Nghe được tiếng gõ cửa, Diệp Khê Niên hơi ngạc nhiên.
Diệp Khê Niên nghĩ trợ lí chương trình vừa mới đi còn có việc nên quay lại, cậu dụi mắt mình thật mạnh, hít sâu một hơi rồi mới mở cửa ra.
“Có chuyện gì…” Diệp Khê Niên còn chưa nói dứt câu đã chạm phải ánh mắt lo lắng của Đoàn Tri Diễn, cậu ngẩn ra rồi ngạc nhiên hỏi “Thầy Đoàn? Sao thầy lại đến đây?”
Ánh mắt Đoàn Tri Diễn nhìn vào viền mắt ửng đỏ của Diệp Khê Niên, anh mím môi, tâm trạng đi xuống.
Hà Du đứng phía sau Đoàn Tri Diễn, thấy nét mặt Đoàn Tri Diễn khó chịu, hắn nhanh chóng nói: “Chuyện là thế này, đạo diễn lo cho cậu nên nhờ chúng tôi tới thăm cậu xem sao.”
Diệp Khê Niên hiểu ra, bảo sao Đoàn Tri Diễn biết địa chỉ của cậu.
Diệp Khê Niên nở một nụ cười với họ rồi đáp: “Phiền thầy Đòan và anh Du rồi, hai người muốn vào trong ngồi một lát không?”
Hà Du cũng thấy rõ vệt đỏ nơi khóe mắt Diệp Khê Niên, hắn cau mày một cái rồi nói: “Không sao, cậu không cần mời chúng tôi vào nhà đâu, chúng tôi chỉ ghé qua hỏi thăm cậu sẵn tiện đưa đồ ăn cho cậu thôi.”
Nói rồi Hà Du đưa mấy hộp đồ ăn cho Diệp Khê Niên.
Diệp Khê Niên đang định từ chối thì đột nhiên Đoàn Tri Diễn lên tiếng: “Em có sao không?”
Bình thường giọng anh nghe rất êm tai, thế nhưng không hiểu vì sao lần này lại nghe rất khàn.
Diệp Khê Niên cũng không bất ngờ khi Đoàn Tri Diễn biết được chuyện này, cậu lắc đầu cười trừ: “Không có chuyện gì đâu.”
Câu này của Diệp Khê Niên cũng không phải là nói dối, cậu không chỉ không sao mà còn đang vui đến mức không thể nào tả được.
Từ nay về sau, cậu không cần phải bày mưu tính kế ai nữa, cậu có thể vui vẻ mà sống cho riêng cậu, sống ung dung với đời.
Thế nhưng trong mắt người khác thì trông Diệp Khê Niên không hề ồn một chút nào cả.
Cho dù Diệp Khê Niên đang cười nhưng mắt cậu lại đỏ hoe, ngay cả chóp mũi cũng ửng đỏ, mí mắt vẫn còn vương vệt nước chưa khô, giống như cậu mới vừa khóc xong vậy.
Ở góc nhìn của Đoàn Tri Diễn thì Diệp Khê Niên đang giả vờ mạnh mẽ.
Con ngươi Đoàn Tri Diễn đen kịt, sâu không thấy đáy, lửa giận trong lòng cuồn cuộn dâng lên.
Đoàn Tri Diễn cố gắng kiếm chế cơn giận, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói với Diệp Khê Niên: “Em đừng nghĩ quá nhiều, trong khoảng thời gian này em phải thả lỏng ra, anh sẽ báo đạo diễn để dời thời gian ghi hình mùa hai.”
Diệp Khê Niên ngạc nhiên, cậu vội vàng đáp: “Không sao đâu, em xin nghỉ hôm nay để điều chỉnh tâm trạng là ổn rồi, ekip chương trình không cần vì em mà làm trễ kế hoạch ghi hình đâu.”
Đoàn Tri Diễn đang định bảo là không trễ nải gì nhưng lời đến bên mép thì anh lại nuốt xuống.
Diệp Khê Niên thấy Đoàn Tri Diễn không nói chuyện, cậu cho rằng anh không tin nên nói tiếp: “Không sao thật mà, giờ em đã ổn hơn rồi.
Em xin lỗi, làm phiền mọi người và thầy Đoàn rồi.”
“Không phiền.” Đoàn Tri Diễn nói “Em lưu số điện thoại của anh đi, nếu ngày mai em vẫn chưa điều chỉnh lại được trạng thái thì em cứ nói cho anh biết là được, anh sẽ báo lại với đạo diễn.”
Diệp Khê Niên định từ chối nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đoàn Tri Diễn, cậu chợt nhíu mày lại.
Với Diệp Khê Niên mà nói, thay đổi lớn nhất sau khi cậu sống lại có lẽ chính là trình độ nhìn người tăng lên rất nhiều, đối với cảm xúc của người khác cũng trở nên mẫn cảm hơn.
Thế nên Diệp Khê Niên biết rất rõ Đoàn Tri Diễn thật lòng thật dạ lo lắng cho cậu.
Hà Du bảo là do đạo diễn nhờ nên họ mới tới thăm cậu, thế nhưng đây là Đoàn Tri Diễn, cả giới giải trí này có mấy ai có thể sai khiến được Đoàn Tri Diễn?
Vậy chỉ có thể là Đoàn Tri Diễn tự nguyện đến thăm, không bị người khác ép buộc.
Vấn đề ở đây là, vì sao Đoàn Tri Diễn lại quan tâm cậu như thế?
Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, không phải Diệp Khê Niên không được bạn bè quan tâm hỏi han nhưng nếu đến tận nhà tìm cậu thì Đoàn Tri Diễn là người đầu tiên.
Cái cảm giác được người khác quan tâm này quá đỗi dễ chịu.
Nếu cậu là Diệp Khê Niên của trước kia thì có lẽ cậu sẽ chẳng nghĩ nhiều mà hớn hở đón nhận lòng tốt của người khác rồi.
Thế nhưng bây giờ Diệp Khê Niên đã không còn ngây thơ như trước nữa, cậu không dám tùy ý nhận lấy lòng tốt của người khác nữa.
Cậu sợ bây giờ trước mặt mình là hũ mật, sau này lại biến thành mật ngọt chết ruồi.
Vì phòng ngừa nên nụ cười của Diệp Khê Niên cũng cứng lại, cậu thẳng thừng từ chối Đoàn Tri Diễn: “Thầy Đoàn à, không cần đâu, em không sao cả.
Ngày mai em sẽ tham gia ghi hình đúng giờ.”
Diệp Khê Niên đã nói như vậy rồi, Đoàn Tri Diễn cũng không tiện nói thêm gì nữa: “Cũng được, nếu mai em vẫn không ghi hình được thì em không cần gắng gượng đâu.”
Nói đoạn, Đoàn Tri Diễn cầm lấy hộp đồ ăn trong tay Hà Du đưa cho Diệp Khê Niên: “Trong đây có một ít đồ ăn và đồ tráng miệng.”
Diệp Khê Niên cũng không thể nói không nữa, câu đưa tay nhận lấy rồi cảm ơn Đoàn Tri Diễn.
Đoàn Tri Diễn mím môi, anh không nói gì nữa, chào tạm biệt với Diệp Khê Niên xong thì rời đi.
Mãi cho tới khi bóng dáng hai người khuất sau thang máy thì Diệp Khê Niên mới đóng cửa vào phòng.
Về những hộp đồ ăn kia, Diệp Khê Niên mở ra song cậu cũng không ăn được miếng nào.
….
Đoàn Tri Diễn và Hạ Du mới từ chung cư đi ra đã thấy bài đăng trên Weibo của Hạ Hoài Minh.
Tay Đoàn Tri Diễn siết lấy di động đến trắng bệch, một lúc lâu sau anh mới thở hắt ra một tiếng rồi gằn lấy từng chữ: “Tên này đúng thật là không biết sống chết ra sao mà!”
Hà Du nhìn Đoàn Tri Diễn giận dữ đến cùng cực, hắn an ủi: “Cậu đừng nóng giận, tên họ Hạ này đăng Weibo như thế chính là tự đào mồ chôn mình.
Thậm chí chúng ta còn không cần phải xen vào thì các cư dân mạng cũng đến mắng hắn thôi.”
Ánh mắt Đoàn Tri Diễn u tối, giọng điệu anh nghe qua thì thấy bình tĩnh nhưng nếu cẩn thận nghe lại thì sẽ thấy giọng điệu ấy rất lạnh lẽo, khiến người ta lạnh hết sống lưng: “Cậu gọi điện cho bên quản lý Weibo bảo họ khoá tài khoản của anh ta đi.
Tôi gọi điện cho mẹ tôi.”
Hà Du nghe hiểu ẩn ý của Đoàn Tri Diễn, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cậu chuẩn bị…”
Đoàn Tri Diễn không trả lời Hà Du, anh rũ mắt tìm số của Dụ Thu rồi ấn gọi.
Hà Du hít vào một hơi, lần này Đoàn Tri Diễn tức giận lắm rồi.
Hắn cũng không nói năng gì thêm, xoay người đi gọi điện cho quản lí.
…
Dụ Thu sau khi nghe xong yêu cầu của Đoàn Tri Diễn cũng không kinh ngạc, bà chỉ hỏi: “Rốt cuộc cái người tên Hạ Hoài Minh này đã làm gì mà các con ai cũng muốn mẹ điều tra thế?”
Đoàn Tri Diễn đơ ra, rất nhanh sau anh đã phản ứng lại: “Trì Hi Văn gọi cho mẹ rồi?”
Dụ Thu khẽ cười, bà lắc đầu nói: “Không phải, là Trì Lăng gọi.
Bình thường mà nói thì nếu nhà họ Trì muốn ra tay trị một nhà xí nghiệp nào đó thì hẳn là dễ như trở bàn tay, thế nhưng Trì Lăng lại gọi điện thoại cho mẹ, điều đó chứng tỏ hiển nhiên là ông ấy không chỉ muốn nhà họ Hạ kia phá sản thôi.”
“Cho nên mẹ mới rất tò mò, rốt cuộc thì gia đình họ Hạ này đã làm gì?”
Một lúc sau Đoàn Tri Diễn mới đáp: “Bọn họ tổn thương Vân Tinh.”
Dụ Thu bất ngờ hỏi: “Tìm được Vân Tinh rồi à? Chuyện khi nào? Sao không ai nói với mẹ?”
Đoàn Tri Diễn biết Dụ Thu sẽ phản ứng như vậy, anh giải thích với bà: “Hôm trước mới vừa làm giám định ADN, nhưng mà vẫn chưa có kết quả, dì Đàm hẳn là cũng nghĩ như vậy nên không nói cho mẹ.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu thì mới truyền đến giọng nói run rẩy của Dụ Thu: “Mẹ sẽ mau chóng về nước, chuyện bên gia đình họ Hạ con không cần lo lắng đâu.”
Đoàn Tri Diễn gật đầu: “Vâng.”
…
Hạ Hoài Minh vừa đăng bài trên Weibo không lâu sau đã leo lên hotsearch.
Lần đầu tiên cư dân mạng gặp được một tên bệnh hoạn mất não không biết xấu hổ như vậy, dám dõng dạc trút hết mọi sai lầm của mình lên người Diệp Khê Niên, thậm chí còn mắng hết tất thảy cư dân mạng nữa.
Nhiều người vốn chỉ yên lặng hóng drama nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi hắn ta nữa.
[Được, vốn dĩ ông đây chỉ định ở ngoài hóng drama thôi, nhưng nếu chú em vội vàng muốn bị chửi thì ông đây cũng không nể nang nữa.]
[Thứ mất não, tui đề nghị anh nên đi bệnh viện tâm thần điều trị đi.]
[Bệnh viện tâm thần Lục Viện Hải thị: Xin lỗi xin lỗi, chó xích trong viện tự tiện chạy ra ngoài, bây giờ chúng tôi sẽ ngay lập tức dẫn nó về.
]
[Cái chữ “nó” này dùng hay đấy.]
[Quả là cái đồ súc sinh!]
[Các người bọn họ %¥@@ ngốc ¥% **** %...!&***]
…
Dân tình sôi nổi vọt tới dưới Weibo Hạ Hoài Minh bình luận, Hạ Hoài Minh cũng không cam lòng yếu thế, dứt khoát đấu võ mồm với người ta ngay dưới phần bình luận.
Trận chiến chỉ kéo dài trong vòng hai mươi phút, hai mươi phút sau, cư dân mạng đột nhiên phát hiện Hạ Hoài Minh không hề đáp trả nữa.
Đang lúc các bạn mạng cho rằng Hạ Hoài Minh nhận thua rồi, không dám cãi chày cãi cối nữa thì thấy Weibo của nhà nước bỗng dưng đăng một bài viết như thế này:
@Thư kí chính phủ: Qua kiểm tra đo lường tài khoản Weibo @Tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị Hạ Hoài Minh chúng tôi phát hiện tài khoản này đã thực hiện một số hoạt động bất hợp pháp, hiện tài khoản này đã bị khóa để tiến hành xử lý.
Trong khoảng thời gian khóa tài khoản: cấm bình luận, đăng bài trên Weibo, sửa đổi tên người dùng và nhiều hoạt động khác.
Thời gian khoá: từ 17/06/2021 đến 31/12/9999.
Khi cư dân mạng thấy bài đăng Weibo này, ai nấy đều cười nghiêng ngả.
[** mé =))))))))))))))]
[Sướng ghê!]
[Đm, thích vãi! Cái này là bị ban acc trong mấy thế kỷ đó!!!]
[Cười chớt tui, này là phong ấn à? =)))))))) Đúng là phạt người đúng tội mà!]
[Hai chữ: Đáng đời!]
[Há há há há há mẹ ơi, vậy là giờ tui đây có thể thỏa sức chửi chết cái thằng chó này rồi?]
[Thoải mái ghia, Hạ chó, mày tới mắng ông đây đi? Giỏi thì mắng đi nè?]
[Mẹ ơi, triều đình cũng không nhìn nổi rồi!]
[Hớ hớ hớ kì này nhà nước xử lí tốt thiệt ó!]
[Cái chiêu khóa nick này xịn vãi! Cái thằng fuckboy này có thể đăng nhập Weibo, có thể nhìn thấy tin nhắn với cmt nhưng lại không thể đáp lại tụi mình! Ôi dào! Phê vãi!]
[Đã vl!]
…
Cùng lúc đó, Hạ Hoài Minh cũng phát hiện tài khoản Weibo của mình có gì đó không đúng, khi hắn chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lí đi tìm hiểu thì lại nhận được một cú điện thoại từ ông Hạ.
“Mẹ nó, có phải anh đang chê công ty chúng ta kiếm được quá nhiều tiền nên muốn cho công ty phá sản luôn đúng không?” Ông Hạ tức giận chửi ầm lên “Anh cút về đây cho tôi!”
Hạ Hoài Minh lại giận điên đầu, lúc này hắn cũng đã nghe ra sự khác thường trong giọng nói của ông Hạ, mặt hắn tức khắc biến sắc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Hoài Minh vội vàng chạy về đến nhà thì mới biết được chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà những người đầu tư của tập đoàn Hạ thị đồng loạt rút vốn về, tài chính của công ty trực tiếp bị chặt đứt!
Bây giờ toàn bộ công ty hỗn loạn cực kì, có rất nhiều nhân viên hùng hổ xông vào phòng nhân sự đòi từ chức.
Đến tận lúc này Hạ Hoài Minh mới nhận ra chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới mỗi danh dự của hắn.
“Sao có thể…” Mặt Hạ Hoài Minh trắng bệch “Con chỉ là ngủ với một người thôi, có nghiêm trọng đến mức đó ư? Sao người đầu tư lại lại rút hết vốn rồi?”
Lúc này cha con họ Hạ vẫn chưa biết, chuyện này không chỉ đơn giản như việc người đầu tư rút vốn.
Thường chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi là một tập đoàn có thể sụp đổ rồi, càng miễn bàn đến việc gia định họ Hạ còn chưa có nền móng vững chắc ở Hải thị.
__________________________
Nghe H bảo chương 29 hơn 5k chữ mà cột sống tụi tui nó đau!!! Ngoài ra mấy bồ có thể vòng về văn án xem tay nghề vẽ bìa đỉnh cao của tui ớ!!.
Danh Sách Chương: