• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến tranh luôn là thứ khiến người ta không kịp trở tay, không đợi học trò trong thư viện Ni Sơn bình tĩnh trước chuyện Lương Sơn Bá mất tích, thì tin tức chiến loạn bốn phía bắt đầu nổi nên, truyền đi khắp thư viện Ni Sơn, khiến cả thư viện tràn ngập trong bầu không khí lo sợ, bối rối, mê man.

Dưới tình huống này đã không còn thích hợp để tiếp tục học tập và giảng dạy nữa rồi, sơn trường dứt khoát quyết định, cho thư viện Ni Sơn nghỉ học, học sinh về nhà, khi nào tựu trường, sẽ thông báo sau.

Đối với quyết định này, Diệp Quân Lan vô cùng oán trách, dù sao nàng cũng không hi vọng vừa tới thư viện đã phải quay về nhà, nhưng dưới tình huống lòng người bàng hoàng này, đành phải phân phó Trụy Nhi gói ghém hành lý, chuẩn bị trở về một lần nữa.

Lần này, Mã Văn Tài không đi cùng. Đêm đó hắn nhận được một thư khẩn, hắn nói có việc phải xử lý không thể đi cùng nàng được, bảo nàng đi đường phải cẩn thận. Rồi lập tức dẫn theo Mã Thống rời khỏi thư viện Ni Sơn ngay trong đêm.

Mã Văn Tài không nói đó là chuyện gì, Diệp Quân Lan cũng không hỏi, nàng luôn biết hắn có khả năng xử lý tốt chuyện của bản thân, cũng bảo vệ tốt chính mình, như thế đối là đủ rồi.

Mỗi người đều có bí mật riêng, điều nàng có thể làm chỉ là tin tưởng hắn. Cho nên hôm sau, Diệp Quân Lan dẫn theo Trụy Nhi trở về nhà, Vương Lam Điền cũng đi theo nàng, theo như lời hắn nói là nhớ tỷ tỷ lâu rồi chưa gặp.

Lần này, có lẽ phải cáo biệt thư viện Ni Sơn thật rồi, hẹn gặp lại, thư viện Ni Sơn.

Diệp Quân Lan trở về nhà, theo sau là Vương Lam Điền, đương nhiên mọi người Diệp gia vô cùng phấn khởi vui mừng. Diệp tẩu rất lâu chưa gặp bào đệ của mình, lập tức ôm Vương Lam Điền khóc oà lên, Diệp đại ca thấy thế đau lòng không thôi. Vì thế cuộc sống của Vương Lam Điền ở Diệp gia có thể nói là nước sôi lửa bỏng, nhưng đó là chuyện sau này.

“Lan Nhi, Tu Nhân có nói cho muội biết, lần này hắn phải xử lý chuyện gấp gì không?” Diệp đại ca lôi Diệp Quân Lan đi uống trà, lơ đãng hỏi một câu.

“À, không có, sao thế ạ?” Diệp Quân Lan kinh ngạc, Tu Nhân không nói gì hết, đại ca hỏi thế là có ý gì? Mặt nàng biến sắc, vội vàng hỏi: “Đại ca, chẳng lẽ Tu Nhân xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Quân Mạc vội xua tay, ý bảo nàng yên tâm, nói: “Tiểu tử kia sao có chuyện gì được? Đừng lo lắng vớ vẩn! Nếu người trong thiên hạ đều chết sạch, ta thấy hắn vẫn sống tốt đấy!” Diệp Quân Mạc trái lại không hề lo lắng tiểu tử kia gặp chuyện không may, việc Mã Văn Tài đang làm hắn đều biết, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, không nói cho Lan Nhi là sợ nàng lo nghĩ lung tung, tiểu tử kia cũng có thật có lòng.

Diệp Quân Lan ngẫm nghĩ thấy cũng phải, chẳng lẽ đây gọi là quan tâm quá hóa loạn sao? Ôi, quả nhiên nàng hoàn toàn bại trong tay hắn rồi.

Hai người không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi yên lặng uống trà, khoảng thời gian yên bình như vậy không còn lâu nữa, hỗn loạn nổi lên khắp nơi, không biết Thượng Ngu sẽ ra sao.

“Đại ca, Tiểu Lan Nhi, hai người đều ở đây à?!” Diệp Quân Thanh bước nhanh về phía họ, trong tay hình như còn cầm thứ gì đó.

“Sao thế?” Diệp Quân Mạc thấy bộ dạng vội vã của đệ đệ, mở miệng hỏi. Diệp Quân Lan tiếp tục uống trà.

Diệp Quân Thanh đi tới trước mặt hai người, tiện tay đưa đồ cho Diệp Quân Mạc, thờ ơ nói: “Hôm nay Anh Tề đặc biệt đưa thiếp mời đến, nói hai ngày nữa Cửu nha đầu sẽ thành thân, mời chúng ta đến tham dự.”

Chén trà trong tay Diệp Quân Mặc khẽ run, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục uống trà, Cửu muội Chúc gia, mấy hôm trước còn náo sống náo chết cơ mà, Hai hôm nữa thành hôn, chuyện đùa gì thế?

Diệp Quân Lan thì không vững vàng, trấn định được như hắn. Phun một ngụm trà ra ngoài, mấy ngày gần đây nàng nghe được nhiều nhất chính là chuyện về Anh Đài, cự tuyệt cưới, tuyệt thực, vân vân… lời đồn bay đầy trời. Giờ lại là chuyện sắp cưới, còn hai ngày nữa? Người nào cưới nàng ta?

Có lẽ Diệp Quân Thanh đã đoán trước được phản ứng của hai người họ, cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt hỏi: “Có đi không?” Một tuồng kịch vui như thế, sao có thể không đi tham gia náo nhiệt được? Hơn nữa dựa vào giao tình giữa họ và Chúc gia cũng vẫn phải đi.

“Đi!” Diệp Quân Mạc nói một câu, khẳng định như đinh đóng cột, phản đối không có hiệu quả.

Hai ngày sau, Chúc gia trang, khách khứa đông vui, vô cùng náo nhiệt.

Chúc viên ngoại và Chúc Anh Tề ở bên ngoài đón khách, một thân quần áo mới tinh, vẻ mặt tươi cười.

Bỗng nhiên hai mắt Chúc Anh Tề tỏa sáng, vội vàng nghênh đón ba bóng người đang chậm rãi tiến đến, hai nam một nữ. Hai nam tử thân hình cao lớn thon dài, phong thái nhanh nhẹn, nhưng khí chất lại khác nhau rất lớn, một người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, một người thần thái hào sảng phấn chấn không câu nệ.

Còn người con gái, ngũ quan tinh tế xinh đẹp trắng nõn, một đôi mắt sáng long lanh, làm người ta nhìn vào mà quên đi những thứ dung tục tầm thường, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, cười như không cười. Trong Kinh Thi có câu: “Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề*.” Chính là nói như vậy.

(*) Nụ cười tươi, đôi mắt đẹp.

Ba người này không phải huynh muội Diệp gia thì là ai?

“Quân Mạc, Quân Thanh, Quân Lan, ba người đến rồi!” Chúc Anh Tề tiến lên phía trước, chào hỏi ba người họ, sau đó lại nói: “Bá phụ bá mẫu đâu?”

Diệp Quân Mạc áy náy nói: “Gia phụ gia mẫu tạm thời có việc, cho nên dặn ba huynh muội chúng ta đến đây chúc mừng!” Sau đó sai hạ nhân trình hạ lễ lên.

Diệp Quân Thanh và Diệp Quân Lan trao đổi ánh mắt, đều thở dài trong lòng, đại ca, giả bộ khéo quá đi! Phụ thân và mẫu thân đang vui vẻ ở nhà uống trà kia kìa!

Chúc Anh Tề cũng không suy nghĩ nhiều, bảo người hầu nhận lễ, rồi tự mình tiếp đón họ vào trong.

“Nhị ca, huynh có biết tân lang là ai không?” Diệp Quân Lan vừa đi, vừa len lén hỏi Diệp Quân Thanh, nàng rất tò mò, người nào có dũng khí lớn như vậy, dám cưới Chúc Anh Đài giờ đây danh tiếng không tốt?

Diệp Quân Thanh liếc Chúc Anh Tề ở trước mặt một chút, thấy hắn đang nói chuyện với đại ca nhà mình, không chú ý đến hai người họ, cho nên dán sát miệng vào lỗ tai Diệp Quân Lan, nói nhỏ: “Huynh nghe nói, người này lai lịch không nhỏ, nhà còn có quân lính riêng.”

“Thế à!” Diệp Quân Lan không tiếp tục hỏi nữa, dù sao cũng không quan hệ nhiều tới mình, nhưng tại sao nàng luôn có một dự cảm không tốt lắm, chẳng lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?

Lễ đường, Chúc viên ngoại và một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chủ vị, vẻ mặt tươi cười, nhìn tân lang tân nương đi vào.

Thật ra tân lang bộ dạng không tính là khó coi, xem như khá anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm hơi xếch, dáng người lẫm liệt, cường tráng khỏe mạnh.

Cũng khá! Ít nhất so với Lương Sơn Bá thì khỏe mạnh hơn nhiều! Diệp Quân Lan nghĩ như vậy

Nghi thức bắt đầu, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường.

Đang chuẩn bị phu thê giao bái, tân nương chợt lảo đảo, tân lang vội đỡ lấy nàng, không ngờ khăn voan đỏ rơi xuống.

“Ngân Tâm?”

“Tại sao lại là ngươi?”

“Cửu nha đầu đâu?” Hôn lễ nhất thời hỗn loạn.

Diệp Quân Lan bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với ca ca nhà mình, nàng lập tức hiểu ra! Trái lại Diệp đại ca chỉ thờ ơ liếc nhìn tân lang, mọi người ồn ào ầm ĩ, nhưng tân lang lại nhàn rỗi vô cùng, cũng không hề gấp gáp, khóe miệng mỉm cười, giống như đang xem một trò hề tuyệt diệu. Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, một ánh mắt sáng lạnh bay vụt qua.

Diệp Quân Mạc thu hồi ánh mắt, xem ra tân lang của Chúc Anh Đài không phải nhân vật bình thường!

Chúc gia trang rối loạn một trận, vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào của Chúc Anh Đài.

Chúc viên ngoại chán nản ngồi trên ghế, Chúc mẫu giận đến nỗi không nói được câu nào, Chúc Anh Tề vội trấn an thông gia, sau đó định tiễn khách mời rời đi.

“Hiện tại, ai cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này!” Người đàn ông trung niên ngồi trên chủ vị chợt vỗ bàn một cái, đứng lên: “Trừ phi tìm được Chúc Anh Đài về, nếu không ai cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi cửa! Đại quân Bạch gia đang ở ngoài cửa, ai dám đi ra ngoài!”

“Ngài thông gia, như vậy liệu có quá đáng hay không, đây là chuyện mà các khách mời không quản được!” Chúc Anh Tề vội vàng khuyên giải.

“Quá đáng không phải là người Chúc gia các ngươi hay sao? Ta và gia phụ thành tâm thông gia với nhà các ngươi, kết quả Chúc gia sỉ nhục chúng ta, chuyện này truyền ra, Bạch gia chúng ta còn mặt mũi nào?” Nói chuyện chính là tân lang đứng một bên, lời nói này khiến Chúc Anh Tề không thể phản bác được, lại nghe hắn nói tiếp: “Nghiêm phong Chúc gia trang lại, cũng là không muốn chuyện hôm nay bị gièm pha truyền đi, chỉ cần tìm được Chúc Anh Đài, Bạch gia không nói hai lời liền lập tức rút quân!” Giọng nói như chém đinh chặt sắt.

“Làm sao bây giờ?” Diệp Quân Lan len lén hỏi ca ca nhà mình, ai, nếu sớm biết vậy thì đã không đến, xui xẻo quá mà!

Diệp đại ca và Diệp nhị ca nhìn nhau cười một tiếng, sau đó Diệp Quân Thanh viết một chữ “Chờ” lên bàn tay nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK