" Tịnh Lan bảo bảo đói kìa em cho con bú đi " Triết Phong bế con trai đến phía Tịnh Lan nhưng cho chỉ ôm con, chẳng thèm để ý đến Triết Phong!
" Tịnh Lan cả tuần rồi anh làm gì sai em nói đi chứ? Em cứ im lặng hoài sao anh chịu nổi? " Triết Phong nhìn cô vẻ mặt rưng rưng nước mắt giả tạo nói!
" Hứ,... " Tịnh Lan liếc mắt sau đó quay qua hướng khác!
" Được rồi em làm mẹ rồi mà.. giận có thể đánh, mắng anh chứ em đừng bơ anh có được không? " Triết Phong nhìn cô rưng rưng nước mắt!
" Hứ,... em mới là thèm nói chuyện với chồng ý cái đồ xấu xa " Tịnh Lan khẽ lườm Triết Phong sau đó vỗ vỗ bảo bối trong tay mình, cái mặt dễ thương quá đi mất!
" Rõ là anh có làm gì đâu? " Triết Phong cúi đầu ủy khuất nói, mà đúng thật từ lúc cô sinh xong tự nhiên giận hắn vô cớ là sao? Phải lúc cô sinh Triết Phong bỏ cô một mình cơ? Nhưng rõ là hắn đứng trước phòng sinh 24/24 cơ mà?
" Chồng mà không làm gì á? Lúc đó em nói là không muốn đến bệnh viện rồi nhưng chồng ép đến.. họ lấy em bé ra làm Tịnh Lan đau chết đây này, đến giờ vẫn còn luôn ý " Triết Phong nghe cô nói bây giờ mới nhận ra, thì ra là chuyện này nhưng sao trách hắn được? Không đến bệnh viện thì sao mà sinh?
" Được.. tất cả là tại anh.. anh là đồ xấu đánh bị đánh " Triết Phong lấy tay đánh vào mặt mình Tịnh Lan thấy vậy giữ tay Triết Phong lại, thôi lần này cô bỏ qua ý dù sao cũng có em bé chơi cũng được.. coi như đều đi!
" Lần này Tịnh Lan bỏ qua cho chồng đó " Triết Phong nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, ơ? Nhưng mà hắn còn có ý định tạo thêm vài đứa nữa cơ mà, như vầy rồi Triết Phong phải làm sao?
" Tịnh Lan em có thấy cái mùi gì không? " Triết Phong đang ngồi nhìn cô thì ngửi thấy có cái mùi gì đó không đúng, Tịnh Lan nãy giờ đùa với bảo bảo nghe Triết Phong nói khẽ hít mũi!
" Có nha.. cái mùi này hình như là,..... " Triết Phong suy nghĩ sau đó híp mắt
" Hehe chồng em bé ị rồi ấy " Tịnh Lan vui vẻ mỉm cười còn Triết Phong thì xanh mặt!
" Đây chồng thay đi " Tịnh Lan nhẹ đặt bảo bảo qua bên tay Triết Phong.. Triết Phong đơ một cục hắn làm gì biết thay đâu? Mà Dì Bích vừa mới đi chợ tính theo cả nửa tiếng nữa mới về!
" Tịnh Lan em có biết làm không? " Tịnh Lan nghe vậy lắc đầu
" Toàn là Dì Bích làm thôi em không có phải làm, bây giờ chồng mau thay đi không em bé khóc bây giờ ý " Triết Phong nghe vậy nuốt nước bọt, nhẹ đặt bảo bảo xuống giường tay chân vụng về cởi cái tá!
" Chồng dở quá Dì Bích làm vèo vèo cái xong " Triết Phong im lặng lau mồ hôi hắn bó tay với mấy việc này, ấy mà tên tiểu quỷ này đã ị bậy còn cười.. đúng là ức người quá đáng mà!
" Oa~~ " nãy giờ cả 15 phút đồng hồ rồi mà Triết Phong trả làm ăn được gì, tay chẳng dám chạm vào tá.. bảo bảo bị ướt khó chịu liền khóc!
" Đấy chồng làm em bé khóc rồi kìa nhanh lên.. chồng thật là " Tịnh Lan khẽ mắng Triết Phong thay có cái tá mà cũng lâu là sao? Dì Bích làm chút xíu là xong rồi ấy, Triết Phong nhẹ lắc đầu cô lấy bình tĩnh chạm đến cái tá!
" Cạch~ " lúc này cửa phòng mở ra Triết Phong như gặp được cứu tinh!
" Hai đứa làm gì mà cháu nội ta khóc to vậy hả? " Bà Triết mở cửa bước vào bấm chuông thì không ai trả lời, bà liền lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa vào.. chưa bước vào nhà đã nghe tiếng cháu bảo bối của bà khóc!
" Mẹ~ con nhớ mẹ quá.. mẹ là cứu tinh của đời con, con yêu mẹ quá đi mất " Triết Phong vội chạy đến ôm bà.. ôi hắn được cứu rồi!