Hành lang rất tối, đèn đóm đã hỏng hết. A mở đèn pin trong điện thoại rọi sáng phía trước, y vươn tay nắm lấy cánh tay tôi và nói: “Cẩn thận một chút.”
Tôi nhẹ giọng “ừ” một tiếng. Nhà bọn họ ở tầng ba, đối diện chính là nhà của Trúc mã, có thể nói là Chồng và Trúc mã cùng nhau lớn lên. Tôi thật sự không biết tại sao bọn họ bên nhau hơn mười năm suốt tiểu học, cấp hai, cấp ba cũng không ma sát ra tia lửa, mà đến khi tôi và Chồng kết hôn thì gã lại thông đồng với Trúc mã.
Mặc dù tôi biết nhất định trong đó có sự quấy phá của cha mẹ Chồng. Bọn họ luôn thích Trúc mã. Sau khi chúng tôi về nhà, mẹ Chồng còn định gọi điện thoại kêu Trúc mã tới. Tôi nghĩ có lẽ bà muốn dùng cách này để thị uy với tôi. Trúc mã còn quen thuộc cái nhà này hơn tôi, cậu ta tới mỗi bữa cơm sum họp, cha mẹ chồng tôi đều hỏi han ân cần, thái độ đối với cậu ta hoàn toàn không giống như với tôi.
Sau đó Trúc mã rời đi, cha của Chồng sẽ khôi phục gương mặt lãnh đạm, mẹ gã thì mở miệng đòi tiền tôi, giống việc đang xảy ra vào lúc này.
Anh chồng A nhíu mày, lấy tay đè xuống bàn tay bấm số của mẹ mình, nói: “Không cần gọi Trúc mã đến đâu.”
Tôi rất muốn biết, khi biết Trúc mã mà mình luôn yêu quý ăn thịt con trai mình thì liệu bà ta sẽ có cảm xúc thế nào.
Bữa cơm này tôi ăn mà cứ ngơ ngơ ngác ngác, tôi thừa nhận mình thật sự không am hiểu việc giao tiếp với người già. A chở tôi về, còn xin lỗi tôi về việc mẹ y bất lịch sự.
Tôi làm bộ rộng lượng khoát tay, tỏ vẻ mình cũng không thèm để ý cái này.
Mấy ngày tiếp theo tôi bắt đầu thường xuyên ra vào công ty của Chồng hơn. Tôi cần làm quen với mọi thứ trong công ty, đồng thời tìm ra nhược điểm của đám bạn xấu kia.
Cô bé ở quầy lễ tân rốt cuộc đã nhớ được mặt tôi, lần nào cũng đều cung kính chào hỏi. Thi thoảng đi vệ sinh, tôi còn nghe thấy nhân viên công ty lén lút bàn luận nói công ty sắp trở trời rồi.
Đúng thật là sắp trở trời nha.
Khi bọn họ bàn luận tại sao Chồng và Trúc mã lại một lần nữa vắng mặt ở buổi họp báo phim, tôi báo cảnh sát.