Kết quả bị đối phương dội cho một gáo nước lạnh: “Hôm khác được không. Mẹ anh gọi điện nói tìm anh có việc, buổi tối anh phải đi gặp bà rồi.”
“Ục…” Ngồi xếp bằng ở ghế sofa, Trần Hải Nguyệt nhụt chí, gục đầu xuống, “Vậy tối anh ở nhà mẹ luôn à?”
Từ Thượng Hải trở về đã ba ngày rồi, hai người cả cơ hội ăn cơm với nhau cũng không có.
Tối hôm kia, anh tăng ca.
Cuối tuần, Ngôn Tể Thời có việc tìm.
Hôm nay, Thái hậu có chỉ—-
Sao chuyện yêu đương của cô trắc trở vậy chứ?!
Đầu bên kia Lương Đông Vân ngây ngẩn một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Không biết. Chỉ là đi ăn cơm thôi, xong việc anh về.”
“Vâng. Em đợi…. Em sẽ cố gắng đợi anh.” Nghĩ đến hai hôm trước đều nói đợi, kết quả ngủ như chết, ngay cả anh về lúc nào cũng không biết, Trần Hải Nguyệt thoái thác một chút.
Aizz, hết cách, người như cô thật như đếm, không làm không nói, không nói không làm được.
Ném điện thoại xuống, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi yên như vậy suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn chỉ còn cách mặt mày xám xịt chạy ra bật máy tính lên, mở khung chat “Chị em bát quái” lên…
Ta là Trần Hải Nguyệt: Có người không?
An Phù Sinh: Có.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: An An, nó muốn tìm “Người không” mà.
Ta là Trần Hải Nguyệt: %>_