Edit: SodaSora
—
Trong mười ngày tiếp theo Mạnh Giản cũng không gọi điện cho Chu Minh Thân nữa, cô cảm thấy chỉ xin lỗi với anh qua điện thoại thì quá qua loa, cô phải ngoan ngoãn trở về xin lỗi anh một cách đàng hoàng mới được. Nhưng Chu Minh Thân lại không nghĩ như vậy, Mạnh Giản đã mấy ngày không gọi điện, điều này làm cho anh có chút bực bội, là do anh nói quá nặng lời sao? Cô nhóc Mạnh Giản này vốn dĩ đã là một người nhỏ mọn!
Hai ngày còn lại trước khi rời đi, trường học đột nhiên tặng rất nhiều quần áo, giày dép, sách, cặp và bàn học mới tinh cho các em!
"Trường chúng ta từ khi nào mà trở nên hào phóng như vậy?"
Đối mặt với trưởng thôn cùng người dân trong thôn liên tục nói lời cảm ơn, Đồng Lộ có chút sửng sốt, quay sang hỏi Mạnh Giản. Người mang đồ đến bảo rằng có một vài nơi đang thực hiện hỗ trợ dạy học cho học sinh vùng nông thôn, tất cả đều được mang đến theo cách này.
Đồng Lộ chạy tới kéo tay anh ta nói: "Sao trường học đột nhiên lại nghĩ tới việc gửi nhiều thứ đến đây như vậy chứ?"
Người mang quà tới nói: "Mọi người ở nơi này có lẽ không nắm được tin tức, Chu thị đã quyên góp một số tiền lớn cho trường, còn nói là đặc biệt tặng cho các trường học vùng núi! Trường học rất cao hứng, lập tức cho người đặt mua một đống vật phẩm rồi để bọn tôi mang đến đây, nói rằng có thể coi đây là quà năm mới cho bọn trẻ!"
Mạnh Giản sửng người, vết nứt da trên tay do trời rét lạnh lại bắt đầu đau.
"Chu thị?"
Đồng Lộ vui vẻ phân phát quà tặng cho đám trẻ, bọn trẻ thật sự rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ được nhận quà thì vui vẻ múa tay múa chân.
Mạnh Giản đứng phát ngốc ở một góc, cô muốn gọi một cuộc điện thoại cho Chu Minh Thân, nhưng cô không biết phải biểu đạt tâm tình bây giờ của mình như thế nào. Cô nhìn thấy sự nghèo khó ở nơi này, cũng nhìn thấy những đôi mắt khao khát tri thức từ bọn trẻ, điều cô có thể làm rất nhỏ bé, điều mà sáu người bọn cô có thể làm được cũng chỉ như muối bỏ biển. Đây là một thế giới thu nhỏ, Trung Quốc rộng lớn như vậy, có biết bao nhiêu đứa trẻ ở vùng núi mà cô không biết vẫn đang cố gắng theo đuổi thứ gọi là tri thức? Mạnh Giản không biết, nhưng cô biết mình không thể làm được điều này, cô cũng không có khả năng làm thay đổi cục diện này. Nhưng Chu Minh Thân thì có thể làm được, anh thật sự sẽ như vậy.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản cầm điện thoại trên tay, cô muốn nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ không tự cho mình là đúng khi cho rằng anh vì cô mà làm điều này, nhưng anh thật sự đã làm. Hơn nữa việc này rất thú vị, anh khiến Mạnh Giản sùng bái. Học bổng của Chu thị cũng không làm Mạnh Giản có quá nhiều cảm xúc, cho dù cô chính là người được hưởng lợi. Cô chỉ cảm thấy đó là một số tiền lớn, đủ để cô cùng Mạnh Sanh sống một thời gian dài. Nhưng hôm nay thì không giống vậy, anh đến để giúp cô thay đổi hoàn cảnh mà nếu chỉ có cô thì không thể làm được. Quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn những đứa trẻ đơn thuần đang vô cùng hưng phấn, âm thanh ríu rít, Mạnh Giản cảm thấy dù Chu Minh Thân có đem cô bao dưỡng thì cô cũng không thể hận anh được nữa.
Trưởng thôn hưng phấn xoa xoa tay đi tới, biểu cảm trên khuôn mặt dường như cũng yên lòng hơn bình thường không ít, hưng phấn đến nỗi lời nói ra cũng không rõ ràng, ý chính đó là bên trên gọi xuống nói với bọn họ rằng họ sẽ cho xây dựng những con đường trong làng, và cả nguồn tài chính cũng đã đảm bảo, sang năm liền khởi công!
"Năm sau thôn sẽ được thông với đường lớn bên ngoài, sau này ô tô cũng có thể chạy vào được!" Đôi mắt trưởng thôn đỏ lên.
Thôn bọn họ người thì nhiều nhưng cuộc sống cực khổ, trong trấn cũng không có tiền, mặc dù những năm gần đây phát triển, việc xây dựng đường xá vẫn luôn là việc được ưu tiên hàng đầu, nhưng toàn bộ trấn có quá nhiều thôn không có đường xá, tiền cũng chỉ có một ít, cũng không thể trông chờ được vào ai, trông chờ vào thị trưởng mới cũng vô ích. Hiện tại thì tốt rồi, có người tài trợ nguồn tiền cho bọn họ, toàn bộ trấn đều có thể xây dựng đường xá rồi!
Bây giờ vốn dĩ đã là giờ ăn trưa, nhưng nào còn ai có tâm trạng nấu cơm nữa chứ! Người dân trong thôn đều tập trung tới trường học, muốn nghe xem có thật sự có chuyện tốt như vậy hay không. Trưởng thôn cầm loa mở âm thanh đến mức cao nhất đứng ở trên đài tuyên bố, bọn Mạnh Giản đứng dưới cũng vỗ tay vui mừng cho họ.
Cả thôn trở thành một biển vui vẻ, đại khái là cảm thấy mấy người giáo viên tình nguyện như bọn họ mang đến phúc lành cho họ nên mời cả đám đến nhà mình dùng bữa. Trưởng thôn hạ quyết tâm, quyết định hôm nay sẽ làm một mâm cơm lớn, đem hết đồ ăn ra sân, mọi người cùng nhau quây quần mở tiệc!
Rượu cao lương do trưởng thôn ủ cũng được mang ra, đám người Mạnh Giản uống một cách nồng nhiệt. Đồng Lộ thì không thể uống được nhiều, chỉ sau ba ly năm ly thì liền gục. Mạnh Giản đỡ cô về ký túc xá, rồi cũng ngã ra giường.
Đầu cô có chút choáng váng, dù không uống nhiều nhưng cô vẫn có cảm giác là mình đang say.
Mạnh Giản bấm điện thoại, không lâu sau bên kia đã có người bắt máy, Mạnh Giản nằm trên giường nhắm mắt lại, cô nói: "Ngày mốt em sẽ về đến ga tàu, anh đến đón em được không?"
"Mấy giờ?"
Mạnh Giản xoay người rúc vào trên giường, hai tai đỏ bừng: "Ừm, mười giờ."
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Giản cảm thấy trong lòng nóng bừng. Kéo chăn lên rồi chui thẳng vào trong, cô ngủ một giấc ngon lành nhờ tác dụng của rượu.
Hai ngày sau, sau khi chào tạm biệt ngôi làng, Mạnh Giản cùng nhóm mình bắt đầu hành trình trở về.
"Đừng khóc nữa!" Mạnh Giản rút ra một tờ giấy đưa cho Đồng Lộ.
Đồng Lộ không còn cảm thấy trên chiếc xe khách có mùi hôi nữa, cô tựa vào vai Mạnh Giản mà khóc, nước mắt xuýt làm ướt khăn quàng cổ của Mạnh Giản.
"Tớ không nỡ rời đi..."
Nhìn khung cảnh đang ngày càng xa dần, cùng hình ảnh bọn trẻ dần khuất, mắt Mạnh Giản cũng có chút ươn ướt. Nhớ lại hai mươi ngày ở bên nhau, cứ như một giấc mơ vậy.
Quay đầu lại, con người rắn rỏi như Dư Lợi cũng đang ôm bình rượu cao lương do trưởng thôn đưa cho, đôi mắt đỏ hoe đưa tay gạt lệ!
Mạnh Giản nghĩ, chuyến đi này thật ra cũng không phải vô ích đối với mọi người!
Lúc xuống tàu, xe buýt của trường đến đón bọn họ cũng tới rồi, mọi người bắt đầu vứt bỏ nỗi buồn chia ly mà bắt đầu bàn tán sôi nổi nên tới một nơi nào đó xa hoa ăn một bữa thật ngon! Vừa thích ứng được với cuộc sống ở nông thôn, bây giờ cũng phải quay lại với tiết tấu cuộc sống ở thành thị.
Mạnh Giản nhận được điện thoại, ngay sau đó liền chào tạm biệt với bạn học để rời đi trước.
"Cậu không đi cùng bọn mình sao?" Đồng Lộ lo lắng hỏi.
Mạnh Giản quơ quơ di động, "Có người đến đón mình, lúc rời đi mình đã lén chạy đi, bây giờ phải trở về nhận lỗi!"
"Nhà cậu quản nghiêm thật đó!"
"Đúng vậy, cậu đi cùng bọn họ đi, hai chúng ta lại hẹn dịp khác vào lần sau!" Mạnh Giản vẫy vẫy tay.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Được thôi, trở về trường học thì nhớ phải liên lạc đó!" Đồng Lộ rất không cam lòng, nói lớn.
"Biết rồi!"
Mạnh Giản kéo hành lý rời đi chưa được mấy bước, chú Trần liền tiến lên giúp cô xách hành lý.
"Chú Trần! Đã lâu không gặp ạ!" Mạnh Giản cười chào hỏi.
Chú Trần hạ cốp xe xuống rồi nói: "Tiên sinh đang rất không vui, cô... chú ý một chút...!"
"Cháu biết.. cháu sẽ nói chuyện thật tốt..." Mạnh Giản có chút yếu ớt.
Sau khi mở cửa xe bước vào, Chu Minh Thân vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô không nói gì.
Mạnh Giản biết mình sai, chủ động nói: "Chú hai, thật xin lỗi! Lần này là em sai rồi, lúc anh đi Mỹ, lẽ ra em không nên rời đi mà không nói một tiếng với anh.."
Mạnh Giản lắp bắp nói đến miệng đắng lưỡi khô mà không thấy Chu Minh Thân có phản ứng gì, cô nhấc mí mắt lên nhìn trộm anh một cái. Anh chỉ nhắm hai mắt, không nói một tiếng.
Mạnh Giản ngoan ngoãn ngồi im, cô cảm thấy tình thế rất căng thẳng, trong lòng có chút lo lắng.
Áp suất thấp như vậy cứ duy trì cho đến khi trở về biệt thự, phòng bếp vốn dĩ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon để thưởng cho Mạnh Giản, nhưng khi thấy Chu Minh Thân với khuôn mặt lạnh lùng cùng Mạnh Giản đi theo phía sau, quản gia liền lắc đầu, ra hiệu cho đầu bếp lui vào trong phòng bếp.
Mạnh Giản đi theo Chu Minh Thân vào đến phòng làm việc, anh cởi áo khoác ném lên lưng ghế sofa, còn mình thì ngồi vào giữa, nâng cằm ra hiệu cho Mạnh Giản ngồi xuống.
"Em nghĩ em sai ở đâu?"
Mạnh Giản cuối cùng cũng mở miệng, cô cảm giác như mình mắc phải chứng bệnh gì rồi!
"Em không nên không bàn bạc với anh trước mà đã đăng ký xuống nông thôn dạy học, cũng không nên không gọi một cuộc điện thoại đã rời đi!" Mạnh Giản ngồi ở trên ghế đơn, rất ngoan ngoãn.
Chu Minh Thân nói: "Là bởi vì em bất mãn chuyện chúng ta nên mới tìm cách này để chạy trốn sao?"
Mạnh Giản sửng sốt, cô không biết là Chu Minh Thân lại nói trúng tim đen như vậy.
"Chú hai..."
"Đừng gọi tôi là chú hai, tôi cũng không phải là chú hai của em!" Chu Minh Thân gay gắt ngắt lời cô, anh nhìn thẳng vào mắt Mạnh Giản khiến cô không thể thoát được, "Tôi là người đàn ông của em, đến khi nào em mới nhận thức được điều này?"
Trầm mặc thật lâu, lâu tới mức Chu Minh Thân gần như bỏ cuộc.
Mạnh Giản đột nhiên đứng dậy, đi tới ngồi cạnh Chu Minh Thân, không biết xấu hổ mà nghiêng người tới, cởi giày, cuộn tròn người trên sofa, tựa đầu vào ngực anh, vòng tay ôm lấy eo anh..."
Mạnh Giản mở miệng nói: "Em chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa bao giờ trải qua việc có người bao dưỡng..." Cô nghiến răng nghiến lợi khi nói về việc "bao dưỡng", cô nói: "Em không biết phải làm thế nào, anh hiểu không? Chu Minh Thân, mười năm đầu đời của em là một cuộc sống chỉ có dằn co với số phận. Em không có ý định yêu đương và người khiến em thích cũng chưa từng xuất hiện. Anh không giống vậy, em biết là anh không giống thế. Nhưng anh cũng không thể đòi hỏi một người không thầy cũng có thể thành tài trong một đêm chứ, đến lái xe cũng cần có huấn luyện viên chỉ dạy, làm sao em có thể tự mình học thành tài những thứ như yêu đương được chứ?"
Lồ ng ngực Chu Minh Thân ấm áp, Mạnh Giản dựa vào người anh luôn có cảm giác rất an toàn. Đây cũng là điều mà cô muốn làm nhất trong suốt mười ngày qua.
"Em muốn nói gì?"
Mạnh Giản ngẩng đầu nhìn anh, "Dạy em! Anh phải dạy em... Em là một học sinh rất đáng tin cậy, lại có tinh thần nỗ lực, sẽ không làm khó cho anh đâu!"
Chu Minh Thân cúi đầu nhìn cô, đặt tay lên eo cô: "Em sao lại phiền phức như vậy?"
Mạnh Giản thuận thế leo lên, chân quỳ trên ghế, ôm lấy mặt Chu Minh Thân, hôn lên cằm anh, "Là anh tự tìm tới! Là anh nhất quyết muốn đem em và anh buộc lại cùng một chỗ, em là người mới, anh đương nhiên phải dạy cho em từng bước một!"
Chu Minh Thân thở dài một tiếng, đúng thật là anh tự tìm. Nhìn khuôn mặt đắc ý của cô, nhưng anh cũng đã từng nói chuyện yêu đương đâu chứ? Lại càng chưa từng có chuyện nhường nhịn như vậy với phụ nữ bao giờ đâu?
Mạnh Giản cười tủm tỉm khóa cả người trên người Chu Minh Thân, tay câu lấy cổ anh: "Chu tiên sinh..."
Chu Minh Thân ôm eo Mạnh Giản, hưởng thụ sự chủ động của cô: "Đừng tưởng rằng chỉ như vậy mà tôi cho qua mọi chuyện, nhận ra được sai lầm của mình là một chuyện, nhưng làm sai thì phải nhận hậu quả!"
Mạnh Giản: "Hậu quả là cái gì?"
Chu Minh Thân nhìn lướt qua ngực Mạnh Giản, nói: "Bởi vì sai lầm của em, tôi đã ăn chay hai mươi ngày!"
Mạnh Giản lập tức ôm ngực, trừng mắt nói: "Em còn chưa ăn cơm!"
Chu Minh Thân nói: "Làm xong lại ăn!"
Mạnh Giản kêu r3n, Chu Minh Thân ôm cô hướng về phía phòng ngủ.
"Không ăn cơm em không có sức lực!" Mạnh Giản cố gắng đánh thức lương tâm của Chu tiên sinh.
"Em phụ trách nằm trên giường cho tốt là được, cần gì dùng tới sức!" Chu Minh Thân chỉ bằng vài động tác đã đem Mạnh Giản lột s@ch.
Thân hình xinh đẹp của Mạnh Giản được phơi bày không sót gì, Chu Minh Thân hóa thân thành sói, căn bản không cho cô cơ hội th ở dốc.
"Kêu lên đi, không cần nhịn!" Chu Minh Thân vỗ vỗ vào mặt Mạnh Giản, th@n dưới của anh chuyển động mạnh một cái, Mạnh Giản buông răng ra, trong miệng phát ra một tiếng r3n rỉ.
"Thật sự đói quá!"
Chu Minh Thân ôm cô, nhanh chóng di chuyển động tác, người đàn ông tàn nhẫn nói với cô: "Còn kì kèo mặc cả nữa thì liền để em lên trên tự mình động."
Mạnh Giản lập tức im lặng, quấn chân mình quanh eo anh, ngoại trừ tiếng r3n rỉ, cùng âm thanh phát ra từ chiếc giường thì không còn âm thanh nào khác.
—
Lại chương mới nữa nhé:3
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Danh Sách Chương: