• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tuần trôi qua mau, cũng tới ngày thi hát. Thành viên ai ai cũng có mặt đông đủ hết. Lúc này, tụi con gái tới sớm hơn tụi con trai nên đi kiếm gì đó ăn trước khi bắt đầu cuộc thi mà không có người yêu mình bên cạnh.

-Ay yo! Kem ngon quá đi!-Renko la lên.

Mỗi tay mỗi người là một que kem ngon lành, nhìn thôi là muốn chảy nước dãi. Mỗi người đề có sở thích riêng về kem của mình.

-Kem dâu ngon quá! Kem dâu là số 1 !-Mamako ăn ngon lành, liếc liếc qua Huyệt Anh cầm cây kem đen xì.

-Tôi thích socola!

-Vì bà vốn là socola mà Huyệt Anh! –Như chế giễu vì cái nik name của HUyệt Anh ra ngoài heo thì còn là socola (Tuấn Thanh đặt) . Huyệt Anh mặt nhăn khi nghĩ tới cái tên đáng ghét đó.

-Như, của bà là gì vậy?-Linh Linh hướng qua hỏi bạn thân mình. Khẩu vị của Linh Linh là kem xoài. Cô nàng thích xoài lắm.

-Vani!-Như trả lời.

-Vani? Ông Tuấn Thanh? Không lẽ nào?-Huyệt Anh nghe tới từ vani là cô muố hận lắm rồi nhưng mà đó là vị yêu thích của Như thì….

-Bà khùng quá Huyệt Anh! Vani ai chả thích! Thật tình à!-Như đỏ mặt quay qua chỗ khác. Nhìn biểu hiện của cô thì ai trong nhóm cũng đủ hiểu hết trơn rồi.

Nguyên nhóm tụm lại nói chuyện vui vẻ, cười tới cười lui rồi rốt cuộc sau đó , các chàng hoàng tử tới một cách rất là…đột ngột.

Reng reng….

-Hả? Ai gọi vậy?-Điện thoại Linh Ling vang hồi, cố nhắc máy lên nghe.

Ai cũng thuộc nhiều chuyện nên ráng kề tai lắng nghe nhưng đang định làm mà thấy cái khuôn mất ửng hồng, cười híp mí của Linh Linh là đủ hiểu là ai rồi đó. Còn ai trồng khoai đất này?...Quốc Lê là cái chắc.

-Vâng! Vâng! Em đến liền!-Sến thấy mà ghê!

-Như! Quốc Lê kêu tụi mình tới chỗ họ kìa! Tôi dẫn cho! Có bạch mã hoàng tử của bà nữa!

-Tuấn Thanh?-Như ngây ngô ửng mặt trả lời.

-Tôi đâu có biết!

Linh Linh tí ta tí tửng kéo Như đi . Mọi người ai nhìn cũng cầu mong Tuấn Thanh và Như sớm thành đôi nhưng hơi khó vì…cái tên chết tiệt Tuấn Thanh chả biết gì về tình cảm hết mà giờ tên đó thích Huyệt Anh mới chết chứ!

-Hoa!

-A! Anh Long!

Lần này thì thêm chàng hoàng tử nữa. Đó là hoàng tử của lòng Hoa nhưng kế Long thì chắc chăn có Hưng đi theo sau với nhau, Renko cũng mừng vì đỡ phải đi kiếm.

-Kem?

-Ừ! Anh ăn không?-Cuộc đối thoại của Long và Hoa vừa tình cảm mà vừa khá tao nhã . Chẳng bù Renko và Hưng.

-Kem hả nhóc? Của anh đâu?

-Tự đi mua đi!Xí!

Cùng là bạn thân nhưng khác nhau một trời một vực. Mamako và Huyệt Anh nhìn mà bó tay.

Khoảng mấy phút sau thì bốn người đó cũng đi nhưng HUyệt Anh cảm nhận Hưng có liếc lại nhìn cô. Anh vẫn đang buồn, hình như anh đang lo lắng. Ngày đó anh nghĩ…sắp tới rồi ….

Cũng không lâu sau, Phong và Kaishito cũng đến “đón” hai cô nàng. Phong và Mamako ôm ấp âu yếm còn Huyệt Anh và Kaishito bị đè ra đằng sau.

Huyệt Anh khẽ liếc qua bên Kaishito. Má ơi! Cô nghĩ tới cái đêm àm cô ngủ với Kaishito…Vừa mới sáng sớm là cô thức trước Kaishito vì tự nhiên sao thấy “diện tích” của mình hơi nhỏ, mở mắt là…cô a ùm trời và Kaishito phải tốn hơi ráng gỡ sự hiểu lầm cho cô biết. Anh cũng phải cất công chở cô về nhà. Huyệt Anh tựa hỏi sao anh chưa 18 tuổi sao được đi xe hơi vậy? Mà đi cũng cực kì…sành điệu.

Kaishito thì suy ghĩ một chút, anh công nhận Phong nói đúng. Huyệt Anh hơi mập nên ôm đã thật! (Ôi mẹ ơi!!)

Không lâu thì cuộc thi bắt đầu. Tất cả ai lên hát cùng đều làm rất tốt tuy cũng có mấy người không ăn nhập cho lắm giả sử : người hay người dở, người cao người trầm, người hợp với bài này người không,….Nói chung dù sao thì họ cũng cố gắng làm hết sức mình.

Rất nhanh chóng, tới lớp 11.2 và người mở đầu là hai cô nàng xinh đẹp Linh Linh và Như.Huyệt Anh ráng mon chen lên đầu phía trước xem sẽ dễ hơn, cô không như Mamako ở lại vì đang âu yêm với người yêu còn cô…làm gì có. Huyệt Anh cũng thấy có Quốc Lê và Tuấn Thanh đứng đầu hàng nữa.À mà cũng phải vì Quốc Lê sẽ ngắm rõ Linh Linh hơn còn tên Tuấn Thanh chắc do bị kéo theo.

-Xin chào mọi người! Hôm nay tụi mình xin trình bày bài “Say you do”! Bài này do bạn Như đây đề cử!-Linh Linh cầm micro tự tin nói với tất cả mọi người.

Say you do bây giờ cũng là một bài khá hot của Tiên Tiên, bài hát thuộc kiểu ballad nhẹ nhàng, rất hay. Huyệt Anh cũng nghe xơ quá cũng rất là thích.

Hai người cất giọng ca. Giọng hát ngất ngây tới mức như được lên thiên đường, hai người vốn sở hữu giọng hát dễ thương giờ mà đúng cái bài nhạc nhẹ này nữa, sự hòa hợp dịu kì. Nói chung là rất hay (Tác giả bí ý tưởng!!).

Huyệt Anh thưởng thức nghe, lâu lâu liếc qua bên Quốc Lê và Tuấn Thanh. Quốc Lê chăm chú nghe thì không phải lạ nhưng cô thấy…Tuấn Thanh ánh mắt dịu dàng, trìu ấm, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn lên trên…không lẽ nào….

Hết tiết mục của họ là tới tiết mục của Quốc Lê và Tuấn Thanh và bài của họ là… “Anh là của em”.

Chắc chắn người chọn bài này là Quốc Lê chứ không đời nào là Tuấn Thanh.

Anh là của em là bài của Karik , tình trạng bài hát cũng như bài Say you do.

Qua ba phút, họ trình diễn xong bài của họ. Họ hát rất hay, nhịp đều đặn và phối hợp rất tốt, rap cũng rất chuẩn .Công nhận Tuấn Thanh cũng chịu hát cái bài tình củm này chứ ổng đang FA mà.

Không lâu sau thì 11.5 là Hoa Âm và một cô bé khố 10 hát bài…My everything???

Đây là bài của Tiên Tiên luôn. Cũng rất hay nhưng chỉ có mìn Hoa Âm hát tốt còn cô bé thì sao sao . Nhưng bài này thuần khiết và trong sáng nhưng Hoa Âm không thể nào thể hiện được tính chất đó. Nói chung là không hợp miếng nào.

Cuối cùng cũng tới 11.7 và người mở đầu là Mamako và Hoa. Mamako dũng dạc lên sân khấu nhưng Hoa thì hơi ái ngại một chút nhưng cô cũng ráng can đảm lên với chị mình. Cô không thể vì mình mà Mamako bị chấm rớt.

-Xin chào! Mình tên là Mamako và đồng nghiệp là em Bùi Đắc Hoa của lớp 10.5!

Bốp bốp bip bip!!

Ai ai cũng cho tràng pháo tay nhiệt tình vì đơn giản là có sự góp mặt của hotgirl khối 10 và ai náy cũng có lòng áy náy với Mamako về chuyện hồi đó. Lúc Hoa Âm lên cũng được tràn pháo tay nhiệt tình vậy nhưng sau đó liền tắt ngay lập tức.

-Tụi này xin trình bày bài …My everything !! Hồi nãy thì đã có người hát rồi nhưng bọn này đã lỡ tập nó thì…mong mọi người hãy cho hai người tụi này hát lại lần nữa!

Không cần nói mà chỉ vỗ tay cũng đủ hiểu mọi người đồng ý.

Mamako mở giọng đầu tiên là một người đã ngất ngây bị cuốn trôi theo tiếng hát của cô. Hoa cố gắng chủ động mình phải hát tốt lên, khi tới lượt phần của Hoa, rất may Hoa vốn sở hữu tiếng hát đáng yêu nên cũng không làm mọi người mất hứng. Hai người song hợp nhau ăn ý. Phong và Long ở dưới nhìn lên rồi nhìn nhau cũng tự nghĩ rằng hai đứa ráng làm tốt.

XOng phần của Mamako và Hoa thì tới phiên nhóm của Phong.

Hai chàng vừa lên là tiếng vỗ tay quá chời và còn tiếng thét của các bạn nữ mới ghê nữa.

-Bọn này xin trình bày bài…Yêu em không nghỉ phép!

Nguyên đám mê trai mê nhạc, fan hâm mộ Phong lẫn Long và…Isaac la toáng lên.

Yêu em không nghỉ phép là do ca sĩ Isaac trình bày. Bài hát hài hước, vui nhộn và cũng rất “khủng”

Đương nhiên hai ông này đã đẹp trai mà giọng cũng rất là tốt. Mọi người bị mê hoặc đến kì lạ nhất là Mamako và Hoa. Trình bày của họ xong thì tới phiên Hưng và Renko.

Hai người vừa lên ai cũng ì ò vì đây là cặp “ trai tài-gái…quậy…..” . Hưng mỉm cười dịu dàng với Renko làm cô nhóc đỏ mặt. Bài hát này sẽ hóa thân một cô nhóc quậy trở nên hiền thục rất nhiều.Nhạc vừa nổi lên. Tất cả ai cũng điên cuồng nhất là fan của Hưng và những ai thích Kelvin khánh và khởi my thành cặp.

Phần trình bày của hai người là bài “chuột yêu gạo”. Bài hát trong sáng , dễ thương nhưng hơi khó hát vì đây không phải hát bằng tiếng của mình. Hưng với giọng hát của một anh chàng hài hước , ngọt ngào và cô nàng Renko rụt rè.

Trong lúc trình bày, tưởng chừng Hưng lâu lâu sẽ quay xuống dò xét xem Huyệt Anh làm gì nhưng không…từ đầu tới cuối anh hát nhiệt tình, anh chăm chú nhìn Renko và cô cũng vậy. Hai đôi chạm nhau không phải vô tình, có thể thấy rất tình cảm. Huyệt Anh có lẽ đã cảm nhận được điều đó, cô khẽ nụ cười suy nghĩ…

Nếu sự suy nghĩ của cô thành hiện thực thì hay quá.

Trong quá trình hát…Không ai biết, Kaishito đã rời đi khỏi nơi đó từ khi nào. Anh tựa vào gốc cây gần đó để xem nhưng anh chắc chắn rằng sẽ không có ai có thể kiếm ra anh.“I can see you but you can see me” , kiểu vậy ấy!!! (Ta thấy ngươi nhưng ngươi không thể thấy ta!)

-Kaishito! Anh vì em ư?-Từ trong một nơi nào đó gần gốc cây anh đang đứng, Hoa Âm mặc chiếc váy ngắn dễ thương ,áo trề vai, quyến rũ đi tới trước Kaishito. Cô tựa người đối diện anh, sa vào anh một cách hấp dẫn. Đôi mắt được trang điểm nhìn anh trìu mến, tao nhã. Kaishito chỉ đáp lại là sự im lặng , anh nhìn lại bằng ánh mắt vô hồn, giá băng. Nãy giờ cô làm gì…anh cũng để yên.

-Em yêu? Sao vậy?

-Tại sao anh không ra đi! Sắp tới anh rồi mà!-Hoa Âm nũng nịu làm như trước đó họ chưa cãi nhau vì chuyện của HUyệt Anh.

- Anh thích ở đây với em…không được sao?-Kaishito vòng một tay ra đằng sau lưng cô, ôm eo cô và đưa cô sát vào người anh.

-Được…được chứ!-Hoa Âm mãn nguyện cực kì, cô mỉm cười cúi đầu vào bộ ngực rắn chắc của anh.

Cô tự nhủ lần này chắc chắn Huyệt Anh sẽ gặp xui xẻo. Anh sẽ không lên trình diễn với cô…Huyệt Anh chắc chắn sẽ chả biết làm sao đâu.

-Mamako! Mamako! Phong ! Phong!-Huyệt Anh hốt hoảng chạy kiếm hai người .

-Huyệt Anh?Sao vậy?

-Bà bị sao vậy?

Mamako và Phong vẫn đứng kế nhau , thay nhau khen bài hát họ đã trình diễn thì nghe tiếng kêu thất thanh của cô nhóc Huyệt Anh. Hai người mặt khó hiểu nhìn cô nàng. Phong hình như là người phát hiện ra vì chỉ có mình Huyệt Anh mà…Kaishito đâu rồi?

-Kaishito…kaishito?-Huyệt Anh không cần nói nhiều mà chỉ cần nói tên người ấy, Mamako và Phong chợt hiểu ra.

-Ổ ng không ở kế bên bà sao?

-Không…không?

-Chết tiệt! Cái thằng này biến đi đâu rồi?-Phong bực dọc thằng bạn. Có phải nó muốn hàn gắn lại với Huyệt Anh không vậy?

Renko và Hưng sắp biểu diễn xong rồi thế mà Kaishito còn chưa quay lại, cô sợ lắm rồi nhưng điều cô sợ hơn nhất là…anh có bị sao không? Chuyện gì xảy ra với Kaishito? Huyệt Anh không đứng yên được. Anh bỏ mặt cô sao?

Vậy còn lời nói ở lại với anh, sưởi ấm cho và cả cái ôm đó nữa….còn nghĩa lí gì chứ?

Huyệt Anh bất lực ngã lên người Mamako, Mamako vội vàng đỡ Huyệt Anh, cô nàng xót xa nhìn bạn thân mình. Tội nghiệp cho Huyệt Anh! Phong kế bên giờ chỉ biết im lặng…không dám nói năng gì. Huyệt Anh , cô tự nhủ sẽ mạnh mẽ không được xúc động, không được rơi lệ…nếu cô tự biến mình thành một con ngốc…một con nhỏ rất mít ướt, yếu đuối….

-Sau đây là bài trình diễn của bạn Huyệt Anh và Kaishito!-Ông MC vô tư phát biểu, dẫn chương trình.

Mamako và Phong mặt nhìn nhau lo lắng rồi sang HUyệt Anh. Huyệt Anh đứng thẳng lại…mặt cô không cảm xúc nhưng có ráng cười chút cho bạn mình yên tâm.

Huyệt Anh lên sân khấu trước sự ngỡ ngàng của mọi người vì…bạch mã hoàng tử khối 11 đâu? Cô nhóc đi gần tới bên MC và thủ thì vì cô không dám nói thẳng cho tất cả mọi người…nếu vậy thì…Hoa Âm sẽ biết và đắc nhưng cô đâu biết rằng Kaishito đang ở bên hotgirl của khối.

-…Dù sao đây là cuộc thi âm nhạc…hay em cũng nên hát một chút đi!-MC lo lắng nhìn Huyệt Anh. Anh định sẽ báo cáo cho mọi người biết và kêu Huyệt Anh xuống. Xem như là rớt.

Nhưng rồi anh thấy…chỉ có một giọ nước mắt lăn dài trên mắt dù vẻ mặt Huyệt Anh đang ráng lạc quan. Thương xót cho cô nàng thì thôi anh xem như cho cô hát chơi trên sân khấu, xme như cô sẽ biểu diễn. Anh rất tiếc khi hai người này không thể hát chung, anh nhớ lần thi đầu tiên : Huyệt Anh và Kashito lọt vào một trong học sinh mà anh rất thích vì giọng chất của họ…thế mà.

Biết mình được anh MC giúp đỡ nhưng như vậy thì không công bằng với tất cả của mọi người. Cô giật lấy micro từ MC.

-Mình là Huyệt Anh!...Kaishito sẽ không trình diễn với mình vì có chuyện bận…nhưng mình được nhà trường mời hát cho tất cả mọi người cho vui nên xin phép cho tất cả mọi người mình được trình bày!!

Việc được trường mời là do cô tự bịa nhưng nói thế cô mới có cơ hội hát. Tất cả không vỗ tay nhưng họ đều đồng ý cho Huyệt Anh hát. Dù sao thì màn trình dãy của cô cũng là nhóm cuối cùng.

Nhạc lên, ai cũng tưởng Mã Hoàng Huyệt Anh đây sẽ là một bản nhạc Rock hay hiphop sôi động nhưng không…bản nhạc nhẹ du dư, Huyệt Anh chuyển giọng mình trở nên nhẹ nhàng, dau dưa vào bài hát. Có vẻ vì đây là lần đầu tiên thấy cô nhóc trình diễn ballad trong rất lạ nhưng cũng rất hay nên ai cũng bị cuốn theo bài hát của cô.

Huyệt Anh trình bày bài “Yêu anh là lỗi của em!”. Đây là bài của ca sĩ Song Thư, tình trạng bình thường không hot lắm nhưng cô lựa nó vì nó đúng tâm trạng cô.

Từ đằng xa, Kaishito im lặng lắng nghe. Yêu anh là lỗi của em? Anh tự nhếch một mình, cô có ý gì đây?Đây là lần đầu tiên anh bị một giọng hát cuốn hút say mê như vậy , vì nó nhẹ nhàng, nó có đầy tình cảm, tâm hồn của người hát. Đây là lần đầu anh cảm thấy…Huyệt Anh nữ tính…Cô trông rất dịu dàng.

“Trả lời cho em một câu thôi trước khi anh đi

Rằng từ lâu nay anh đã hết yêu em phải không

Ở bên em anh cũng không vui

Chỉ là anh phải cố gắng gượng cười

Mà rời xa em chắc anh cũng không đành lòng.”

HUyệt Anh say đắm hát, cô cũng đám chìm vào bài hát của mình. Không hiểu có phải người sáng tác hiểu ý cô không hay từng bị rơi vào hoàn cảnh này mà những lời nói đều rất giống tâm trạng cô, cô mong ai đó hiểu. Huyệt Anh vừa hát vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

Kaishito vẫn để yên cho HOa Âm dựa vào mình, anh vẫn ôm cô rồi ngước nhìn , im lặng nghe.

Trả lời?...Anh tự mình nhếch.

“Giờ thì nơi đây chỉ còn anh với em bên nhau

Nhìn thẳng vào em và hãy nói những gì anh nghĩ

Đừng cố gắng để thương hại em

Đừng bận tâm em sống thế nào

Ở nơi đây em không sao, anh đừng lo.”

Huyệt Anh vẫn nhịp nhàng hát, mọi người cũng hưởng thụ theo, trên mặt ai cũng mỉm cười, không phản đối. Phong và Mamako đau xót, thương cho HUyệt Anh cực kì. Không phải mình hai người đó…những người khác cũng rất thắc mắc tại sao không có Kaishito và bài Huyệt Anh hát. Đặc biệt Hưng rất bực tức, anh co nấm đấm thành quyền. Cái tên chết tiệt đó đang ở đâu?



Tại vì yêu anh là lỗi của em

Đã làm anh đau cũng lỗi do em

Thật lòng em không

Không muốn xa anh chút nào.

Giờ thì em nghĩ phải để anh đi

Dù rằng em sẽ khóc lúc chia ly

Bởi vì yêu anh, là lỗi do em phải không.”

Huyệt Anh vẫn kiềm chế cho tới khi hát gần xong khúc điệp khúc đầu. Cũng may cô đã hát xong và tới phần nhạc không lời nên không cần HUyệt Anh hát nữa mà thật ra…cô cũng chả muốn tiếp tục trình diễn. Cô gần như rưng rưng những giọt nước mắt nhìn ở phía xa cho cuộc thi…Kaishito…đang tay trong tay với Hoa Âm.

Khuôn mặt đờ đẫn, ngỡ ngàng nhìn hướng họ. Cô cũng nhận ra rằng Kaishito vẫn đang nhìn cô nhưng tại sao? Anh bỏ mặc cô ư?

Yêu anh là lỗi của…cô?

“Tại vì yêu anh là lỗi của em

Đã làm anh đau cũng lỗi do em

Thật lòng em không

Không muốn xa anh chút nào.”

Cô vẫn hát, không thể vì chuyện của mình mà để mọi người không được nghe. Vẫn hát nhưng ánh mắt vẫn đang hướng tới anh.

Kaishito nhìn lại, phát hiện ra Huyệt Anh biết chuyện cũng không có gì lạ. Anh ôm chặt Hoa Âm vào lòng hơn sau đó…anh đưa cô đi chỗ khác.

Anh đi nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại rạn nứt như thế này? Tại sao lại đau thế? Tại sao trái tim không thể đập bình thường? Tại sao cô lại chọn bài hát đó? Cô có ý gì? Tại sao? Tại sao chứ?

Huyệt Anh thấy Kaishito im lặng đi, anh bỏ cô, anh bỏ cô thật rồi! Anh không quay lại nhìn cô mà còn dám ôm loại dơ bẩn đó vào lòng, bước đi không chút ân hận sao?

Xong phần trình diễn, tất cả mọi người, ai trong nhóm cũng có mặt đầy đủ trừ Kaishito tụ lại khi thấy Huyệt Anh lờ đờ đi xuống.

-HUyệt Anh? Kaishito đâu?-Linh Linh.

-Sao bà hát mình vậy?-Như.

-Chị HUyệt Anh….-Hoa.

-Chị á !Chị hát hay lắm ,chắc anh Kaishito đang bận…-Renko.

-Huyệt Anh! Bà bình tĩnh nha!-Mamako.

Bọn con trai chỉ lặng lẹ nhìn cô.

TÁCH..TÁCH

GIọt nước mát lăn dài trên má rồi thành dòng, cô khóc nứt nẻ , từ im lặng sang thành tiếng. Ban đầu cô vừa khóc vừa cười , sau đó thì òa lên khóc ôm Mamako. Mamako đau xót, cô ôm bạn thân cô, để nó khóc cho đã.

Huyệt Anh rơi lệ, hầu như mọi người nghĩ do Kaishito không chịu hát với cô nhưng có ai biết được…Kaishito đã làm gì…ở bên ai….biết nhưng không lên!

Cô và anh đã chọn bài cho nhau, cô còn nhớ những kỉ niệm khi cô phải ở lại nhà anh. Những lời nói ấm áp làm cô rung động, cái ôm mang cảm giác an toàn , hạnh phúc. Lúc đó, cô nghĩ…mình đã rất vui nhưng giờ đây…tất cả chỉ là mơ tưởng! Là ảo tưởng hết thôi! Anh vẫn lạnh lùng như ngày nào và cô vẫn ngốc như ngày nào.

Cô thừa nhận…cô yêu anh! Cô yêu anh rất nhiều! Nhưng yêu anh là sai lầm lớn của cô!

Rầm…

-HUyệt ANH!

-HUYỆT ANH!

-HUYỆT ANH!

-…..

Trong chốc lát, tất cả ai mặt cũng tái xanh, hốt hoảng.

Huyệt Anh ngất xuống sàn, cô ngất để không suy nghĩ gì nữa, sẽ không có đau buồn nữa nhưng trên mặt cô…vẫn hằn những dòng nước mắt chưa phai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang