Lúc trước, xem một bộ phim tình cảm lãng mạn của Hollywood là "Nhị kiến chung tình" (While you were sleeping), nói về cô bán vé Lucy trúng tiếng sét ái tình với một vị luật sư, nhưng vì thân phận khác biệt, cô chôn vùi tình cảm trong đáy lòng. Tình cờ, một lần vị luật sư kia ngất ở bên đường ray, cô liều lĩnh cứu anh, trong bệnh viện, người trong nhà anh đã coi cô thành vị hôn thê của anh, đối xử với cô nhiệt tình như người nhà. Cô chìm đắm trong tình cảm thân thiết ấy, không dám nói ra sự thật, đồng thời, cô cũng gặp được người anh mới từ bên ngoài quay về. Cuối cùng, cô phát hiện, người cô thực sự yêu không phải là vị luật sư kia mà là người anh đến muộn.
Tình tiết phim rất lãng mạn, phát hành vào dịp giáng sinh, tuyết phủ trắng trời.
Cô xem hết lần này sang lần khác, một mình.
Cô tin rằng trên đời này thực sự có nhất kiến chung tình, như cô và Kỷ Dược Phi lúc mới gặp nhau vậy. Nhưng nhị kiến chung tình, cô không biết là có tồn tại hay không. Liệu có thể nào trái tim đã chết lặng lại có thể rực cháy trở lại, cô không biết người khác thế nào nhưng cô thực sự không dám suy nghĩ. Yêu là một kinh nghiệm đau thương, nhưng vì sao cô lại nhanh chóng bước vào cuộc hôn nhân thứ hai như vậy, đương nhiên, lần này không liên quan gì đến tình yêu nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể. Trùng hợp gặp được Trọng Khải, Trọng Khải có thể cho cô những thứ cô cần. Kỷ Siêu cũng có thể nhưng cô lại chọn anh, rốt cuộc cô có cảm giác gì với anh?
Đầu óc rối tung, không thể nghĩ cho rõ được điều gì.
Nói theo góc độ luật pháp, bây giờ cô là vợ của Trọng Khải, đây là sự thật. Mà từ khi cô quen anh cho đến khi kết hôn, còn chưa tới hai tháng.
Trọng Khải nói bọn họ đều có mục đích riêng nhưng cô cảm thấy không chỉ là như vậy. Nhưng nhất định không phải là nhị kiến chung tình, cô chắc chắn.
Trọng Khải mặc quần áo ở nhà, đang hâm sữa cho cô ở trong phòng bếp, giờ đã là 9h tối, cô đang ngồi trong phòng của anh. Đều là phòng ngủ nhưng vì anh là giáo sư nước ngoài mời về nên phòng anh lớn gấp 4,5 lần phòng của cô.
Điều hòa bật khá ấm, cô nằm lọt thỏm trên ghế salon mềm, ôm gối ôm, nhìn Trọng Khải cẩn thận bưng chén sữa đi tới.
Độ ấm rất vừa vặn, trong cái nhìn chăm chú của anh, cô nghiêm túc uống hết ly sữa. Sữa tươi làm ấm dạ dày, cô cảm thấy máu trong người đang tuần hoàn.
- Trọng Khải…
Cô cũng muốn nói nghỉ ngơi, không phải bởi vì xấu hổ mà vì mơ hồ.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chút nhu hòa.
Cô cúi đầu, buông gối ôm:
- Trọng Khải, chúng ta có cần suy nghĩ thêm không?
Cô ấp a ấp úng nói.
- Hình như chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần rồi, đều không có vấn đề gì cả.
Vẻ mặt anh rất lãnh đạm, không chút tình cảm, như thể đang nói chuyện công việc.
- Nhưng mà… em như đang lợi dụng anh vậy đó, hai tháng trước, chúng ta còn là người xa lạ.
- Tiểu Du, chuyện này anh không muốn nói thêm nữa. Yên tâm, anh có suy nghĩ, tuyệt đối là người nghĩ rồi mới làm, biết dừng đúng lúc, ok?
Đúng thế, chuyện cũng đã rồi, cô còn đang nghĩ gì chứ, còn mong đợi gì?
Anh tiến đến gần, vươn tay ôm cô, không hề mất tự nhiên, dựa sát bên nhau như thể đã quen nhau từ rất lâu rồi.
- Tưởng tượng về tương lai đi, Tiểu Du, sân trường đại học Yale rất đẹp, có rất nhiều địa điểm nổi danh, cho dù không vì học hành, chỉ ngắm cảnh thôi, em cũng sẽ thích nơi đó.
Cô gật đầu, tốt nghiệp thạc sĩ, cô từng muốn ra nước ngoài, theo học những giáo sư giỏi ở những trường học danh tiếng nhưng hoàn cảnh gia đình khiến cô phải sống thực tế hơn một chút.
- Trọng Khải, nếu anh gặp lại người trước kia….
Cô không biết nên dùng từ ngữ gì để nói về người yêu cũ của anh: “Chính là vị tiên sinh kia, anh ấy đồng ý quay lại thì anh sẽ làm sao?”
“Nếu là em, em sẽ làm thế nào?” Anh hỏi ngược lại.
Vấn đề này cô từng suy nghĩ rất nhiều lần nhưng đáp án cũng chỉ có một. Cô quay mặt đi, nhìn xuống đất: “Em sẽ không sai lầm thêm một lần nữa”.
“Đáp án giống nhau”, anh trả lời rất nhanh, “Tiểu Du, cứ mãi nhắc về quá khứ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chúng ta, trí nhớ không thể xóa đi nhưng không nên lúc nào cũng chăm chăm đến nó. Anh thích nói chuyện tương lai hơn”.
Cô cười, anh cũng học được cách từ chối khéo rồi.
“Sau này, mỗi đêm, có lẽ chúng ta cũng sẽ giống như bây giờ, chung một phòng, cùng đọc sách, cùng nói chuyện phiếm, rất đơn giản nhưng chính là cuộc sống”. Giọng cô có chút xa xăm. Anh đã nói phải ở bên nhau, như vậy người nhà anh mới tin rằng cuộc hôn nhân này là thật.
Anh nhìn cô không chớp mắt, dường như sợ bỏ lỡ mất điều gì. Trọng Khải rất anh tuấn, có sức quyến rũ, dòng máu lai khiến khuôn mặt anh gần như là hoàn mỹ. Diệp Tiểu Du không cho là mình đang giả vờ trấn định, bị anh nhìn chằm chằm như vậy mà cô lại không xấu hổ, vẫn rất bình thản.
Bỗng nhiên, không hề có lời báo trước, Trọng Khải ôm chặt cô, nụ hôn lành lạnh in lên gương mặt cô, lướt qua môi cô rồi in lên má cô.
“Hai người, ở bên nhau, bếp lửa tí tách, nghe nhạc, đọc sách, nói chuyện phiếm là ước mơ từ nhỏ của anh. Điều em vừa nói khi nãy có phải là mỗi ngày đều thế?” Anh buông cô ra, nghiêm túc hỏi.
Cô ngạc nhiên gật đầu, không ngờ một câu nói lại có thể khiến trái tim lạnh băng của anh kích động như vậy.
“Là hứa hẹn?” Anh đang xác định.
“Đúng, là hứa hẹn”. Không nỡ để anh phải thất vọng, cô trịnh trọng gật đầu.
Cô như thoáng thấy sự vui mừng lướt qua trên khuôn mặt anh, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại ôm lấy cô, càng chặt hơn, cô để mặc mình trong vòm ngực anh. Người Mỹ hay có giao tiếp bằng cơ thể, cô cũng phải thích ứng dần dần.
Đồng hồ trên vách tường chỉ vào số 11, “Trọng Khải, em phải về rồi”. Cô khẽ vỗ lưng anh, cúi đầu nhắc nhở anh, cũng tự nhắc nhở mình, thực sự rất lưu luyến vòng ôm rộng của anh, tựa như một ngọn núi lớn, rất an toàn.
“Chúng ta kết hôn rồi”, anh không hề phong độ buông ra mà còn ôm chặt hơn.
“A”, cô đỏ mặt, “Nhưng chúng ta chẳng qua là…”
- Hai người kết hôn hẳn nên cùng ở một nhà, em vừa mới nói mà.
- Ý em không phải thế…
- Đến nước Mỹ, chúng ta cũng phải ở cùng một chỗ, giờ em nhất định phải quen với điều này đi thôi.
- Nhưng mà…
- Anh là gay, sẽ không xâm phạm đến em.
- Trọng Khải…
Cô không biết nói gì nữa, kết hôn chẳng qua chỉ là kế tạm thời, cũng không phải là thật nhưng anh không có ý gì là giả, cô có chút hoảng loạn:
- Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
- Luôn phải có lần đầu tiên, chẳng qua là chia giường thôi, chẳng có gì khác cả.
Anh nói từng câu từng chữ, lý do chắc chắn.
Đơn giản như vậy sao?
- Cũng như cái ôm này, chỉ là không phải ngồi mà là nằm thôi.
- Em vẫn muốn về chỗ trọ.
- Cậu nhóc cố chấp kia sẽ không bỏ qua đâu, em định cho cậu ấy cơ hội sao?
Anh đổi phương thức khác.
Diệp Tiểu Du sửng sốt, cô thực sự không nghĩ tới chuyện đó.
- Hơn nữa, nhà trọ đó quá đơn sơ, em đang có thai, sao có thể ở lại đó lâu được?
- Lúc trước khi gặp anh em vẫn ở đó, vẫn ổn mà.
- Nhưng giờ em đã gặp anh rồi, nghĩ em ở lại căn hộ đó, anh có cảm giác tội lỗi, bởi vì chúng ta là vợ chồng.
- Nhưng không phải là vợ chồng thực sự.
- Luật pháp không phải là giả.
Trên phương diện học thuật, anh là giáo sư, về mặt luật pháp, anh cũng vẫn là giáo sư. Cô thực sự đã bước vào tiểu thuyết tình cảm mất rồi, kết hôn trong chớp mắt với một anh chàng tuấn tú, đẹp trai, ngu ngơ trở thành vợ người. Kịch bản này là anh thêu dệt ra sao? Người lạnh lùng, mặt lạnh như anh diễn sao lại chân thật như vậy?
Không thể cãi lại anh, cô chỉ có thể yên lặng, chấp nhận sự sắp xếp của anh. Kỷ Siêu cũng từng chia giường với cô, chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi, không nên nghĩ lung tung.
Đèn tắt, trong bóng đêm thêm tiếng thở của một người, đêm yên tĩnh dường như lại thêm rất nhiều tiếng động, cô không thể nào ngủ cho say.
Nghe tiếng cô trở mình, người kia vươn cánh tay dài qua, cơ thể cô hơi căng lên, anh không tới gần, chẳng qua là đưa tay qua cho cô làm gối.
- Qua mùa xuân, anh sẽ đặt vé máy bay, đi sớm một chút, được không?
- Được!
Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, mặt cô bắt đầu nóng lên.
- Sau khi qua đó, cũng chính là mùa xuân, thật tốt! Ngủ ngon, bé cưng!
Anh hôn cô, sau đó nằm xuống, hơi thở đều đều, chỉ lát sau đã ngủ thiếp đi.
Diệp Tiểu Du cũng thả lỏng bản thân, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng kéo tới. Hôm nay, dường như ngồi đu quay khổng lồ, cầu hôn, kết hôn chỉ trong một ngày. Bị lôi kéo, xoay chuyển đến độ đầu váng mắt hoa, tất cả không gian và thời gian đều bị Trọng Khải chiếm lấy, ngay cả muốn nghĩ đến Kỷ Dược Phi một chút cũng không kịp, cô đã ngủ say thật say rồi.