vệ nhìn nhau ngơ ngác, từ lúc nào Trương thị nhân bị biếm đến trù phòng (phòng bếp) nhóm lửa? Còn có, Trương thị nhân, ngài nói ngài đến lấy củi, sao hai tay cứ trống trơn như vậy mà đi?

Bọn thị vệ trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể nhìn theo Trương thị nhân nghênh ngang rời đi.

————

Trương Bình đẩy cửa phòng, phi thường bình tĩnh xoay người lại đóng cửa, sau đó phi thường điềm tĩnh đi qua đôi mắt âm độc đang nhìn mình.

Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt an vị tại bên giường nhìn y từ đầu đến chân, cẩn thận dùng nước lạnh trong bồn đồng rửa mặt. Bầu không khí trang nghiêm này, ai không biết còn tưởng hắn đang làm nghi thức chuẩn bị cúng tế thiên địa.

Hoàng Phủ Kiệt đang định mở miệng, đúng lúc đó Trương Bình đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt phi thường oán hận lườm hắn một cái. Nhất thời toàn bộ chửi rủa Hoàng Phủ Kiệt định xuất ra nghẹn trở lại vào trong bụng.

“Ngươi…”

Trương Bình đã ở bên mép giường ngồi xuống.

Hoàng Phủ Kiệt đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, bầu không khí trở nên tinh tế.

Trương Bình bỗng nhiên từ trong lòng móc ra một chiếc khăn y thường dùng , mở ra, xoay người, đi tới bên cạnh người nọ.

Hoàng Phủ Kiệt tim đập bắt đầu nhanh hơn, gương mặt chẳng hiểu sao nóng lên một chút, hai tay vô thức nắm chặt thành quyền.

Tay phải thô ráp nhưng ấm áp đặt lên đầu gối hắn, phủ lấy tay phải.

Hoàng Phủ Kiệt nuốt nước bọt.

“Ực.”

Thanh âm rất nhỏ nhưng trong phòng vắng vẻ phóng đắc vô cùng lớn.

Có khí tức tới gần hắn, chiếc khăn rủ xuống mặt hắn.

Hoàng Phủ Kiệt hơi cúi đầu, Trương Bình đưa tay nâng cằm hắn…

Hoàng Phủ Kiệt giơ tay ngăn, Trương Bình tóm lấy cổ tay lật lại, Hoàng Phủ Kiệt hóa giải.

Ngay từ đầu, hai người đều giữ bộ dạng cao thủ, không tiếng động, thân thủ nhanh, ngươi tới ta đi. Nhưng không được một hồi, phong độ cao thủ mất hết, ám chiêu gì đó đều xuất ra. Cuối cùng, oánh lộn như hai tên du thủ du thực đường phố, ngươi cào ta cắn, lăn qua lăn lại trên giường.

“Ngươi phát khùng cái gì, trời đang đại lãnh vậy mà đạp ta xuống nước?”

“Ai cho ngươi làm loạn sau lưng ta!”

“Thao! (fuck) Ta sau lưng ngươi lúc nào? Ta làm với nữ nhân nào ngươi còn không biết!”

“Làm trò trước mặt ta càng hỗn đản! Lão tử đã nén giận, ngươi còn dám cười nhạo lão tử là ngốc tử!”

“Ngươi nén giận? Là tên yêm hóa nào nghe nói người ta muốn thú thê cao hứng bừng bừng?”

“Ngươi chửi ai yêm hóa!”

“Chửi chính ngươi! Nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận? Người nào ngớ ngẩn tự dâng mình đi hoạn thành thái giám?”

“Lão tử nếu không biến thành thái giám, tiểu tử ngươi đã sớm chết trong xó xỉnh nào đó ở hoàng cung rồi!”

“Đã chết càng tốt, đỡ phải mỗi ngày bị ngươi khi dễ!”

“Ta khi dễ ngươi ?! Tay người nắm đâu hả!”

“Ngươi không khi dễ ta? Ngươi không khi dễ ta, vậy hôm nay tức giận đạp ta xuống hồ là sao?”

“Lão tử ghen! Ô! Ngươi cắn chỗ ──!”

“…Nói dối! nếu như ngươi ghen thì con lừa đã có thể ăn thịt! Đâm chết yêm lư ngươi!” (yêm=hoạn quạn, lư=lừa)

“Ai ── đau a! ta và con lừa có quan hệ gì… Vương bát đản! Sửu bát quái! Tử ma đầu! Ta nếu sớm biết tiểu tử ngươi sẽ trở nên hỗn đản thế , lúc trước nên nửa đêm đem ngươi đẩy xuống giếng! Bỏ tay người ra!"

“Ngươi bỏ được sao?”

“Ta thế nào không nỡ? Ta, ta…”

“Hảo, hảo, đã biết thái giám chết bầm ngươi ham muốn càng lúc càng lớn, ta đền cái này cho ngươi, đền đại nhục bổng của bản vương thống ngươi. Hài lòng chưa a?”

“… Tên biến thái tối đáng chết…”

“Cái gì? Bảo bối, đừng kẹp chặt ta ngay từ đầu chứ, nhượng ta đi vào trước đã…”

“…”

Ta đêm nay không nên trở về ngọa thất. Tiểu tử này tâm lý biến thái trình độ quả nhiên không nhẹ, lúc nào rồi còn nhàn hạ thoải mái thế này … Con bà nó!

Trời gần canh tư, trong tẩm thất Ninh vương yển kỳ tức cổ. (trống yên cờ xếp=ngừng chiến)

—————–

“Thùng thùng đông.”

Hoàng Phủ Kiệt mở mắt ra, Trương Bình ở trong lòng hắn trở mình, thở dài, đỡ thắt lưng rời giường. Hoàng Phủ Kiệt đưa tay nhéo cái mông y một cái, Trương Bình phát cáu tát thẳng tay.

“Vương gia, bắt đầu rồi.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nghiêm trọng chưa từng có của mưu sĩ Phong Vũ Sơn.

Sau một tuần trà, Trương Bình mở đại môn, Ninh vương y quan chỉnh tề từ trong tẩm thất đi ra.

Ngoài cửa, Phong Vũ Sơn đi đầu, Lưu Kỳ Trung, Chu Bính, Tiền Nhược Cốc ở phía sau, trong viện đứng đầy thị vệ vương phủ . Biểu tình mỗi người đều rất nghiêm túc.

“Vương gia, thích khách đã bắt được, Ngôn phu nhân bị thương nhưng tính mệnh không ngại.” Chu Bính tiến lên một bẩm báo nói.

“Ân. Vũ sơn, hiện tại tình hình ra sao?”

Phong Vũ Sơn hồi bẩm: “Tất cả đều hành sự theo kế hoạch, Đào tướng quân đã dẫn người phong tỏa toàn bộ cửa thành. Chu Trạm Giang tướng quân cũng an bài tam vạn tinh binh trong hơn ba mươi dặm kinh thành, tùy thời chờ đợi chỉ thị. Huệ vương hiện đang ở trong cung.”

“Chổ lão ngũ thế nào?”

“Người Huệ vương tiến vào, hiện tại đang giao đấu với người của Thư vương.”

“Theo sát hắn.” Hoàng Phủ Kiệt không nói rõ theo sát ai.

Nhưng Phong Vũ Sơn hiển nhiên minh bạch hắn đang nói ai,.”Rõ.”

“Có ai phát hiện ra đêm nay khác lạ?”

“Hiện không có. Chư vị đại thần được mời vừa dự hôn yến của ngài, mỗi người đều uống mấy chén. Huệ vương điện hạ đại khái muốn đêm nay hành động vạn vô nhất thất (tuyệt không để lại sai sót) , Ninh vương phủ cũng vậy, rượu mừng đều hạ dược. Chỉ cần người tối nay có uống tửu thủy, mặc kệ ngươi uống nhiều ít, sẽ ngủ thẳng bình minh.”

Gật đầu, khuôn mặt tràn ngập ma tính của Hoàng Phủ Kiệt lộ ra một tia châm chọc, mỉm cười “Đi thôi, chúng ta nên đi cứu giá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK