- chính tại em, chính em đã bắn nó như vậy, tại em mà nó phải nằm đây
còn tên mà nó đỡ đạn cho ko cảm thấy đau buồn lắm, chỉ hơi ngạc nhiên và cảm kích nó thôi (biết sự thật thì lồng lộn lên ấy chứ). cứ như vậy, không khí buồn bã bao trùm lấy tất cả những người ở cạnh nó. pama nó rất buồn, một nỗi sợ mơ hồ ko tả đc bám lấy dai dẳng.
ngày thứ hai, hôm nay mọi người còn lo nhiều hơn thế. chẳng ai nói với ai câu nào. có lúc, bàn tay nó hơi động đậy khiến cho hắn vui sướng tột độ, cười như nắc nẻ, cầm chặt tay nó. nhưng rồi vui sướng bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu. nó vẫn chẳng chịu tỉnh dậy, mắt vẫn nhắm, và hơi thở yếu hơn hôm qua.
hôm nay là ngày cuối cùng, nếu nó ko tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc. nó sẽ bỏ phí rất nhiều tình cảm mọi người dành cho nó. chẳng ai muốn nhìn thấy nó ra đi, chẳng ai muốn mãi mãi ko nhìn thấy tiếng cười của nó. và tất nhiên, người ko mong muốn điều đó nhất chính là hắn. từng phút trôi qua trong chờ đợi, ai cũng ngồi cạnh nó đông đủ, phòng bệnh tuy rộng hơn 50m2 mà vẫn thấy nóng bức, khó chịu. hết giờ, mọi hi vọng như làn khói bụi tan biến hết, các bác sĩ vào mang nó đi nhà xác. ai cũng khóc, khóc cho số phận hẩm hiu của nó. duy chỉ có hắn là ko khóc, mà giữ ko cho ai đến gần nó cả. các bác sĩ cố gắng giành nó ra từ tay hắn, hắn quyết ko cho ai lấy cả. đúng lúc ấy:
- đau - một tiếng nói nhỏ thôi nhưng hậu quả của nó rất lớn, tất cả mọi người đổ dồn và nơi phát ra tiếng kêu, chính là nó, mi mắt nó khẽ rung rung tồi từ từ mở ra. đập vào măt nó là khuôn mặt ướt đầm nước mắt của mọi người, nhưng ngay sau đó, từ phát ra từ miệng nó khiến cho mọi người lần nữa bất ngờ và bàng hoàng:
- mọi người.............là ai - khuôn mặt nó ngu ngơ hỏi. ai cũng ngạc nhiên, mặt đần thối ra nhìn nó, và sau đó, một tràng cười nổ cả cái bệnh viện to như con khủng long bạo chúa, nó ôm bụng cười bò trên giường, cười như điên, cười mà quên cả vết thương ở bụng của mình
- ôi, hahahaha, hehehehe, đau bụng quá, hihihihi, con đùa thôi mà, ôi cái bụng, mà sao mọi người nhìn con ghê vậy - nhận ra sát khí ngút trời có thể thiêu cháy cả trái đất thì nó ngừng cười, nói đúng hơn là cố nhịn cười, hỏi mọi người một cách ngây thơ. ai cũng bó tay với nó và lao đến ôm chầm lấy nó, các bác sĩ bị Kin đuổi đi thậm tệ ko thương tiếc. ai cũng mừng, riêng hắn thì sướng khỏi nói, mừng như bắt đc.............kim cương (mừng hơn ý chứ). như nhớ ra điều gì đó, nó vẻ mặt đăm chiêu, vội bảo Candy:
- bà đi gọi tên kia (tên cầm đầu ý ạ) vào đây cho tôi, tôi muốn nghe hết, pama kể hết cho con
sau khi tên đó đc đi vào thì cả nó và Kin đều nhìn khuôn mặt của bố mẹ ngạc nhiên tột độ rồi thắc mắc
- chẳng lẽ con chưa chết - mama nó quay sang papa nó thất kinh
- anh..anh............thật sự.........anh ko chắc, nhưng em và các con phải biết chuyện 18 năm về trước - papa nó bắt đầu kể
- khi em mang thai bọn nó, thì các bác sĩ đã nói rằng em sinh ba, 2 trai và 1 gái, cái ngày đó, cái ngày em đau bụng và phải vào bệnh viện gấp để sinh con đã xảy ra chuyện. em sinh đc 3 đứa con rất khỏe mạnh và đứa nào cũng xinh xắn, đáng yêu. nhưng lúc ông bác sĩ vào bế 3 con ra, thì chỉ còn lại Kin và Windy thôi, còn anh ba của Windy cũng chính là em trai của Kin thì biến mất. anh đã huy động toàn bộ lực lượng đi tìm con, nhưng kết quả vô ích. vì vậy anh phải nói dối em rằng con của mình một đứa đã chết khi vừa sinh ra. anh đã dằn vặt lòng minh từ rất lâu rồi. nay nói ra nhẹ cả người - papa nó kết thúc hồi tưởng
- vậy có nghĩa là................ - Kevin ậm ừ (ông này ngu thí mồ)
- anh ta (tên đóa) là em trai của Kin và anh trai của Windy - tất cả đồng thanh trừ nó và Kin vì ngạc nhiên ko nói nên lời rồi. còn tên kia thì cũng lâm vào tình trạng tương tự, ko thể ngờ mình lại là con trai thứ 2 của tập đoàn Hoàng Lê danh tiếng lẫy lừng.
...............
đã 1 tuần kể từ khi nó biết đc sự thật. mọi rào cản đều biến mất. tên đó chính là anh ba của nó. nó đã tự đặt tên cho anh ta là Kan, tên thật là Hoàng Lê Thiên Khánh. anh ba nó đã quen dần với cuộc sống trong gia đình và bây giờ thương nó vô cùng, hơn cả Kin, một phần cũng thấy hối hận vì đã hại Mindy nhiều. và bây giờ, nó cùng ba bà bạn đang có mặt tại phòng sư phụ:
- sắp đến lễ kết nạp thành viên mới đúng ko ạ (mỗi năm kết nạp một lần) - Candy hỏi sư phụ
- đúng thế - sư phụ âu yếm nhìn những đệ tử mà ông coi là con gái
- chúng con muốn giới thiệu một nhóm 5 người - Mindy
- ai có phúc lọt vào mắt của tứ đại công chúa Angel vậy - sư phụ cười cười
- dạ, đó là anh hai, anh ba của con, bạn trai con và bạn trai của Mindy, Candy ạ - nó điềm tĩnh trả lời
- ồ, ta đã gặp hôm ở trong bệnh viện rồi, cả 5 đứa đều rất có khí phách đấy, nhưng liệu họ có vượt đc các con ko đây - sư phụ mỉm cười nhìn tụi nó chờ phản ứng
- đúng vậy, và con muốn hai người này gia nhập tổ chức, họ sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều - nó vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng
- đc, 2 tháng sau ta sẽ đưa giấy mời cho họ - sư phụ nói rồi tụi nó đi về. chuẩn bị đồ xong là bay về Việt nam luôn. tối hôm ấy, trong nhà có 8 người tụi nó và Kan - anh ba nó. mọi người tổ chức bữa tiệc để chào mừng Kan gia nhập gia đình
- à em kể cho anh nghe cái vụ em bị mất trí nhớ đi - Kin hỏi nó và nhận thấy khuôn mặt tối sầm của nó nhưng ngay tức khắc lại trở về bình thường, nó bắt đầu kể:
- khi nhìn thấy cảnh đó, em lại nhớ về quá khứ đen tối đó. em bị mất trí nhớ và khoảng thời gian đó mọi người biết rồi. nhưng hôm vào trường, em có thể nhớ ra ngay khi bước chân vào, chỉ là em cố giả lơ để xem ai đó có chịu đuổi bọn ruồi muỗi bu quanh đi ko thôi - nó vừa nói vừa tặng cho hắn cái lườm cháy toàn thân, hắn lạnh sống lưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nó
- thôi mà, anh biết anh sai rồi, anh xin lỗi - hắn
- anh sai gì chứ - nó giả ngơ hỏi
-ừ.....thì............thì...anh ko.........chịu..........đuổi cái đám.......ruồi muỗi..đi - hắn ấp úng mãi mới nói đc trọn vẹn câu
- biết lỗi là tốt - nó cười tươi rồi ôm lấy cánh tay hắn
- à mà mai anh ba đi học với tụi em nha - tự nhiên nó quay sang Kan hỏi
- ok em gái - Kan nói xong hôn vào má nó (eo, thích nghi nhanh gớm)
- ê này này nhóc, phải nể tình anh mày chứ, nó là em út chung cơ mà - Kin thấy vậy ko chịu nổi liền nói
- anh bằng tuổi em mà - Kan giả lơ
- nhưng vẫn sinh trước nhóc 3 phút đấy - Kin
- thế anh lớn hơn thì phải nhường em chứ - kan vẫn tiếp tục trêu ông anh mới có của mình
- hai cậu cãi nhau ít thôi, cô ấy là của tôi - lúc này hắn mới chịu lên tiếng. và 1 trận cãi nhau tranh giành nó nổ ra, gây đc trận cười bể bụng cho mọi người. sáng hôm sau, trường SS có thêm một học sinh mới đẹp trai giống hệt tụi hắn. lúc này, 3 anh em nhà nó đi cạnh nhau, gây bàn tán xôn xao ko ít
- sao 3 người họ giống nhau quá vậy - hs1
- đúng đó, trừ đôi mắt ra thì giống nhau lắm - hs2
- kì lạ nhỉ - hs3
bao nhiêu lời bàn tán xôn xao vang lên khiến tụi nó thấy phiền vô cùng. vào lớp, cô giáo chủ nhiệm giới thệu;
- hôm nay lớp cúng ta có thêm học sinh mới, em vào đi - Kan bước vào, con gái bắn hình trái tim liên tục. Kan bắt đầu giới thiệu;
- hi everyone, my name is..............
- thôi giới thiệu bằng tiếng việt đi ông ơi - nó tự dưng xen vào, kan chỉ cười xòa rồi lại tiếp tục
- chào mọi người, tôi tên là Hoàng Lê Thiên Khánh, cứ gọi tôi là kan - và sau đó là một nụ cười tỏa nắng khác hoàn toàn Kin
- xin hỏi bạn cũng là người của dòng họ Hoàng Lê sao - một nữ sinh mạnh dạn hỏi
- đúng vậy - Kan cười
- thế bạn có quan hệ như thế nào với tập đoàn Hoàng Lê - câu hỏi này khiến Kan bối rối, ánh mắt nhìn về phía nó, nhận đc tín hiệu đồng ý, anh chàng liền nói
- tôi là thiếu gia thứ 2 của chủ tịch tập đoàn Hoàng Lê, tức là anh trai của Windy và em trai của Kin
- sao tớ chưa nghe bao giờ - nữ sinh lại hỏi tiếp
- cô thắc mắc như vậy đủ rồi - nó lên tiếng giải vây cho Kan rồi chỉ tay vào cái chổ trống bên cạnh cửa sổ. Kan liền ra đó ngồi. tiết học trôi qua trong sự tò mò của mọi người.