Bùi Hân chỉ lo cười, ngay cả sắc mặt Bùi Trân Bùi Duyệt cũng có chút thay đổi, chỉ là không rõ ràng bằng thôi.
Mặt mũi Liễu Phương Tứ nóng rực lên, túm lấy tay Dạ Trúc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười che giấu sự xấu hổ và khó chịu.
Dù sao thì Bùi Hân vẫn còn để ý tới thể diện của ca ca Bùi Đô cho nên không nói năng thẳng thừng không kiêng dè như thường ngày, Bùi Trân cũng không bỏ đá xuống giếng, một đám người ngoài mặt thân thiện, hòa đồng đi tới viện Chi Lan nơi Liễu Phương Tứ sống.
Bên đó ra sao Ninh Hồi không hề để tâm, đi dạo vài vòng trong vườn hoa sau đó lập tức trở về nằm.
Cuối thu cỏ cây đều hóa vàng, lá bay phấp phới, cây cối trụi lủi trống rỗng chỉ còn lủng lẳng vài chiếc lá sắp sửa rớt xuống, nhìn bên ngoài càng có vẻ hiu quạnh, quạnh quẽ.
Cảnh tượng như vậy khiến Ninh Hồi nhớ tới Thủy Lam Tinh, mỗi ngày đều không có chút hứng thú nào, từ sáng đến tối rúc ở trên giường trong phòng, nghe Thanh Đan Thanh Miêu kể những chuyện thú vị trong kinh đô đồng thời thương lượng với Thanh Thanh Thảo Nguyên xem làm thế nào để tiếp tục nâng cao giá trị xanh hóa, một công đôi việc.
Thanh Thanh Thảo Nguyên kéo giao diện ra, cầm gậy chỉ chỉ trên màn hình: “Hiện giờ chúng ta đang ở vị trí này tại kinh thành, cây hoa lê trên núi sau am Thanh Thủy định vị trước đây đã có chủ nên tạm thời đặt sang một bên không suy xét tới, những thứ khác lần lượt ở Tề Châu, Giang Đô, Nam Giang, Trường Nghi, xa nhất còn có ở Nam La.”
Ninh Hồi nghe rất nghiêm túc, ngoan ngoãn đáng yêu cực kỳ, gấu trúc vui mừng gật đầu, sau đó lại cầm gậy nhấn vào vị trí Tề Châu: “Tề Châu cách kinh thành gần nhất, ta đại khái tính toán lộ trình một chủ, dựa vào tốc độ xe ngựa hiện giờ, ít nhất cũng phải mất hai đến ba ngày, biểu hiện cây cối ở đây là như thế này.” Thanh Miêu nhấn vào dấu chấm nhỏ màu xanh lá cây, hình ảnh lập tức được phóng to.
Hoa sơn trà chớm nở đằm mình trong sương sớm lộ ra màu trắng tinh khiết, cành cây đẹp đẽ, lá xanh trĩu nặng.
Bông hoa sơn trà màu trắng này nở rất đẹp, hình ảnh nhìn qua màn hình mà tựa như có thể ngửi thấy mùi hương thơm nồng.
Ninh Hồi chăm chú nhìn vào đó: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, đẹp quá.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng khao khát duỗi móng vuốt ve: “Chỉ một cây như vậy thôi mà hệ thống hiển thị giá trị xanh hóa cao tới 120 nghìn.”
Nó thật sự không hiểu giá trị xanh hóa này rốt cuộc là tính toán dựa theo tiêu chuẩn gì, hoa sơn trà cũng không phải chỉ Tề Châu mới có, nhưng hoa trà ở những nơi khác lại thấp hơn giá trị 120 nghìn rất nhiều, thường thì có thể đạt tới một trăm là gen cũng không tồi rồi, ngay cả trà kim hoa được xưng là hoàng hậu trà tộc cũng mới chỉ đạt được ba nghìn mà thôi.
Hơn nữa loài hoa đỏ thẫm lấy về từ trên thuyền ở sông Hồng Lăng, nghe Thanh Đan hỏi thăm quản thuyền, hoa đó là do khách trên thuyền mang lên khi thuyền tranh của họ đi từ sông Hồng Lăng tới sông Bồ Hoa vào tháng trước.
Sau đó vị khách đó không hiểu sao lại nhảy sông chết, thế nên hoa đó mới được giữ lại trên thuyền như một món đồ trang trí.
Hoa đó là hoa gì thì không rõ ràng cho lắm, có tác dụng gì cũng không biết, giá trị xanh hóa cao như vậy lại càng không hiểu là vì sao.
Thanh Thanh Thảo Nguyên trừng mắt suy nghĩ nửa ngày trời cũng không có kết quả gì, lập tức ném chuyện này ra sau đầu: “Ký chủ, người phải mau chóng nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể tới Tề Châu một chuyến.”
Ninh Hồi ném viên đậu phộng vào miệng, mơ hồ đáp lại một tiếng, vô duyên vô cớ muốn tới Tề Châu, nàng đúng là phải nghĩ cách cho cẩn thận.
“Thanh Đan, chúng ta có họ hàng nào ở Tề Châu không?” Ngoại trừ thăm hỏi người thân ra thì không nghĩ ra cách nào khác.
Thanh Đan ngồi trên ghế thêu cạnh giường, nghe thấy hai chữ Tề Châu, đúng lúc xuyên chỉ qua lỗ kim, nàng ấy thắt một vòng chỉ rồi đáp: “Nhà ngoại tổ của người chính là ở Tề Châu, thiếu phu nhân quên rồi sao?”
Kim thêu cực nhỏ xuyên vào mặt vải thêu: “Cũng phải, nhà đó cũng không tính là họ hàng tốt đẹp gì, quên đi cũng được.”
Nghe giọng điệu Thanh Đan bình đạm như nước, Ninh Hồi ngây ra một lát, lúc này mới nhớ tới Hàn thị mẫu thân nguyên chủ là nhân sĩ Tề Châu, chỉ là quan hệ với người trong nhà cực kỳ lạnh nhạt, một năm sau khi phụ thân nguyên chủ chết trên chiến trường thì mẫu thân cũng bệnh chết, nhà đó không một ai tới thăm hỏi, sau đó cũng xem như hoàn toàn cắt đứt.
Thanh Miêu bưng canh nấm tuyết táo đỏ tiến vào: “Có điều nô tỳ nghe Hầu phủ phu nhân nói, năm xưa khi Tướng quân và phu nhân tại thế thường xuyên nhắc tới nhị cữu phu nhân, nghe nói khi phu nhất chưa xuất các, vị tẩu tẩu đó thương bà ấy nhất.”
Ninh Hồi như suy tư gì đó, nhớ kỹ lời của hai người trong lòng, cân nhắc xem sắp tới nên làm thế nào để mượn vị nhị cữu mẫu đó tới Tề Châu một chuyến.
Thanh Đan đang thêu hoa tò mò hỏi: “Sao đột nhiên thiếu phu nhân lại hỏi tới Tề Châu?”
Ninh Hồi ngó đầu ra nhìn nàng ấy thêu hoa, mi mắt cong cong: “À, rảnh rỗi chán quá nên suy nghĩ linh tinh ấy mà.”
Dung nhan nàng xinh đẹp như ngọc, Thanh Đan bật cười: “Thiếu phu nhân bây giờ càng ngày càng giống với dáng vẻ lúc chưa xuất các rồi.” Vô ưu vô lo, ngây thơ hồn nhiên, khiến người ta vừa nhìn là thấy mềm lòng.
Ngày thu càng ngày càng lạnh, cửa sổ trong phòng đều đóng chặt mà vẫn còn có chút lạnh lẽo, Ninh Hồi kéo chăn mỏng trở lại giường, cầm lấy quyển sách ở một bên đọc.
Xuân Đào bước nhanh tới vòng qua bình phong, nhẹ giọng bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Oanh Nhi cô nương bên cạnh Quận chúa An Lăng tới.”
Ninh Hồi gấp sách lại, Oanh Nhi?
Oanh Nhi tới đây một chuyến khiến Ninh Hồi bất ngờ, nàng rất tò mò không hiểu sao Quận chúa An Lăng lại muốn mời nàng tới nói chuyện, cũng lười ra ngoài.
Nhưng đối phương là Quận chúa An Lăng ốm đau trên giường bệnh, lại bảo thị nữ từ trước tới nay luôn thân cận bên người đích thân tới mời, lời nói khẩn thiết, nếu nàng không đi hình như có chút khó nói.
“Ký chủ, người thật sự muốn đi sao?” Thanh Thanh Thảo Nguyên có chút lo lắng.
Ninh Hồi cười đáp: “Đi chứ, người ta đã mời tới mức này rồi, không đi cũng phải đi.”
“Ngộ nhỡ nàng ta làm gì thì phải làm sao?”
Ninh Hồi phủi tay áo: “Thế thì chúng ta cứ xem xem ai làm gì ai.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên: “...”
Khi Ninh Hồi ra khỏi phủ, Thanh Đan Thanh Miêu còn gọi Sở Hốt đi theo, ngoài ra còn dẫn theo mấy thị vệ.
Tuy bản thân nàng cũng rất lợi hại nhưng thỉnh thoảng vẫn nên mượn chút uy phong cổ vũ bên ngoài.
Phủ đệ của Quận chúa An Lăng cách phủ Quốc công cũng không quá xa, ngồi xe ngựa đi khoảng một khắc là tới.
Oanh Nhi đi theo nàng cùng về, đợi nàng xuống xe ngựa rồi đưa nàng vào phủ.
Phủ đệ này vốn dĩ chỉ có một chủ từ là Quận chúa An Lăng, quy mô không lớn, từ cổng lớn vòng tới khuê phòng cũng không mất bao lâu.
Những thị nữ canh gác bên ngoài đều là những khuôn mặt xa lạ, mặc váy áo đơn giản, không giống với những người gặp ở thôn trang lần trước.
Một người trong số đó uốn gối vén rèm trúc lên, cung kính thỉnh an: “Thỉnh an Bùi thiếu phu nhân, đúng lúc Quận chúa vừa tỉnh, mời vào bên trong.”
Nàng ta quy củ thỏa đáng, lễ nghi chu toàn, nhất cử nhất động đều rất chuẩn mực, ánh mắt Ninh Hồi khẽ động, gật đầu nói được rồi bước vào trong, Thanh Đan Thanh Miêu Oanh Nhi Sở Hốt cũng đi theo ngay sau.
Cửa trong phòng mở, Oanh Nhi đi phía trước vén rèm lên, Ninh Hồi vừa đi vào đã đối diện với ánh mắt lạnh băng thanh lãnh của Quận chúa An Lăng.
Nàng ta ngồi trên giường, trong tay ôm lò sưởi, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng khác với ngày thường, liếc mắt nhìn những người phía sau: “Chỉ gọi thiếu phu nhân tới nói chuyện thôi, đưa nhiều người tới như vậy làm gì thế?”
Ninh Hồi ngồi trên ghế tròn Oanh Nhi đưa tới, thẳng người cười nói: “Từ trước tới nay ta ở đâu thì Thanh Đan Thanh Miêu đều ở đó, còn Sở Hốt là người mà phu quân ta đặc biệt phái tới nên đương nhiên cũng phải mang theo.”
Nghe nàng nói lời này, Thanh Thanh Thảo Nguyên rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Quận chúa An Lăng nặng nề hơn vài phần, nó khổ não gãi gãi lỗ tai: “Ký chủ, người đừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng ta.” Lúc này nhắc tới Bùi Chất, người chắc chắn không phải đang cố ý đấy chứ?
Ninh Hồi: “Được, ta sẽ cố gắng.”
Quận chúa An Lăng rũ mi mắt che đậy con ngươi lạnh lẽo, cố gắng bình ổn cảm xúc, điềm nhiên nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với Bùi thiếu phu nhân, Oanh Nhi, các ngươi ra ngoài chờ cả đi.”
Oanh Nhi đương nhiên đáp vâng, nhưng Sở Hốt lại nhìn về phía Ninh Hồi, chủ tử của nàng ấy không phải Quận chúa An Lăng, nhiệm vụ mà chủ tử giao cho nàng ấy cũng không phải là Quận chúa An Lăng.
Nàng ấy ở bên cạnh Thế tử cũng là Đốc Ngự ti, dựa vào thân phận của Quận chúa An Lăng, không thể sai khiến nàng ấy được.
Ninh Hồi mỉm cười gật đâu: “Sở Hốt ngươi cũng ra ngoài đi, không sao đâu.”
Sở Hốt chần chừ một lát mới lui ra ngoài, Quận chúa An Lăng thấy vậy, đầu ngón tay sắc nhọn khẽ xoẹt qua lò sưởi.
Tiếng đóng cửa truyền tới, sau đó trong phòng lại lâm vào yên lặng.
“Vì sao lại đẩy ta xuống nước?” Quận chúa An Lăng bỗng dưng giương mắt hỏi, giọng nói vì bệnh mà có chút khàn khàn.
Câu hỏi này của nàng ta khiến bàn tay đang nắm lấy khăn tay của Ninh Hồi khẽ động: “Sao Quận chúa lại nói vậy? Trên đời này đồ ăn có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu.”
Quận chúa An Lăng dựa người vào gối mềm mại, lạnh giọng nói: “Ta và ngươi đều biết rõ, hiện giờ cũng đâu cần làm bộ làm tịch nữa?”
Ninh Hồi đột nhiên đứng dậy, nụ cười trên mặt tan biến, nghiêm túc đúng mực nói: “Hôm nay Quận chúa cố ý tới tìm ta là để đặc biệt nói với ta những lời nói dối vớ vẩn này sao?”
“Có phải lời nói dối vớ vẩn hay không ta còn không rõ? Ngươi còn không rõ à?”
Vẻ mặt Ninh Hồi đầy tức giận, dáng vẻ như bị vu oan: “Ngươi nói ta đẩy ngươi xuống nước? Ta với ngươi từ trước đến nay vô thù vô oán, ta điên rồi hay sao mà đẩy Quận chúa An Lăng ngươi xuống nước?”
Nàng lạnh lùng nói: “Quận chúa An Lăng lúc nói chuyện cũng không nhìn lại lương tâm của mình xem, đừng có khinh người quá đáng.”
Quận chúa An Lăng cuộn tròn tay lại, siết chặt, trong lòng có chút nóng nảy.
Nàng ta không ngờ chỉ có hai người ở đây mà Ninh Hồi vẫn đánh chết không chịu thừa nhận.
Nàng ta ngẩng đầu: “Trước đây vô oán, nhưng gầy đây thì chưa chắc đã vô thù, hôm đó ta ở đuôi thuyền bày tỏ cõi lòng với Thế tử, chắc hẳn ngươi đã nghe được.” Đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Bùi thiếu phu nhân trong lòng cực kỳ không vui, dùng rắn dọa ta đã đành, còn ngang nhiên đẩy ta xuống sông, khinh người quá đáng phải là Bùi thiếu phu nhân ngươi mới đúng.”
Ninh Hồi kinh ngạc nhìn mỹ nhân trên giường bệnh: “Bùi Chất và ngươi như thế nào thì ta có gì mà phải không vui?” Nàng nhướng mày: “Quận chúa ở Giang Đô lâu e là không biết, nói câu khó nghe, người khắp kinh thành này đều biết người trong lòng Ninh Hồi ta là ai.”
Hi hi, ngại quá, người “ta” thích là Bùi Đô, ngươi với Bùi Chất làm gì liên quan quái gì tới ta! Động cơ này không tính, không tính.
Quận chúa An Lăng tức đến run rẩy, ngón tay chỉ vào nàng oán hận nói: “Khá lắm, khá lắm Ninh Hồi, ngươi khá lắm!”
Biểu hiện của Ninh Hồi còn tức giận hơn cả nàng ta: “Quận chúa nói như vậy là quyết tâm muốn chụp mũ bôi nhọ ta đúng không?” Nàng không nhiều lời với nàng ta chút nào, lập tức phất tay áo bỏ đi: “Một khi đã như vậy cũng không còn gì để nói nữa.”
Ninh Hồi nổi giận đùng đùng, căm hận vén rèm đi ra ngoài, trước khi đi còn lén liếc nhìn qua góc áo sau bình phong khắc hoa sen ngày hè, chậc chậc chậc.
Ninh Hồi vừa đi ra ngoài đã lập tức có người bước từ phía sau bình phong ra, Văn ma ma vẫn đang nghiêm mặt, còn có chút một lời khó nói hết.
Vừa rồi bà ta được Quận chúa An Lăng gọi vào sau bình phong dọn dẹp y phục, không ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện như vậy.
Văn ma ma là người trong cung, cũng là người đắc lực bên cạnh Thái hậu, sau đó lại theo hầu Chiêu Nguyên Đế, cũng từng thấy rất nhiều chuyện.
Hôm nay rõ ràng là Quận chúa cố ý để cho bà ta xem, chuyện vu oan hãm hại cá nhân đều có thể nhìn ra được.
Cái khác không nói, Bùi thiếu phu nhân vì Bùi thế tử mà đẩy nàng ta xuống nước… chuyện này có thể sao? Chuyện Ninh Hồi thương nhớ lão nhị Bùi gia lúc trước náo loạn khắp nơi, có ai mà không biết? Ngay cả Thánh thượng cũng rõ ràng.
À, khả năng là Quận chúa ở Giang Đô lâu nên không biết.
À, cũng có khả năng là trong lòng rõ ràng nhưng nhất thời kích động nên quên mất.
Dù sao thì nói thế nào đi nữa, ra vẻ ta đây như vậy cũng thật khó ưa!
Còn không phải là muốn vu oan vợ cả kéo người ta xuống để mình thượng vị hay sao? Văn ma ma nghĩ vậy, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.
Thánh thượng nói rất đúng, Quận chúa An Lăng này cốt cách đều hỏng cả rồi, bà ta nhất định phải cố gắng giám sát người chặt chẽ một chút mới không phụ sự phó thác của Thánh thượng.
Ánh mắt Văn ma ma cực kỳ phức tạp, Quận chúa An Lăng nghiến răng nghiến lợi, kéo chăn quay người đi.
Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Mấy người Ninh Hồi ở bên ngoài chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
“Ký chủ, sao người biết có người bên trong?” Thanh Thanh Thảo Nguyên có chút kinh ngạc.
Ninh Hồi chớp chớp mắt: “Đoán.” Với chỉ số thông minh của nàng, mấy chuyện này chỉ là chút suy đoán vặt vãnh từ cái đầu thông minh tuyệt đỉnh mà thôi..
Danh Sách Chương: