• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói Giang Vãn bệnh ngay đêm đó, phải mời lang y đến khám, phát hiện đã mang thai được một tháng.

Vì quá lo nghĩ, thai tượng quả thật không ổn định, lang y dặn dò cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.

Vãn Cư đêm đó vô cùng náo nhiệt.

Buổi tối, Triệu Tư Hành giận dữ xông đến chất vấn ta: "Rốt cuộc nàng đã nói gì với Thẩm Ý?"

Ta cười nhạt trêu chọc: "Thẩm Ý? Vương gia có lẽ nhớ nhầm rồi. Đây chẳng phải là Ung Vương trắc phi Giang Vãn sao?"

Triệu Tư Hành ngẩn người, khí thế cũng giảm đi phân nửa. Chỉ ấp úng nói: "Nàng, nàng đã biết hết rồi."

Ta hừ lạnh: "Vương gia giấu diếm thiếp thân thật khổ sở, nếu không phải Thẩm Ý nói, ngài định giấu đến khi nào?"

Triệu Tư Hành đưa tay lên trán: "Nàng đã biết rồi, hẳn phải biết nên làm thế nào. Nàng ấy lần này có thai, nàng tuyệt đối đừng gây gổ với nàng ấy."

"Thiếp thân gây gổ với nàng ta? Ngài không nghe lang y nói là do ưu tư quá độ sao? Nghĩ là nàng ta đêm đêm nhớ đến Ung Vương, sợ là vô nhan tương kiến, trong lòng sợ hãi thôi." Ta khinh miệt nói.

"Hứa Thanh Uyển, nàng có ý gì?" Triệu Tư Hành tức giận ném chén trà trước mặt ra ngoài. Nước trà văng tung tóe, khói trắng bốc lên nghi ngút.

"Vương gia, chúng ta hòa ly đi."

"Hứa Thanh Uyển, nàng làm loạn cái gì vậy, bản vương chiều nàng quá nên nàng hư đúng không. Vừa nạp thiếp liền hưu thê, thiên hạ sẽ nghĩ về bản vương thế nào, chuyện này đừng nhắc lại nữa."

Ta nhìn khuôn mặt giả tạo của nam nhân trước mặt mà cảm thấy ghê tởm: "Thiếp thân nói không phải là hưu thê, là hòa ly."

Triệu Tư Hành mất kiên nhẫn trừng mắt xuống mặt bàn: "Hứa Thanh Uyển, có phải bản vương quá dung túng cho nàng rồi không, việc trong phủ bản vương đều giao cho nàng quản lý, nàng là vương phi bản vương đường đường chính chính cưới hỏi, nàng còn có gì bất mãn nữa. Rốt cuộc nàng đang hồ đồ càn quấy cái gì vậy!"

Ta không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mặt hắn: "Ngươi cưới ta chẳng phải là vì muốn ta giúp ngươi lo toan việc trong phủ đó sao? Ngươi căn bản là không có ý định đối xử tốt với ta. Có phải bởi vì tên ta có chữ 'Uyển', ngươi nhớ đến 'Vãn Nhi' của ngươi, nên ta mới có may mắn gả cho ngươi không. Lúc ngươi bảo ta mặc y phục màu hồng phấn có phải là đang nhớ đến Giang Vãn thích mặc y phục màu hồng phấn không? Ngươi đã có người trong lòng rồi, thì không nên cho ta nhu tình, không nên cho ta hy vọng."

Triệu Tư Hành phản bác: "Lúc mới cưới nàng bản vương đã nghĩ sẽ đối xử tốt với nàng mà…"

Ta vội vàng cắt ngang: "Không cần nói nữa, không muốn nghe nữa. Đưa hòa ly thư cho ta, là ta không cần ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà bỏ ta."

Triệu Tư Hành quát lớn: "Hứa Thanh Uyển, bản vương thấy nàng càng ngày càng được sủng mà kiêu ngạo rồi."

"Sủng mà kiêu ngạo, sủng ở đâu ra?"

"Nàng cứ ở lại Thanh Huy Đường này chép 'Nữ Huấn', 'Nữ Giới' mỗi thứ một trăm lần, khi nào chép xong rồi, thì đến tìm bản vương."

Ta trợn mắt giận dữ nhìn hắn, nghiến răng ken két: "Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân giả dối, nếu ngươi thật lòng thích Giang Vãn, năm đó sao ngươi không dẫn nàng ta bỏ trốn đi. Ngươi nói ngươi muốn làm một vương gia nhàn tản giàu sang, ta thấy ngươi căn bản là không nỡ phú quý. Con người ngươi giả dối vô tình đến cực điểm, ta thấy ngươi cưới Giang Vãn chẳng qua cũng chỉ là muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa không có được nàng ta mà thôi. Bây giờ không thích ta, lại vì thanh danh của ngươi mà không chịu buông tha cho ta, ngươi thật là một tên khốn giả dối vô cùng, coi thường cương thường đạo lý."

Triệu Tư Hành vung tay tát ta một cái, đánh tan búi tóc của ta, ta chỉ cảm thấy tai mình ù đi, ta nghĩ lúc này trên mặt ta hẳn là có một dấu bàn tay rõ ràng và đỏ tươi.

Ta không hề né tránh, nhìn hắn cười: "Sao, bị ta nói trúng tim đen rồi, nên giận quá mất khôn sao? Dù cho ngươi có dũng mãnh vô song, dù cho ngươi là một Nhiếp Chính Vương hợp lệ, nhưng ngươi vĩnh viễn vẫn là một kẻ tiểu nhân cưỡng đoạt vợ của huynh trưởng, Hứa Thanh Uyển ta cả đời khinh thường ngươi."

Triệu Tư Hành túm lấy cổ ta, ánh mắt càng thêm giận dữ: "Nàng muốn c.h.ế.t sao?"

Ta cảm thấy mình hình như sắp c.h.ế.t thật rồi, ta không thở được nữa, nước mắt không báo trước mà rơi xuống, một tiếng "mẹ" vô thức nghẹn ngào từ cổ họng phát ra.

Triệu Tư Hành không biết vì sao đột nhiên buông ta ra. Ta há miệng thở dốc một cách tham lam, vì hít thở quá nhanh mà khó khăn ho khan, ho đến nước mắt giàn giụa cả mặt.

"Trông coi nàng cho cẩn thận." Ta nghe thấy Triệu Tư Hành dặn dò bên ngoài cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK