Bóng tối bao trùm khắp nơi, cả gian bếp lẫn đầu óc cô. Andie biết cô vẫn bật đèn trong phòng khách, nhưng chẳng có chút ánh sáng nào lan tỏa được tới đây; nỗi sợ hãi làm cô không còn nhìn thấy gì ngoại trừ bản năng chiến đấu, chạy trốn. Không hiểu sao mà sự tuyệt vọng đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, cô giằng ra khỏi cái gọng kềm của gã được một chút. Nhưng cô bị mất thăng bằng, mất phương hướng; và vướng vào một cái ghế ăn rồi đổ ập xuống sàn. Cái ghế lật nhào và trượt đi; còn cô lăn tròn, cố lết trên hai chân, cố la hét, nhưng không có đủ không khí trong buồng phổi chật hẹp và cô chỉ đủ sức tạo ra thứ âm thanh rên rỉ yếu ớt.
Gã chồm lên cô như một con báo, toàn bộ trọng lượng của gã dồn xuống người cô, đè chặt cô xuống sàn. Bàn tay gã lại đưa lên bịt chặt miệng cô. Cô giật mạnh đầu, cố mở miệng và cắn gã, bất cứ điều gì hòng thoát khỏi sự kìm kẹp ấy. Trước cú ngoạm đầu tiên của cô, gã siết chặt những ngón tay lên hàm cô, ấn mạnh vào một điểm huyệt khiến sự đau đớn bùng lên đầu cô.
Mặc dù bị cơn đau làm cho gần tê liệt, Andie vẫn ráng kháng cự. Khi cô cố đập vào đầu gã, gã bèn dịch chuyển để hai khuỷu tay đè lên hai cánh tay cô, ghì chặt chúng xuống sàn. Cô ngọ nguậy một cách tuyệt vọng, cố gắng thu chân lên để có thể dùng lực của cơ đùi đẩy gã bật ra. Bằng một cú xoay hông gã đã lèn được một đầu gối vào giữa hai chân cô và đẩy nó sang một bên; một cú xoay nữa và gã đã đặt được cả hai chân vào giữa cô, vừa nâng vừa mở rộng hai chân cô tới khi hai đùi cô duỗi ngang bất lực trong khi thân mình nặng nề của gã đè xuống cô.
Kinh hoàng, cô nhận ra gã đang bị kích thích; sự cương cứng của gã, đang bị chiếc quần bó chặt, ấn vào phần xương mu của cô rất đau. Chúa ơi, gã cũng định cưỡng bức cô nữa ư?
Cô không chịu nổi điều đó, không thể chịu được rằng gã sẽ làm tổn thương mình theo cách đó. Trong tất cả những kẻ đàn ông cô từng gặp, chỉ có gã là thực sự chạm được tới cô, dễ dàng vượt qua mọi hàng rào bảo vệ để rồi làm tan vỡ trái tim cô, một trái tim cô đã thề không cho ai chạm tới. Bài học gã dành cho cô thật quá đắt, chỉ cho cô một cách tàn khốc rằng cô không vô cảm như cô vẫn đánh lừa bản thân. Biết rằng gã được thuê để giết mình đã đủ đau đớn, đau đến nỗi cô suy sụp đến mức mất kiểm soát, nhưng dù thế nào hãm hiếp vẫn kinh tởm hơn, nó còn thể hiện tất cả sự khinh miệt. Cô thà bị gã giết ngay lập tức còn hơn.
Sự chống cự vô vọng của Andie từ từ yếu dần, và những nỗ lực kêu gào vô ích trở thành những tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, theo thái dương thấm vào tóc. Cô không chịu nổi việc nhìn thằng vào gã, không chịu nổi việc nhìn thấy khuôn mặt gã, nên cô cố nhắm nghiền mắt hết mức có thể.
Và, trong giây phút tĩnh lặng đầu tiên, cô nghe thấy một tiếng thì thầm trầm sâu từ giọng nói của gã. “Tôi sẽ không làm đau em đâu,” gã nói, đôi môi áp sát vành tai cô. “Drea, yên nào. Tôi sẽ không làm đau em. Tôi sẽ không bao giờ làm hại em.”
Thoạt đầu những lời ấy rất khó hiểu như thể chúng vừa mới mọc lên, và dù cuối cùng cô đã hiểu ra thì cô cũng không thể cắt nghĩa được chúng. Gã sẽ không làm đau cô? Có phải thế nghĩa là gã sẽ giết cô một cách không đau đớn? Rằng cô sẽ không phải chịu đựng điều đó?
Vĩ đại quá.
Sự căm giận vượt lên cả nỗi đau và nỗi sợ, và cách nào đó Andie lại lao lên lần nữa, ngửa phắt đầu sang một bên rồi cắm ngập răng vào bất cứ chỗ nào trên người gã mà cô với được - rốt cuộc đó là phần cẳng tay to khỏe của gã. Vị máu nóng, tanh như kim loại lan trong miệng cô như thể cô vừa cắn phải một đồng xu. Gã chửi thề “Chết tiệt!” bằng một giọng khó khăn, câu nói mắc kẹt giữa hàm răng đang nghiến chặt, trong khi tay kia gã lại ấn xuống mấy cái huyệt trên hàm cô. Tự cô phải thả lòng hàm và gã lập tức kéo cẳng tay bị cắn ra.
“Làm ơn đi mà,” gã thì thầm. “Nếu em cảm thấy phải làm tôi đau cho bằng được thì cứ thụi vào mắt ấy, đừng có cắn. Ít nhất sau đó tôi cũng không cần tiêm một liều uốn ván.”
Hai mắt cô mở bừng ra nhìn gã căm tức. Gã cũng nhìn cô trừng trừng từ một khoảng cách khoảng hai lăm phân, vừa đủ xa để cô không thể đập đầu vào gã, ít nhất là trong tầm di chuyển hạn chế của cô. Mắt cô đã dần quen với bóng tối, căn bếp cũng không hoàn toàn tối hẳn; ánh sáng từ phòng khách tạo thành những vệt sáng lờ mờ, dịu nhẹ trên mặt sàn cho cô thấy bóng của những đường nét mạnh mẽ trên khuôn mặt gã và ánh sáng lấp lánh của đôi mắt sáng lạ thường trong đêm.
Sự im lặng trải dài giữa hai người, căng thẳng và nóng bừng. Một lát sau gã hít vào một hơi thật chậm, có kiểm soát hơn và thở ra theo cách đó. “Giờ em đã có thể nghe tôi nói được chưa?” cuối cùng gã hỏi. “Hay là tôi phải trói em lại và nhét giẻ vào mồm em?”
Sự ngạc nhiên lóe lên trong Andie, cô tròn mắt nhìn gã khó hiểu. Nếu gã muốn giết cô, thì gã chỉ việc xuống tay, việc gì phải trói cô lại và bịt miệng cô?
Lẽ nào ý gã là… gã sẽ không giết cô?
Việc gì gã phải vật lộn với cô thế này, cô ngẫm ra. Gã có thể bắn cô bất cứ lúc nào, nếu như giết cô là mục đích của gã. Cô đã phải hành động quá lâu dưới giả định chính xác là gã muốn làm việc đó - khám phá đó khiến cô cảm thấy như thể mặt đất đã bốc hơi dưới chân mình. Nếu những gì cô nghĩ không có thật, vậy cái quái gì đang xảy ra ở đây?
Nếu như không phải bàn tay gã đang đặt trên miệng cô thì nó đã há hốc ra rồi. Thật chậm, thật thận trọng, những cử động của cô bị hạn chế do sự kìm kẹp của gã, đầu tiên cô gật đầu, một lần, sau đó chầm chậm lắc.
Nhìn những cử chỉ thể hiện câu trả lời của cô, gã nói, “Giờ thì chú ý này. Tôi sẽ không làm tổn thương em theo bất kỳ cách nào. Nói thế đã rõ chưa? Em hiểu không?”
Andie lại gật, cử động vẫn bị hạn chế như lần trước. Gã không hề nới lỏng vòng tay một chút nào.
“Được rồi. Giờ tôi sẽ để em đứng lên. Em có cần tôi giúp không?”
Cô lắc đầu dù bản thân chẳng biết rõ. Gã từ từ thả cô ra, xoa bóp các huyệt trên hàm cô để làm dịu bớt cơn đau khủng khiếp. Rồi gã uyển chuyển lăn xuống trong một tư thế như hổ vồ mồi, và trượt một tay xuống hai vai cô, nâng cô ngồi dậy.
Quá sững sờ, Andie ngồi bất động trên sàn. Sau khi đỡ cô lên một lúc gã hỏi, “Được chưa?” Khi cô gật, gã đứng dậy vẫn với cái vẻ duyên dáng đầy quyền năng ấy và bước tới bồn rửa, mở nước rồi đặt tay dưới vòi nước đang chảy. “Em bật đèn lên đi,” gã nhắc mà không nhìn cô.
Vẫn trong trạng thái chết lặng vì sốc, cô lồm cồm đứng dậy, đi ra cửa chỗ công tắc trên tường. Nguồn sáng đột ngột trở nên quá chói, và cô đừng đó, vừa chớp mắt vừa cố hiểu một sự thật khó tin rằng gã đàn ông đã đe dọa cô nhiều tháng qua đang đứng điềm tĩnh chỗ bồn rửa nhà cô, rửa sạch máu trên bàn tay và cánh tay bằng xà phòng.
Andie ngập ngừng lại gần, nhưng vẫn đứng cách xa gã vài bước chân vì cô không dám hoàn toàn đặt mình vào tầm với của gã. Cô nhìn vào vết thương trên tay gã, những vết bầm tím, thâm đen chỗ răng cô cắm vào. Cô đã làm điều đó, trong khi trước đây cô chưa từng hung dữ như vậy dù có thế nào.
Cô bắt đầu run rẩy khi chất adrenaline vừa rắn rật trong người cô bắt đầu tiêu tan. Cơn run rẩy bắt đầu từ cổ tới chân cô, lan dần lên đầu gối rồi nhanh chóng chiếm lấy toàn thân. Răng cô va vào nhau lập cập như những viên bi nảy trên sàn gạch. Gã tiếp tục xối nước lên cánh tay, không nhìn cô cho dù nghe thấy tiếng răng cô va vào nhau liên hồi. Cứng người với phản ứng đó, cô ôm chặt lấy mình và nghiến chặt quai hàm để nó không cử động và chôn chặt cái âm thanh đó. “Anh… anh thực sự cần một mũi phòng uốn ván à?” cuối cùng cô thốt lên, giọng lí nhí. Trong tất cả những điều ngu ngốc cô có thể nói, tại sao cô lại chộp lấy cái câu mà cô cũng không hiểu nổi thế chứ?
“Không,” gã trả lời ngắn gọi. “Tôi mới tiêm vắc xin gần đây rồi.”
Cô nhìn gã không chớp mắt, lần thứ ba chìm trong biển hỗn loạn. Ý gã không phải là việc tiêm phòng hồi còn bé như những mũi sởi hay thủy đậu - loại vắc xin khác duy nhất xuất hiện trong đầu cô là những mũi phòng dại vì động vật cắn. Andie không hiểu gì cả, do cô vẫn đang sốc, hay là cô đang lạc trong một thế giới khác? Cô nghiêng về thế giới khác, bởi vì việc gã đứng kia, trong căn bếp nhà cô là điều không thể. Thực tế bị mờ đi khi gã xuất hiện ở khắp nơi quanh đây; sự hiện diện của gã mạnh mẽ tới mức hút hết sự chú ý của cô như nam châm hút kim loại, làm mọi thứ trở nên nhạt nhòa, dạt ra khỏi tầm mắt.
“V… vắc xin?” Giọng cô như một con ngốc bị cà lăm.
“Cho những chuyến ra nước ngoài”.
Andie thấy mình như một con ngố, bởi vì đương nhiên cô biết rằng gã thực hiện rất nhiều “công việc” ở nước ngoài thuộc về thế giới thứ ba cần chắc chắn họ được tiêm chủng tất cả những loại phù hợp. Sau tất cả cô càng thấy mình ngốc tợn, vì chỉ chăm chăm tới những điều vặt vãnh như liệu gã có tiêm mấy mũi ấy gần đây không, nhưng thực tế quá đột ngột và mạnh mẽ khiến cô không thể hấp thụ tất cả ngay lập tức, và cô cảm thấy chỉ có thể tập trung vào điều dớ dẩn nhất.
Ánh mắt cô trôi lang thang trên người gã, ước lượng chiều cao và đôi bờ vai vạm vỡ. Chiếc áo polo ngắn tay màu xanh sẫm để lộ những đường gân mạnh mẽ trên hai cánh tay, nhưng cô không cần phải nhìn chúng mới biết gã khỏe thế nào. Gã là một tay biết cách ăn mặc, sơ vin lịch sự, một chiếc thắt lưng mỏng màu đen thắt quanh phần eo săn chắc của gã. Chiếc quần đen ly thẳng tắp và đôi giày đen đế mềm của gã sạch bong, dù cho trước đó gã vừa đứng trong mưa. Đôi mắt cô khao khát dán chặt vào mái tóc gã, mái tóc đen dày vẫn cắt ngắn và bộ râu đen mờ trên quai hàm gã; cô say sưa ngắm nhìn từng đường nét ấy và những ký ức đau khổ lẫn khoan khoái lại ùa về.
Cô biết mùi hương của làn da gã, như thể cô thức dậy và nhìn thấy mái đầu gã bên cạnh mình. Cô biết âm sắc giọng nói của gã, trầm và có phần uể oải. Cô biết vị của gã, gã hôn như thế nào, sự dịu dàng của đôi môi ấy, và cả vật đàn ông quyền năng của gã. Cô biết gã vẫn là người làm cô sợ hơn bất cứ ai… Nhưng cô không biết tên gã, gã không muốn cô biết gì hơn về mình và thật khờ nếu hỏi lại lần nữa, dù cho nỗi đau vì không biết điều tối thiểu đó gần như bóp nghẹt cô. Đó là ngọn nguồn của ít nhất một nửa nỗi sợ hãi trong cô, không chỉ bởi gã hơi lạnh lùng kiểu chết chóc, mà còn vì gã có thể làm vỡ vụn trái tim cô và cô luôn luôn ý thức được điều đó.
Cô phải hỏi. Cô vẫn phải thử một lần nữa, và nếu lần này gã không hé lộ thêm bất cứ điều gì, cô biết mình phải cắt ngay cái mối tương tư ngu xuẩn này sau những chuyện không tưởng.
“Tôi không biết anh là ai,” cô thì thầm, giọng mảnh và yếu ớt.
Gã liếc nhanh cô rồi xé một miếng khăn giấy từ cuộn giấy bên cạnh bồn rửa, bắt đầu lau khô cánh tay và bàn tay. “Simon Goodnight.”
Cô hoảng hốt nói, “Đó không phải tên anh!” và gần phì cười, rồi lại suýt bật khóc, bởi vì ít nhất gã đã nói điều gì đó. Cô quệt mắt, chùi đi giọt nước mắt đang nhỏ xuống.
Gã nhún vai. “Cũng như em giờ là Andie Pearson đó thôi.”
“Andie là tên thật của tôi. À, Andrea là tên thật nhưng từ bé tôi luôn được gọi là Andie.”
“Simon cũng là tên thật của tôi,” gã đáp, thấm khô máu rỉ ra từ những vết cắn.
Vậy có nghĩa “Chúc ngủ ngon” không phải họ thật, và cô thấy tức cười vì đó là một cái họ thật kinh khủng. Tại sao gã chọn nó? Không thể vì cái lý do hài hước, hay vì nó quá không hợp với gã nên đó là một lớp ngụy trang khác chăng? Cô suýt phì cười lần nữa. Họ là “Mông” và “Chúc ngủ ngon” nghe thật giống một đội diễn hài.
Rồi cô nhìn những vệt máu trên khăn giấy và nụ cười ngay lập tức tắt ngúm. “Anh cần phải khâu vết thương. Để tôi đưa anh tới phòng cấp cứu.”
“Tôi sẽ tự làm việc đó, sau khi rời khỏi đây,” gã nói cho qua.
“Phải rồi, sao không làm một anh hùng siêu nhân nhỉ?” cô ngắt lời, quay về phía cái tủ lạnh cũ rích và mở cửa ngăn đá. Lấy ra một túi đậu đông đá, cô tung về phía gã. Gã đang quay lại để nhìn cô, có lẽ để chắc cô không làm gì ngoài những điều mình cho phép, nên gã không bất ngờ với cú ném và dễ dàng đón được túi đậu. “Giờ hãy đặt nó lên những vết cắn để không bị sưng lên, nếu không thì anh không thể chứng tỏ anh mình đồng da sắt được đâu.”
Trong một giây đuôi mắt gã hơi nheo lại, vẻ thích thú. “Không mình đồng da sắt đến thế đâu; tôi sẽ xịt thuốc giảm đau làm tê liệt vùng đó trước mà.”
Nghĩa là gã từng tự khâu vết thương cho mình trước đây rồi. Trước khi cô có thể hoàn toàn thẩm thấu được điều đó, gã nghiêng đầu về phía chiếc bàn.
“Ngồi xuống đi. Chúng ta cần nói chuyện.”
Như một cái máy Andie dợm với lấy chiếc ghế gần nhất, nhưng tay trái gã nắm lấy tay cô, tay phải nâng cái ghế đổ lên và đặt nó ở cạnh bàn, gần tường nhất, trước khi giục cô ngồi vào và lấy chiếc khác cho mình. Vị trí này đặt gã giữa cô và cánh cửa, một thói quen chắc đã ăn sâu, nhưng cũng có thể là một hành động được tính toán kỹ. Nếu cô có bất kỳ ý định tháo chạy nào thì chỉ công cốc thôi, nhưng Andie không hề làm thế, vì trừ phi ngôi nhà tự dưng bốc cháy, cô nghĩ mình chẳng đào đâu ra sức mà chạy nữa.
Ngó quanh quất, gã ngả người ra sau với chiếc khăn lau đĩa treo trên tay cầm ngăn kéo. Gói bịch đậu đông đá trong đó, gã đặt miếng chườm lạnh tạm thời ấy lên bàn và đặt tay lên trên. “Em định thôi việc phải không?” gã hỏi.
“Đúng,” Andie trả lời, vì chả có lý do gì để giấu. Cô vừa sợ vừa tức vì trực giác quá sắc bén của gã dễ dàng đọc vị được nhất cử nhất động của cô trước khi cô kịp thực hiện. Đây không phải một ván cờ, đặt trên một cái bàn với một số hữu hạn quân cờ và ô vuông. Lẽ ra cô đã có thể làm gì đó. Cô nên đi thẳng ra sân bay hoặc cứ thế lái xe đi luôn, không nên quay về nhà chút nào. Nhưng trong tất cả những điều cô lẽ ra nên làm, gã luôn biết chính xác cô sẽ làm gì và ngồi đây để chờ cô.
“Em vẫn có thể tiếp tục làm việc.” Gã liếc nhìn cô, ánh nhìn opal sẫm chỉ quét qua trong nháy mắt đã có thể liệt kê mọi thứ về cô. “Em không cần phải trốn chạy. Salinas nghĩ rằng em đã chết.”
Andie lại vòng tay ôm lấy mình, cố níu lại chút hơi ấm. Cô vẫn lạnh cóng, những ít nhất răng không còn va vào nhau nữa. “Vậy tại sao anh lại săn đuổi tôi? Tại sao lại tiếp tục theo dõi rình rập tôi?”
“Tôi không săn đuổi em,” gã điềm tĩnh trả lời. “Tôi luôn nắm được em đang đi đâu.”
“Luôn luôn?” cô sửng sốt lặp lại. “Nhưng làm thế nào?”
“Tôi đi theo em từ lúc em xuát viện.”
Gã đã ở đó? Gã luôn ở đó? Cô chớp mắt nhìn gã, ánh sáng từ trần nhà tỏa xuống đột nhiên quá chói và phơi bày khiến trực giác của cô nhạy bén hơn. “Anh là người đã trả hóa đơn viện phí cho tôi!” giọng cô thù địch như thể đang kết tội kẻ chen vô tội vạ vào hàng người chờ mua sắm ở Wal-Mart trong mùa Giáng sinh.
Gã phẩy tay, gạt bỏ lời buộc tội như thể nó chẳng quan trọng gì.
“Tại sao?” cô gặng hỏi. “Tôi có thể tự trả. Anh biết là tôi có tiền.”
“Tôi không muốn em trả bằng tiền của hắn.” Với thái độ hay kiểu nói chỉ như đang gọi một cái hamburger, nhưng ánh mắt sẫm màu đó lại quét trên người cô và cô cảm thấy sức mạnh thiêu đốt của nó. Cô không thể đoán gã nghĩ gì, chỉ biết rằng đột nhiên cô thấy thật vụng về trên chiếc ghế và một luồng hơi nóng chầm chậm xua tan cơn lạnh buốt khiến cô phát run nãy giờ.
“Nhưng… tại sao? Hắn thuê anh giết tôi. Nếu không có vụ tai nạn thì anh cũng sẽ ra tay - tôi biết anh sẽ ra tay và anh cũng biết điều đó!” Giọng cô cao vút ở những từ cuối và cô ngừng bặt để kiềm cái ước muốn quát vào mặt gã.
“Có thể. Tôi cũng không biết nữa.” Miệng gã mím lại thành một đường dữ dội. “Tôi có thể nói tôi chưa bao giờ nhận việc đó, và tôi không nói dối, nhưng tôi dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu em không bị tai nạn. Tôi không biết chắc chắn.”
“Tại sao anh không nhận việc đó?” Andie biết mình đang thúc bách quá nhưng cô cóc cần quan tâm. Cô đang điên tiết với gã vì ti tỉ lý do, nhưng quan trọng nhất gã dường như quá lạnh nhạt và lý trí trong khi cô còn quá ngây thơ non nớt, và cô cảm thấy như thể bất cứ lúc nào cũng có thể òa vỡ rồi lao xuống đường gào thét. “Tôi chẳng là gì đối với anh. Vẫn chẳng là gì.”
Gã chỉ nhìn cô, biểu hiện của gã vẫn kín bưng như mọi khi, càng làm cô điên tiết. “Hắn đã ra giá bao nhiêu? Nó không hấp dẫn à? Vấn đề ở chỗ đó phải không?”
“Hai triệu,” gã điềm tĩnh đáp. “Tiền không phải vấn đề.”
Hai triệu! Andie cảm thấy không khí ào ào thoát ra khỏi phổi. Rafael đã ra giá đúng bằng con số cô lấy của hắn và hắn phải biết mình không thể lấy lại tiền vì những thủ tục phức tạp của ngân hàng cùng các quy định, luật thuế - như vậy tất cả sẽ ngốn của hắn bốn triệu là ít. Cô nhìn gã đàn ông đang ngồi đối diện mình và tự hỏi tại sao gã có thể không vồ ngay lấy vụ này.
“Thế chính xác vẫn đề ở đây là gì?” cô gặng tiếp.
Gã đứng lên, thở dài khi đẩy chiếc ghế ra sau. Chống một tay lên bàn, tay kia lùa vào tóc cô, ngửa đầu cô ra, gã cúi xuống và phủ miệng lên môi cô. Đầu óc cô trở nên trống rỗng rồi người cô cứng đờ. Tay vẫn ôm quanh mình, đầu ngả ra sau, miệng cô đón lấy, mở ra và bị cuốn theo áp lực đôi môi gã. Gã đưa lưỡi thăm dò và cô điếng người đón nhận nó, đáp lại bằng những mơn trớn dè dặt. Gã buông cô ra và lại ngồi xuống. Chết lặng, Andie nhìn chằm chằm xuống bàn. Trong không gian tĩnh mịch cô có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng o o của tủ lạnh, tiếng “cách” khi máy làm đá trút mẻ đá mới vào ngăn chứa. Thật là mỉa mai, nhưng cô, người hiếm khi thất bại trong việc điều khiển đàn ông, người luôn biến mọi tình huống thành điều có lợi cho mình, đã hoàn toàn bất lực. Cô không biết phải nói gì và cô ngờ rằng người đàn ông này chưa từng bị điều khiển trong suốt cuộc đời mình. Cô ngồi trong sự câm lặng vô vọng và không dám ngước nhìn gã.
“Tôi đoán là em đã sai về phần ‘chẳng là gì’,” gã nói, giọng đột nhiên trở nên dữ dội.