Nhìn thấy khuôn mặt tổng tài đại nhân không có chút cảm xúc nào, Ôn Mộ run sợ trong lòng, có dự cảm mình xong đời rồi.
Bùi Thư Thần đóng cửa lại, cảm thấy ly trà sữa trong tay thực sự rất khó uống, giơ tay vừa định ném vào thùng rác thì bản tính keo kiệt của Ôn Mộ bộc phát, theo bản năng ngăn cản: "Đừng vứt đi mà Bùi tổng, để tôi uống cho."
Bùi Thư Thần hơi khựng lại.
Ống hút hắn đã dùng qua, vậy đây chẳng phải là...
Hắn không được tự nhiên ho khan một tiếng, đưa trà sữa cho Ôn Mộ, nói: "Đưa kịch bản tôi nhìn một chút."
"A, được." Ôn Mộ hơi ngẩn người, cậu vốn tưởng rằng Bùi Thư Thần sẽ trào phúng chuyện cậu lén lút giấu hắn tham gia cuộc thi, không nghĩ tới đối phương vừa lên đến phòng chuyện đầu tiên làm lại là muốn xem kịch bản của cậu.
Cho người khác xem thì không có vấn đề gì, nhưng cho Bùi Thư Thần xem thì... cứ cảm thấy xấu hổ sao ấy.
Ôn Mộ nhanh chóng mở laptop ra tìm kịch bản cậu dùng để dự thi: "Bùi tổng để tôi gửi cho anh nha?"
"Không cần." Bùi Thư Thần nói, trực tiếp ngồi xuống ghế của Ôn Mộ, dùng laptop cậu xem.
Đây là một câu chuyện ngắn dài hai mươi tư chương, tên là "Nam phụ si tình lại có việc làm rồi", nghe tên thôi cũng có thể thấy được mùi vị ngớ ngẩn.
Ngược lại rất phù hợp với khí chất ngốc ngốc của Ôn Mộ.
Bùi Thư Thần không xem tỉ mỉ từng câu từng chữ, mấy năm qua hắn xem rất nhiều kịch bản, đã sớm luyện thành kỹ năng đánh mắt vài cái cũng có thể đánh giá được chất lượng kịch bản rồi.
Hầu hết các bộ phim mà hắn xem trọng đều rất được yêu thích, cho nên Bùi Thư Thần tự nhận ánh mắt của hắn cũng khá tinh tường. Kịch bản của Ôn Mộ có kết cấu chắc chắn, diễn biến nội dung và chuyển cảnh đều làm rất tốt, để làm được điều này từ đầu đến cuối thực sự không hề dễ dàng chút nào.
Trong số các kịch bản hắn từng đọc, có không ít kịch bản mở đầu kinh diễm, nhưng đến nửa sau thì viết không còn chắc tay nữa, rất nhiều tình tiết sụp đổ hoặc bị bỏ ngang, đây cũng chính là thử thách đối với khả năng kiểm soát cốt truyện của biên kịch.
Vừa nhìn là biết Ôn Mộ rất có thiên phú, khiến cho hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Ôn Mộ đứng bên cạnh thấp thỏm túm chặt vạt áo, cậu nhìn Bùi Thư Thần lật trang với tốc độ cực kỳ nhanh, rất nhanh đã xem đến trang cuối cùng "hết truyện", sau đó ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt không rõ mà đánh giá cậu.
Ôn Mộ khẩn trương đến mức hầu kết lăn lăn. Bùi tổng sau khi đọc xong cảm thấy thế nào, có cảm thấy cậu viết dở không. Sao Bùi tổng vẫn còn chưa bắt đầu răn dạy cậu vậy...
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm Omega nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu viết khi nào, sao tôi lại không biết?"
Ôn Mộ thành thật nói: "Tôi viết đứt quãng mỗi ngày một ít, lúc nhìn thấy thông báo cuộc thi thì chỉnh sửa lại một chút rồi nộp. Tôi, tôi viết lúc tăng ca cùng Bùi tổng ấy ạ."
Tất nhiên Bùi Thư Thần nhớ, ngày nào Omega cũng dí mặt vào máy tính, hắn còn tưởng cậu chơi game, không ngờ hóa ra lại là làm việc nghiêm túc. Thiệt thòi cho hắn trước đó còn lo nghĩ vô ích, thực chất Ôn Mộ có thừa năng lực để sống tốt.
"Đoạt giải là chuyện tốt, tại sao không nói cho tôi?" Không nói cho hắn biết mà lại phải cải trang như phần tử tội phạm lén la lén lút đi lĩnh thưởng.
Ôn Mộ sờ sờ gáy, cái vấn đề này có hơi khó trả lời.
Thật ra ban đầu khi cậu vừa mới tìm việc trên mạng đã cảm thấy rất chột dạ, dù sao Bùi Thư Thần cũng là ông chủ đích thực của cậu, cậu lại ra ngoài lén lút tìm việc như thế, nếu như bị phát hiện cậu có cảm giác Bùi Thư Thần sẽ trầm mặt chất vấn hắn không cho cậu đủ tiền hay sao mà phải làm vậy.
Hơn nữa Bùi Thư Thần bận rộn như vậy, Ôn Mộ không muốn phiền hắn mấy chuyện nhỏ nhặt này của mình.
Lần này nhận giải thưởng cũng vậy, vốn dĩ cậu rất tự tin có thể âm thầm quyết định mà không để Bùi Thư Thần phát hiện, không ngờ lại bị bắt ngay tại trận.
Ôn Mộ lí nhí giải thích: "Tại vì tôi thấy đây là chuyện nhỏ không có gì đáng kể, cho nên mới không báo cáo với anh. Thật xin lỗi Bùi tổng, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, anh đừng không vui."
Bùi Thư Thần ngạc nhiên.
Trông hắn giống không vui lắm à? Tuy đúng là có hơi không vui thật... nhưng mà không hoàn toàn là vì chuyện này, mà là bởi vì hiểu lầm chuyện Ôn Mộ ăn mặc như thế là để đi gặp riêng Cố Trì Thanh, và cả chuyện cậu mua trà sữa cho thư ký Trần mà lại không mua cho hắn nữa.
Bùi Thư Thần hiếm khi tự kiểm điểm lại bản thân, có phải tại hắn đối xử với Ôn Mộ quá hung dữ mới dọa cho Omega trở nên sợ hắn hay không.
Hắn điều chỉnh ngữ điệu chậm lại, cực lực tỏ ra ôn hòa nói: "Tôi nhớ trong cuộc thi lần này, kịch bản đoạt giải có thể lựa chọn chuyển nhượng bản quyền hoặc tham dự chia hoa hồng, cậu muốn lựa chọn như thế nào?"
Ôn Mộ xoa xoa gáy: "Thật ra vừa nãy tôi đi ký hợp đồng chuyển nhượng bản quyền, nhưng mà chưa kịp ký thì phát hiện Bùi tổng đã đến rồi."
Bùi Thư Thần nói: "Đề nghị của tôi là không cần bán, chờ khi nào bắt đầu bấm máy thì cậu sẽ đi cùng với tổ quay phim."
"Thật sự có thể sao?" Ôn Mộ kinh ngạc trợn tròn mắt, "Nhưng mà tôi, tôi sợ tôi không làm được đâu, tôi không có kinh nghiệm."
Lúc cậu còn ở thế giới cũ mới vừa bước chân vào năm ba đại học, còn chưa đi theo tổ quay phim lần nào. Trên thực tế, đối với một nhà biên kịch chuyên nghiệp thì kinh nghiệm làm việc cùng tổ quay phim là ắt không thể thiếu.
Kịch bản chỉ dừng trên những con chữ mà thôi, đến khi quay chụp thực tế sẽ phát sinh ra đủ loại tình huống khác nhau nữa, thậm chí đôi khi có cảnh lúc viết cảm thấy ổn nhưng khi quay ra thì hiệu quả lại không được như mong muốn. Cho nên biên kịch cần phải liên tục điều chỉnh kịch bản dựa theo các tình huống đột ngột phát sinh ở trường quay, tầm quan trọng không cần phải nói cũng biết.
Ôn Mộ biết rằng nghề này rất vất vả, nhưng đó là công việc cậu vẫn hằng mong mỏi.
Bùi Thư Thần kỳ quái liếc mắt nhìn cậu: "Đây là tác phẩm của cậu, cậu cam lòng giao nó cho người khác thay đổi sao? Cái gì cũng phải có lần đầu tiên, vì vậy đừng nghĩ rằng mình sẽ không làm được."
"Ừm." Ôn Mộ dùng sức gật đầu, "Tôi nghe theo Bùi tổng."
Bùi Thư Thần tựa hồ bị câu nói này lấy lòng, khóe miệng hơi cong lên một độ cung nhỏ. Rất ít khi Ôn Mộ nhìn thấy Bùi Thư Thần cười như vậy, hai mắt nhất thời cảm thấy hơi choáng váng, nhịp tim không khống chế được đập liên hồi.
Bùi Thư Thần do dự một chút, nói: "Tôi sẽ nói với Doãn Đồng một tiếng, bắt đầu từ ngày mai cậu đến tầng hai mươi hai đi làm nhé."
"Cảm ơn Bùi tổng..." Biểu tình Ôn Mộ ngơ ngác, cậu không thể tin được Bùi Thư Thần không chỉ không trách cậu mà lại còn đồng ý cho cậu đi làm ở tổ biên kịch.
Bùi Thư Thần đứng dậy xoa xoa tóc Ôn Mộ, rời phòng làm việc tiếp tục đi họp.
Suy nghĩ của hắn là, nếu Ôn Mộ đã có năng lực như thế thì không thể lãng phí được, còn có thể góp phần tạo ra giá trị sáng tạo cho Hoàn Thái. Còn hắn lúc nào phát bệnh cần đến Ôn Mộ thì chỉ cần đánh một cú điện thoại cho cậu là được.
Chỉ có điều sau này Ôn Mộ không thể làm thư ký của hắn được rồi... Không đúng, tại sao hắn lại có suy nghĩ như thế, hắn cần là cần một thư ký chuyên nghiệp chứ có phải là thư ký dễ nhìn dễ ngửi đâu.
- ------------------------------------------------
Sau khi Bùi Thư Thần rời đi, Ôn Mộ gửi tin nhắn cho người phụ trách của cậu Tiểu Mỹ, nói cậu đổi ý không muốn bán bản quyền nữa, thực sự rất xin lỗi. Đối phương rất nhanh đã nhắn lại rằng không có vấn đề gì.
Bởi vì lần trước Ôn Mộ bị tin tức tố của Bùi Thư Thần dọa cho sợ đến nỗi lâm trận bỏ chạy, sau cậu cũng không dùng thân phận "tui thích uống trà sữa" xuất hiện nữa, cho nên nhân viên trong tổ biên kịch không biết cậu chính là "tui thích uống trà sữa".
Bên này Ôn Mộ còn tâm tình vui sướng vì được đi làm ở tổ biên kịch, ở một bên khác Doãn Đồng biết tin tiểu tình nhân của tổng tài muốn đến làm việc dưới trướng anh, giận đến mắc cả hen suyễn.
Muốn dỗ dành một nghệ sĩ thì chỉ cần đập tài nguyên cho cậu ta là được rồi, đưa cậu ta đến tổ bọn họ làm cái gì? Chỗ này anh cần là những người có bản lĩnh thật sự, cái tên ngu ngốc như Ôn Mộ kia thì có thể làm được gì?
Doãn Đồng làm tổ trưởng tổ biên kịch ở Hoàn Thái đã bốn năm, vốn dĩ anh luôn tin rằng Bùi Thư Thần sẽ không bao giờ mở cửa sau cho người khác, không ngờ hắn cũng chẳng phải ngoại lệ.
Doãn Đồng không dám chất vấn trực diện với tổng tài, nhưng trong lòng lại âm thầm quyết định, tuyệt đối sẽ không để cho Ôn Mộ tiếp xúc với công việc quan trọng, cùng lắm chỉ sai cậu làm mấy công việc lặt vặt thôi.
- ------------------------------------------------
Ngày hôm nay Bùi Thư Thần làm việc đến rất muộn mới tan làm, Ôn Mộ ở lại văn phòng cùng tăng ca với hắn, hai người ăn cơm ở căn tin công ty rồi cùng nhau về nhà.
Trên đường về Ôn Mộ nhận được cuộc gọi của Hứa Mạn, ngữ khí Hứa Mạn cực kỳ sốt sắng nói thỏ con ngã bệnh rồi, Ôn Mộ hỏi có chuyện gì xảy ra, Hứa Mạn nói không biết, ban ngày thỏ con vẫn còn khỏe mạnh, buổi tối bà còn mang ra ngoài chơi một lúc nhưng khi về đến nhà thì bị đi tả, đến bây giờ vẫn ủ rũ không động đậy.
Ôn Dao ở nhà cần có người ở bên chăm sóc, Ôn Mộ hỏi Bùi Thư Thần: "Bùi tổng có thể cho tôi xuống xe ở đây được không, tôi cần phải về nhà một chuyến."
Bùi Thư Thần quay đầu xe: "Tôi đi cùng với cậu."
Đến tiểu khu nhà Ôn Mộ, Bùi Thư Thần chờ ở dưới lầu, Ôn Mộ về đến nhà thì nhìn thấy thỏ con đang yếu ớt nằm trong ổ, còn Ôn Dao đã khóc đến nấc lên. Ôn Mộ an ủi cô bé vài câu rồi ôm bé thỏ gấu trúc chạy xuống lầu.
Bùi Thư Thần vừa liếc mắt nhìn một cái liền nói: "Sắp chết rồi."
Ôn Mộ hoảng sợ: "Thật, thật sao? Nhưng tại sao lại như vậy..." Mới mua về được có mấy ngày thôi mà, lúc mới mua rõ ràng bé vẫn còn khỏe mạnh chạy nhảy tưng bừng.
"Đến bệnh viện thú y xem xem còn cứu được không."
Hồi còn nhỏ Bùi Thư Thần thích chạy đến trang trại của ông nội chơi, đối với các loại biểu hiện của động vật cũng có đôi chút hiểu biết, cơ thể con thỏ này cứ run rẩy liên tục, có lẽ đã bị ngộ độc rồi.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, bác sĩ thú y nói thỏ con đã ăn phải đồ ăn có chứa thuốc trừ sâu, không còn cách nào cứu được nữa.
Ôn Mộ đau lòng nhìn cục lông nho nhỏ, lúc này nó đã hô hấp yếu ớt, không còn chống đỡ được bao lâu nữa rồi.
Trong lòng cậu cực kỳ khó chịu. Sinh mệnh thật sự quá yếu đuối, chỉ hơi sơ sẩy một chút thôi mà một sinh linh bé nhỏ đã phải rời khỏi trần gian.
Bùi Thư Thần vỗ vỗ vai cậu: "Đừng khổ sở, trở về đi thôi."
Ôn Mộ không lên tiếng gật gật đầu, bọc thỏ con vừa ngừng thở vào một cái túi, Bùi Thư Thần kỳ quái hỏi: "Cậu định làm gì thế?"
"Tôi muốn chôn cất cho nó, để nó được yên nghỉ."
"..." Mặc dù Bùi Thư Thần cảm thấy làm vậy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà thôi, đứa nhỏ muốn chôn thì chôn vậy.
Bệnh viện thú y bọn họ đến nằm cùng một con phố với cửa hàng mà lần trước Ôn Mộ mua thỏ, Ôn Mộ do dự một chút, khẩn cầu nói: "Bùi tổng, tôi có thể đến cửa hàng thú cưng gần đây được không?"
Bùi Thư Thần hỏi: "Tại sao?"
"Tại vì tôi muốn..." Ôn Mộ vò tóc, "Tôi sợ Dao Dao biết thỏ con chết rồi sẽ buồn, cho nên muốn mua một con giống hệt cho con bé."
Bùi Thư Thần không đồng tình với suy nghĩ của cậu: "Cậu nên để cho con bé biết sự thật, con bé cần phải học cách gánh chịu hậu quả từ lỗi sai của mình."
"Ừm, Bùi tổng anh nói đúng," Ôn Mộ khẩn cầu mà nói, "Nhưng mà Dao Dao đã rất buồn rồi, hơn nữa bây giờ con bé vẫn còn yếu, tôi sợ nếu nói thật thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe con bé."
Bùi Thư Thần không nói gì nữa, hắn cảm thấy Ôn Mộ quá mềm yếu, nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Ôn Mộ đến cửa hàng thú cưng tỉ mỉ so sánh thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một bé thỏ trông y hệt bé trước, vì để tránh Ôn Dao nghi ngờ, cậu định qua tối hôm nay mới đưa bé thỏ mới mua về nhà.
Trước khi rời khỏi cửa hàng thú cưng, Ôn Mộ theo bản năng tìm kiếm bé mèo đen lần trước, nhưng nhìn quanh mấy lượt cũng không thấy đâu, cậu còn tưởng rằng mèo con đã được nhận nuôi rồi, vừa cảm thấy vui mừng lại cũng vừa có chút mất mát.
Đột nhiên, ánh mắt Ôn Mộ sáng lên, ở chiếc lồng trong góc của cửa hàng thú cưng, bé mèo đen cũng đang nhìn cậu.
Nó meo meo kêu, tựa hồ vẫn còn nhớ Ôn Mộ. Ôn Mộ bị ánh mắt của nó làm cho tim vừa chua xót vừa mềm mại, mỗi một bước đều không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Bùi Thư Thần làm như không nhìn thấy sự lưu luyến của cậu, thúc giục: "Đi thôi."
- ------------------------------------------------
Đêm khuya tĩnh lặng, tối lửa tắt đèn, một bóng người cao to vung xẻng lên, ở nơi không có một bóng người đứng đào hố bên cạnh bồn hoa.
Bùi Thư Thần một bên đào đất một bên hoài nghi nhân sinh, đáng lẽ lúc này hắn đang nằm trong bồn tắm mát xa ngâm nước nóng tận hưởng khoảng thời gian thư giãn thoải mái chứ, sao lại phải đứng trong vườn hoa nghịch đất thế này?
Hình như hắn dung túng Omega quá rồi thì phải.
Nhìn thấy hố Bùi Thư Thần đào đã khá ổn, Ôn Mộ đưa bé thỏ gấu trúc đáng thương vào trong, phủ đất lên, trên mặt đất nhô lên một đụn đất nho nhỏ, lại đặt lên trên đó một nắm cỏ khô mà bé thỏ khi còn sống thích ăn nhất.
Vỗ vỗ đụn đất, cậu ở trong lòng đau xót nghĩ thầm, thỏ thỏ lên đường bình an nha.
Làm xong, Ôn Mộ dùng tay áo lau mồ hôi, đứng dậy: "Được rồi Bùi tổng, chúng ta trở về thôi."
Bùi Thư Thần ném găng tay và xẻng sang một bên, đợi ngày mai người làm vườn đến cất, rồi cùng Ôn Mộ đi bộ về biệt thự. Dưới ánh đèn đường vàng mờ, hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Ôn Mộ đã lấm lem bùn đất.
"Đừng nhúc nhích." Một tay Bùi Thư Thần cố định cằm Ôn Mộ, một tay khác giúp cậu lau bùn đất trên mặt, "Bẩn chết mất, mau trở về còn tắm rửa."
"... Ừm." Bị ngón tay của đối phương chạm vào mặt, Ôn Mộ khẩn trương đến nỗi quên cả thở, may là trời tối, nếu mặt cậu có đỏ chắc cũng không bị nhìn ra đâu.
Bùi tổng như vậy, thật khiến người ta không đỡ nổi mà. Hơn nữa... không phải hắn có bệnh sạch sẽ à?
- ------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Mắc bệnh sạch sẽ tùy hoàn cảnh.