Cậu chạy xe đạp đến nhà cô từ sớm.
- Sao đến sớm vậy? _ cô cà nhắt ra mở cửa.
- Chưa bớt ah? _ cậu hỏi.
- Vào đi. _ cô nói rồi đóng cổng.
- Ngồi xuống đi! _ cậu nói.
Cô vừa ngồi xuống cậu đã bắt chân cô để lên đùi mình.
- Cậu làm gì vậy? _ cô vùng ra.
- Yên nào! _ cậu vẫn giữ chặt không thả.
Lấy trong túi ra mấy miếng băng cá nhân, cậu dán lên vết thương của cô ở chân.
- Làm thế này cậu đi không còn thấy dợm nữa, đi dày cũng không bị cạ vào làm đau rát, nghe lời đi!
- Cám ơn! _ cô đỏ mặt
- Rồi, đứng dậy đi thử xem.
Cô đứng dậy bước đi vài bước xem thế nào.
- A bớt rồi nek! Cám ơn cậu! Vậy mà tôi nghĩ không ra nhỉ?
- Đã bảo cậu là nhỏ ngốc mà! _ cậu búng vào trán cô.
…
Tiếp tục đi trên con đường thân thuộc, hai cô cậu thả hồn theo gió, thỉnh thoảng còn hát đôi ba câu vu vơ yêu đời và dĩ nhiên vẫn đôi khi cãi cọ buông những lời lẽ ngốc ngếch nhưng đầy dễ thương với đối phương.
…
“Tùng tùng tùng” _ lại hết một ngày học tập, hai cô cậu lại tiếp tục vào khuôn khổ của hai huấn luyện viên Gia Huy và Trâm Anh.
Hôm nay hai cô cậu học về cách đọc diễn cảm, biểu lộ cảm xúc qua khuôn mặt và trả lời các câu hỏi của phần thi ứng xử.
- Ngày mai là ngày thi rồi hai đứa phải ráng làm cho tốt, mọi người trông đợi vào các em rất nhiều! _ Gia Huy dặn.
- Tuy thời gian ngắn nhưng anh chị đã cố gắng để “huấn luyện” các em bằng hết khả năng và những gì anh chị biết, nói hết tất cả những gì có thể rồi, việc còn lại là sự cố gắng, lòng quyết tâm thực hiện của hai đưa! _ Trâm Anh nói.
- Bọn em biết mà chị! Nhất định bọn em sẽ chiến thắng!
- Hãy nhớ bình tĩnh tự tin và chiến thắng! Đừng so sánh mình với bất cứ thí sinh nào khác, tôi là tôi, chỉ có một trên đời hãy tự tin về điều đó! _ Trâm Anh động viên.
- Vâng! Cám ơn anh chị đã giúp đỡ bọn em mấy bữa nay! _ cô nói.
- Chiến thắng sẽ là quà cảm tạ! _ cậu nói.
- Tốt lắm! Nhớ giữ vững tinh thần thế này nhé! _ Gia Huy vỗ vai hai đứa.
…
Hai đứa tiếp tục tản bộ trên con đường hôm qua, anh Huy muốn đưa về nhưng hai đứa nhất quyết không chịu cứ nằng nặc muốn đi bộ. Nhưng không khí trở nên đặc quánh khi cả hai đều chìm trong sự im lặng.
- Cậu có sợ không? _ bỗng cô hỏi.
- … _ Bảo nhìn cô vài giây. – Cậu thấy sợ ah? Nãy tự tin lắm mà.
- Tôi sợ mình giữ không nổi tài sản tự tin ấy trong tôi. _ cô thở dài.
- Tôi cũng sợ! _ cậu trả lời.
- …
- …
Cả hai lại im lặng.
Chợt cô dừng lại, nhìn cậu
- Mặt tôi dính gì ah?
- Hợp tác ăn ý! _ cô giơ tay lên.
Cậu phì cười
- Thành công nữa! _ cậu đáp lại bằng cái đập tay của mình lên tay cô.
Đoạn đường còn lại không còn mùi im lặng nữa, thay vào đó là những tiếng cười giòn vang của hai đứa.
______
Một ngày mới lại lên, mặt trời dần ló dạng trên những mái nhà, thả những giọt nắng sớm để nó nhảy nhót mọi nơi.
Cậu thức dậy với niềm tin và sự quyết tâm bắt đầu chiến đấu.
Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến cho mình, dùng tất cả tài sản của mình có là sự tự tin để làm sức mạnh.
Tối nay sẽ diễn ra cuộc thi Nam-Nữ sinh thanh lịch của trường THPT Nguyễn Trãi này-một cuộc thi danh dự và ý nghĩa với nhà D3 cô cậu.
Sáng nay cậu lại qua rủ cô đi học như thường ngày nhưng bằng xe đạp chứ không phải tản bộ như thường lệ, cả hai cùng trải qua một buổi học đầy căng thẳng. Sau buổi học là chỉ còn vài tiếng nữa thôi cuộc thi sẽ diễn ra.
Đứa nào trong lớp cũng tranh thủ về nhà thật sớm để chuẩn bị xúng xính “đi hội”, cô và cậu chạy vắt chân lên cổ về chuẩn bị còn đến gặp anh Gia Huy và chị Trâm Anh cho bài học cuối cùng.
…
Trái gió trở trời nên nội thấy mệt mỏi, vì nội mệt nên cô phải ở nhà lo cho nội bữa tối chu đáo và một số chuyện khác nên không đi cùng cậu được, hai người đành hẹn gặp nhau tại trường.
- Còn 10’ nữa thôi, trời ạ! Con đi nha nội, ở nhà nội cứ nghỉ cho khỏe đi đừng có làm gì đó! Để con làm sau. _ cô dặn nội rồi co dò dông thẳng.
…
- Chúa ơi! Mong cho con kịp cổng! Amen. Giá như đừng bán xe có phải tốt không! _ cô vừa chạy vừa cầu nguyện.
…
- Trễ vậy rồi sao bé Na chưa tới hả Bảo? _ Trâm Anh sốt ruột.
- Em không biết nữa! _ cậu đi đi lại lại lo lắng.
- Còn gần 10’ nữa thôi cổng đóng rồi! _ Gia Huy nhìn đồng hồ nói.
- Để em đi tìm!
- Không được! _ Trâm Anh ngăn. – Lỡ em gặp chuyện gì nữa thì còn rách việc hơn. Để chị gọi cho nó thử.
Chị bấm số gọi cho cô.
…
Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh
Don’t give up, Don’t, Don’t give up no
Think of it
You can’t just let it go
You gotta try
You gotta try
So when all that you ever believe Comes apart at the seams
And when all of the bridges you build Are washed away in a stream, Oooo h…
…
- Sao rồi? _ cậu nóng lòng.
- Không trả lời.
Trâm Anh ấn số gọi lại
…
Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh
Don’t give up, Don’t, Don’t give up no
Think of it
You can’t just let it go
You gotta try
You gotta try
- Cái con bé này, đểnh đoảng thật. Lại để quên điện thoại ở nhà _ nội nghe tiếng nhạc trên phòng cô liền lên xem thử.
Cầm điện thoại thấy màn hình hiện tên “chị Trâm Anh” nên nội bắt máy:
- Trâm Anh hả con?
- Dạ… nội, con chào nội! Nội ơi bé Na đi chưa ạ?
- Nó đi rồi con, chắc sắp tới rồi đó, có hơn cây số thôi mà. Nó để quên điện thoại ở nhà, con gọi có chuyện gì không?
- Dạ… dạ không ạ! Nội nghỉ sớm, con chào nội! _ chị không muốn nội lo lắng nên không nói.
- Sao em? _ Gia Huy hỏi.
- Nội nói bé Na đi rồi, chắc cũng sắp tới rồi đó!
- Nhưng em vẫn lo, cứ có cái gì nóng như lửa trong em nek!
- Đừng lo! Để anh tìm cho, hai người cứ vào trước đi! Dù sao cũng chỉ đóng cổng, vẫn còn 1 tiếng nữa mới chính thức bắt đầu, nhanh hy vọng còn kịp! _ Huy nói rồi lấy xe chạy đi.
++++++
…
- AAA cứu tôi với! Cứu! _ cô đang chạy thì nghe có tiếng cầu cứu.
Nhìn quanh để tìm thử thì không thấy cô định bỏ đi.
- Cứu! Huhu…
Cô dừng lại hẳn, nhân tính của con người khiến cô quyết định phải tìm ra người kêu cứu. Cô chạy quanh chỗ đó tìm nhưng vẫn không thấy.
- A kia rồi! _ cô lần theo tiếng kêu chạy vào một hẻm nhỏ-nơi có một cô bạn chạp tuổi cô đang bị vây quanh bởi một đám thanh niên bặm trợn.
- Cô bé! Cho bọn anh thoải mái chút đi kưng. Hêhê _ một thằng trong đám đó vuốt cằm đưa đôi mắt dâm ô nhìn cô bé.
- Hahahaha _ những đứa khác cũng cười khoái trá theo hắn.
- Phải đấy cô em!
- Tôi lạy các anh tha cho tôi! _ cô bạn bị dồn vào chân tường cứ chấp tay lạy liên tục xin tha.
- Cô em ngon thế này các anh chịu sao nổi? Em chiều các anh nhé! _ tên cầm đầu vuốt má cô bé.
Nhưng con quỷ dâm ô trong người bọn nó không chịu buông tha, chúng nó ngày càng tiến gần cô bé.
Cô bé run rẩy sợ hãi, đành nhắm mắt cam chịu số phận.
- Em đây ngon hơn cô bé đó không các anh? _ cô nói điệu, đứng khoanh tay trước ngực.
Nãy giờ cô đứng quan sát kĩ để tính đường dẹp binh, bây giờ là lúc heroine(nữ anh hùng) lộ diện để dành lại chính nghĩa.
Nghe có tiếng người khác chúng nó quay sang nhìn cô bực mình nhưng thấy có cô em ngon tự nộp mạng bọn nó nhìn nhau cười thầm.
Cô bạn kia vui mừng vì có vị cứu tinh xuất hiện, một nụ cười khẽ nở trên môi cô.
- Thêm một em nữa kìa anh! _ một tên đàn em nói.
- Các anh có thể để cô bé đó đi không? Nếu được em sẽ là của các anh! _ cô nháy mắt.
Tên cầm đầu nhìn cô “chảy ke”, đưa lưỡi liếm môi nuốt nước miếng.
Kế hoạch thành công bước đầu, cô tạm mừng thầm.
Cô tiến gần lại chúng nó, làm vẻ sexy để đánh lừa “những con quỷ”. Thừa lúc bọn nó mất cảnh giác cô giật mạnh tay cô bé vụt chạy.
- Này cô em! Kưng nghĩ mình thoát được không? _ một tên đứng chặn đầu cô vì hắn đã may mắn nhanh hơn cô một bước.
Những đứa khác cũng lần lượt xúm lại bao vây cô, giờ cô mới để ý kĩ *1 2 3 … 12 tên, sao lúc nãy mình thấy có bốn năm đứa thôi mà ta?* _ cô hơi xượng khi thấy nhiều tên cần giải quyết.
- Này bạn! _ cô gọi nhỏ chỉ đủ cô và cô bé đó nghe.
Cô bé vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt còn ngấn lệ nhìn cô.
- Đừng lo! _ cô trấn tĩnh. – Lát nữa khi mình hô “ya” thì phải dùng hết sức chạy thật nhanh ra lộ lớn chỗ đông người nhé!
Gật
- Còn bạn?
- Yên tâm! Mình sẽ không sao đâu. Nhớ làm theo lời mình đấy! _ cô nháy mắt.
- Cô em cũng gan lớn đấy, giám đùa với anh trai này. _ tên cầm đầu ngạo mạn.
- Khì… _ cô cười khảy. – Nếu tôi có ông anh trai như anh chắc phải chết ngay để được đầu thai làm em gái một ông anh khác rồi! Her.
Hắn nghiến răng ken két, mặt đỏ như lửa nhìn cô.
- Lên! _ hắn ra lệnh và chỉ đứng khoanh tay trước ngực nhìn bọn đàn em mình ;àm việc.
Cô lùi lại vài bước lấy đà xông lên
“Hậy” _ một tên ngã.
Cô tiếp tục chạy thật nhanh đến một tên đánh hắn tới tấp và la lớn – YAAAAAAAAAA… làm ám hiệu và mở đường thoát nạn cho cô bạn kia.
Cô bé vội chạy thật nhanh theo lời cô dặn ra đường lớn.
- Đuổi theo nó! _ tên cầm đầu ra lệnh.
Lập tức có ngay hai tên đàn em đuổi theo.
Còn hắn ở lại tiếp tục theo dõi cô chiến đấu.
- Hậy… ya… hừ…” _ cô thấm mệt khi đã hạ gục được thêm ba tên.
“Bộp”
- Hự…_ một tên đánh lén vào vai cô khiến cô khụy xuống.
- Thật đáng xấu hổ! Giang hồ mà không biết luận chơi sao mấy chú? Hahaha… giang hồ hẻm nhỏ đây mà.
- Khoan! _ tên cầm đầu ra lệnh ngăn mấy tên đàn em định đánh cô.
- Cô em cũng rành đấy nhỉ?
- Không giám, chỉ đôi chút thôi, đủ để biết luật làm người.
- Được lắm cô bé! Giống đang đóng phim nhỉ? Nếu vậy đóng nốt cảnh này nữa nhé! _ hắn nhếch mép.
- Anh muốn gì?
- Qua được anh coi như cô bé thắng! _ hắn cởi áo, ném cho thằng đàn em bên cạnh.
Hắn ra hiệu cho tất cả đàn em tránh ra và đứng thủ thế chờ cô.
Cô chống tay xuống đất lấy đà mạnh để đứng dậy, thở đều vài hơi để lấy lại sức.
- Hậy… _ hắn chủ động tiến công, đưa một chân lên đá.
Con nòi nhà võ nên cô dỡ được cú ấy, hắn tiếp tục tung đòn ra liên hoàn. Cô đỡ được hầu như hết nhưng cũng bị hắn điểm trúng vài cái. Nhưng không hề vừa, cô cũng “tặng” lại hắn vài cú làm “kỉ niệm”.
Tìm khắp các nẻo đường gần đó mà Huy nghi ngờ nhưng anh vẫn không thấy cô, chỉ còn chưa đầy 30’ cuộc thi sẽ bắt đầu. Tiếp tục tìm cô, Huy lại long đong đi kiếm.
…
Sau một hồi chiến đấu quyết thắng thua với hắn cô đã dần thấm mệt nếu còn ăn đòn nữa chỉ sợ cô không chịu nổi, hắn cũng có vẻ mệt nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Hắn đến gần cô, đưa bàn tay bẩn thỉu nâng cằm cô và nói:
- Chịu anh chưa cô bé?
- Hứ… _ cô hất mặt ra và gượng đứng dậy.
Cô chưa kịp đứng thẳng hắn thản nhiên bồng cô lên ôm sát vào người hắn
- Thả tôi ra!
- Ngoan nào cô bé!
Cô để hắn bồng đi vài bước, nhân lúc hắn lơ đãng cô đưa một chân lên kẹp cổ hắn, xoay người và vật hắn xuống đất. Cuối cùng là khuyến mại cho hắn một đòn chí mạng tại ngã ba(hạbộ) thật mạnh và bỏ chạy.
- Đứng lại! _ mấy tên đàn em định đuổi theo nhưng hắn đã ngăn lại
- Sao vậy anh? Để con nhỏ đó đi dễ dàng vậy sao?
- Tao đã bảo thôi mà! _ hắn quát.
“Rinh…rinh…” _ là điện thoại của hắn.
- Em nghe!
- …
- Không tồi!
- …
- Vượt
- …
- Có lẽ anh đã đánh giá thấp cô ta!
- …
- Chào anh!
Hắn buông thõng tay, đứng hẳn dậy nhìn theo bóng cô chạy in xuống đường.
- Được lắm cô bé! Hẹn gặp lại.
…
Cô cố gắng vịn vào những gì có thể để bước đi.
Cuối cùng cũng ra được đường lớn, cô ngồi xuống vệ đường xoa nhẹ những vết thương của mình.
- Ui ya… hên mà không có cái nào nặng trên mặt. Chỉ nhẹ thôi nếu không thì… chết! _ giờ cô mới nhớ ra cuộc thi của mình.
Tiếp tục đứng dậy và chạy, cô tạm quên đi những gì đau đớn để dồn sức chạy đi.
…
- Ơ… Na Na! _ Gia Huy thấy cô trên đường liền vòng xe lại chỗ cô.
- Na! Em sao vậy? Anh tìm em lâu rồi, mọi người đang lo lắng lắm đó! Em có sao không? Để anh dưa em đến bệnh viện nhé! _ Huy kéo tay cô đi.
- Không! _ cô lắc đầu. – Bây giờ không phải lúc, mình đến trường lẹ đi anh.
- Nhưng…
- Đi mà!
- Thôi được rồi, em lên xe đi! _ Huy mở cửa xe cho cô và cũng nhanh chóng yên vị.
…
- Chắc có chuyện gì rồi! _ cậu đứng lên ngồi xuống thấp thỏm lo lắng.
- Em phải bình tĩnh! Chị tin Na sẽ đến, con bé sẽ không để mọi người thất vọng!
- Hai ông bà chuẩn bị sao rồi? _ cả bọn lớp nó kéo vào hỏi.
- Ủa Na chưa đến ạ? _ Kì Lâm hỏi Trâm Anh.
- Ah… rồi! Na đi tolet sẽ ra liền. _ Trâm Anh nói gạt đi vì không muốn chuyện thêm rối.
- Ladies and gentlemen!… _ anh bí thư đoàn trường nói bằng micro trên sân khấu.
- Bắt đầu rồi kìa bọn mày! Bọn tao ra đây! Chiến thắng nhé!!! Bọn tao sẽ có thưởng. _ Kiên vỗ vai cậu.
- Fighting(chiến đấu)!!! Chaizô! Chaizô! Chaizô!!! _ bọn nó cổ vũ.
Nói xong bọn nó kéo ra “khán đài” để xem cho rõ.
- Bắt đầu rồi! _ cậu thất vọng.
…
- Đóng cổng rồi! _ cô và Huy xuống xe nhìn cánh cổng đóng chặt.
Tiếc thay khi cô không thể leo rào vào vì đây là hàng rào điện chứ chớ có đùa, cô nuối tiếc nhìn vào sân khấu, lòng đang tự trách bản thân.
- Em xin lỗi! Tất cả là tại em! Nếu em đi sớm một chút nữa thì…
P/S: Hi các mem yêu quý của Chishi!
Vẫn còn buồn + nản nhiều nhưng nghe những lời động viên từ các mem mình thấy đỡ lên rồi!
Ngoài câu cám ơn Chishi không biết nói gì khác hơn.
Cám ơn những lời động viên từ các bạn! Và cả lòng tin + sự ủng hộ của các bạn dành cho mình! Các bạn đã nói vậy thì mình sẽ tiếp tục viết truyện để không phụ lòng các mem, mọi người hãy tiếp tục ủng hộ Chishi trong đoạn đường dài còn phía trước nhé!!! *cúi đầu*
Yêu mọi người nhiều!
Bỗng…
Có một bàn tay đặt lên vai cô…
Trước mặt cô là một người đàn ông đã đứng tuổi
- Bác…
- Giờ này sao còn đứng đây hả? _ là bác bảo vệ, ông nghiêm giọng hỏi cô. – Mà sao… lại ra nông nỗi này? Mới đánh nhau phải không? _ bác cầm tay cô lên ngó xem thử có bị thương chỗ nào không.
- Dạ con không sao đâu bác! _ cô lê đôi mắt buồn thảm nhìn bác rồi quay sang phía hội trường nơi có những ánh đèn sân khấu lóe ra-là nơi đang diễn ra cuộc thi. Nhưng cô không còn cơ hội để bước vào đó nữa, chỉ có thể lặng nhìn sau cánh cổng sắt này mà thôi.
“Ken két két…”
Cô ngây thơ nhìn bác bảo vệ
- Còn đứng đó làm gì? Bắt đầu được 5’ rồi đấy! _ bác mở cửa, giục cô.
- Con…
- Nhanh lên nào!
- Dạ! Con cám ơn bác nhiều lắm ạ!
- Được rồi, muốn cám ơn thì đợi chừng nào thắng cuộc rồi nói. Còn không thì tôi không giám nhận của chị đâu.
Lời nói có vẻ nặng nhẹ nhưng cô cảm nhận được đó chính là lời động viên chân thành nhất từ bác, nhất định cô sẽ chiến thắng.
Cô vội chạy thật nhanh vào trong ấy.
…
- Chị Trâm Anh! _ cô gọi to khi vừa nhìn thấy dáng Trâm Anh.
- Na! _ cậu thốt lên vui mừng chạy lại. – Cậu đi đâu vậy hả? Có biết tôi lo lắng lắm không? Tôi tưởng… _ cậu chạy lại, ôm lấy cô.
- Nhanh nào, không còn thời gian đâu. Lát nói tiếp. _ Trâm Anh kéo cậu ra.
- Khoan đã! Na, cậu bị sao vậy? _ cậu lo lắng khi thấy bộ dạng tả tơi của cô.
Cô lắc đầu
- Không sao, mình đi thôi chị Trâm Anh! _ cô giục.
- Ưhm! _ chị đưa cô vào phòng phục trang đã được chuẩn bị sẵn.
Hai chi em vừa chạy đi thì Huy vào.
- Anh hai, nhỏ bị sao vậy? Anh gặp cô ấy ở đâu? Tại sao lại ra nông nỗi ấy? _ cậu chộp được Huy hỏi loạn lên.
- Anh không biết! Khi gặp Na trên đường đã thế rồi.
- Sao anh không đưa nhỏ tới bệnh viện kiểm tra thử?
- Anh đã nói nhưng Na nhất quyết một mực đòi đến đây bằng được, anh đành đưa con bé đến đây.
- Chậc… không biết tự lo cho bản thân gì hết, cũng chỉ là cái danh hiệu thôi mà. _ cậu chống nạnh.
- Em không hiểu đó có nghĩa là gì sao? _ Huy nhìn cậu.
- Ý anh là sao? Chả lẽ không phải vì nhỏ muốn chiến thắng sao?
- Cô ấy là cô bé ngốc còn em là thằng khờ, anh lo cho tương lai hai đứa quá đấy! _ Huy khoanh tay trước ngực.
- Why?
- Trên suốt dọc đường đi em có biết Na đã nói gì với anh không?
- Anh nói nhanh đi!
- Không nói gì hết.
- Anh…
- Chỉ nói chuyện với em trai anh thông qua anh thôi.
- Nhỏ nói gì?
- Em đang ở đây nên anh là người nghe cô ấy nói.
- Cô ấy nói gì?
- Chỉ luôn miệng nói “Bảo! Tôi xin lỗi!”, “Bảo! cậu phải đợi tôi, cậu mà giám đi trước tôi sẽ giết cậu”, “Bảo!…
- Thôi anh không cần nói nữa! _ cậu nhìn về phía phòng phục trang-nơi có cô trong đó.
- Em có hiểu gì trong câu chuyện anh vừa kể không Bảo? _ Huy hỏi nghiêm túc.
- Em hiểu! Em đã tính hết rồi mà anh, anh chuẩn bị tinh thần có em dâu đi là vừa rồi đấy!
- Cái thằng! _ Huy gườm yêu. – Nhờ Na mà em đã lớn rồi đấy! Nhưng còn phải học nhiều thứ nếu muốn trở thành người che chở cho người ấy lắm em ạ! Cố lên!
- Anh cũng thế! Thằng em này nóng ruột về chị hai lắm rồi đấy!
- Muốn anh nện cho một trận không hả? _ Huy dọa.
- Anh lại muốn oánh em như lúc bé ah? Còn khuya ah, ông anh nhìn em của bây giờ đi nhé! Dễ dàng để ông anh quật ngã không? _ cậu đưa gồng tay lên để khoe “chuột” của mình. – Đấy là chuột mẹ đi vắng rồi, đây chỉ là chuột con thôi nhé!
- Hết nói nổi cái thằng này rồi! _ Huy lắc đầu cười. – A họ ra rồi kìa. _ Huy hất mặt về phía cô.
- Vậy là ổn hết rồi, hai đứa cố lên nhé! _ Trâm Anh đưa tay cô cho cậu.
- …
- Này! _ Huy đẩy nhẹ vai cậu.
- … _ khổ cho đôi mắt cậu, nó cứ mãi nhìn mà không giám chớp.
- Em chảy nước miếng rồi kìa Bảo! _ Huy ghé sát tay cậu, nói nhỏ.
- Hả? _ cậu đưa tay lau miệng theo phản xạ.
Chị Trâm Anh lẫn cô đều phá lên cười, Huy cũng cười.
- Anh… _ cậu cháy mặt.
- Và sau đây là màn ra mắt của các thí sinh sự thi, chúng ta cùng chào đón cặp thí sinh đầu tiên mang mã số 1 … _ người dẫn chương trình nói trên sân khấu.
- Hai đứa chuẩn bị sẵn sàng chưa nào? Tới màn chào hỏi rồi đấy, phải gây ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên nhớ chưa? _ Trâm Anh dặn.
- Nhớ là ấn tượng tốt đấy nhé! _ Huy thêm.
- Anh chị yên tâm! Bọn em đã không làm thì thôi mà đã làm thì anh chị cứ đợi tin vui đi nhé! _ cô tự tin.
- Tốt lắm!
Huy và Trâm Anh cùng đưa cô, cậu ra phía sau cánh gà.
…
- Và sau đây là cặp thí sinh cuối cùng mang mã số 31, Hoàng Gia Bảo và Trần Na Na của lớp 11D3.
Cậu nháy mắt với cô rồi nắm tay cô dẫn bước.
“Đốp đốp đốp… hiu huýt…” _ những tràng pháo tay dưới khán đài dành cho cô cậu vang lên. Nhưng hơi thất vọng vì đó chỉ là những gì của lớp cô thôi.
Những tiếng xôn xao, bàn tán của khán giả bắt đầu gợn sóng.
- Sao lại có D3? Chả phải là chỉ có A và B thôi sao?
- Hai đứa này ở đâu chui ra vậy không biết?
- … _ n lời bàn tán dưới sân khấu.
Các thí sinh khác cũng đang cười khoái trá không kém.
- Nghĩ gì mà đòi đứng chung hàng với bọn tao chứ? _ thí sinh 1.
- Hai con vịt xấu xí quá! _ thí sinh 2.
Cô nắm chặt tay cậu, bước đi có phần loạng choạng.
Cậu dừng lại, tạo dáng cùng cô và lén ghé gần tai cô, làm vẻ như bình thường để không bị mọi người chú ý.
- Dựa vào tôi đây! Bình tĩnh đi, cậu không chỉ có một mình đâu! Còn cả những người đang chờ chiến thắng của chúng ta đó.
Cô nhìn vào ánh mắt cậu lấy lại quyết tâm.
- Tôi biết rồi!
- A… _ cô nhào người về phía trước vì bị lỡ nhịp chân.
- Trời ơi!
- Chết!
- … _ bọn nó lo lắng, cả Huy Và Trâm Anh cũng đang theo dõi cô với cậu.
Cậu nhanh tay kéo tay cô xoay một vòng vào lòng mình.
“Đốp đốp đốp…” _ bọn nó cổ vũ.
Được đà, cậu dẫn cô thêm vài đường quyền như điệu múa để chào hỏi.
Vì nó rất đẹp nên ai cũng thích và cứ nghĩ ấy là vài bước đi trong điệu múa đương đại. Nhưng vì cô cậu là của D3 nên họ vẫn lặng thing.
- Cám ơn các thí sinh của chúng ta! Và bây giờ mời các thí sinh bước vào phần thi đầu tiên-phần thi kiến thức.
“Đốp đốp đốp”
…
Từng cặp thí sinh lần lượt trả lời các câu hỏi, đương nhiên những câu hỏi kiến thức ấy không thể cản đường hai nhân vật của chúng ta, cô cậu nhanh chóng trả lời câu hỏi và dành được số điểm tương xứng. Ban giám khảo có vẻ rất hài lòng.
Vòng 1 kết thúc, một số cặp thí sinh thấp điểm nhất đã bị loại khỏi cuộc thi về băng ghế khán giả. Cô với cậu vẫn đứng vững trên sân khấu vào lọt vào top 10 cặp thí sinh có số điểm cao nhất sau vòng 1.
Một số tiết mục văn nghệ góp vui để các thí sinh có thời gian chuẩn bị cho phần thi sau khiến hội trường ngày càng nóng lên.
Tiếp đến là phần thi tình huống, mỗi cặp thí sinh sẽ được đặt vào một hoàn cảnh và nêu ý kiến lẫn hướng giải quyết của bản thân vào tình huống đó.
Sau phần thi tình huống các cặp thí sinh lại rơi rụng đi khá nhiều, vì phần thi này chủ yếu là để đánh giá năng lực và khả năng hợp tác giữa cộng đồng cùng sống của các thí sinh một cách chọn lọc nhất. Bây giờ cơ hội thắng cuộc đang chia đều cho 10 cặp thí sinh dự thi còn lại.
Và kết quả… cô và cậu đã được lọt vào top 10.
- Thưa các bạn! Mời các bạn đến với phần thi tiếp theo-phần thi mà các bạn mong đợi nhất, đó là phần thi tài năng.
“Đốp đốp… wooo… lên đi…” _ những tiếng reo hò, cỗ vũ vang lên rần rần.
Rất nhiều tiết mục của các thí sinh được thể hiện rất xuất sắc, lần lượt đều được sự ủng hộ của khán giả. Từ các thể loại múa, kịch, áo thuật, nhảy, hát, đàn,…
Vì xếp theo danh sách và D3 là lớp đứng cuối cùng nên cặp thí sinh thi cuối cùng dự thi là cô và cậu. Ảnh hưởng của các phần thi trước vẫn còn dư âm lại đó nên để làm nóng sân khấu hơn, đưa tài năng của mình để thuyết phục mọi người bỏ phiếu không phải là việc đơn giản.
- Sau đây là phần thi tài năng của nam sinh Hoàng Gia Bảo.
Cậu đã cho các girl dưới khán đài được dịp mát mắt bởi phần thi nhảy cover với bài “Miss right” dễ thương của mình, còn mấy đứa lớp cậu thì đứa nào đứa nấy đều ngạc nhiên đến sững sờ.
- Vậy mà trước giờ nó không nói gì nhẩy!
- Thằng này giấu nghề đấy bọn bay!
- Uầy uầy… Bảo nhảy đẹp quá!
- Ưhm! Học cũng giỏi mà nhảy còn giỏi hơn, so good! _ Vy tấm tắc.
- Và quan trọng là ẹp troai chứ gì? _ Kiên.
- Cũng đẹp, đẹp lắm nhưng… còn kém anh xíu. Hôhô _ Hoàng Lâm vuốt cằm.
- Ọe… về soi gương đi chú em! _ Phát xêkô gõ đầu Hoàng Lâm.
Đã có những tiếng vỗ tay ở nhiều nơi vang lên hơn, khi những trang pháo tay tuy nhỏ ấy chấm dứt cũng là lúc cô phải thể hiện.
- Và sau đây là phần dự thi của thí sinh cuối cùng, bạn Trần Na Na.
Bọn nó reo hò, cổ vũ cho cô nhưng không ngừng hỏi liệu cô sẽ dự thi bằng tài gì? Vì trước giờ hẳn đứa nào cũng quá rõ về cô, chỉ có một cái tài duy nhất là cãi nhau và làm chị hai trong nhà D3 thôi. Không những nổi tiếng trong lớp mà cả trường này ai cũng biết đến Na bà chằn, bởi vậy nên có bao giờ bị dìm đâu. Chính vì vậy khi cô đeo chiếc đàn guitar lên sân khấu khiến ai cũng chớp chớp.
- Ê mày! Con nhỏ này biết chơi đàn hả mày?
- Tao không biết!
- Hay là nó cầm lên cho oai thôi.
- Để yên xem nào, để nó chứng minh là được rồi, con trai mà bà tám dễ sợ. _ Kì Lâm gắt.
Ánh đèn sân khấu tối dần đến khi chỉ còn lại quầng sáng trắng nhỏ nơi cô, cô bắt đầu gảy ngón đàn theo nhịp. Cô chỉ thể hiện tài năng với đôi bàn tay là trợ thủ mà không cần đến một sự hỗ trợ nào từ phía ban nhạc của nhà trường. có một micro cạnh cô chỉ đợi cô cất giọng.
You, with your words like knives
And swords and weapons that you use against me
You have knocked me off my feet again
Got me feeling like a nothing
You, with your voice like nails on a chalkboard
Calling me out when I’m wounded
You picking on the weaker man
Well you can take me down with just one single blow
But you don’t know, what you don’t know…
Someday I’ll be living in a big ol’ city
And all you’re ever going to be is mean
Someday I’ll be big enough so you can’t hit me
And all you’re ever going to be is mean
Why you gotta be so mean?
…
- Thật không tin được! Sao cô ấy lại có giọng hát hay thế chứ!
- Mà đàn còn giỏi nữa!
- Nhìn… eo ơi… như thiên thần ấy!
- Thiên thần mà eo ơi hả mày?
- Hai đứa này phải phạt nặng mới được, anh em với nhau mà toàn dấu nghề là răng? _ bọn nó từ ngạc nhiên này đi đến ngạc nhiên khác.
- Mấy đứa này tao nhét chanh vào miệng bọn bay hết bây giờ, có im không thì bảo? _ Quỳnh đanh đá.
Đứa nào cũng im bặt không giám hé môi và lắng nghe cô hát tiếp
…
I bet you got pushed around
Somebody made you cold
But the cycle ends right now
Cause you can’t lead me down that road
And you don’t know, what you don’t know…
Someday I’ll be living in a big ol’ city
And all you’re ever going to be is mean
Someday I’ll be big enough so you can’t hit me
And all you’re ever going to be is mean
Why you gotta be so mean?
And I can see you years from now in a bar
Talking over a football game
With that same big loud opinion
But nobody’s listening
Washed up and ranting about the same old bitter things
Drunk and grumbling on about how I can’t sing
But all you are is mean
All you are is mean
And a liar, and pathetic, and alone in life
And mean, and mean, and mean, and mean
But someday I’ll be living in a big ol’ city
And all you’re ever going to be is mean, yeah yeah
Someday I’ll be big enough so you can’t hit me
And all you’re ever going to be is mean
Why you gotta be so mean?
Someday I’ll be living in a big ol’ city
And all you’re ever going to be is mean, yeah yeah
Someday I’ll be big enough so you can’t hit me
And all you’re ever going to be is mean
Why you gotta be so mean? (Mean-Taylor Swift)
Lúc nốt nhạc cuối cùng vang lên cũng là lúc giọng cô chấm dứt.
“Rào rào rào” _ những tràng pháo tay mỗi lúc một nhiều và dày hơn.
Có lẽ vì từ đầu cuộc thi tới giờ toàn những tiết mục sôi động nên khi cô cầm cây đàn hát trong không khí lãng mạn trên sân khấu thì lập tức được ghi danh trong lòng mọi người.
- Wao… một tiết mục dự thi cuối cùng xuất sắc, đáng để chúng ta chờ đợi đúng không quí vị? _ anh MC nói.
Sau cánh gà…
- Cậu làm tốt lắm! Không ngờ cậu còn biết cả hát nữa đấy, còn đàn nữa. _ cậu bật ngón cái lên.
- Tôi rất thích những bước nhảy của cậu! _ cô cũng bật ngón cái lên.
- Thật hả? _ cậu cười tít.
- Đấy, chị nói mà nó không tin. Được em khen câu, giờ đã mát lòng mát dạ mát luôn cả gan chưa hả nhóc? _ Trâm Anh nói.
- Hì… _ cậu gãi đầu, thoáng đỏ mặt.
- Phần thi tiếp theo đây mới là phần thi quyết định tất cả, đừng ngủ quên trên chiến thắng nghe hai đứa! _ Gia Huy nói.
- Bọn em nhớ thưa anh haiiii! _ cậu vòng tay, cúi gập người.
…
Tiếp theo là phần thi ứng xử, phần thi mà ai cũng muốn được lọt vào.
Phần thi này các thí sinh sẽ lần lượt trả lời chung một câu hỏi bắt buộc và những câu hỏi chất vấn của ban giám khảo dành cho mình.
- Câu hỏi của các bạn như sau “Nếu ngay bây giờ có 3 người phụ nữ rớt xuống sông là mẹ, người yêu và một người xa lạ thì bạn sẽ chọn cứu ai đầu tiên?” _ MC.
- Gì đây? Thế kỉ XXI rồi mà còn kiểu câu hỏi thế này hả trời? Thật là…*_ cậu nói chỉ đủ mình nghe.
- Hầy… _ cô nhìn cậu nhắc khéo.
Từng cặp thí sinh trả lời câu hỏi ấy và lượt cuối cùng là của cô và cậu.
- Hai bạn ai sẽ trả lời trước ạ?
- Tôi! _ cậu nhận.
- Xin mời câu trả lời của bạn!
- Thưa ban giám khảo, thưa tất cả mọi người! Tôi sin trả lời câu hỏi như sau mẹ tôi không còn nên ngay bây giờ bà ấy không thể rớt xuống sông, người yêu ngay bây giờ tôi chưa có nên ngay bây giờ cũng không thể rớt xuống sông được nên người xa lạ có khả năng rớt sông cao nhất, có một người rớt sông thì đương nhiên tôi sẽ cứu người xa lạ ấy. Tôi xin hết ạ! _ cậu cúi đầu, nháy mắt với cô.
Ai cũng xì xào lời vào tiếng ra về câu trả lời của cậu, ban giám khảo thì không phản ứng nhiều khi nghe câu trả lời của cậu, thỉnh thoảng bắt gặp nụ cười hé trên môi họ.
*Bây giờ mà còn đùa được nữa, hết nói nổi mà!* _ cô chịu cho cậu.
- A ha… câu trả lời thật logic phải không mọi người? _ MC đành cười trừ giúp cậu. – Và bây giờ là câu trả lời của bạn nữ, mời bạn!
- Thưa tất cả mọi người! Tôi xin trả lời phần thi của mình, nếu ngay bây giờ có việc ấy xảy ra thì tôi sẽ cứu người đầu tiên tôi gặp khi tôi bơi ra cứu họ.
- Wao… hờ… lại là một câu trả lời thú vị nữa, một câu trả lời rất thông minh. Mọi người tặng cho bạn ấy một tràng pháo tay nào!
“Rào rào rào” _ những tràng pháo tay thay cho lời nhận xét của mọi người.
Gia Huy và Trâm Anh thở phào dưới khán đài nhìn hai đứa.
- Anh đã bảo là đừng lo lắng mà! _ Huy đặt tay lên vai chị.
- Bây giờ mời các thí sinh nghỉ giải lao để ban giám khảo hội ý, chấm điểm và sẽ có kết quả sau 15’ nữa. _ MC.
Lại những tiết mục văn nghệ tiếp quản sân khấu và những tiếng reo hò của các cổ động viên nhiệt tình.
…
- Cái thằng này, em trả treo kiểu đó đó hả Bảo? _ Huy dí nhẹ đầu cậu.
- Ơ em trả lời đúng sự thật và đúng suy nghĩ của em mờ, chả phải chị Trâm Anh nói…
- Nói gì? _ Huy khoanh tay trước ngực.
- E hèm… “tôi là tôi, chỉ có một trên đời và hãy tự tin về điều đó” _ cậu nhắc lại nguyên văn lời nói của Trâm Anh. – Vậy nên em thể hiện là chính em thì có gì là sai? Đúng không chị hai? _ cậu đá lông nheo qua chị Trâm Anh.
Trâm Anh chỉ khẽ gườm cậu vì chị không để ý tới những lời nói ấy.
- Chị hai của cậu ở đâu vậy nhóc kia? Tôi đặt cọc trước rồi đấy! Đừng có xí xọn biết chưa? _ cô đanh lại cậu.
- Đặt nhưng chưa đóng thì cơ hội vẫn còn chị hai nhỉ! Hehe _ cậu không chịu thua.
- Còn để xem chị ấy muốn ai đóng kìa. _ cô bỉu môi.
- Hai cái đứa này, cháy hội trường bây giờ! Chuẩn bị tinh thần nghe kết quả đi, không nhớ ai nói “chiến thắng sẽ là quà cảm tạ” vậy ta? Nếu không nhận được quà thì cứ ư hự mà chết dưới tay chị nhé! _ Trâm Anh chống nạnh.
- Dạ! Em đang run như cày sấy đây hừ hừ…
- Mời các thí sinh của chúng ta quay lại sân khấu để nhận kết quả! _ MC.
Từng cặp thí sinh lên chào duyên dáng với mọi người.
- Đã có đủ các thí sinh ở đây, tôi xin mở kết quả. _ MC bóc phong bì. – Wao wao… xíttttt thật bất ngờ thưa quý vị! Chúng ta chưa có kết quả!
- Gì?
- Tại sao?
- Sao lại chưa có kết quả?
- … _ n người bàn tán làm loạn cả hội trường, các thí sinh thì nai vàng ngơ ngác.
- Đề nghị mọi người trật tự! Kết quả sẽ có nhưng phải sau phần thi này nữa.
- Gì?
- Còn một phần thi ah?
- … _ lại n lời xôn xao.
- Mọi người bình tĩnh nào! Hiện tại có hai cặp thí sinh đang bằng điểm nhau nên chúng ta cần một bài test nữa để chọn ra ai mới là người xứng đáng chiến thắng. Hai cặp thí sinh đó là… thưa quí vị, cặp 1 mang mã số 1 của lớp 11A1 quả là nhiều số 1 nhỉ!
Mọi người phì cười
- Cặp thứ 2 mang mã số 31 của lớp D3, cặp này có số 1; 2 và 3 luôn, một dãy số đẹp.
- Này… tôi có nghe lầm không? _ cô đập đập tay cậu. – Aaaaa _ cô không giám la lớn. – Sao cậu cấu tôi hả? _ cô rít qua kẽ răng.
- Biết đau là thật rồi còn hỏi. _ cậu đưa tay “bay” lên và “đậu” xuống vai bên kia của cô, tay còn lại đưa lên chào khán giả.
- Hồ… cậu cũng biết lợi dụng ấy nhỉ!
- Hì… _ cậu càng kéo cô vào gần người mình hơn.
…
- Và ban giám khảo đã quyết định đưa ra bài test là một sự kết hợp của từng cặp, họ phải thể hiện tài năng của mình cùng với nhau trong thời gian tối đa là 5’ để thuyết phục ban giám khảo cũng như tất cả mọi người bỏ phiếu cho mình. Thời gian cho các thí sinh chuẩn bị là 15’.
- Hả? Sao kịp. _ cô lo lắng.
- Mời bốn thí sinh của chúng ta vào trong để chuẩn bị cho kịp thời gian!
…
- Khoan đã! _ giọng một nữ sinh vang lên khiến mọi ánh mắt đều tập trung nơi cô ấy.
Chương 26.2
Khoan đã! _ giọng một nữ sinh vang lên khiến mọi ánh mắt đều tập trung nơi cô ấy. – Tôi nghĩ không cần phải test cũng đã tìm ra người thắng cuộc rồi!
*Là… cô ấy… * _ cô ngờ ngợ.
Chính là người cô đã cứu lúc chiều, cũng là một trong bốn thí sinh còn lại trên “sân”. Khi nữ sinh đó cất tiếng cô mới để ý đến cặp thí sinh cạnh mình và… bạn nữ ấy.
Ý bạn nói là sao? _ một vị giám khảo hỏi.
Thưa ban giám khảo, thưa tất cả mọi người! Em tên là Trương Gia Tuệ, bạn nữ trong cặp mang mã số 31 này không đủ tư cách để tiếp tục dự thi. _ cô ta nói tỉnh bơ.
Tại sao?
Ahssss cái con nhỏ đó đang cắn bậy bạ gì vậy bọn mày?
Quỳnh! Lên nhét chanh vào miệng con nhỏ đó cho tôi!
… _ bọn nó tức giận.
Tại sao bạn lại nói vậy? Bạn lấy gì để chứng minh? _ một vị giám khảo khác hỏi.
Thưa thầy! một đứa con gái lẳng lơ, du côn chợ búa thì có đủ tư cách để tham gia cuộc thi Nam-Nữ sinh thanh lịch này không ạ?
Đương nhiên là không!
Cô ta chính là đứa con gái như vậy! _ Gia Tuệ chỉ thẳng vào mặt cô nói.
Này này, nói có sách mách có chứng nhá! _ cậu kéo cô ra sau, gườm Tuệ cháy mắt.
Chiều nay khi trên đường tới trường dự thi em đi ngang qua một con hẻm nhỏ vô tình bắt gặp một đứa con gái đang lả lơi với một đám du đãng trong hẻm vắng, lúc sau không hiểu vì sao lại còn đánh nhau với lũ đó nữa. Em sợ quá nên chạy đi, nếu không tin ban giám khảo có thể hỏi cô ta.
Mọi người dồn hết những ánh mắt về phía cô, chờ câu trả lời.
Cậu nhìn cô không phản ứng, mặt cô không hề biểu lộ thứ cảm xúc nào chỉ đứng nghe Tuệ nói.
Tôi hiểu rồi, mình về thôi! _ cậu nắm tay cô định bỏ về
Cậu không hỏi gì vì cậu tin cô
Nhưng cô đã giật tay cậu lại.
Cám ơn cậu vì đã tin tôi! Nhưng không thể bỏ đi được, thế khác nào mình đã nhận tội.
Nhưng…
Đúng! Chiều nay tôi đã đánh nhau. _ cô trả lời.
Trời ơi!
Cái con nhỏ này đáng lẽ phải chối chứ!
Tao nghĩ Na làm thế là có lí do.
Đúng mình đã làm thì nhận có gì sai đâu!
… _ bọn nó tranh cãi.
Nhưng tôi không lả lơi như lời bạn Gia Tuệ đây nói, tôi đánh nhau là vì có mục đích và cần phải đánh. _ cô tiếp.
Đánh nhau với bọn du côn mà còn cần mục đích sao? _ Gia Tuệ khoanh tay trước ngực ngạo nghễ.
Mục đích của người học võ là gì thưa thầy và mọi người? _ cô hỏi.
Tự vệ và bảo vệ chính nghĩa. _ bạn nam trong cặp mã số 1 lạnh lùng trả lời.
Cám ơn bạn! _ cô nhìn cậu ta, gật đầu nhẹ để cám ơn. – Tôi đánh nhau là vì bảo vệ cho người khác, đó là việc làm chính nghĩa thì có gì là tội lỗi?
Her bảo vệ cho ai? _ Gia Tuệ cười khảy.
Cậu còn hỏi tôi như vậy được sao? Vậy chi bằng cậu hãy tự hỏi mình đi!
Tôi? Tôi thì có gì phải hỏi?
Hỏi lương tâm cậu tại sao lại đối sử với ân nhân của mình như thế đi! Nếu không có tôi thì cô đã nằm gọn trong tay lũ du côn chợ búa cậu vừa nói rồi đấy!
Bé Na đang nói gì vậy? _ Trâm Anh lo lắng.
Anh không biết nữa, để con bé nói tiếp xem. _ Huy nói.
Cậu là ân nhân của tôi ư? Sao tôi không nhớ và không biết nhỉ? _ Tuệ vẫn giữ thái độ ấy.
Đương nhiên chị không biết vì chị không phải là tôi! _ lại tiếng của một nữ sinh từ dưới khán đài vang lên.
Bạn gái dần bước những bước khó khăn tới ánh đèn và lên sân khấu “trình diện” mọi người.
Gì đây?
Một Tuệ tan chưa đủ hay sao mà còn thêm con nhỏ này nữa?
… _ ai cũng ngớ người khi thấy xuất hiện thêm một Gia Tuệ
Cô gái ấy giống Gia Tuệ y như một khuôn đúc ra, không khác một chấm một phẩy.
Chào tất cả mọi người! Thưa ban giám khảo! Em mới là Trương Gia Tuệ, người được danh dự cử đi tham gia thi Nam-Nữ sinh thanh lịch chứ không phải chị ấy. Chị ấy là Trương Gia Linh, chị gái song sinh của em.
Mày nói láo! _ Gia Tuệ ah không… Gia Linh tức giận định đưa tay tát Gia Tuệ.
Đủ rồi! _ nam sinh trong cặp mã số 1 bắt lấy tay Gia Linh và bóp chặt.
Mọi chuyện đang xảy ra nghĩa là sao? _ ban giám khảo tức giận.
Chiều nay, khi đang trên đường đến trường dự thi thì có một số điện thoại lạ gọi vào số máy của em nói rằng chị Gia Linh đang gặp nạn và báo địa chỉ cho em đến con hẻm đó. Không ngờ đến đó không thấy chị ấy đâu mà còn bị bao vậy bởi một đám thanh niên du đãng định làm nhục em. Trong lúc bất lực chỉ còn biết nhắm mắt cho qua số phận thì… _ Gia Tuệ nói trong nước mắt và bước lại gần cô, cầm lấy tay cô. – Chính bạn Na Na đã giúp em thoát nạn. Bạn ấy không sợ thiệt hại gì cho mình mà đã mở đường cho em chạy thoát, còn lại mình bạn đối phó với những tên khốn ấy. Em đã dùng hết sức chạy đến đồn công an gần đó nhất và báo các chú, nhưng khi chạy đến đó thì không còn ai ở đó cả, em cũng không biết Na đã đi đâu. Khi tới đây vì chân em bong gân, tinh thần lại đang bất ổn nên cô chủ nhiệm đã đưa chị em vào thế chân em. Em đành ngồi dưới băng ghế khán giả xem cuộc thi.
Vậy tức là… bạn là mới là thí sinh Trương Gia Tuệ đã đăng thí dự thi, còn thí sinh đang thi kia không phải là Trương Gia Tuệ? _ MC hỏi.
Chính xác là thế! _ Gia Tuệ trả lời.
Thế thì sao chứ? Chỉ là một cái tên thôi có gì to tát đâu, chính tôi mới là người đã khiến cái tên Gia Tuệ đi được tới vòng này cơ mà. _ Gia Linh nói gắt.
Nhưng tiêu chuẩn dự thi là người mang tên Trương Gia Tuệ chứ không phải cô. _ cậu gằn lên.
Nó cũng như tôi nhưng tại sao trong mắt mọi người không thấy tôi mà chỉ thấy nó? Tôi có thua nó gì đâu chứ? _ Gia Linh không khóc nhưng dòng nước từ khóe mắt cứ chảy xuống đã làm nhòe đi đôi mắt. – Mọi người luôn nói tới sự công bằng nhưng không bao giờ thực hiện điều đó cả, công bằng ở đâu ra chứ? Tôi hận các người! _ Gia Linh nói rồi bỏ chạy.
Khoan đã Gia Linh! _ cô ngăn lại.
Muốn xử tôi chứ gì? Xin mời, nhưng tôi không hề hối hận về việc mình làm.
Tôi vẫn muốn một bài test giữa hai mã số còn lại. _ cô nhìn Gia Linh kiên quyết.
… _ Gia Linh bất ngờ, nhíu mày nhìn cô không hiểu.
Thưa ban giám khảo, thưa các bạn! Gia Linh nói đúng, dù bạn ấy đã lấy tên Gia Tuệ đi thi nhưng chính con người Gia Linh đã đưa cái tên Gia Tuệ tới vòng này. Tôi nghĩ nên để bạn ấy thi tiếp! Hơn nữa Gia Linh thi tiếp cũng là việc giúp bảo vệ danh dự của gia đình D3 chúng tôi, chúng tôi có thắng cũng phải thắng trong sự công nhận của tất cả mọi người, nếu Gia Linh bị loại chỉ vì mang tên Gia Tuệ đi thi thì từ bây giờ chúng tôi sẽ là người chiến thắng nhưng đó là chiến thắng có được từ sự bỏ cuộc của người khác chứ không phải do chính thực lực của tôi và Bảo chiến đấu để dành được.
“Đốp đốp đốp”
Hay lắm!
Wooo…
Yêu Na Na! Umoah
Thi tiếp đi!
… _ lớp cô reo hò cổ vũ điều cô vừa nói.
Gia Tuệ, bạn thấy thế nào? _ vị trưởng ban giám khảo hỏi.
Em cũng nghĩ như bạn Na thưa thầy! Em xin mọi người hãy cho chị em một cơ hội!
Ban giám khảo hội ý và đưa ra kết quả sau ít phút.
Các bạn vẫn còn thời gian 15’ theo đề thi để chuẩn bị, cơ hội chỉ có một lần hãy sử dụng nó một cách thông minh và khôn khéo nhất! _ vị trưởng ban giám khảo đứng dậy nói.
…
Sau cánh gà…
Đừng tưởng vì cô mở vài câu xin xỏ mà tôi sẽ nương tay. _ Gia Linh nói rồi bỏ đi.
Cám ơn và xin lỗi Na! _ Gia Tuệ nói với cô rồi vội chạy theo chị mình với đôi chân cà nhắt đang bị bong gân. – Chị Linh! Chị Linh! Đợi em với!
…
Em làm tốt lắm! Chị tự hào về hai đứa! _ Trâm Anh vòng tay ôm hai đứa.
Bây giờ hai đứa chỉ cần làm những gì hai đứa thấy thích và để không cảm thấy hối tiếc khi sau này nghĩ lại ngày hôm nay! _ Gia Huy đặt tay lên vai hai đứa.
Nhưng bây giờ chỉ còn chưa đầy 15’ nữa là thi rồi mà bọn em thì có gì chung để biểu diễn cùng đâu chứ? Chả lẽ là em hát cậu ấy nhảy ah?
Hay là như thế nhỉ? _ Gia Huy nói.
Anh haiii! _ cậu gắt.
Anh đùa mà, bớt căng thẳng đi nào! Rồi sẽ có cách thôi!
Giờ mà anh còn đùa được nữa. _ Trâm Anh nghiêm mặt.
Dạaaa!Em không giám nữa ạ! _ Gia Huy vòng tay gập người trước Trâm Anh.
Cái anh này! _ Trâm Anh bó tay.
(Hai anh em nhà cậu giống nhau phết mọi người nhẩy? hehe)
Hai đứa bay nhá! Xong vụ này tao phải xử đẹp bọn bay mới được. _ Kiên xắn tay áo.
Mà bọn mày tìm được tiết mục nào chưa? _ Kì Lâm hỏi.
Haizzz _ cô lắc đầu.
Chậc chả lẽ chịu thua sao? _ Quỳnh thất vọng.
AAA anh có cách rồi! _ bóng đèn trong đầu Huy chợt lóe sáng.
Cách gì anh? _ đứa nào cũng chau chau.
Cả hai đứa đều biết đàn mà. _ Huy hỏi.
Hả? Mày còn đàn được nữa hả Bảo? _ Phát Xêkô tròn mắt.
Khinh thường anh quá đấy chú mày. _ cậu vênh mặt. – Nhưng vậy thì sao?
Thì song diễn chứ sao! Hai đứa cùng chọn một bài diễn đi! _ Huy đề nghị.
Hai người nhìn nhau rồi nhìn sang Huy.
Nhưng bài gì? Đàn gì? Đâu phải đàn nào cũng kết hợp được. _ cô nói.
Haizzz _ mọi người lại quay về trạng thái thất vọng.
Giá như bây giờ có anh Quốc ở đây nhỉ! _ cô mong.
Bộ có anh ta mới làm được hay sao? _ cậu quát lớn làm ai cũng giật mình.
Chào mọi người! _ Quốc ở đâu xuất hiện, giơ tay chào mọi người.
A anh Quốc! Anh tới thật đúng lúc. _ cô mừng rỡ.
*Hắn ăn gì mà linh vậy không biết? Chưa đốt nhang muỗi đã lên, hừ…* _ cậu bực mình.
Thì anh đến để giúp em mà! Hì, anh đã xem hai đứa thi từ đầu tới giờ rồi. Em cần anh giúp gì nào?
Chọn bài, kết hợp nhạc cụ và… _ cô líu lưới nói không nên lời.
Thôi anh hiểu rồi! Bảo, em biết đàn gì nào? _ Trâm Anh hỏi.
… _ cậu không thèm trả lời.
Bảo, anh Quốc đang hỏi kìa. _ cô quát.
*Her… anh Quốc anh Quốc, con chim quốc quốc kì đà bay la đà thì có, hứ* _ cậu nóng phừng phực.
Bảo! _ cô quát to.
Piano, guitar.
Còn em? Na Na.
Em… em không nhớ! _ cô rối lên khiến đầu trống rỗng.
Ặc… mày đừng nói… là… mày biết chơi nhiều quá nên giờ không nhớ nghen! _ Quỳnh.
Gật
Éc _ đứa nào cũng tròn mắt.
Em chơi giỏi nhất và hay nhất là gì? _ Huy hỏi.
Sáo ạ! _ cô đáp nhanh.
Hai em nghĩ sao nếu kết hợp piano với sáo? _ Quốc hỏi.
Em không chắc, nhưng bây giờ phải thử mới biết được, chỉ còn 10’ nữa thôi.
Không còn thời gian để tập bài mới, càng không đủ để hai đứa thuộc một bài, mà nếu đánh có bản nhạc trước mặt thế chắc chắn hai đứa sẽ rớt. _ Quốc.
Vậy tóm lại anh muốn sao? _ cậu gắt.
Cô mấm môi, trợn mắt nhìn cậu.
Hớk _ cậu ngoảnh sang hướng khác.
Nhạc không lời em chỉ biết mỗi bài nhạc của anh em mình thôi! _ cô thoáng buồn.
Trí nhớ của Bảo thế nào? _ Quốc hỏi.
… _ cậu không thèm trả lời.
Tốt! _ Huy trả lời thay.
Tôi nhờ hai bạn khiêng giúp tôi cây piano trong phòng tập nhạc của trường!
Lập tức Hoàng Lâm cùng một anh chàng to khỏe chạy đi ngay.
Na em thổi bài đó một hai lần cho Bảo nhớ rồi hai đứa tập cùng. Hy vọng sẽ ổn! _ Quốc nói.
Nhưng… cây sáo của em…
Cái này được không em? _ Quốc đưa một cây sáo ra trước mặt cô.
Anh vẫn mang theo nó ah? _ cô xúc động.
Dĩ nhiên rồi! _ Quốc cười hiền.
Thôi thôi bà tập giùm tôi cái! Chính xác là chỉ còn 8’40” nữa thôi đấy anh chị ạ! _ Kiên xắng.
Cô cầm cây sáo lên, đặt ngón tay vào từng lỗ sáo, đưa miệng lại gần và bắt đầu thổi.
“♪ ♫ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪…”
*Bài nhạc này… * _ cậu nhận ra bản nhạc mình đã nghe nhiều lần trong đêm khuya vắng lặng. *Là nhỏ sao? Chủ nhân bài nhạc này là nhỏ sao?… *
Khi cô thổi được hơn nửa bài thì cậu ngăn.
Dừng lại!
Ai cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Có phải… cậu hay thổi sáo vào mỗi đêm thứ bảy hàng tuần? _ cậu hỏi.
Tôi…
Đúng lúc ấy Hoàng Lâm và anh bạn kia đã khiêng piano tới.
Cậu ngổi xuống ghế, mở hộp đàn lên, đưa tay đặt lên nốtt nhạc và nhìn sang cô.
Hãy thổi lại từ đầu đi! _ cậu nói.
Cô không hiểu nhưng cũng làm theo lời cậu.
Khi cô dạo được vài nốt nhạc đầu thì tiếng piano của cậu theo sau vang lên, khúc nhạc không còn cô quạnh như trước nữa. Cứ thế hai người chìm vào một thế giới riêng của cả hai cho đến khi hết bài.
“Đốp đốp đốp” _ những tiếng vỗ tay dành cho hai người.
Sao cậu biết đánh bài này? _ cô ngạc nhiên.
Đó là việc của tôi.
Hai đứa làm tốt lắm! vậy là không còn lo gì nữa rồi, chuẩn bị tinh thần thoải mái lên sân thôi các em! _ Trâm Anh.
Đúng đấy! Nếu căng thẳng quá thì cứ nhìn xuống bọn tao, đừng nhìn đi đâu hết là được rồi. _ Kì Lâm nói.
Bọn mày tập thêm lần nữa đi, bọn tao ra khán đài trước đợi bọn mày trổ tài nghen! _ Phát Xêkô.
Bọn nó nói rồi kéo nhau ra hết khán đài.
Hai đứa tập tiếp cho quyện tiếng đàn vào nhau hơn đi, vẫn còn đôi chỗ hơi chênh nhịp đó! _ Quốc nhận xét.
Vâng ạ! _ cô vui vẻ.
Cậu nhìn cô với Quốc cười nói ghen muốn nổ mắt nhưng vẫn cứ thích nhìn, nhìn không hiểu vì sao mình lại nhìn.
Quốc nói rồi cùng Gia Huy và Trâm Anh ra ngoài để dành lại không gian cho cô và cậu.
Cô nhìn cậu khó hiểu
Sao nhìn tôi? Tôi biết tôi đẹp trai rồi, khỏi phải khen. _ cậu vênh mặt.
Ặc… cậu… có mà đẹp giai lai phốc thì có, hứ _ cô đanh lại.
Ý cậu là sao? Chửi tôi lai phốc là sao? Nhìn tôi thử có chỗ nào giống phốc không mà kêu tôi lai nó hả????
Ơ hờm… chỉ còn 3’ nữa thôi, tập trung vào chuyên môn đi ha! _ cô nhìn cậu chớp chớp.
Lần này coi như cậu gặp may đấy, đừng có lần sau nữa nếu không…
Không thì sao?
Thì… thì tôi… tôi nghỉ nghỉ chơi với cậu… _ cậu nhìn cô khoanh tay trước ngực, đang vênh mặt chờ cậu nói tiếp. – Một tuần luôn.
Ô hô… nghỉ luôn càng tốt, đỡ phiền. _ cô nói.
Cậu…
Vậy bây giờ có muốn test không thì bỉu? _ cô cầm cây sáo đặt trước mặt cậu.
… Cậu không thổi lấy gì tôi đệm đàn hở? Còn đứng đó nanh vuốt. _ cậu đành chịu thua.
Nhưng mà khi đàn thì phải quên hết mọi thứ chỉ có mỗi cảm xúc và người yêu là bản nhạc trong đầu của cậu thôi biết chưa? _ cô giảng.
Là sao? _ cậu ngơ ngác.
Trời… nhìn cái mặt đần thúi kìa, chậc… cậu hãy tưởng tượng những nốt nhạc cậu đang đánh là những gì cậu cần nói với người cậu yêu, ngọt ngào, êm dịu, hoàn mĩ và chân thành, quan trọng là cảm xúc của cậu dành cho người đó. Cứ coi như cậu đang đàn cho cô ấy nghe vậy.
Ờ… _ cậu gật gù. – Cậu rành quá nhỉ. _ cậu nói.
Kinh nghiệm của anh Quốc cho tôi đấy, hi.
Lại Quốc. _ cậu khó chịu.
Bắt đầu nhé!
Ưhm!
Hai người bắt đầu tập lại, cậu lắng nghe lời khuyên của cô và đang áp dụng nó vào bài. Cô bỏ lại hết những ưu phiền để “bay” theo cậu.
Thời gian để các thí sinh chuẩn bị đã hết, mời các thí sinh quay lại sân khấu. _ anh MC mời.
Vừa lúc ấy Gia Linh cùng bạn dự thi và cả Gia Tuệ bước tới.
Hãy cố hết sức và cẩn thận bị tôi đạp ra! _ Gia Linh ngạo mạn.
Cám ơn! Chúng tôi sẽ xem đó là lời động viên chân thành nhất từ đối thủ. _ cậu đá đểu.
Hứ _ Gia Linh bước lên sân khấu.
Tôi đang chờ bạn biểu diễn tài năng của các bạn, mong rằng các bạn sẽ chiến thắng! Tôi rất khâm phục các bạn, với tôi các bạn là người chiến thắng rồi. _ Gia Tuệ đưa tay ra.
Cám ơn Tuệ! _ cô bắt lấy tay Tuệ.
…+++++…
Đàn cho người tôi thương! _ cậu nói khi cậu và cô vừa bước tới trước cánh gà.
Cậu nói gì? _ cô hỏi lại.
Cậu không trả lời rồi nắm tay cô, kéo sát lại cạnh mình.
Cậu phải luôn đi bên tôi thế này đấy. _ không để cô kịp thắc mắc thêm cậu đã kéo cô lên sân khấu dưới ánh đèn và trước hàng trăm con người ở dưới khán đài đang nhìn lên.
Theo số thứ tự ban đầu, cặp thí sinh mang mã số 1 sẽ test trước, các bạn đã chuẩn bị gì để cùng nhau test? _ MC.
Tôi sẽ hát còn bạn Nam sẽ đệm đàn. _ Gia Linh trả lời.
“Rào rào rào” _ những tràng pháo tay để cổ vũ cho cặp thí sinh đầu tiên.
Những âm thanh khác dần lắng xuống nhường cho giọng hát của Gia Linh vang lên tròn vành.
Thực chất Gia Linh không xấu. _ cô nói nhỏ khi nghe Linh cất giọng hát.
Sao cậu chắc?
Cậu thấy dáng vẻ cô ấy lúc đang hát đó không? Cả giọng hát nữa.
Ưhm.
Cậu ấy đang cô đơn, thiếu sự quan tâm của mọi người nên mới trở nên như vậy. Giọng hát thật ấm áp, trong sâu thẳm trái tim cậu ấy là một người vô cùng ấm áp, sẽ có một người nào đó giúp trái tim Linh và cả tâm hồn Linh được ấm áp hơn thế. _ cô nhìn Linh say sưa hát và nói.
*Giống như cậu đã khiến trái tim tôi tan chảy đúng không Na?* _ cậu nhìn cô khẽ nghĩ thầm.
…
“Rào rào rào” _ tràng pháo tay nổi lên thay cho lời khen của mọi người và cũng là tín hiệu cô và cậu phải test.
Một tiết mục rất hay, và bây giờ là bài test của cặp thí sinh mang mã số 31.
“Rào rào… wooo…” _ bọn nó reo hò cổ vũ.
Cô nắm chặt tay cậu có vẻ hơi run.
Hồi hộp quá thì ôm tôi mà diễn, yên tâm đi. _ cậu nói.
Ôm cậu rồi tôi thổi sáo bằng gi? _ cô đánh nhẹ người cậu.
Hai người ngồi vào vị trí, cô lấy một hơi thật sâu và quyết định nhắm mắt lại để “nhìn” về anh trai. *Anh à, em sẽ thổi cho anh! Anh ở đâu cũng phải ghé tai ra mà nghe em đấy biết không?*
“♪ ♫ ♫ ♫ ♪ ♪ ♫ ♪… “
Những tiếng sáo bắt đầu vang lên…
Tiếp theo là tiếng piano, hai âm thanh ấy hòa vào nhau thành một giai điệu thật tuyệt.
Cô và cậu như hai nghệ sĩ thực thụ, cậu nghĩ về cô còn cô nghĩ về anh trai, cứ thế tình yêu của hai người được nhân lên.
Những gì cậu muốn nói với cô chính là bản nhạc này, là tất cả những gì chân thật nhất từ cậu.
Cô nghĩ về những kỉ niệm, về những ngày anh cô còn ở đây, đó là tất cả những gì cô muốn nói với anh trai.
Chợt…
Một giọt nước ấm nóng rơi xuống tay cô, cô mở mắt…
*Mình… mình đang… đây là…*
Đó là giọt nước mắt hiếm hoi của cô trong suốt mấy năm qua chờ đợi nó quay về.
*Cám ơn cậu! Gia Bảo!*
Những tiếng nhạc của hai người đã đi sâu vào lòng tất cả mọi người, ai cũng hiểu được ý nghĩa của bản nhạc không tên này.
…
“Rào rào rào rào…” _ tất cả mọi người kể cả ban giám khảo đều đứng dậy, dành tặng hai người những tiếng vỗ tay thay cho tất cả.
Cô chạy đến ôm lấy cậu nức nở
Cậu… cậu khóc ah? _ cậu ôm lấy đầu cô đang gục vào lồng ngực mình.
Ưm… _ cô gật đầu.
Cậu đã khóc được rồi _ cậu mừng cho cô. – Vậy hãy khóc cho hết đi.
Không! Tôi không khóc nữa, tôi không muốn nó lại tắc một lần nữa đâu. _ lập tức cô nín ngay.
Ngốc ạ! _ cậu mắng yêu, đưa tay lên lau nước mắt trên má cô.
Hai bạn đã làm rất tốt, chúng tôi như được trở về với những ký ức của một thời đã qua, cám ơn hai bạn! _ đó là lời nhận xét của một vị giám khảo.
Không cần test thêm, tôi bỏ phiếu cho hai bạn! _ một vị ban giám khảo đứng dậy tuyên bố và đưa tay về phía cô cậu.
Wooo… _ bọn lớp cô cũng đứng dậy, reo hò ủng hộ.
Tiếng vỗ tay cứ kéo dài vbà nhiều thêm cho đến khi tất cả khán giả đều đứng dậy hết, và cả ban giám khảo cũng vậy, họ đều công nhận hai người.
“Đốp đốp đốp” _ tiếng vỗ tay của Gia Linh.
Cô nhìn sang, thấy Gia Linh cũng đã đứng dậy.
Cậu rất xứng đáng! _ Gia Linh nói ngắn gọn rồi bỏ đi.
…
Những tràng pháo tay, những tiếng reo hò cổ động, những lời khen ngợi, cả những ánh đèn sân khấu dần lùi đi…
Bây giờ, chỉ có cậu cùng cô dạo bước trên con đường quen thuộc dưới ánh đèn đường mập mờ về đêm.
Cám ơn cậu! _ cô nói.
Vì cái gì?
Tôi không biết.
Her, cậu lây bệnh tôi rồi đấy! _ cậu cười khì.
Ai bảo con virut của cậu mạnh quá chi? _ cô vênh mặt.
Chỉ được cái… nói đúng! _ cậu bóp mũi cô.
AAAAA… _ cô la lên.
Gâu gâu gâu… _ tiếng chó sủa.
Chạy! _ cậu nói rồi kéo cô chạy thục mạng.
Khi chạy được một đoạn khá xa hai người mới dừng lại.
Hộc hộc… ai bảo cậu hét hả? _ cậu thở không ra hơi.
Thế ai bảo cậu bóp mũi tôi làm tôi đau?… ực _ cô cũng mệt không kém.
…
…
Ha… đi thôi! _ cậu nói.
Tôi đang mệt mà.
Cậu ra trước, ngồi xuống, vỗ lên vai mình.
Hi, vậy mới phải chứ! _ cô nhanh chóng leo lên lưng cậu để cậu cõng đi.
Dường như thói quen để cậu cõng trên lưng của cô ngày càng lớn thì phải, cứ hễ mỗi khi “thèm thuồng” cô lại giở giọng và y như rằng cậu liền đưa tấm lưng ra “tặng” cô.
*Lưng cậu vẫn ấm như thế, hi… cám ơn cậu! Giọt nước mắt khi nãy của tôi là nhờ cậu đó! Đồ ngốc!*
Đó là giọt nước mắt của yêu thương chứ không phải của nỗi buồn, người ta nhỏ lệ không phải vì quá đau mà đôi khi là vì quá yêu đấy thôi.
…