Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy cậu của mình, muốn chạy tới ăn vạ, nói một chút với Cát Nhạc Trì, không muốn Sư Tam gia tuột khỏi cậu như một con cá chạch. Cậu đứng sừng sững ở hành lang, đôi mắt đỏ bừng. Rõ ràng trái tim đã nguội lạnh, vừa căm giận, vừa đau lòng vừa tủi thân.
Anh không thích cậu, anh cũng không thèm nhìn cậu lần nào! Bởi vì cậu đã làm đứt dây đàn của anh! Không, có lẽ còn có sự xúi giục của Cát Nhạc Trì.
Ngoại trừ người anh trai lạnh lùng, vô tình, trêu đùa cậu như một thú vui, thì cậu cũng không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao thái độ của cậu mình lại thay đổi như vậy.
Lâm Tiểu Ngư ôm mặt khóc rồi chạy về phòng, ngay cả Cát Nhạc Trì đứng ở hành lang cũng không nhìn thấy.
Sư Tam gia trở về phòng của mình, lập tức kéo rèm, đóng cửa.
Người anh mồ hôi nhễ nhại tựa lưng vào khung cửa sổ, trái tim đập "thình thịch thình thịch" dữ dội trong lồng ngực. Anh đã sống hơn nửa đời người, chưa bao giờ làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt, lần này phá lệ khiến anh lo lắng không yên. Vừa rồi anh đồng ý với Từ Bác Nhã, nhưng vẫn nghi ngờ người khác có thể tìm thấy dấu vết, làm mình thân bại danh liệt.
Một lát sau, anh đứng thẳng người, chán nản đi tới cạnh tủ sách, cầm khung hình của vợ mình lên.
Người phụ nữ trong khung hình có khuôn mặt dịu dàng, má lúm đồng tiền nhìn anh như thể đang chờ đợi anh chủ động bày tỏ sự đau khổ và hoang mang của mình, và cô sẽ luôn tha thứ cho anh. Sư Tam gia nhìn cô chăm chú hơn nửa giờ, cuối cùng sự thoải mái trong lòng cũng rơi xuống ánh mắt bao dung của cô.
"Tang Tử Nhi, em là người hiểu anh nhất, có đúng không?" Sư Tam gia đau khổ nói, "Con người không thể hiểu rõ bản thân mình. Bây giờ ai cũng cho rằng mình là người quan trọng nhất, dĩ nhiên, nếu em là một đứa con trai, một người cha, một trưởng bối, thì đương nhiên em là người quan trọng nhất. Nhưng nếu em bỏ qua trách nhiệm của mình và chỉ đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu, đó là sự ích kỷ! Trừ khi em có thể lên núi ở ẩn, không màng những chuyện trần thế. Anh đã từng nói với em rằng anh rất ghen tỵ với sự cứng rắn của Ngụy Tấn, muốn về làm vườn, nhưng có lẽ bây giờ không làm được chuyện đó nữa? Con người chính là xã hội của động vật, lấy danh nghĩa của thầy tu để quy về ở ẩn, chẳng lẽ chuyện này không được coi là ích kỉ? Bản thân được an toàn, nhưng người thân của mình thì sao? Mang những rắc rối của mình cho người khác! Ôi, đó là lý do người xưa có câu muốn nhìn rõ thì không thể nhìn xa, mãi mãi không có khả năng thoát khỏi những khuôn khổ này. Anh uổng phí ba mươi năm tu thân dưỡng tính, hôm nay thất bại vì một sai sót không thể hoàn thành."
Anh lẩm bẩm, ôm khung hình vào lòng, mở cửa sổ, đi tới cái xích đu bằng cây ngoài ban công và nằm xuống. Gió đêm nhè nhẹ, đong đưa khiến con người ta tạm thời quên đi mệt mỏi. Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
"Thật ra thì Từ Bác Nhã cũng không tệ." Sư Tam gia tự an ủi bản thân, "Anh đã nghĩ cậu ta đã nhân cơ hội để tống tiền mình, nhưng không ngờ cậu ta vẫn có chừng mực, không có yêu cầu gì quá đáng. Nhưng đối với yêu cầu này mà nói, cậu ta muốn anh đồng ý chuyện cậu ấy thích mình, chuyện này là sao chứ? Em nói xem cậu ta là đàn ông, anh cũng là đàn ông, cậu ấy muốn gì ở anh chứ? Cả hai đều không có khả năng sinh con, ở với nhau cũng đâu được gì? Ôm cậu ta chẳng khác gì ôm Tiểu Ban! Dù sao đi nữa, anh cũng không thể cưới cậu ta! Từ trước đến nay không hề có chuyện như vậy!" Sư Tam gia thật sự khó hiểu.
Đang mãi mê nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Sư Tam gia nhanh chóng cảnh giác, anh chống tay lên xích đu ngồi dậy, hỏi: "Ai đó?"
Anh chỉ sợ Từ Bác Nhã gọi điện về nhà. Tuy anh đã ra ba điều kiện với đối phương, không được phép gọi điện thoại về nhà, chỉ được nhắn tin qua lại.
Cát Nhạc Trì ở ngoài cửa trả lời: "Tam Gia, là con, Nhạc Trì. Công ty có một số tài liệu cần cha xem qua một chút."
Hiện tại Sư Tam gia làm gì còn tâm trạng để xem tài liệu? Anh trả lời: "Không có gì quan trọng thì mai hãng nói, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi."
Ngoài cửa yên lặng vài phút, Sư Tam gia tưởng là đứa con này đã bị đuổi đi, vừa nằm xuống, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Ta nói, ta muốn nghỉ ngơi!" Sư Tam gia hơi tức giận.
Nhưng Cát Nhạc Trì vẫn bất động, hắn nói: "Tam Gia, điện thoại di động của cha rơi ở dưới, con đem lên đây cho cha."
Nghe tới điện thoại di động, Sư Tam gia lập tức đứng ngồi không yên. Anh cầm khung ảnh vợ mình đặt lên bàn, đứng dậy mở cửa.
Trước cửa, sắc mặt Cát Nhạc Trì vẫn không thay đổi. Nhìn thấy cánh cửa được mở ra, tròng mắt hắn cũng không nhúc nhích.
Hắn mặt một bộ đồ ở nhà giản dị, nhưng vẻ mặt không hề thư giản. Giữa hai lông mày hắn toát ra một sự u ám, giống như trời tĩnh lặng trước thềm mưa bão, núi lửa tích tụ lâu ngày cũng phun trào.
Không khí bỗng áp lực và ngột ngạt.
Trong nháy mắt, Sư Tam gia cảm thấy đau lòng và chấn động. Anh chưa từng cảm nhận được những cảm xúc đau đớn như thế ở đứa con của mình.
Cát Nhạc Trì như ngon núi sừng sững trước cửa, nhìn anh bằng ánh mắt như thiêu như đốt.
"Có chuyện gì vậy?" Sư Tam gia cảm thấy cổ họng khô khốc, nói năng cũng khó khăn. Anh hơi chột dạ.
Cát Nhạc Trì bình tĩnh nói: "Tam Gia, con có thể vào trong ngồi không?"
Bầu không khí ở đây thật sự quái dị, Sư Tam gia không thể từ chối, chỉ có thể cho hắn vào trong.
Hai người ngồi đối diện trên sofa.
Cát Nhạc Trì lấy điện thoại di động trong túi quần ra, đặt trên bàn, dùng tay đẩy đến trước mặt Sư Tam gia.
Sư Tam gia giật mình! Anh vội vàng kiểm tra điện thoại di động.
Không có ai gọi tới, thật may mắn! Nhưng anh chưa kịp thở phào thì bất ngờ bên tai vang lên một tiếng sét.
"Con đã xóa tin nhắn rồi."
"Cái gì?" Sư Tam gia bật dậy, sắc mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng. Anh nghi ngờ nhìn đứa con dửng dưng như người ngoài cuộc: "Con xóa tin nhắn gì? Của ai, tin nhắn đó của ai?"
Cát Nhạc Trì vẫn không nhúc nhích, chỉ di chuyển tròng mắt lên nhìn thẳng vào anh. Vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của cha hiện rõ trên con ngươi đen nhánh kia. Hắn giật giật khóe miệng, nở một nụ cười.
"Một nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi ngủ, còn có thể là ai?"
"Nụ hôn chúc ngủ ngon?" Cánh tay Sư Tam gia run rẩy đến rơi điện thoại vào ly trà. Cái ly trống rỗng, điện thoại rơi vào tạo ra một âm thanh chói tai. Tiếng vang này khiến trong lòng hai người cảm thấy nặng nề.
Cuối cùng anh cũng biết được tại sao đứa con nuôi của mình lại chịu sự đả kích như vậy.
Một người cha gương mẫu lại là một kẻ đồng tính khiến người khác ghét bỏ?
Không, anh không phải đồng tính! Đây chỉ là hành động bất đắc dĩ!
Sư Tam gia nhìn chằm chằm đứa con của mình, lúng túng không biết làm thế nào.
Cát Nhạc Trì đứng lên chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh, hắn nhẹ nhàng hỏi: "...Cha chấp nhận gã, đúng không?"
Từ chấp nhận này khiến cho Sư Tam gia nhớ lại tất cả mọi chuyện sáng nay, cùng với chuyện của Tiểu Ngư. Chuyện này khiến anh cảm thấy khó chịu, tức giận và phiền não. Anh quay lưng lại muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
"Con đừng xía vào chuyện này, đi ra ngoài." Sư Tam gia tỏ thái độ cứng rắng đuổi khách.
Cát Nhạc Trì lắc đầu, anh tiếp tục giật giật khóe miệng. Hắn chỉ muốn mỉm cười để xoa dịu nổi sợ hãi và ghen tuông trong lòng nhưng không làm được. Bây giờ hắn chỉ muốn giết người.
Hắn cắn răng nói từng câu từng chữ: "Nhất định là cha bị ép buộc. Tam Gia, nhất định là cha bị ép buộc!" Có lẽ hắn chỉ muốn biện minh cho hành động của cha mình, hoặc hắn đang tự thuyết phục bản thân. Hắn bắt đầu lo lắng và tìm kiếm lý do.
"Tam Gia, cha định sau khi lợi dụng Từ Bác Nhã, sẽ vứt bỏ hắn đúng không? Tam Gia, con biết mà, nhất định là như vậy!"
"Hắn chưa từng ép ta. Ta đã làm sau khi suy nghĩ rất kỹ càng. Ta cũng không phải xem hắn như quân cờ mà lợi dụng. Thôi, chuyện này rất phức tạp, con không cần quan tâm, ta sẽ tự sắp xếp."
"Không thể nào! Tam Gia, cầu xin cha bây giờ cho con đi giết hắn!"
"Được rồi! Ta nói chuyện này con đừng xía vào, con không biết làm thế nào đâu. Bây giờ con ra ngoài đi!" Sư Tam gia lớn tiếng mắng. Ánh mắt kỳ lạ và những lời trách móc của đứa con như nhát dao cứa vào tim anh! Anh không thể chịu đựng được! Anh cảm thấy tội lỗi chuyển sang giận dữ, chỉ có cứng rắn mới có thể bảo vệ danh dự của anh.
Cát Nhạc Trì thẫn thờ đứng sau lưng cha mình. Thời gian qua hắn vẫn luôn mạnh mẽ, nhưng bây giờ đã không nhịn được, vẻ mặt như sắp khóc. Trong nháy mắt, hắn trở thành cậu bé không nơi nương tựa đứng sau lưng cha mình năm đó, nhìn anh ôm những người khác, Tang Tử Nhi, Tiểu Lý Tử, Lâm Tiểu Ngư, tất cả mọi người trừ hắn ra! Trừ hắn ra! Hắn ghen tỵ, căm hận, sợ hãi, đau khổ, luống cuống!
Sư Tam gia là của hắn! Là của hắn! Là của hắn!
Một nửa hận thù được giấu trong bóng tối, và một nửa nỗi buồn được phơi bày dưới ánh trăng. Hắn vươn tay ra, muốn chạy tới ôm người trước mắt, muốn giấu bảo bối mà mình bảo vệ mấy chục năm vào lòng, để không bị người khác thèm muốn. Nhưng Sư Tam gia cắt đứt sự kiểm soát của hắn.
Sư Tam gia xoay người, nhướng mày nhìn chằm chằm vào cửa phòng, hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Ta nói đi ra, về phòng của mình rồi tĩnh táo lại!"
"Răng rắc"
Đột nhiên truyền đến một âm thanh trống trải, như vết nứt vỡ tung lên trời. Bốn bức tường trong lòng như ngã nhào xuống vách đá, nứt ra từng tất. Linh hồn Cát Nhạc Trì như vỡ nát, sụp đổ. Hắn đã yêu một cách hèn hạ, hoàn toàn không có sự tự tôn, bây giờ cái gì hắn cũng không có. Người hắn yêu nhất đã bị người khác cướp mất, tình yêu của hắn không đáng một xu. Ai có thể hiểu được nổi tuyệt vọng trong lòng hắn.
Hắn nhìn rất lâu cha của mình, tay chân cứng đờ. Trong phổi không còn đủ oxi để có thể giúp cổ họng phát ra bất kì âm thanh nào nữa. Hắn cúi người nặng nề, giống như tán cây bị băng tuyết làm cong, cúi đầu nghiêm trang trước cha mình.
Hắn rời khỏi phòng mà không nói gì trước ánh mắt khổ sở của cha mình.