Mặc dù Tô Văn Thư có bị giật mình nhưng cũng không đến nỗi không biết phải làm gì.
Nếu Tô Bối thật sự biến thành người thì chắc chắn sẽ không mặc gì, cũng may lúc trước ông có chuẩn bị cho con bé một ít quần áo rồi.
Tô Văn Thư kiềm chế tâm trạng kích động, cưỡng ép bản thân dừng chân lại, kết quả đâm sầm vào cửa.
Ai da…
Ông xoa cái trán đang sưng lên, nói vọng vào trong phòng: “Bối Bối, con nhớ mặc quần áo vào trước đã nhé.”
Tô Bối biến thành người chân tay lóng ngóng mặc quần áo.
Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy bao giờ?
“Được rồi ba ơi.”
Tô Văn Thư nghe vậy lập tức mở cửa bước vào.
Vị trí lúc trước vốn là một con sóc bay nay đã đổi thành một thiếu nữ tóc nâu đang ngồi trên sàn nhà, hai tay chống người ngồi dậy.
Đôi mắt to tròn long lanh, da thịt trắng nõn, sống mũi cao thẳng, còn có cái miệng nhỏ nhắn mềm mại.
Ông vừa bước đến, con bé lập tức đưa mắt nhìn lại, chớp mắt một cái, Tô Văn Thư cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Dáng vẻ của Tô Bối có bảy phần là giống mẹ, ba phần giống ông. Nhất là cặp mắt kia.
Trong lòng Tô Văn Thư điên cuồng khen ngợi con gái mình.
Ông kích động nói: “Bối Bối, để ba gọi điện cho mẹ.”
Tô Bối bất dắc dĩ bĩu môi một cái, đưa tay ra, vô cùng đáng thương nói: “Ba, con không đứng dậy được…”
Lúc còn là một con sóc bay, nếu đứng thẳng mà có ngã thì cũng sẽ không đau lắm, bởi vì trọng tâm thấp, không đáng lo.
Nhưng đã biến thành người thì phải đi bằng hai chân, đứng phải thẳng, mà đối với một người từ trước đến nay chỉ dùng bốn chi như cô thì phải nói là hết sức khó khăn.
Lúc nãy biến thành người cô không đứng vững, ngã thẳng xuống đất. Da thịt ở tuổi này còn vô cùng mềm mại, ngã một cái mà hai đầu gối đã tím một mảng lớn.
Mẹ Tô từ công ty chạy về đến nơi, nhìn thấy cảnh này thì không ngừng kéo lỗ tai chồng mình cằn nhằn.
Tô Bối khéo léo ngồi trên ghế gỗ, hai chân đong đưa qua lại.
Thì ra đây chính là hình dạng con người.
Mẹ Tô vừa lấy thuốc mỡ bôi lên chỗ bị bầm trên chân cô, vừa quay qua cằn nhằn ông chồng nhà mình: “Ông phải chú ý chứ…”
Tô Văn Thư cảm thấy vô cùng oan uổng, còn không phải là tại món hàng chuyển phát nhanh của tên Hồ Thừa Nghị kia gây ra sao?
Ông tự lẩm bẩm: “Đều là do đồ chuyển phát nhanh của Hồ Thừa Nghị…”
Tai Tô Bối rất nhạy, chi chi chi mấy tiếng.
“Chuyển phát nhanh gì cơ ạ?”
Tô Văn Thư nghe vậy bĩu môi, nhặt lại gói hàng vừa bị chính mình tùy tiện ném sang một góc, đưa cho vợ xem trước.
“Là đồ của Hồ Thừa Nghị gửi tới.”
Mẹ Tô nhìn thấy vẻ mặt mong chờ nhưng lại thành thật ngồi yên trên ghế của Tô Bối thì khẽ hắng giọng, nói với chồng mình: “Đây là gửi cho Bối Bối.”
Tô Văn Thư nghe vậy bèn đưa lại gói hàng cho Tô Bối.
Tô Bối có thể sử dụng ngón tay tương đối linh hoạt, cô dùng móng tay cắt băng dính, lấy từ trong hộp ra một bánh xe chạy đồ chơi.
Tô Bối mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Món đồ này giống với cái của cô ở biệt thự, chỉ có màu sắc là hơi khác một chút.
Trong lòng Tô Bối hiện giờ chỉ toàn bong bóng màu hồng ngọt ngào.
Cô ôm món đồ chơi không buông, ngẩng đầu lên dùng giọng nói mềm mại hỏi: “Ba, mẹ, khi… khi nào thì con… con có thể gặp anh ấy?”
Tô Bối chưa nói được tiếng người, vẫn là những tiếng chi chi chi như trước.
Ba mẹ Tô nhìn nhau, mẹ Tô bất đắc dĩ hỏi: “Thích cậu ta như vậy sao?”
Tô Bối gật đầu.
“Ngoại trừ ba mẹ ra thì anh ấy là người tốt với con nhất.” Nhưng lại vô cũng đáng thương.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngoại trừ ba mẹ là người đối xử với con bé tốt nhất, vậy nói cách khác, trong lòng con gái thì bọn họ vẫn xếp đầu tiên. Nghĩ đến đây cả hai lại có chút vui mừng.
Mẹ Tô suy nghĩ một chút, vội vàng kéo ba Tô qua một bên, khẽ nói: “Chồng, cứ thế này cũng không phải là cách.”
Tô Văn Thư có chút kích động, trả lời: “Bối Bối vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể phân biệt được cái gì là thích, cái gì là yêu?”
Mẹ Tô đánh một cái vào đầu ông, nói: “Sắp đến thời kỳ động dục rồi ông có biết không hả? Chỉ là ngoại trừ chúng ta ra thì con bé chỉ thừa nhận mỗi Hồ Thừa Nghị, nếu sau này hối hận thì phải làm sao?”
Ba Tô không phục: “Sao có thể không biết, tôi đã dạy con bé không ít…. Ai ui…”
“Dạy con bé lên mạng chứ gì!”
“Vậy cũng còn hơn bà dạy con bé yêu sớm…” Ba Tô yếu ớt phản bác.
“Tôi chỉ giải thích cho con bé là nếu gặp người mình thích thì phải chủ động theo đuổi trước thời kỳ động dục, có như vậy đời tiếp theo mới tốt hơn được.” Bà vừa nói vừa vô thức gật đầu, cảm thấy vô cũng có lý.
Ba Tô không nghe lọt tai.
“Nhưng Hồ Thừa Nghị là con người, không cùng chủng tộc thì làm sao có thể nói chuyện yêu đương!”
Mẹ Tô chỉ sang nhà hàng xóm bên cạnh: “Vậy nói thử một chút nhé? Ông có thấy con trai lão Hắc bên cạnh bây giờ đã 30 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, suốt ngày mai mối với nhà chúng ta không? Mặc dù gấu có tuổi thọ dài hơn chúng ta, nhưng nói không chừng Bối Bối lại gặp được người đối xử tốt với con bé hơn Hồ Thừa Nghị, như vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi.”
Tô Văn Thư phản đối: “Bà nói vậy chắc chắn Bối Bối sẽ không đi.”
Lòng dạ con gái nhà mình toàn bộ đều dành cho người tên Hồ Thừa Nghị kia rồi.
Hừ, người đàn ông này không có việc gì lại đối xử tốt với con gái mình như vậy để làm gì?
Cái sở thích thích lông mềm chết tiệt!
Hơn nữa ông vô cùng chướng mắt con trai lão Hắc nhà hàng xóm.
“Tôi đâu có nói để hai đứa yêu nhau đâu, để con trai nhà hàng xóm đưa con bé đi chơi cũng được mà. Vì sao Bối Bối thích Hồ Thừa Nghị như vậy, còn không phải là vì lúc con bé gặp khó khăn cậu ta đã ra tay giúp đỡ sao? Đứa nhỏ này trí nhớ không tốt, rất nhanh quên.”
Vợ chồng hai người bàn bạc qua lại, ừm, dường như cũng không tệ lắm.
Cứ như vậy đi!
Tô Bối đến trước mặt bọn họ, dè dặt nói: “Có thể… có thể đến nước L không ạ?”
Mẹ Tô tìm lý do: “Vẫn chưa được, Bối Bối, bây giờ con đã biến thành người rồi nhưng vẫn chưa có thẻ căn cước, vậy cũng không thể làm hộ chiếu và visa được. Ngày mai ba và mẹ sẽ đi làm cho con.”
Có được lời hứa, Tô Bối nhìn bọn họ cười ngọt ngào, vô thức xoay vòng vòng. Bây giờ cô vừa mới biến thành người, vẫn chưa học nói được.
Có chút vội vàng.
Tô Văn Thư động viên: “Bảo bối, tốc độ tu luyện của con hiện tại đã rất nhanh rồi, chỉ cần học thêm vài ngày nữa là nhất định có thể đi lại, nói chuyện thành thạo. Ngày mai ba mẹ không ở nhà, để ca ca Hắc Hùng nhà hàng xóm dẫn con đi chơi được không?”
Tô Bối cúi đầu, muốn từ chối: “Nhưng con…”
Mẹ Tô xoa đầu cô, cười nói: “Lẽ nào con không muốn Hồ Thừa Nghị mang lễ vật qua nước E sao?”
Đôi mắt Tô Bối sáng lên, chuyện này có thể sao.
Tô Văn Thư lại nói: “Ca Ca Hắc Hùng nhà bên chính là một đại học bá, con có thể nhờ cậu ta dạy cách yêu.”
Ông vừa nói vừa nháy mắt, đôi mắt hẹp dài dường như phát ra luồng điện, Tô Bối mơ hồ gặt đầu.
Dáng vẻ của ba thật là đẹp.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Mẹ Tô buộc tóc cho Tô Bối, tóc cô rất dài, chạm đến ngang hông.
Để cho tiện, mẹ Tô tết tóc Tô Bối thành bím, sau đó thắt thêm nơ, suýt nữa thì đem cả đồ trang điểm ra. Đeo chiếc ba lô nhỏ lên lưng Tô Bối, nói: “Con gái tôi đẹp quá đi mất.”
Để tạo cơ hội gặp mặt đẹp nhất cho hai người, ba mẹ Tô không đi cùng.
Trước khi ra khỏi cửa, Tô Bối có chút do dự, nhìn bánh xe đồ chơi trên bàn một cái, cuối cùng vẫn đi ra ngoài. Nếu muốn đến thành phố L thì sao có thể không mua quà chứ?
Tô Bối phải chống nạng mới đi được, không còn cách nào khác, cô vẫn chưa quen với việc đi bằng hai chân.
Hai người hẹn gặp ở một nhà hàng, Tô Bối vừa liếc mắt đã nhìn thấy con yêu tinh kia. Nói thực thì, người này dáng dấp ngũ đại tam thô, còn to gấp đôi Hồ Thừa Nghị.
Ngồi yên cúi đầu nghịch điện thoại.
Tô Bối lại gần, ngại ngùng mở miệng, a a hai tiếng, cuối cùng đối phương cũng rời sự chú ý khỏi chiếc điện thoại trên tay.
Tô Bối nhìn kỹ, ừ, dáng vẻ cũng bình thường thôi!
Nhưng vẫn có thể coi là đàng hoàng, hôm trước nghe mẹ nói về con yêu tinh này, Tô Bối nhất định không thể học hắn đến 30 tuổi vẫn không tìm được ai bầu bạn.
Đối phương vừa nhìn thấy Tô Bối thì kinh ngạc.
“Em là Tô Bối?” Hắn đương nhiên vẫn chưa tin vào mắt mình.
Tô Bối hơi ngượng ngùng gật đầu.
Đối phương cảm thán trong lòng: “Thật giống bác trai bác gái, thật xinh đẹp…”
Tô Bối mở miệng: “À, Hắc Hùng ca ca, anh có thể…”
Tô Bối chưa nói được tiếng người, trong nhà hàng còn có nhiều người khác, bèn nhỏ giọng mở miệng dùng tiếng kêu để truyền đạt tin tức.
Cô còn chưa kịp nói hết, Hắc Hùng đã cắt ngang: “Em không nói được tiếng người sao?”
“À, em chỉ…”
“Sao có thể thế được, em đã biến thành người rồi thì phải học tiếng người chứ.” Hắn hơi kích động.
Tô Bối nỗ lực giải thích: “À, chuyện này… hôm qua em mới…”
Hắn nói thêm: “Anh thấy em chống nạng thế này, chắc là vẫn chưa đi được đúng không?”
Tô Bối gật đầu. Thực ra cô có thể đi vài bước rồi, lúc ở nhà đi chậm thì sẽ không bị ngã, nhưng hôm nay phải ra ngoài, nếu ngã sẽ rất khó coi. Cho nên ba mới chuẩn bị cho cô một cái nạng.
Lúc tới đây, Tô Bối nhận được rất nhiều ánh mắt thương cảm của mọi người.
Hắn lại kinh ngạc nói: “Sao em có thể không có lòng cầu tiến như vậy! Nếu muốn hòa nhập vào xã hội loài người thì đáng lẽ em phải học tất cả chứ. Cách tốt nhất chính là đọc sách, may là hôm nay anh có mang sách tới, em đọc nhiều một chút! Nhưng em không biết chữ thì lại không đọc được…”
“À, chuyện này…” Tô Bối muốn nói, hôm nay cô muốn đi mua ít đồ, nhưng cuối cùng lại bị vùi lấp bằng mấy cuốn sách.
Tô Bối lật qua lật lại, trong lòng oan ức, ngẩng đầu nhìn hắn. Cái người trước mặt này phê bình cô cả đống chuyện, vậy mà bây giờ lại cầm điện thoại chơi game. Tô Bối hơi tức giận: “Vậy tại sao anh không đọc?”
“Tại sao anh phải đọc?” Đối phương kinh ngạc nói, sau đó giải thích: “Anh biết ba mẹ em gọi anh hôm nay là vì muốn anh đưa em đi dạo phố, chính là để tác hợp hai chúng ta. Nếu em muốn gả cho anh thì phải biết rằng yêu cầu của anh đối với bạn đời rất cao, không thể quá ngốc, không thể quá xấu, nhất định phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, phải biết đủ cầm kỳ thi họa, như vậy mới xứng đáng với anh.”
Tô Bối cầm quyển sách, há miệng không biết nói gì cho phải.
Đây là lần đầu tiên cô gặp một người không biết xấu hổ như thế này. Cô muốn nói gì đó, nhưng chỉ là ý muốn mà thôi, bản thân dễ bị nói lắp, đến lúc đó cãi vã lại bị bắt nạt.
Trong túi Tô Bối có tiền, nhưng cô không biết chỗ nào để đi mua sắm. Suy nghĩ một chút, thôi quên đi, về nhà!
Cô vẫn cảm thấy tức giận vì vừa nãy không thể nói lại vị ca ca nhà hàng xóm kia. Cô chỉ biết hắn đã 30 tuổi mà vẫn còn là cẩu độc thân, như thế này xem ra là đáng đời.
Tô Bối phồng má, tập tễnh về nhà. Mang chiếc ghế ra ngồi cạnh điện thoại, nhìn đồng hồ, là giờ ăn cơm trưa, có thể gọi cho Hồ Thừa Nghị.
Hồ Thừa Nghị ngồi trong phòng làm việc ăn cơm trưa, nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Nhìn đầu số hiển thị trên màn hình, trái tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Điện thoại của Tô gia sao?
“Alo…”
Tô Bối nghe thấy giọng nói của Hồ Thừa Nghị ở đầu dây bên kia, suýt chút nữa bật khóc.
Hồ Thừa Nghị dè dặt hỏi: “Là Tô Bối sao?”
Vật nhỏ kia thông minh như vậy, gọi điện thoại cũng không phải vấn đề lớn.
Tô Bối có thể nói những câu đơn giản, trả lời: “Vâng.”
Nhưng câu tiếp theo cô không thể nói được, chỉ có thể dùng tiếng kêu của sóc bay để diễn tả. Giọng nói lên xuống thoải mái, vô cùng vui vẻ.
“Chi chi, chi chi chi chi! Chi chi chi chi, chi chi chi chi chi chi!”
Hồ Thừa Nghị nghe có hiểu không?
Nực cười, anh nghe hiểu mới là có vấn đề!
Thế nhưng anh không ngắt lời Tô Bối, anh có thể tưởng tượng ra cảnh vật nhỏ kia dùng thân thể nho nhỏ ôm chặt cái điện thoại, phồng má kể cho mình nghe chuyện xảy ra ở nước E.
Sau khi Tô Bối kể ra chuyện ngày hôm nay, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
Cô ngồi trên ghế, hai chân vui vẻ lắc qua lắc lại.
“Chi chi…”
“Mấy hôm nữa là tôi có thể đến thành phố L rồi. Tôi nhận được bánh xe chạy rồi, nhưng mới biến thành người được vài ngày, còn chưa thể quay trở lại được…”
Tô Bối nhìn ra bên ngoài, chỗ cô ở mùa đông cây không rụng lá, cho nên dù trời có lạnh hơn thì cảnh vật vẫn luôn tràn đầy sức sống.
Mùa đông ở thành phố L cũng sắp đến rồi, mùa xuân cũng sẽ rất nhanh thôi.
Ở bên này thành phố L, Hồ Thừa Nghị vừa nghe điện thoại của Tô Bối vừa ăn cơm trưa, vô tri vô giác đã ăn hết. Giống như vật nhỏ kia là một món ăn ngon, càng ăn càng thơm.
Còn chuyện giao tiếp giữa hai người chính xác là một vấn đề lớn.
Sau khi cúp điện thoại, ngón tay Hồ Thừa Nghị di qua di lại trên mặt bàn, thầm nghĩ không biết vừa rồi Tô Bối nói gì?
Sau bữa cơm trưa, nữ thư ký phát hiện tâm trạng ông chủ thay đổi đột ngột, lúc ký tên cũng không còn cảm giác lạnh lẽo nữa, bèn vội vã báo lại cho hai người đồng nghiệp, tiện thể còn nói cho mấy vị quản lý mà cô khá quen thân.
Mấy ngày trước, áp suất xung quanh Hồ Thừa Nghị thấp đến chết người, rất nhiều quản lý không dám tới tìm anh, giấy tờ nào cần chữ ký nếu có thể bỏ qua thì sẽ cật lực bỏ qua. Bởi vậy nên sau khi nhận được tin bèn vội vàng chuyển toàn bộ giấy tờ qua.
Quả thực bọn họ đều là những nhân viên ưu tú.
Nước E.
Sau khi gọi điện cho Hồ Thừa Nghị, Tô Bối ở nhà ngồi xem ti vi, tập đi tập nói.
Lúc ba mẹ Tô về tới, nhìn cảnh con gái về nhà mà không mua được thứ gì thì có chút bực bội.
“Bối Bối, hôm nay có xảy ra chuyện gì không?”
Tô Bối đương nhiên sẽ kể mọi chuyện ra.
Ba mẹ Tô liếc nhau, lo lắng thay cho người nhà Hắc Hùng, con trai thế này…
“Bối Bối, sau khi học đi học nói xong con sẽ đến nước L thật sao?” Mẹ Tô nói.
“Haiz, nhưng thời kỳ động dục qua mất thì phải làm sao?”
Mẹ Tô khó hiểu: “Hả, thời kỳ động dục gì cơ?”
“Mẹ nói không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tìm kiếm bạn tình nào vào thời kỳ động dục mà.” Tô Bối nói.
Cô vẫn còn nhớ rõ ràng lắm.
Mẹ Tô bất đắc dĩ dịu dàng nhìn cô: “Bảo bối, đối với sóc bay mà nói, lần đầu tiên động dục tất nhiên là có thể đi tìm bạn tình, nhưng đối tượng con thích lại là loài người, họ không có thời kỳ động dục. Bây giờ nếu tính theo tuổi con người thì con mới đang ở tuổi vị thành niên thôi.”
Tô Bối sợ đến mức làm rơi đống hạt dưa trên tay xuống đất, mình vẫn còn nhỏ vậy sao?
“Vậy… Vậy khi nào con mới có thể… có thể gặp anh ấy đây?”
“Bây giờ cơ thể con mới có 17 tuổi 5 tháng, phải bảy tháng nữa mới tròn 18 tuổi.” Mẹ Tô đưa thẻ căn cước mới làm cho cô.
Hôm nay bọn họ đã bị trưởng bối mắng té tát vì chuyện của Hồ Thừa Nghị, may mà bọn họ chỉ biết Hồ Thừa Nghị nhặt được Tô Bối, chứ không biết Tô Bối đã đem chuyện mình là yêu tinh nói cho cậu ta.
Chuyện loài người và yêu tinh ở bên nhau thành chính quả cũng không nhiều lắm. Còn lại thì lúc ở hình dáng con người không vấn đề gì, nhưng khi thẳng thắn nói ra thì đối phương bị dọa bỏ chạy ngay lập tức.
Giống như Bạch nương tử và Hứa Tiên, đây chính là ví dụ xương máu điển hình.
Trưởng bối trong tộc mỗi lần nói đến chuyện này vẻ mặt đều vô cùng đau lòng mệt mỏi, tiểu bối bên dưới cũng biết điều mà không làm chuyện ngu xuẩn.
Hai người thông minh ngậm miệng không nói gì, ngoan ngoãn nghe mắng. Từ đầu đến cuối đều chỉ nói “Con sai sai rồi, chúng con sai rồi, nhất định sẽ sửa chữa, nhất định sẽ cẩn thận hơn.”, thái độ vô cùng thành thực.
Nhưng chuyện khiến ba mẹ Tô buồn bực nhất không phải chuyện giữa người và yêu, mà là vì nước E cách nước L quá xa, nếu con gái mà gả ra nước ngoài thì đến lúc muốn gặp sẽ khó khăn biết bao!
Giống như trèo non lội suối…
“Đợi đến lúc đầy đủ giấy tờ nhé?”
Tô Bối không nghi ngờ gì, gật đầu.
Vợ chồng Tô gia liếc nhau, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt.
Tô Bối kéo áo Tô Văn Thư, nhỏ giọng hỏi: “Chân Hồ Thừa Nghi có thể… có thể chữa khỏi không ạ?”
Tô Văn Thư: “Gia đình cậu ta có tiền, nói vậy là cũng đã tốn không ít, nhưng…”
Không cần nhìn cũng biết là khả năng không lớn.
Tô Bối a một tiếng, nước mắt vòng quanh: “Chúng ta cũng không chữa được sao?”
Tô Văn Thư ngồi xổm trước mặt Tô Bối, dịu dàng xoa đầu cô: “Ngoại trừ việc biến thành người ra thì chúng ta ra ngoài vẫn cần dùng xe, phải đi làm kiếm tiền, muốn ăn cơm phải vào bếp, uống rượu cũng sẽ say. Tộc chúng ta không có khả năng trị liệu thiên phú như vậy.”
“Mà hiện tại khoa học kỹ thuật của xã hội loài người phát triển rất nhanh, số lượng yêu tinh biết sử dụng pháp thuật đã ít đi rất nhiều rồi. Mỗi người đều tự cân nhắc, muốn biến đổi thì làm, không muốn thì cũng không cần gượng ép.”
Tô Văn Thư vỗ vỗ đầu Tô Bối, cười nói: “Chúng ta cũng giống loài người, cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử thôi.”
Tô Bối nghe lời gật đầu, vâng một tiếng.
“Anh ấy đối với con rất tốt…” Tô Bối nói.
Tô Văn Thư và Lâm Bình liếc nhau, thầm nghĩ thảm rồi, thảm rồi, con gái thực sự xong rồi.
Tô Bối ở nhà bắt đầu tập nói, chỉ có điều không tiến bộ nhiều lắm. Bình thường ba mẹ Tô cũng không có nhiều thời gian để dạy cô, mà điều phiền phức nhất là Tô Bối hơi nói lắp.
Nguyên nhân không phải do cơ thể, mà là cô tự tạo ra chướng ngại tâm lý cho bản thân.
Cái này phải dựa vào bản thân tự mình giải quyết.
Ngoài ra còn vài thói quen xấu vẫn lưu lại khi còn là sóc bay, ví dụ như giấu đồ trong miệng, lúc muốn ngồi ghế thì sẽ nhảy lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay.
Ăn cơm xong, Tô Bối nói chuyện với Tô Văn Thư.
“Mấy hôm nữa ba sẽ đi công tác ở nước L, không thể ở nhà với con, đừng có chạy lung tung nhé.”
“Con… Con có thể đi cùng không ạ?” Tô Bối mong chờ nhìn ông.
“Trừ khi mẹ con đồng ý…” Không cần nghĩ, chắc chắn vợ sẽ không đồng ý.
Tô Bối chớp mắt, buồn bã biến trở về nguyên hình
Tô Văn Thư thấy vậy bèn lập tức lấy điện thoại ra chụp, khuôn mặt Tô Bối được sinh ra khiến người ta không thể không yêu.
Mẹ Tô trừng mắt nhìn ông chồng nghiện internet nhà mình, lại nhìn sang Tô Bối, hiểu được nguyên nhân, nói: “Lần đầu tiên biến đổi cơ thể vẫn chưa ổn định, con nghĩ ba mẹ sẽ để con đi như vậy sao? Hả?”
Tô Bối nghe lời gật đầu, nhưng có điều cô cuối cùng cũng có thể chơi đùa với bánh xe chạy mà Hồ Thừa Nghị gửi tới rồi.
Tô Văn Thư đăng hình vừa chụp được lên diễn đàn sủng vật, đắc ý viết: “Bảo bối ngốc nhà tôi.”
Lầu 1: A, Mở Cửa về nhà rồi sao? Xem ra trước kia không phải là giả rồi.
Lầu 2: Vẫn là người có tiền sao [mặt khóc]
Lầu 3: Đổi người rồi, địa điểm từ thành phố L sang nước E, nói cách khác chủ bài viết bên kia thất tình rồi sao?
Lầu 4: Ha ha ha ha, nhạc phụ đại nhân luyến tiếc con gái.
Hồ Thừa Nghị cũng nhìn thấy bài đăng mới, bèn kéo xuống xem phản ứng thú vị của cư dân mạng.
Diễn đàn sủng vật có thể tặng quà cho nhau, Hồ Thừa Nghị nhìn một chút, tặng luôn mười cái pháo hoa.
Lầu 7: Trời ạ, nhà giàu vô nhân tính! Cái này là một ngàn đó!
Lầu 8: Tôi vừa dò vị trí, người vừa tặng pháo hoa ở thành phố L, chẳng lẽ là chủ cũ sao?
Lầu 9: Vô cùng cảm ơn kỹ thuật của lầu trên, chẳng lẽ đây là một cuộc tranh đoạt bảo bối sao ~
Lầu 10: Yêu cầu phát sóng trực tiếp, vừa rồi là sính lễ pháo hoa sao?
Lầu 11: Sao tôi lại cảm thấy chủ cũ giờ chỉ có một mình, thật đáng thương. Lúc trước hắn chiều Mở Cửa như vậy, mua toàn những thứ đáng tiền, còn đặc biệt đăng ký hội viên ở cửa hàng thú cưng nữa. Còn bây giờ chỉ có thể cầm tiền trên tay, bất đắc dĩ tặng pháo hoa…
Lầu 12: Mẹ nó, lầu trên sướt mướt quá, nói như vậy, nếu tôi là chủ cũ mà đọc được chắc sẽ khóc chết mất. Đáng thương đến mức chỉ có tiền…..
Tô Văn Thư đọc bình luận nhíu mày, phát sóng trực tiếp? Thương cảm?
Không thể.
Người đáng thương phải là ông mới đúng chứ? Có được một cô con gái mà tưởng dễ sao? Vừa mới nuôi lớn đã bị người ta bắt đi rồi!
Ông bèn nhắn tin cho Hồ Thừa Nghị, nói: “Có đó không?”
Sau đó gửi cho Hồ Thừa Nghị lời mời gọi video.
Hồ Thừa Nghị chấp nhận.
Tô Bối bị Tô Văn Thư ôm trong lòng, tinh thần của vật nhỏ có vẻ không được tốt.
“Cô ấy sao vậy ạ?” Hồ Thừa Nghị hỏi.
Tô Văn Thư dịu dàng xoa đầu Tô Bối, cho cô nhìn màn hình.
“Vất vả lắm mới biến thành người, lại lập tức biến trở lại.”
Tô Bối nhìn thấy Hồ Thừa Nghị, đôi mắt sáng lên, kích động leo lên vai ba, hôn ông một cái.
Hồ Thừa Nghị vừa nhìn đã biết thì ra thói xấu thích thơm người khác của Tô Bối là do Tô Văn Thư nuông chiều mà ra.
Đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là anh vừa nghe thấy Tô Văn Thư nói Tô Bối có thể biến thành người rồi?
Hồ Thừa Nghị hỏi: “Có ảnh không ạ?”
Không biết dáng vẻ kia của vật nhỏ trông như thế nào.
Tô Văn Thư nghe vậy bèn hắng giọng một cái, ông quên không chụp rồi: “Không có.”
Chuyện này thật sự là quên mất không chụp, “Bối Bối nhà tôi vô cùng xinh đẹp, để tôi vẽ cho cậu xem.”
Tô Văn Thư mang giấy bút ra, vô cùng hào hứng vẽ lại. Đúng vậy, không sai, ông muốn để cho Hồ Thừa Nghị nhìn thấy mà lại không có được.
Mẹ Tô đi ngang qua, thuận miệng nói một câu: “Ông đang vẽ bánh mì loại lớn sao?”
“Sao có thể, vợ, em cứ tin tưởng kỹ thuật của anh.”
Tô Bối vừa nghe vậy bèn tá hỏa, ba chỉ có tâm hồn họa sĩ mà thôi. Cô muốn ngăn ông đưa tranh cho Hồ Thừa Nghị xem, nhưng tay ngắn không với được.
Hồ Thừa Nghị đang uống nước, một ngụm nghẹn trong cổ họng, nuốt xuống không được mà phun ra cũng không xong.
Đôi mắt rất to, nhưng lại không cân đối. Miệng nhỏ đỏ thắm nhưng lại hơi lệch, hơn nữa khuôn mặt lại vô cùng lớn…
Hồ Thừa Nghị nhớ lại dáng vẻ Tô Bối nằm úp sấp trước cửa sổ nhà mình.
A, hình như cũng giống một chiếc bánh lớn, cho nên có vẻ như Tô Văn Thư vẽ không sai…
Tô Bối bèn vội vàng giải thích: “Tôi… Tôi không phải như thế kia!”
Lúc nhìn thấy khóe miệng Hồ Thừa Nghị có ý cười, Tô Bối biết mình không giải thích được rồi.
Cô chỉ đành giơ hai móng vuốt nhỏ lên che mặt, đâu còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Tô Văn Thư vẫn còn khoe khoang: “Bối Bối đẹp đúng không!”
Hồ Thừa Nghị: “Vâng.”
Hai người đàn ông thay phiên nhau khen ngợi.
Tô Bối nghĩ vừa rồi ba nói, nếu mẹ đồng ý thì cô có thể đến thành phố L.
Cô nhảy lên vai Lâm Bình, ngọt ngào gọi: “Mẹ ~”
“Ơi, sao vậy?”
Tô Bối thơm bà một cái, hỏi: “Ba đi công tác ở đâu, con đi cùng có được không?”
Mẹ Tô còn chưa kịp nghĩ ra đi đâu thì viên đạn bọc đường của Tô Bối đã ném tới rồi.
“Con sẽ mang thật nhiều, thật nhiều quà về cho mẹ. Mẹ cho con đi nhé?”
Cho dù thế nào thì đầu tiên cũng phải mê hoặc trước đã.
“Được ~”
Sau đó quay ra nhìn Tô Văn Thư vẫn còn đang gọi video cho Hồ Thừa Nghị bèn hỏi lớn: “Chồng, anh đi công tác ở đâu? Bối Bối muốn đi cùng anh, em đồng ý rồi.”
“ Nước L.”
Lời của hai người đồng thời nói ra.
Tô Văn Thư nói xong mới giật mình đưa tay che loa điện thoại.
Ông nhìn Hồ Thừa Nghị trên màn hình, khóe môi người đàn ông này hơi nhếch lên, có ý cười không rõ ràng nhưng ông liếc mắt đã có thể nhìn ra.
Hồ Thừa Nghị nói: “Vậy xin hỏi lúc nào bay ạ?”