Dường như anh ấy rất háo hức khi thấy phản ứng của cô, lát sau anh chầm chậm đi tới.
“Còn nhìn tôi nữa hả? Hai máy in của cô lại đánh nhau rồi.”
“Không phải máy in mà là Phạm Phạm và Tiểu Quả.” Cô kiên nhẫn sửa lại lần nữa: “Còn anh ấy, sao anh lại ở đây?”
Nếu là bình thường, cô sẽ không bất ngờ khi thấy Châu Hướng Minh xuất hiện tại đây, vì bình thường khi cô ở đoàn làm phim, thi thoảng anh cũng sẽ tới thăm. Năm đầu tiên cô còn giật mình, Châu Hướng Minh điềm đạm nói, cô đang làm việc, không phải tôi cũng đang làm việc sao? Có gì mà làm to mọi chuyện lên thế?
Theo anh ấy, hỏi thăm, kiểm tra tiến độ làm việc của nghệ sĩ vào Giao thừa cũng là một phần công việc.
Thảo nào có thể trở thành người quản lý vàng, chắc chắn phải có cách rèn giũa người của mình. Tóm lại vào lúc anh ấy xuất hiện, Lâu Ngữ thật sự rất kinh ngạc.
Ban đầu cô tưởng anh ấy chỉ tới làm màu cho có thôi, kết quả tới năm thứ hai, thứ ba… năm nào anh cũng tới. Xét từ khía cạnh ý nghĩa nào đó, anh ấy còn cuồng công việc hơn cả cô.
Có lần Lâu Ngữ không nhịn được, hỏi anh không cần ở bên người nhà sao? Cô hỏi rất nhỏ nhẹ, dè dặt, sợ dẫm phải hố mìn.
Mọi thứ về Châu Hướng Minh đều được giữ kín trong giới, đời sống cá nhân càng bí mật hơn. Mặc dù Lâu Ngữ làm việc với anh ấy, nhưng cũng ít khi hỏi tới vấn đề này.
Nhưng cô vẫn không khỏi tò mò mà hỏi, anh ấy vui vẻ đáp, hai ông bà định cư ở Anh, không thích đón Giao thừa, chỉ thích Giáng Sinh. Mấy ngày đó anh ấy sẽ bay tới Anh ở cạnh họ.
Lâu Ngữ cạn lời, tự động suy diễn thêm một loạt chuyện đau lòng… Thì ra sự thật là Giao thừa chỉ là một ngày vô cùng bình thường với anh ấy.
Nhưng lần này anh ấy xuất hiện, còn đột ngột như từ trên trời rơi xuống, không khỏi khiến cô bất ngờ.
Châu Hướng Minh bình thản nói: “Năm nay phát hiện không còn ai để thăm hỏi nữa, thế là chẳng có việc gì làm.”
“Trách tôi được sao?”
“Tôi cược với bản thân thôi, đoán xem cô có ở đây không.” Anh ấy kiêu ngạo nói: “Thắng cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.”
Lâu Ngữ khó chịu, đáp: “Đón Tết với ông chủ là tôi đòi thêm tiền tăng ca đấy.”
“Vậy chúng ta bye bye tại đây nhé?”
“Đồ ki bo.”
Hai người nhìn nhau, Lâu Ngữ bật cười trước, cô lấy điện thoại ra: “Tôi tìm nhà hàng đã, chắc tối nay khó tìm được quán ngon lắm, thôi thì anh đâm lao theo lao nhé.”
“Cô vốn định đón Tết thế nào? Còn chưa cả đặt nhà hàng nữa?”
“Dịch vụ khách sạn.”
Châu Hướng Minh bày ra ánh mắt quả nhiên là vậy, giữ ngón tay cô: “Đừng tìm nữa, tôi đặt rồi.”
Không hổ là anh Châu chu toàn mọi chuyện.
Cô được nước lấn tới: “Vậy anh bao ha.”
Nhà hàng Châu Hướng Minh đặt là một trong những nhà hàng ngon nhất Sơn Thành, có tầm nhìn cực đẹp, có thể ngắm nhìn dòng sông trôi êm đềm và chiếc cầu lớn. Vào đêm Giao thừa, đường sá chỉ lác đác vài chiếc xe, trông vô cùng tĩnh lặng.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển, đa số đều là chuyện công việc. Cô quan tâm hỏi anh ấy đã xem kịch bản của bộ phim mạng kia chưa, thấy thế nào. Anh ấy nói đang xem, cũng được, để suy nghĩ thêm chút. Lâu Ngữ nghe vậy vô cùng tức giận, nói, nếu như có thể nhận, cô muốn đi gặp người viết kịch bản này. Một lúc sau, cô cảm thấy bắt buộc phải chuyển đề tài, nếu không sẽ lãng phí cảnh đẹp trước mắt.
“Được rồi, Giao thừa không nói chuyện công việc nữa, từ giờ trở đi ai nói chuyện công việc thì phải trả tiền bữa này.”
“Không phải nói tôi trả sao?”
“Nói đùa thôi mà, ai lại để ông lão nhà anh mời chứ.”
Anh ấy nhíu mày: “Tôi già lắm sao?”
“Không già không già, đàn ông 40 như cành hoa tươi.” Cô nghiêm túc nói tiếp: “Cảm ơn anh đã tới đây, tôi biết anh lo một mình tôi sẽ không quen đón Tết. Thật ra sẽ không đâu, sau này anh cũng không cần tới thăm hỏi vào Giao thừa làm gì nữa…”
Anh ấy cắt lời: “Sao thế? Có người ở cạnh cô không tốt hơn sao?”
“Không phải không tốt, chỉ là anh cũng đâu thể đón Tết với tôi mãi được. Tôi không muốn quen một chuyện gì đó rồi lại phải từ bỏ thói quen này.”
Như vậy quá đau đớn.
“Cô nghĩ xa thật đấy.”
Lâu Ngữ thích thú: “Xa sao? Hai năm nay tôi luôn cảm thấy không biết hôm nào anh sẽ đưa thiệp mời cho tôi.” Dù sao anh ấy cũng 40 rồi, đương nhiên cô không dám động chạm tới chủ đề này quá: “Giao thừa mà, đương nhiên phải đoàn tụ với người thân rồi, đâu thể đi kiểm tra nhân viên quèn như tôi mãi được.”
“Cô không phải nhân viên quèn.”
Châu Hướng Minh sửa lại lời cô nói, giọng điệu hệt như lúc cô sửa lại tên của gấu trúc.
“Lâu Ngữ, cô là tướng quân tôi coi trọng nhất tới hiện tại.”
Đã 12 giờ, pháo hoa vang rền khoảng trời bên ngoài cửa sổ. Trong tiếng nổ đì đùng, anh ấy kiên định nói, cô còn có thể leo cao hơn nữa, tôi rất mong chờ vào ngày đó.
***
Hôm sau, Châu Hướng Minh có việc riêng, anh ấy nhắn với cô rồi rời khỏi Sơn Thành.
Vốn dĩ cô sẽ ở lại Sơn Thành một ngày nữa, sau đó bay thẳng về Hoài Nam, gia nhập đoàn làm phim. Nhưng lúc này người môi giới lại gửi tin nhắn cho cô, kế hoạch cứ thế bị đảo lộn.
Liên quan tới căn nhà cũ đó, không có giới hạn về giá cả nên căn nhà bán khá nhanh. Sáng sớm hôm sau, Lâu Ngữ đã nhận được tin nhắn của người môi giới. Anh ấy nói trước đó vì chìa khóa vẫn ở chỗ cô nên chỉ đành chụp lại kết cấu căn nhà, còn không cả chụp được nội thất bên trong, chưa kịp đăng lên diễn đàn, mới đăng trên trang cá nhân hai tiếng đã có người tìm.
“Đối phương nói đợi chủ nhà về rồi ký hợp đồng, cô xem cô có tiện không? Tôi chưa nói với đối phương chủ nhà là cô, nếu cô không tiện chúng ta có thể làm thủ tục ủy thác.”
Lâu Ngữ suy nghĩ giât lát, đáp: “Vậy thì hơi phiền phức, mất nhiều thời gian quá, tôi quay về ký với đối phương vậy.”
“Được.”
Cô vội mua vé máy bay bay về Kinh Kỳ vào trưa hôm đó, hai bên chốt thời gian ký hợp đồng là buổi tối, tại nhà cũ.
Nói thật Lâu Ngữ hơi sợ tới gần đó.
Họ đã sống cùng nhau trong đó lâu như vậy, nhất là sau Tết năm đầu tiên, hai người đã chuyển vào sống chung. Cả hai đều không nhận được công việc quay phim nghiêm chỉnh nào, đa số thời gian đều nằm lì trong nhà.
Họ ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp, nghiên cứu phim, tập khớp thoại, hoặc chui rúc trên giường, dùng máy chiếu phim cũ của anh xem những băng đĩa thời trước. Xem mãi xem mãi, sự chú ý của hai người đã dần lệch hướng, không biết ai vùi đầu vào chăn trước, âm nhạc và giọng nhân vật vẫn vang lên, che đi tiếng thở khẽ của họ.
Cứ như vậy, một bộ phim điện ảnh phải xem liên tục mấy lần mới hết.
Trên chuyến bay bay về Kinh Kỳ, sự sợ hãi tới gần này còn mãnh liệt hơn cả lúc chạm mặt Văn Tuyết Thời trong buổi công bố khách mời tham gia show.
Lâu Ngữ ép bản thân không được nghĩ tiếp, cô mở điện thoại ra, ấn vào một đống app như chơi trò đập chuột chũi, nhưng mãi vẫn không bình tĩnh được.
Tín hiệu không dây trên máy bay đứt quãng liên tục, hot search trên Weibo lại là những vấn đề nhạt nhẽo. Ví dụ như idol nào đó đổi kiểu tóc, bộ phim nào đó đã lên sóng… Sau khi liếc một hồi, Lâu Ngữ thấy một tin liên quan tới Chuyến tàu đêm.
Cô sững sờ, không hiểu tại sao chương trình kết thúc rồi mà vẫn lên hot search.
Cô ấn vào xem mới biết là buổi phỏng vấn cá nhân được quay lúc sáng, chương trình đã đăng video lên coi như món quà cuối cho khán giả.
Video phỏng vấn của cô đã được kiểm tra trước khi phát sóng, nhưng vì để xác nhận chương trình không thêm mắm dặm muối vào, cô bắt buộc phải xem lại lần nữa. Thông thường công việc này sẽ do ekip đảm nhiệm, nhưng hiện giờ cô tự kiểm tra lại cũng chẳng sao.
Có được lý do xem chính đáng, cô ấn vào video phỏng vấn đầu tiên, là của Văn Tuyết Thời.
Ngón tay Lâu Ngữ khựng lại sau khi nghe thấy câu hỏi.
Quách Tiếu hỏi: “Sir Văn, bình thường anh rất ít khi tham gia gameshow, lần này điều gì đã khiến anh chọn tham gia Chuyến tàu đêm?”
Văn Tuyết Thời đáp: “Motip của show rất thú vị.”
“Không còn điều gì thu hút Sir Văn nữa sao?”
“Bạn đồng hành cũng thú vị, tôi rất muốn làm quen với họ.”
“Òa!” Quách Tiếu háo hức: “Trước đó có người nào anh chưa quen sao? Có thể tiết lộ chút không.”
Văn Tuyết Thời nói ra tên của khách mời nam: “Diêu Tử Thích.”
“Trước đây tôi chưa từng hợp tác với anh ấy, tôi cảm thấy cơ hội như lần này là rất khó. Tôi có xem bộ Cầu gãy mấy năm trước, tôi rất thích bộ đó.”
Cầu gãy là phim dân quốc do cô và Diêu Tử Thích đóng chính.
“Tôi cảm thấy có lẽ anh ấy là người rất có sức hút, qua chương trình này, tôi phát hiện anh ấy thật sự là một tiền bối dịu dàng, chu đáo. Tôi thấy mình có thể học hỏi được nhiều điều từ anh ấy.”
Quách Tiếu thăm dò: “Hình như Châu Vĩnh An và Đặng Thanh cũng chưa hợp tác với anh nhỉ, anh không tò mò về hai người đó sao? Họ sẽ tổn thương đấy.”
Văn Tuyết Thời cười hòa nhã: “Họ càng tò mò việc người thích mình có phải đối phương hay không đúng không, tôi không quan trọng.”
“Nói ra thì hai người còn lại anh cũng từng hợp tác, vậy anh ấy tượng với người nào hơn?”
“Vấn đề này đâu cần hỏi nhiều đâu nhỉ?”
Anh cười lắc đầu, không nói ra cái tên cụ thể, nhưng Quách Tiếu lại mỉm cười ngầm hiểu, tiếp lời thay anh: “Quả nhiên là Hoàng Nhân Hoa! Không chỉ có anh, mọi người cũng ấn tượng sâu sắc với hai người lắm. Show lần này là màn tái hợp đã lâu của hai người kể từ lần hợp tác đó, anh có thể chia sẻ chút cảm nhận với chúng tôi không?”
Lâu Ngữ không nghe tiếp, chỉnh thẳng tới phần của mình.
Máy bay tới Kinh Kỳ như đúng giờ trên vé, Lâu Ngữ kéo vali về nhà, dọn dẹp đơn giản, sau đó đội mũ, đeo khẩu trang, cầm chìa khóa ra ngoài.
Chiếc xe rẽ vào bảy tám ngõ rồi tiến vào khu nhà cũ. Lâu Ngữ xuống xe, chầm chậm đi vào bên trong.
Cô đi theo tuyến đường trong ký ức, chuẩn xác tới dưới tầng.
Đèn đường ảm đạm, cây xanh đã rũ lá trong ngày đông, không còn con mèo nào. Trên cửa lớn tòa nhà có dán chữ Phúc ngược, dán rất qua loa, gió thổi bay nửa bên, phát ra những tiếng “phần phật”.
Lâu Ngữ đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen trên đỉnh tòa nhà, ngoài mặt không có cảm xúc gì.
Cô cứ đứng như vậy thật lâu, thật lâu.
***
Khi người môi giới và người mua tới, Lâu Ngữ đã rời đi.
Cô để chìa khóa trong hòm thư ngoài cửa, cuối cùng vẫn không bước vào căn phòng đó.
Người môi giới nhìn tin nhắn Lâu Ngữ gửi, gương mặt lộ vẻ lúng túng.
“Tôi đột nhiên có việc gấp, anh đưa chìa khóa cho đối phương xem phòng trước đi. Không cần vội ký hợp đồng thế, bảo người đó xem xong rồi nghĩ kỹ, tôi cũng suy nghĩ cẩn thận lại.”
Người mua là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn ngang ngó dọc: “Chủ nhà đâu? Ở bên trong sao?”
Người môi giới gãi đầu: “À, hôm nay chủ nhà không tới được. Nhưng không sao, vẫn xem được phòng. Chúng ta vào trong xem trước đi, vừa hay trước đó anh cũng chưa xem phòng, xem rồi ký sẽ bảo đảm hơn.”
Người đàn ông lắc đầu: “Không cần xem, tôi nói rồi, tôi sẽ mua thẳng.”
“Vậy chúng ta không xem nữa sao?”
Người môi giới nhận thấy ánh mắt quan sát hành lang của người đàn ông, dường như ông ấy không hài lòng lắm. Môi giới không khỏi tò mò, rõ ràng không thích sao lại kiên quyết đòi mua? Cho dù là đầu tư bất động sản thì cũng phải xem qua chứ.
Người đàn ông nói ngập ngừng rồi nói anh đợi chút, sau đó đi ra vài bước, gọi điện thoại.
“Hôm nay không mua được nhà, bị cho leo cây rồi.”
“Ừ, tôi đã ở đây rồi, chủ nhà chưa tới.”
“Được.”
Người đàn ông tắt máy, nói: “Đi vào xem đi.”
Môi giới vội mở cửa ra, căn phòng tối om, nhưng vừa bật đèn trên tường lên, ánh đèn đã chiếu sáng khắp nơi.
Vậy mà vẫn còn điện.
Ngay cả môi giới cũng kinh ngạc, dù sao vừa nhìn đã biết đây là nhà bỏ hoang, góc tường bám một lớp bụi dày, trong phòng nồng nặc mùi ẩm mốc.
Một nơi bị người ta lãng quên nhưng vẫn được ánh đèn vàng bao phủ. Rõ ràng là một căn phòng không có hơi người, nhưng vẫn còn cảm giác ấm áp.
Người môi giới đột nhiên hiểu ra, thông thường những căn nhà lâu năm như vậy sẽ không có điện, dường như nó đã bị lãng quên, lại như chưa hề bị quên đi, cảm giác mâu thuẫn nằm ở đây.
Chắc chắn vì để ký hợp đồng, Lâu Ngữ đã nộp tiền điện. Làm người nổi tiếng sướng thật, tiêu tiền không chớp mắt.
Người đàn ông đứng bên cửa lấy điện thoại ra, dường như đang gọi video với ai đó: “Trong phòng không có gì hết, không có gì để xem đâu đúng không?”
Người ở đầu bên kia đáp: “Vào phòng xem chút đi.”
Sao giọng nói lại là giọng đàn ông? Một cặp gay sao?
Thảo nào vừa nãy cứ che che giấu giấu mãi.
Người môi giới nổi lòng tò mò, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, sợ làm phật lòng người mua.
Người đàn ông nghe lời đi vào căn phòng duy nhất, người môi giới cũng theo sau, nhân lúc đó tò mò liếc nhìn màn hình.
Vừa nhìn anh ấy đã kinh ngạc tới nỗi cằm suýt rơi xuống đất.
Anh ấy dùng thị lực 2.0 của mình để bảo đảm, người đàn ông trên màn hình là Văn Văn Văn… Văn Tuyết Thời?
Khoảnh khắc đó, anh ấy không nhịn nổi phát ra tiếng hít thở như tiếng xả bồn cầu.
Người đàn ông lập tức quay lại nhìn anh ấy, môi giới nhanh trí phát huy khả năng diễn xuất của mình, hắt xì một cái, rồi xoa mũi, cười gượng: “Không khí ở đây không tốt lắm, tôi đi mở cửa sổ cho thông gió đã…”
Anh ấy quay ra phòng khách, nghĩ tới mình còn có Wechat của ngôi sao lớn. Anh ấy nhớ 9 năm trước, có lần Lâu Ngữ không rảnh đi xem nhà thuê nên đã gửi cho anh ấy Wechat của người này, nói người này sẽ đi xem giúp.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vì vậy anh ấy đã kết bạn với Văn Tuyết Thời, về sau hai người thuê nhà cùng tới ký hợp đồng, anh ấy cũng biết họ có quan hệ gì. Mãi cho tới khi hợp đồng cho thuê không được gia hạn nữa, anh ấy cũng hiểu ra mối quan hệ đó đã kết thúc.
Nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với người khác.
Lời nào nên nói, lời nào nên cất giấu thật kỹ, anh ấy đều biết rõ. Làm người quan trọng nhất là chữ tín, nếu không anh ấy cũng không có được thành tựu như hôm nay.
Anh ấy đột nhiên bừng tỉnh, tại sao vừa đăng bài trên trang cá nhân hai tiếng đã có người chốt đơn, bởi vì Văn Tuyết Thời đã nhìn thấy bài viết đó, là anh kêu người kết bạn với anh ấy.
Điều này càng kinh ngạc hơn. Anh ấy cứ tưởng người này đã xóa mình từ 800 năm trước rồi.
***
Trên thực tế, người môi giới đoán đúng gần hết.
Văn Tuyết Thời quả thật nhìn thấy thông tin bán nhà trên bảng tin Wechat, nhưng anh không kịp qua nên đã ủy thác cho người quản lý Đinh Văn Sơn đi liên lạc, muốn nhờ Đinh Văn Sơn mua nó thay mình.
Đinh Văn Sơn dẫn dắt Văn Tuyết Thời từ bảy năm trước, tận mắt chứng kiến lý do anh và Lâu Ngữ đường ai nấy đi. Vì vậy anh ấy không muốn Văn Tuyết Thời mua căn nhà này, theo anh ấy, đây là tín hiệu chẳng lành.
Không, nên nói là từ khi anh bắt đầu tham gia show, tín hiệu này đã réo điên cuồng rồi.
Nhưng ai kêu Văn Tuyết Thời là nghệ sĩ cốt cán, tốt nhất của anh ấy chứ? Anh ấy chỉ có thể nghe theo, tiếp tục cầm điện thoại cho Văn Tuyết Thời nhìn một vòng phòng ngủ.
Trong phòng ngủ vẫn không có gì, thứ có thể mang đi đã mang đi hết, ngoại trừ thứ dán chặt trên tường.
Đinh Văn Sơn lại gần tường, nhìn thấy đó là một tờ giấy trắng đã ngả vàng, nhưng nó hơi nhỏ, để lộ ra thứ bị che chắn bên dưới.
Văn Tuyết Thời ở bên kia híp mắt lại, sau đó lập tức nhận ra thứ bị che đi là gì.
“Xé tờ giấy ra xem đi.”
Anh chậm rãi nói, giọng điệu không thể bình tĩnh nổi.
“Không sao chứ?”
“Tôi mua căn nhà này rồi.”
Đinh Văn Sơn nhún vai, đưa tay kéo tờ giấy ra
Bên dưới là một tấm poster.
Trong phòng bi-a cũ, dưới ánh đèn neon, người đàn ông đang dạy người phụ nữ đánh bi-a. Anh ôm eo cô, dạy cô ngắm chuẩn vào đóa hoa đào nở giữa cành trúc ở chính giữa bàn. Bóng lưng hai người hiện sau lớp sương mù, năm chữ lờ mờ hiện lên: Câu thơ ngày hôm qua.
Thứ bị che mất chính là tấm poster năm đó Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ chụp thay diễn viên chính.
Khi ấy hai người đã dán nó lên, nếu trong thời gian đó căn nhà có đổi chủ, vậy chắc chắn nó sẽ không được giữ tới hiện tại, càng sẽ không được giữ bằng cách này, dường như chủ nhà không nỡ vứt đi, nhưng cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Văn Tuyết Thời im lặng nhìn poster, đoán ra sự thật: Chủ nhà chưa lộ mặt vào tối nay chính là Lâu ngữ.
Anh nghĩ chắc chắn cô đã chuyển ra ngoài từ lâu, căn nhà này không còn liên quan tới họ. Sau đó có lẽ trong mấy năm nay nó đã vào tay người khác, rồi trùng hợp xuất hiện lại trước mặt anh.
Nhưng trên thế giới này làm gì có sự trùng hợp nào như thế, khi nhìn thấy là bài người môi giới đó đăng, anh nên phát giác ra mới phải.
Nhưng không hề, trước khi nhìn thấy tấm poster đó, anh không nghĩ cô sẽ là người mua lại căn nhà cũ này.
“Đây là cái gì?”
Văn Tuyết Thời vẫn đắm chìm vào dòng suy nghĩ, Đinh Văn Sơn đột nhiên lên tiếng, phát hiện phía sau tờ giấy có mấy chữ.
“Sao lại còn có tờ ghi chép phẫu thuật nữa?”
Anh ấy trợn tròn mắt, để tờ giấy áp sát camera, cho Văn Tuyết Thời nhìn rõ.
Đó là tờ giấy ghi lại cuộc phẫu thuật cắt dạ dày, tên bệnh nhân đã bị xé đi, nhưng thời gian là vào mùa thu năm năm trước, tuần cuối cùng của tháng chín.
Cắt dạ dày. Từ khóa này hoàn toàn khớp với Lâu Ngữ, anh gần như có thể xác định đây là đơn phẫu thuật của cô.
Trên du thuyền anh đã biết điều này, nhưng anh không biết thì ra cuộc phẫu thuật đó xảy ra vào tuần sau một tháng họ chia tay.
Tuần đó mọi người lan truyền cô gác lại mọi công việc, tới bệnh viện chăm sóc Diêu Tử Thích.
Tựa như hai khoảng thời không song song cùng tồn tại, nhưng thế giới này chỉ có một mạch thời gian, dạ dày của Lâu Ngữ cũng không thể bị cắt tới hai lần được, đáp án đã rõ như ban ngày.
Cô đã tạo ra một thế giới ảo tưởng sau khi chia tay. Trong khoảng thời gian đó, cô ở bên Diêu Tử Thích, cho dù là xuất phát từ việc tạo couple hay quan tâm. Ở đó cô có sự lựa chọn mới, hiên ngang bước về phía trước, đầu không ngoảnh lại.
Nhưng trong mạch thời gian thật sự, điều đó thuộc về anh, chú cún con nói năng lộn xộn, chỉ biết lén lắc đuôi đã âm thầm mua lại căn nhà họ từng sống chung, đơn độc mất đi nửa cái dạ dày, không còn vui vẻ ăn hết một bát oden như trước nữa.