“ngồi đi.”
câu nói bằng giọng sắc gọn nhưng cũng ko có vẻ mệnh lệnh, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại như bị điều khiển, lập tức ngồi xuống. T___T
“ko phải định nói gì với tôi à?”
“umm…em…ah.. hôm nay có món súp nấm hen!^-^”
dù miệng cười tươi roi rói nhưng rõ ràng, câu nói của tôi thật sự vô duyên…T_T
“thì sao?”
“thì.. em hiểu là anh muốn dạy em..”
“ăn đi. -__-“
Quân cúi mặt uỗng cơm vào miệng, rồi gắp 1 đũa rau.. vẻ ngượng ngùng như ko muốn nghe tôi nói thêm.
“hồi nãy…em ko có ý nói anh vậy đâu. em xin lỗi”
cuối cùng thì tôi đã nói được điều mình muốn, thực ra cho dù tôi ko nói câu này, tôi biết sư huynh cũng ko giận gì lâu.
“nếu em ở đây, em phải quen với điều này…”
bếp trưởng cầm ly nước uống lấy giọng, khác với vẻ khẩn trương và dứt khóac thường thấy, lúc này anh ta tỏ ra khá trầm tĩnh.
“yah?”
“bộ mặt tôi thì lúc nào cũng HẦM HẦM vậy đấy.”
trời ạh.. đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn, tưởng hắn ko để bụng, nhưng xem ra vẫn cay cú hai chữ đó… còn nghĩ anh ta đang truyền đạt gì sâu sắc lắm.
“em đã nói là ko có ý đó mà…”
“có hay ko thì tôi cũng nói thế. em nên quen đi thì hơn.”
“nhưng sao anh ko thể có thái độ vui vẻ với mọi người?”
“em có từng làm bếp trưởng chưa?”
ơ hay.. tôi làm được bếp trưởng thì cần gì ở đây phụ anh, bị anh la mắng quát nạt đủ thứ?
“….biết còn hỏi >_