- Hoàng Thượng, đã điều tra xong những tử tù bị oan. Ngài định đối với họ thế nào, thả họ ra hay cho họ lập công chuộc tội?
- Tử tù? Ờ… Ngươi không nhắc thì trẫm quên mất, ngươi bây giờ đưa trẫm tới đại lao xem thử một chút.
Ô thái sư phải khó khăn lắm mới chuyển dời sự chú ý của Đường Huyền khỏi chuyện cưới thê tử cho lão.
Đại lao của cả đất nước vừa đồ sộ vừa kiên cố. Đường Huyền bước vào đây liền cảm thấy một cỗ hàn khí so với địa lao ở Thiên Mi phái còn âm u hơn. Đi bộ vào trong, thủ vệ cai ngục thấy hắn thì sợ tới run cả người, hôm nay mới là ngày đầu y nhìn thấy Hoàng Thượng.
- Không cần hành lễ, đưa trẫm vào trong!
Cai ngục vội cầm đuốc đi trước dẫn đường cho hắn.
Vì là đại lao lớn nhất thiên hạ nên ở đây cũng giam giữ toàn những trọng phạm tử tội hoặc tội phạm có liên quan tới quan lại đại thần. Mỗi một phòng giam chỉ giam một người, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt cũng đầy đủ, và người nhà cũng được phép mang thêm đồ đạc vào cho phạm nhân.
“Tiếu phách hồng nhai, vấn thiên trượng, thúy nham ai tước? Y cựu thị, tây phong bạch mã, bắc thôn nam quách. Tự chỉnh phục tà tăng ốc loạn, dục thôn hoàn thổ lâm yên bạc. Giác nhân gian, vạn sự đáo thu lai, đô diêu lạc. Hô đấu tửu, đồng quân chước. Canh tiểu ẩn, tầm u ước. Thả đinh trữ hưu phụ, bắc sơn viên hạc. Hữu lộc tòng cừ cầu lộc mộng, phi ngư định vị tri ngư nhạc. Chính ngưỡng khán, phi điểu khước ứng nhân, hồi đầu thác.”
(bản Hán Việt)
Cai ngục đã quan với âm thanh này, đang muốn lên bảo người nọ im lặng một chút, chợt Đường Huyền ngăn lại, hắn hỏi Ô thái sư:
- Người vừa lên tiếng là ai, Ô thái sư có biết chăng?
Ô thái sư nói:
- Hoàng Thượng, ngài quên rồi sao, ba năm trước hắn thi khoa cử đã đỗ tiến sĩ, nhưng trên triều hắn lại ẩu đả với quan lại và bất kính với Hoàng Thượng nên bị giam vào đây. Nghe nói người này từng khiến hàng trăm tài tử từ Trạng Nguyên, Bảng Nhãn tới cả các vị quan lại phải á khẩu.
Đường Huyền ồ một tiếng, thì ra là cuồng tài. Hắn lại đi thêm vài bước, Ô thái sư chợt kéo tay áo hắn chỉ vào một phòng giam nói:
- Hoàng Thượng, ngài có nhớ người này không?
Đường Huyền nhìn vào trong phòng giam thì thấy một lão nhân diện mạo uy nghi bệ vệ, đôi mắt sáng quắc như điện, cũng đang nhìn chằm chằm lại hắn.
“Lão nhân này là ai, sao ánh mắt đáng sợ như vậy?!” Hắn còn đang muốn hỏi thì lão nhân đã lên tiếng:
- Tên hôn quân vương bát đản, ngươi cho rằng lão phu chết rồi phải không?!
Đường Huyền sững người. Con mẹ nó lão tử là vua một nước mà thằng già này dám mắng như thế à?!
- Lão già vương bát đản này là ai, trẫm quen ngươi sao? Trẫm còn việc phải làm, lăn sang một bên ngủ đi!
!!!
OOO
!!!
Lời vừa nói ra mọi người đều sững sờ, mà lão nhân nọ càng sửng sốt hơn, sau đó lão chợt điên cuồng cười. Đường Huyền cũng lười để ý tới lão, lập tức bước đi.
- Hoàng Thượng, ngài… không nhận ra người này thật sao?
Đường Huyền thấy bộ dáng của Ô thái sư thì thầm đoán chắc lão nhân vừa rồi là một vị trọng thần, có khi còn từng quan hệ thân thiết với mình. Chẳng lẽ hôm nay Ô thái sư đưa ta tới đây mục đích chủ yếu là gặp người này?
Ô thái sư vội nói với người trong phòng giam:
- Tần lão tướng quân, đã lâu không gặp, Hoàng Thượng cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi, ngài đừng để ý!
Tần lão tướng quân dừng cười, cả giận quát:
- Tên tiểu hôn quân này ngày càng hồ đồ. Cũng tại lão Ô ngươi, ngày đó nếu ngươi để ta dạy nó thì hiện tại nó đã chẳng thành ra thế này!
Đường Huyền đây là lần thứ hai bị mắng, rất là tức giận, liền cắn lại:
- Lão bát đản kia ngậm mồm lại, có tin hay không ngày mai trẫm cho ngươi chết đói luôn trong này?!
- Ngươi… Tiểu bát đản, hỗn trướng!
Tần lão tướng quân tức giận gầm lên, vọt tới cửa đại lao, nắm lấy song sắt mà rung ầm ầm,tựa như muốn phá cửa xông ra ăn tươi nuốt sống Đường Huyền. Đường Huyền ngày xưa đi xem sở thú cũng thấy trò này nhiều rồi, cười châm biếm:
- Đừng cố làm gì, ngươi nếu có thể bẻ song sắt này thì đã sớm vượt ngục được rồi, ha hả!
Ô thái sư cùng Dư thái giám thấy vậy vội khuyên can hắn không nên trêu chọc Tần tướng quân nữa.
- Thôi được rồi, nể mặt Ô thái sư với Dư lão trẫm không so đo với ngươi, có điều cấm ngươi gọi trẫm là tiểu vương bát đản nghe chưa!
Tần lão tướng quân phi một tiếng mắng:
- Thối lắm, tiểu vương bát đản ngươi thực sự nghĩ có thểm giam ta vào đây? Nếu không phải lão tử tự nguyện vào thì… Ngươi còn ở đó mà không biết xấu hổ, tức chết lão phu!
“Ách, tự tiến vào sao? Rất ngưu bức nha, bảo sao hổ báo như vậy. “
- Thôi được rồi, trẫm cũng không có thời gian nói nhảm với ngươi đâu. Có chuyện gì cứ nói, có rắm cứ đánh! Hay là có cần trẫm thả ngươi ra không?
Danh Sách Chương: