Từ Văn Diệu nhíu mày nhìn chữ J nhấp nháy trên màn hình điện thoại, không chịu được nữa liền bấm từ chối. Một chốc sau điện thoại lại vang lên, Từ Văn Diệu lại bấm từ chối. Cứ như thế ba lần thì không reo nữa. Từ Văn Diệu hài lòng mỉm cười, xóa bỏ nhật ký cuộc gọi đến, rồi xỏ giày bước đi.
Ở công ty, chiều đó Từ Văn Diệu bận rộn công tác, hết họp hành lại tới kiểm tra tài liệu, bận đến nỗi không thể về nhà ăn tối. Lúc gọi điện thoại về nhà, Vương Tranh hỏi: “ Biết rồi, anh không về nhà ăn cơm chứ gì. Mấy giờ về?”
“ À, khoảng tầm mười giờ được không?”
“ Vậy đúng mười rưỡi là phải có mặt ở nhà nhé, không thì em phạt!”
“ Phạt cái gì?”
“ Rửa chén!”
“ Khụ khụ!” Từ Văn Diệu ho lên vài tiếng, khoan dung nói: “ Cục cưng à, em đổi hình phạt nào khác ngoài việc rửa chén được không? Như là ra lệnh cho anh phải hầu hạ em chẳng hạn?”
“ Hầu hạ thế nào cơ?”
“ Thì hầu hạ tận tình từ đầu tới chân khiến em thoải mái dễ chịu, nhất là khoản tắm rửa sạch sẽ sau khi hầu hạ ấy!”
“ Hứ!” Vương Tranh cười mắng. “ Anh chỉ giỏi cái trò này thôi! Chẳng biết là ai hầu hạ ai nữa!”
Hai người nói đùa vài câu xong thì ngắt điện thoại. Trợ lý mang thêm văn kiện vào, Từ Văn Diệu tập trung giải quyết. Một khi đã chuyên tâm làm việc thì anh liền quên hết thời gian. Lúc giật mình xem đồng hồ đã gần mười một giờ đêm. Từ Văn Diệu rủa thầm một tiếng, vội vàng tắt máy tính, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe chạy ra cửa. Trợ lý nhác thấy anh liền nói: “ Sếp, còn chuyện này nữa…”
“ Đã trễ thế này sao cậu không nhắc tôi? Được rồi, cậu cũng về đi, có gì mai lại nói.”
“ Không chỉ mình tôi, nguyên cả phòng kế hoạch cùng tăng ca với sếp…”
Từ Văn Diệu vội vàng nói: “ Bảo trưởng phòng dắt mọi người đi ăn đêm đi, chi phí tôi lo. Giờ tôi phải đi, có gì cũng đừng gọi tôi.”
“ Nếu là chuyện cực kỳ quan trọng thì sao?” Trợ lý không sợ chết vẫn cố chấp hỏi.
“ Quan trọng thì gọi, còn mà linh tinh thì cậu đợi bị trừ tiền thưởng cuối năm đi!”
Từ Văn Diệu còn chưa xuống tới sảnh dưới, điện thoại lại vang lên. Là Vương Tranh gọi tới. Anh nghe máy, dịu dàng nói: “ Tiểu Tranh, xin lỗi em, anh bị tắc đường, chừng mười phút nữa là về nhà…”
“ Không sao, anh lái xe cẩn thận chút” , Vương Tranh chần chừ nói. “ Anh, lúc nãy bạn trai của J gọi hỏi có phải anh ấy đang ở nhà mình không.”
“ Sao anh ta có số của em, không phải, em đã trả lời thế nào?”
“ Thì em có sao nói vậy thôi. Em bảo mấy bữa rồi em không gặp J. Anh, lẽ nào hai người họ có chuyện?”
“ Em đừng lo, không sao đâu. Chắc là cãi nhau ấy mà. Có ai sống mà không mâu thuẫn với người khác,” Từ Văn Diệu lãnh đạm nói. “ Nhà còn gì ăn không? Anh đói quá.”
Vương Tranh nhanh chóng bị lạc sang chuyện khác: “ Còn, hôm nay em hầm xương rồi, khi nào anh về sẽ nấu mì cho anh.”
Từ Văn Diệu dập máy, lòng bỗng có dự cảm bất an, tức tốc đánh vô lăng lái xe về nhà. Khi gần tới chung cư, thấy tiệm bánh dưới lầu vẫn còn mở cửa, chợt nhớ có lần Vương Tranh bảo rất thích bánh sừng bò ở chỗ này, nên dừng xe ghé vào mua. Anh chưa bao giờ mua bánh lúc đêm hôm thế này nên không biết mẻ bánh cuối cùng đã bán hết, vì vậy đành mua một vài mẩu gato sặc sỡ bắt mắt, định đem về cho Vương Tranh vui.
Từ Văn Diệu chạy xe vào khu ở, quẹt thẻ tiến vào dãy lầu, dừng xe bước lên lầu, khi đến nhà, vừa lấy chìa khóa nhà ra thì cửa được mở từ bên trong. Vương Tranh bồn chồn lo lắng mở cửa, nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm: “ Anh về rồi!”
“ Nhớ anh rồi phải không?” Từ Văn Diệu hí hửng bước vào, chưa kịp cởi giày ra đã ôm lấy Vương Tranh, vừa tính đè cậu lên cửa hôn một trận lại bị cậu đẩy ra, mặt mày đỏ lựng: “ Nhà đang có khách, anh đừng làm bậy!”
“ Ai?” Từ Văn Diệu nhíu mày. “ Trễ thế này rồi!”
“ Bạn trai của J,” Vương Tranh nói. “ Anh ta mới tới, bảo là J bỏ nhà đi, và nghi người đang ở chỗ chúng ta.”
“ Đồ thần kinh!” Từ Văn Diệu giận dữ quát. “ Nhà của mình cũng giữ không xong, khi đánh mất lại đến nhà chúng ta đòi người! Hừ, để anh đuổi anh ta về!”
Anh cởi giày, hung hổ xộc vào phòng khách, quả nhiên thấy giám đốc Hách đang ngồi ôm đầu, hai tay cắm trong tóc, dáng vẻ hết sức đau khổ. Vừa nghe thấy tiếng chân, anh ta liền ngẩng đầu, mắt đầy tơ máu, nhảy bổ về phía Vương Tranh, nôn nóng nói: “ Thầy Vương, tôi xin anh, làm ơn nói cho tôi biết J đang ở đâu có được không?”
“ Bạn trai của anh đi đâu sao Tiểu Tranh biết được chứ?” Từ Văn Diệu ngăn anh ta lại, tức giận nói: “ Nếu có thời gian rảnh mà tới đây, chi bằng đi tìm người ta đi. Tới nhà tôi thế này cũng chẳng ích gì đâu!”
“ Tôi đã tìm khắp nơi rồi nhưng đều không thấy. Ở thành phố G, J không có nhiều bạn bè, hỏi ai cũng nói không biết. Những người bạn J biết thì tôi đều quen, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có hai người ở đây. Thầy Vương, xin cậu nói cho tôi biết, được không? J đang ở đâu? Trương Quý Sinh đang ở đâu?”
“ Ở đâu cũng không liên quan tới chúng tôi. Chúng tôi không biết!” Từ Văn Diệu cười nhạt. “ Nếu không phải vì anh có vấn đề, sao đang yên đang lành anh ta lại bỏ đi?”
“ Nếu chẳng phải vì hai người cho J mượn năm mươi vạn thì J đâu có gan dám rời bỏ tôi?” Giám đốc Hách rống lên. “ Vương Tranh, cậu đừng có chối! Tôi đã kiểm tra ghi chép điện thoại của J, ba cuộc gọi cuối cùng là gọi cho cậu.”
Vương Tranh kinh ngạc: “ Tôi không biết, J có gọi cho tôi sao?” Đoạn cậu mở nhật ký điện thoại ra cho đối phương xem: “ Anh nhìn đi, hoàn toàn không có số của J gọi tới.”
“ Thật sự là J đã gọi cho cậu!” Giám đốc Hách tức giận. “ Thầy Vương, tôi học chuyên về công nghệ thông tin, chuyện xâm nhập vào dữ liệu điện thoại của một người không khó gì. Dữ liệu thì không biết nói dối.”
“ Ý anh là tôi nói dối anh?” Vương Tranh dù có tử tế thế nào cũng phải nổi giận, ngữ khí tăng mạnh lên: “ Nếu chẳng phải vì anh đối xử với J không tốt làm gì có việc J bỏ đi? Anh ấy yếu đuối và hiền lành như vậy, nếu chẳng phải anh ức hiếp anh ấy quá đáng khiến anh ấy chịu không nổi, đâu cớ gì anh ấy lại phản kháng đến mức này? Anh Hách, khi chuyện không hay xảy ra đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, mà phải tỉnh táo, tiên trách kỷ hậu trách nhân. Đây là chuyện cơ bản mà người trưởng thành phải làm.”
Mặt mày giám đốc Hách trở nên hung tợn, tính xấn lên túm lấy Vương Tranh, nhưng Từ Văn Diệu nhanh chóng đứng ra cản lại: “ Cút khỏi đây ngay! Vừa bị người ta nói trúng tim đen thì lồng lộn lên. Anh như vậy bị J bỏ cũng đáng!”
“ Khốn nạn!” Giám đốc Hách hét hết. “ Tôi yêu anh ấy như vậy, nỡ lòng nào ngược đãi anh ấy? Các người biết quái gì? Anh ấy đi theo tôi được ăn ngon mặc đẹp ở nhà cao cửa rộng! Tôi cho anh ấy nhiều như thế, có chỗ nào là không tốt với anh ấy hả?”
Vương Tranh cười nhạt, nói đầy mỉa mai: “ Đến cả nuôi chó người ta cũng biết, không phải chỉ cần cho nó ăn no mặc ấm là xong! Chó còn như vậy huống gì con người? Chúng tôi không quan tâm anh đối đãi với J thế nào, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu và thái độ của anh với J thôi cũng đủ hiểu anh ấy phải chịu đủ tủi nhục vì anh rồi. Anh ấy có thể chịu đựng tới hôm nay đã là may mắn lắm, đổi lại là người khác thì đừng mong đối phương chịu nhìn anh thêm một chút!”
Vương Tranh rất ít khi nói những lời nặng nề như thế, nói xong tự mình cảm thấy có chút ngại ngần bèn nhích lại gần Từ Văn Diệu, hạ giọng ôn hòa nói: “ Tôi không phải đang chỉ trích anh, nhưng tới cả người dễ chịu và hiền lành như J còn bị anh làm cho phải bỏ đi, có nghĩa anh đã làm chuyện khiến anh ấy bị tổn thương! Anh bình tĩnh mà ngẫm nghĩ lại đi. Bình thường J hay đi đâu nhất, chỗ nào quan trọng với anh ấy nhất. Có thật là anh đã tìm hết tất cả các nơi rồi chứ?”
Giám đốc Hách thì thào: “ Chỗ J thích đến, chỗ quan trọng với J? Thường ngày anh ấy đều ở nhà, không thì tới nhà hàng hoặc ra ngoài gặp vài đồng nghiệp trước đây… những nơi đó đều đã tìm qua…”
“ Anh không biết? Vậy mà cũng đòi là người yêu…” Vương Tranh lắc đầu, rồi đổi chủ đề: “ Anh ấy có mang theo mấy thứ như chứng minh thư và ví tiền không?”
“ Có.” Giám đốc Hách mặt tràn ngập vẻ cầu xin: “ Anh ấy mang đi theo nên tôi mới không biết phải làm sao nữa… Cả nước Trung Quốc này nơi nào J cũng có thể đi… Trời ơi…”
Từ Văn Diệu không quen nhìn bộ dạng đáng thương kia của đối phương, lạnh lùng hỏi: “ Người mất tích khi nào?”
“ Đêm qua…”
“ Nói vậy chỉ mới có một ngày một đêm. Với tính cách của J mà nói hẳn sẽ không đi xa được. Anh đã liên lạc với người nhà của J chưa?”
“ Người nhà?” giám đốc Hách nhíu mày đáp: “ Anh, anh ấy hình như từng bảo là không thể qua lại với họ nữa…”
Vương Tranh trừng mắt liếc đối phương, xoay người cầm áo khoác bước ra cửa: “ Đi thôi!”
“ Đi đâu?” Giám đốc Hách hỏi.
“ Tới nơi anh ấy có thể đi nhất. Không phải anh đã mở cho anh ấy một quán bar sao? Vẫn chưa khai trương phải không? Lần trước J nói với tôi rằng rất mong chờ ngày quán mở cửa. Hiếm có người đàn ông nào lại vứt bỏ sự nghiệp mình khao khát. Bây giờ chúng ta sẽ tới đó.”
“ Ban ngày tôi đã tới đó tìm nhưng không có…”
“ Anh là heo à? Ban ngày ban mặt như thế, anh ấy đâu có ngốc mà ló mặt ra để bị anh bắt về?” Vương Tranh tức giận mắng.
Giám đốc Hách dẫn đường, Từ Văn Diệu lái xe đưa cả ba tới quán bar đang thi công nằm sâu trong khu trung tâm thành phố cũ. Bên trong hoàn toàn tối đen, không thấy bóng người nào. Giám đốc Hách mở đèn, nhìn căn phòng ngổn ngang vật liệu xây dựng mà nói: “ Tôi đã bảo là không có…”
Lời còn chưa dứt Vương Tranh đã cắt ngang: “ Chờ đã, có người vừa hút thuốc ở đây xong.”
Ba người đều chú ý thấy đầu lọc thuốc lá vẫn còn đang cháy dở trên sàn. Từ Văn Diệu sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng đảo mắt nhìn khắp nơi, rồi tức tốc chạy ra phía cửa sau. Giám đốc Hách chần chừ giây lát cũng liền đuổi theo. Vương Tranh chẳng thể vận động mạnh, chỉ bước thật nhanh theo hai người kia. Đi vào bên trong mới phát hiện phía sau quán bar có cửa dẫn ra một con hẻm nhỏ. Một người đang hoảng loạn chạy trốn. Từ Văn Diệu và giám đốc Hách ba chân bốn cẳng vội vã truy đuổi. Chẳng mấy chốc, Từ Văn Diệu ỷ thế chân dài đã đuổi kịp người kia, một bước dài nhào tới đẩy ngã đối phương xuống đất, tức giận quát: “ Trương Quý Sinh, có ngon thì chạy nữa xem!”
Giám đốc Hách vội vàng đẩy Từ Văn Diệu ra, đem người đang nằm dưới đất ôm vào lòng, run rẩy nói: “ Anh còn dám chạy! Anh còn dám chạy! Lần này để xem anh chạy được đi đâu? Tôi không đánh gãy chân anh không được mà! Có tin là tôi đánh gãy chân anh…”
“ Cậu… buông tôi ra!” Người đang nằm dưới đất bỗng nhiên la lớn vùng vẫy thoát khỏi cánh tay người đang kìm kẹp mình. Lúc này Vương Tranh bước tới, kịp nhận ra người đang bị giám đốc Hách ôm chặt kia không ai khác là người mất tích cả ngày nay, J. Vương Tranh thở phào một hơi: “ J, may là đã tìm được anh. Anh làm chúng tôi lo chết đi được! Có gì sao không bình tĩnh giải quyết? Anh đứng dậy nào. Chúng tôi đưa anh về nhé?” Cậu tiến lên kéo cánh tay của giám đốc Hách ra, không quên nhắc nhở: “ Anh Hách, anh mau mau đỡ J dậy, đất dơ lắm, lại còn lạnh nữa.”
Giám đốc Hách chợt nhớ ra, vội vội vàng vàng đỡ J dậy, vẫn ôm chặt lấy anh không buông, miệng mồm không ngừng ra uy: “ Mau theo tôi về nhà! Anh nhìn xem mình lôi thôi lếch thếch ra hình thù gì rồi!”
J gục đầu, bất ngờ ra sức một tay đẩy mạnh giám đốc Hách ra. Giám đốc Hách trở tay không kịp, bị đẩy ra hơi loạng choạng, cả giận mắng. “ Anh lại nổi điên gì nữa hả? Tôi còn chưa tính sổ chuyện đang yên đang lành thì anh đùng đùng bỏ nhà đi đó!”
“ Đó không phải là nhà của tôi!” J ngẩng đầu lên, mặt mày toàn bụi bẩn, nhãn thần thờ ơ lãnh đạm, nói: “ Đó là chỗ để cậu nuôi tình nhân và càng không phải nơi để tôi có thể trú chân.”
Giám đốc Hách ngây ra, giận xanh mặt, quát: “ Mẹ nó chứ, anh nói bậy bạ gì đó? Có gan nhắc lại lần nữa xem!”
“ Anh im miệng, để cho J nói!” Vương Tranh vô cùng ghét giám đốc Hách, nhịn chẳng đặng mà xen vào, đoạn liếc nhìn Từ Văn Diệu một cái. Anh thở dài không còn cách nào khác, chỉ biết phụ họa theo: “ Phải, để cho J nói.”
Giám đốc Hách siết chặt tay, cắn răng hỏi: “ Trương Quý Sinh, tôi hỏi anh, từ ngày anh theo tôi, tôi có từng đánh đập ngược đãi anh sao? Tôi đối với anh như thế còn chưa đủ tốt ư? Những khi anh gặp chuyện, không phải đều do tôi giải quyết giúp? Tôi đã làm gì để anh phải tức giận bỏ nhà trốn đi? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh tưởng mình là thiếu niên mới mười mấy tuổi đầu giận dỗi mong được tôi dỗ dành sao? Tôi nói cho anh biết, theo tôi rồi thì đừng có sinh tật như vậy! Hôm nay, anh nhất định phải theo tôi về! Không muốn cũng phải về! Anh đừng mong hai người gọi là bằng hữu này có thể giúp được anh! Anh đừng ngốc nữa! Ai lại ngu si đi giúp đỡ tình nhân cũ của bạn trai mình chứ? Anh đúng là thứ suốt ngày chỉ biết mơ tưởng tới tình cũ…”
Trương Quý Sinh tức giận đến toàn thân run lên, run rẩy nói: “ Cậu, cậu im đi!”
Những lời đó vô tình chọc đúng chỗ ghét của Từ Văn Diệu, làm anh nhếch mép cười nhạt: “ Anh Hách, chuyện đó chẳng cần anh bận tâm. Tôi vốn dĩ là người trọng tình nghĩa, nếu có thể giúp tôi liền giúp một tay, chứ không phải loại người tham lam được voi đòi tiên. Hôm nay, chả cần anh nói khích, một khi Trương Quý Sinh đã không muốn thì anh đừng hòng dẫn anh ta đi trước mặt tôi. Tôi không có ý dây dưa gì, chẳng qua xét lương tâm mà nói, tôi chẳng thể nhìn bạn mình bị người ta khi dễ được. Tiểu Tranh nhà tôi rất hiểu tính cách này ở tôi, phải không em?”
Vương Tranh gật đầu: “ Đúng vậy! J, anh đừng sợ! Nếu muốn rời khỏi thì anh cứ đi. Nếu tiền không đủ chúng tôi sẵn lòng cho anh vay.”
J buồn bã cười, quay sang cúi đầu với Vương Tranh: “ Xin lỗi Vương Tranh, vì tôi đã kéo cậu vào phiền phức này. Thật lòng xin lỗi cậu!”
Không chờ Vương Tranh phản ứng lại J liền đứng thẳng lưng xoay người nói với giám đốc Hách: “ Tôi biết cậu nhất định sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng hôm nay tôi phải nói câu này: Chúng ta chia tay đi!”&nb;
Danh Sách Chương: