• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tháng sau.

Mùa xuân ấm áp xua tan không khí lạnh lẽo giữa đất trời, hàng liễu bên sông trổ cành mới xanh tươi, đào hoa bung xòe rực rỡ. 9 giờ sáng thứ Bảy, bọn trẻ đi bộ vào tòa nhà giáo dục thanh thiếu niên nằm bên sông ở trung tâm thành phố Phương Viên. Trường dạy cờ vây Tự Xuyên chiếm một nửa mặt bằng tầng năm sẽ mở lớp đầu tiên vào ngày hôm nay.

“Hôm qua, tớ nhìn thấy ‘Quy tắc Thời Quang’ trên một tạp chí. ‘Quy tắc Thời Quang’ là gì vậy?” một đứa nhóc tầm mười tuổi thì thầm với một nhóc khác ở đối diện.

Đứa nhóc ở phía đối diện ‘suỵt’ một tiếng rồi nhỏ giọng đáp “Cái này mà cậu cũng không biết à, tháng Giêng năm nay, kỳ thủ chuyên nghiệp Thời Quang của chúng ta đã giành quán quân cúp Nongshim với ba chiến thắng liên tiếp khi chỉ còn lại một mình anh ấy. Nhiều người cảm thấy nên được thưởng gì đó, nhưng lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy, không có quy tắc khen thưởng tương ứng. Sau một tháng bàn bạc, viện cờ thông báo một quy tắc mới, chỉ cần kỳ thủ thắng ba trận liên tiếp trong vòng chung cuộc, có thể trực tiếp lên cửu đẳng. Mọi người đều nói đây là quy tắc vì Thời Quang cửu đẳng mà định ra, nên mới gọi là ‘Quy tắc Thời Quang’ đó.”

“Điền Nguyên, Tiêu Tinh, hai em đang thì thầm gì đó?” thầy Bạch Xuyên trên bục gõ bảng cờ trên tường “Lên lớp phải nghiêm túc.”

“Ồ.” bọn trẻ lầm bầm rồi ngồi thẳng lại.

Bạch Xuyên đang định tiếp tục giải thích về định thức thì thấy cửa sau lớp mở ra, một người bước vào ngồi thẳng ngay ghế cuối cùng. Động tác mở cửa thu hút sự chú ý của bọn trẻ, nhiều đứa trẻ quay đầu nhìn lại, lập tức thốt lên ”A!”, “Hiệu trưởng Phương!”, “Hôm nay, em có thể thấy hiệu trưởng Phương rồi!”

Phương Tự mỉm cười, vẫy tay để bọn trẻ yên lặng.

“Cũng chỉ là cái danh Hiệu trưởng thôi, có gì để đắc ý đâu.” Bạch Xuyên chế nhạo một câu, giơ cổ tay nhìn đồng hồ “10 giờ rồi, chúng ta tạm nghỉ một lát.”

Bọn trẻ chạy đến chỗ Phương Tự để xin chữ ký, Phương Tự mỉm cười hài lòng, ký từng cái một.

Cửa sổ hành lang trường tràn ngập khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, Phương Tự dựa vào lan can nhìn Bạch Xuyên “Sư huynh à, trước đây lớp cờ vây chỉ có hai phòng. Bây giờ, nửa tầng lầu này đã trở thành trường học cờ vây rồi, em chỉ được treo có mỗi cái tên, cả trường đều do anh phụ trách, sao vẫn cứ không vui vậy?”

Nghe xong câu này, Bạch Xuyên càng thêm không vui “Cậu còn nói được câu này à, cậu là ông chủ của Weida G.C, nhưng công việc nội bộ là do tôi xử lý, làm tôi bây giờ chỉ dạy được hai lớp vào mỗi cuối tuần. Không biết cả ngày lượn tới lượn lui làm cái quái quỷ gì nữa.”

Phương Tự càng cười nhiều hơn “Thì ra sư huynh chê thời gian em ở đây ít quá hả.”

“Tôi chỉ nói vậy thôi.” Bạch Xuyên nói nhẹ nhưng trở nên nghiêm túc hơn “Cậu có việc riêng của cậu, tôi không muốn làm mất thời gian của cậu.”

“Không mất đâu mà.” Phương Tự cười tiến lại gần “Sư huynh yên tâm, em đã từ chức đội trưởng đội tuyển Quốc gia rồi.”

Bạch Xuyên mở to hai mắt, trong mắt ngập tràn bất ngờ và bất an, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó vui sướng “Sao cậu … cậu không lo cho hai đứa nó nữa à?”

“Hai đứa nó …” Phương Tự bật cười “Hai đứa nó bây giờ còn cần em lo sao? Sau này, em sẽ dành hết thời gian ở chỗ này.”

Bạch Xuyên trở nên mất tự nhiên, vội vàng giơ cổ tay nhìn đồng hồ “Hết giờ rồi, tôi phải lên lớp.”

“Sau này em sẽ thường xuyên đến xem bọn trẻ lên lớp.” Phương Tự gõ gõ vào lan can, mỉm cười nói sau lưng Bạch Xuyên “Sau giờ tan học, em sẽ đợi anh cùng ăn cơm.”

Bạch Xuyên vội vàng xua tay rồi bước nhanh vào lớp.

Kể từ sau khi đoạt quán quân cúp Nongshim, tranh cãi trên diễn đàn Weida cũng lắng xuống. Nhưng vào cái đêm cuộc họp báo trực tiếp kết thúc, một bài phân tích nghiêm túc về việc chơi cờ đến tận cùng vũ trụ lãng mạn thế nào lặng lẽ xuất hiện trên diễn đàn.

“Như mọi người đều biết có 361 điểm giao nhau trên bàn cờ. Vậy trên bàn cờ rốt cuộc có bao nhiêu loại biến hóa đây? Có một cách nói thế này, mỗi điểm được chia thành ba tình huống: đen, trắng và trống. Khi đó biến hóa của thế cờ là 3 mũ 361 (công thức đính kèm).

Còn một cách nói khác, nước cờ đầu tiên có 361 sự lựa chọn, nước cờ thứ hai có 360 sự lựa chọn, nước cờ thứ ba có 359 sự lựa chọn, và như vậy, biến hóa của thế cờ là giai thừa của 361 (công thức đính kèm). Đây là tình huống lý thuyết thuần túy về toán học, chưa tính đến các tình huống bất ngờ như bắt cờ, tạo kiếp, v.v… nên biến hóa của thế cờ sẽ chỉ càng nhiều hơn.

Dù là cách nói nào, cấp khuếch đại so với số lượng hàng nghìn tỷ tỷ ngôi sao trong vũ trụ quan sát được của chúng ta lớn hơn rất nhiều, rất rất nhiều. Nếu ánh sáng truyền đi với vận tốc ánh sáng, tôi đã tính toán được chút ít (ảnh quá trình), có lẽ khi đến tận cùng của vũ trụ, ván cờ vẫn chưa thể kết thúc!

Cho nên mấy lời đám phóng viên kia nói là gì chứ, chiến thư gì gì đó, nghe mà muốn xay xẩm mặt mày. Nếu hai người có thù sâu oán nặng, rốt cuộc là âm mưu điều gì mà phải trói buộc đối phương tới trời tàn đất tận, làm chuyện không bao giờ kết thúc như vậy! Chỉ có thể là thật lòng thích chơi cờ với đối phương thôi!

Thánh thần ơi, tôi bỗng cảm thấy mình như một hạt bụi, chứng kiến một mối tình lãng mạn xuyên vũ trụ không hồi kết. Thế nên, Lượng Quang là thật đó!

Ngay sau khi bài đăng được đăng tải, dân mạng lại dậy sóng.

“Không ngờ trên diễn đàn cờ vây còn có thể thấy người dùng lý thuyết toán học gặm CP, cảm ơn chủ chớt, tôi gặm được rồi!”

“Chuyên gia gặm CP thời nay nha! Lượng Quang is real!”

“Tôi tuyên bố tôi cũng là hạt bụi trong vũ trụ, cảm ơn chủ thớt giúp tôi chiếm được một chỗ xem chuyện tình lãng mạn.”

“Tôi cũng muốn trở thành hạt bụi. Cảm ơn.”

“Tôi cũng vậy. Chúng ta nhỏ bé cũng không sao, miễn là Lượng Quang bên nhau.”

“Các người bị gì vậy, không phải mấy người cũng nghe thấy lời châm chọc của Thời Quang cửu đẳng sao, chính miệng nói cậu ta với Du Lượng như nước với lửa! Còn chưa chịu hiểu à!”

“Hahaha lầu trên hài hước nhỉ, châm chọc có ích lợi gì, tháng trước trong trận tứ kết cúp Mộng Thiên Hợp, Thời Quang không phải thua Du Lượng cửu đẳng rồi à! Tôi thấy không bao lâu nữa, Du Lượng cửu đẳng sẽ giành được quán quân thế giới thứ hai! Nội hàm có ích lợi gì không?”

“Ây dô lầu trên, sao không nhắc đến cuộc chiến Vương Tọa hiện đại tháng trước vậy ta, Du Lượng trung bàn đã thua Thời Quang cửu đẳng đó! Thảm không thể tả được hahahaha! Sau này, cơ hội tham gia các giải đấu lớn của Thời Quang cửu đẳng nhiều lắm! Ước chừng chúng ta sẽ thường xuyên được chứng kiến những cảnh tượng thú vị thế này!”

“Đắc ý cái gì! Để xem ai là người có thể cười đến cuối cùng!”

“Mấy người tranh cãi có thể ra ngoài tự đăng bài, đây là nơi tập hợp các hạt bụi nhỏ của vũ trụ, chúng ta không cần để ý tới bọn họ, chủ thớt mau xóa hết đi, chúng ta tiếp tục gặm CP!”

Do đó, chủ thớt còn giải thích chi tiết thêm về lý do tại sao Thời Quang luôn nhìn sang Du Lượng trước khi nói, số lần cả hai nhìn nhau trong buổi họp báo, ý cười giữa Lượng Quang khác thế nào khi cười với phóng viên, Du Lượng nói tất cả đều theo ý của Thời Quang có bao nhiêu thực lực của bạn trai, v.v… một loạt các phân tích được các hạt bụi nhỏ gọi là ‘vũ trụ học’.

Khi quản trị viên diễn đàn phát hiện ra bài đăng này, nó đã trở thành một tòa lầu mọc lên giữa đất liền bằng phẳng, nên chỉ đành báo cáo với Phương Tự để được hướng dẫn cách xử lý. Phương Tự trực tiếp chuyển cho Du Lượng, hỏi ý kiến của cậu.

Du Lượng trượt chiếc di động vừa mới đổi, không khỏi nhếch khóe miệng cười.

“Coi cái gì mà cười thành thế này” Thời Quang đập bàn liên tục “Nhà thiết kế hỏi cậu có ý kiến gì không kìa!”

Du Lượng nhanh chóng trả lời tin nhắn — mặc kệ đi, sau đó cất di động, nhìn nhà thiết kế trang trí nội thất đối diện “Đã nói xong rồi?”

Nhà thiết kế vội vàng mỉm cười “Vừa rồi thấy anh đang xử lý công việc, bạn của anh đã góp ý sửa đổi. Anh nghĩ thế nào?” nhà thiết kế quay màn hình máy tính về phía Du Lượng.

“Nè, nhà là do cậu mua, đến lúc trang trí thì không để tâm gì hết, còn kéo tôi đi xem cho bằng được.” Thời Quang bên cạnh lèm bèm.

Du Lượng ngước mắt nhìn phút chốc cảm thấy da đầu như thắt lại “Tường tivi đổi màu vàng nhạt, sô pha đổi màu vàng đậm, rèm cửa cũng đổi màu vàng sáng?”

“Màu vàng không đẹp à? Đẹp quá luôn chứ.” Thời Quang nhìn nhà thiết kế, sau đó nhìn Du Lượng “Lúc trước, cậu đề cập phong cách lạnh lùng gì đó, vừa đen vừa trắng lại còn xám, chỉ có xanh dương là cái màu nhìn được.”

Du Lượng quay đầu, cau mày nhìn Thời Quang “Cậu muốn tạo một … tạo một …” cậu thật sự không nghĩ ra tính từ thích hợp “Không đẹp gì hết.”

Thời Quang cuộn tròn nắm đấm, quay đầu nhìn lại “Chê xấu thì đừng có gọi tôi.”

Nhà thiết kế nhìn hai người ngập ngừng “Thật ra thì … màu vàng khá đẹp đó, trông ấm áp và sống động.”

“Chính là như vậy!” Thời Quang gật đầu “Nhìn người ta đi, chuyên nghiệp có khác.”

“Nhưng không nên sử dụng với số lượng lớn, nếu không sẽ dễ bị nhức mắt.”

“Đúng vậy.” Du Lượng gật đầu.

“Dù sao cũng là nhà cậu. Cậu thích thế nào thì thế đó.” Thời Quang khoanh tay dựa lưng vào ghế.

Du Lượng lắc đầu cười, sau đó quay sang nhà thiết kế “Cứ làm theo lời cậu ấy nói, anh chỉnh sửa lại một chút, cứ thế đi.” nói xong cậu đứng lên, kéo Thời Quang dậy “Đi thôi.”

“Còn làm gì nữa?”

“Hôm nay cũng đến cửa hàng nội thất rồi, sẵn tiện xem luôn nội thất chứ sao.”

Thời Quang hít sâu một hơi, nhớ tới những gì đã hứa, cậu vội vàng bước tới, nắm lấy vai Du Lượng “Lúc đó, cậu đã lên kế hoạch gài tôi phải không?”

Du Lượng liếc nhìn lại, cố nén cười “Xem ra vẫn chưa ngốc lắm nè.”

Thời Quang lại vỗ cái bép lên cánh tay Du Lượng “Nói kiểu gì đấy.”

Tham quan cửa hàng nội thất quả là một hoạt động thể chất, sau hai tiếng, Thời Quang thật sự không muốn đi nữa, ngã quỵ trên chiếc ghế đan bằng liễu gai “Đi không nổi nữa, không muốn dạo nữa, hoa cả mắt rồi, không chọn nữa đâu.”

Di động trong túi vang lên, Thời Quang trả lời điện thoại, từ văn phòng viện cờ “Xin chào Thời Quang cửu đẳng, chúng tôi vừa nhận được thư mời từ ban tổ chức giải cúp Anh lần thứ 5, anh đã trở thành một trong những kỳ thủ được mời tham dự cúp Anh của đội tuyển Trung Quốc. Anh có nhận lời không?”

Một chiếc loa phát thanh lớn đột nhiên vang lên trong cửa hàng nội thất “Kính thưa quý khách hàng! Tin tốt lành! Tin tốt lành! Chương trình mua đồ nội thất trên 10.000 được tặng 2.000! Ngày cuối cùng! Cơ hội hiếm có!”

Tai Thời Quang rung lên, cậu vội vàng đi vào trong vài bước “Đương nhiên là tôi nhận lời! Cảm ơn chị đã thông báo cho tôi!”

“Vâng, được rồi, chúc anh đạt được thành tích tốt ở cúp Anh, tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Thời Quang lắc lắc di động nói với Du Lượng “Lời mời tham dự cúp Anh.”

Du Lượng chưa kịp trả lời thì di động của cậu đã vang lên “Alo?”

“Xin chào Du Lượng cửu đẳng, chúng tôi vừa nhận được thư mời từ ban tổ chức giải cúp Anh lần thứ 5, anh đã trở thành một trong những kỳ thủ được mời tham dự cúp Anh của đội tuyển Trung Quốc. Anh có nhận lời không?”

“Cảm ơn, tôi nhận lời.”

“Vâng, vâng, vậy được, tôi chúc anh …” bên kia chưa kịp nói xong, loa trong trung tâm thương mại lại vang lên “Kính thưa quý khách hàng! Tin tốt lành! Tin tốt lành! Chương trình mua đồ nội thất trên 10.000 được tặng 2.000! Ngày cuối cùng! Cơ hội hiếm có!”

Giọng của cô gái trong điện thoại đột nhiên hào hứng “Anh cũng đang xem đồ nội thất ạ! Haha!” như thể nhận ra có chút không đúng, cô gái buộc mình trở lại giọng bình thường “Khụ khụ, chúng tôi đã làm phiền anh rồi, tạm biệt.”

Du Lượng cau mày, bất lực nhìn di động tút tút tút, rồi cất vào túi.

Tháng 5 năm 2009, giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Anh lần thứ 5 khởi tranh.

Giải đấu cúp Anh luôn áp dụng hệ thống mời tham dự, ngoài top 8 đứng đầu kỳ lần trước tự động trở kỳ thủ hạt giống, ban tổ chức sẽ mời mười sáu kỳ thủ từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi hiệp thi đấu kéo dài ba tiếng rưỡi, sau nhiều hiệp đấu loại trực tiếp, cuối cùng giải quán quân được quyết định với năm ván đấu.

Do là hệ thống mời tham dự, người được chọn đều là những kỳ thủ tuyến một của thời nay, các ván đấu thường rất đặc sắc.

Lần này, Du Lượng và Thời Quang trở thành hai trong số năm kỳ thủ của Trung Quốc, được viện cờ, thậm chí toàn giới cờ vây đặt nhiều hy vọng, hai người còn được gọi là ‘bảo đảm kép quán quân.’

Tuy nhiên, điều khá bất ngờ là một số kỳ thủ lâu năm đã từ chối lời mời trở thành kỳ thủ hạt giống. Ngay cả quán quân Lee Hoon, sau nhiều lần thuyết phục từ ban tổ chức cuối cùng cũng rút lại quyết định từ chối, đồng ý tham gia thi đấu.

Lịch thi đấu kéo dài hai tháng đã thu hút sự quan tâm đặc biệt của giới cờ vây, điều không làm giới cờ vây thất vọng là Du Lượng và Thời Quang đã giành những chiến thắng liên tiếp, loại đối thủ một cách toàn diện, sẽ sớm gặp nhau ở vòng chung kết!

Nói cách khác, dù trận chung kết chưa bắt đầu nhưng Trung Quốc đã giành giải quán quân trước thời hạn!

Tin tức này chắc chắn đã tiêm một cú sút vào giới cờ vây. Người vui nhất dường như là thầy Tang, mấy ngày nay có người nghe nói thầy Tang đến đi bộ cũng cứ ngâm nga giai điệu.

Tháng 7 năm 2009, giải cờ vây chuyên nghiệp thế giới cúp Anh lần thứ 5, trận chung kết quyết đấu năm ván cờ chính thức khởi tranh tại viện cờ Trung Quốc.

Màn trình diễn chói sáng của Du Lượng và Thời Quang tại cúp Nongshim và phong cách chơi cờ độc đáo của họ đã gây chấn động với mọi người. Thời Quang lên cửu đẳng vào đầu năm, cậu có thêm nhiều cơ hội tham gia các giải đấu hàng đầu. Trong sáu tháng qua, cậu và Du Lượng đã đối đầu hai lần giữa các giải đấu lớn, chiến thắng lẫn nhau, thẳng tiến đến giải quán quân. Thành tích bắt mắt khiến mọi người lờ mờ nhận ra một kỷ nguyên mới sắp đến. Mọi người cũng bắt đầu thắc mắc liệu hai ngôi sao đang lên trên đấu trường Trung Quốc này, ai mạnh ai yếu.

Lần này, cả hai quyết đấu năm ván trong trận chung kết cúp Anh lần thứ 5, khiến mọi người phải mong chờ và mở rộng tầm mắt.

Bây giờ có vẻ như hai kỳ thủ cực kỳ thân thiết. Trong bốn hiệp đấu đầu tiên của năm ván cờ, Du Lượng và Thời Quang đã thể hiện một trăm phần trăm thể lực, trận đấu vô cùng hấp dẫn, chiến thắng xen kẽ, tỉ số trận chiến hiện tại là 2-2.

Cuối cùng, đã đến trận đấu quyết định chức quán quân cúp Anh.

Ván thứ năm của vòng chung kết.

Du Lượng ngồi đối diện Thời Quang, mỉm cười nhìn nhau. Không cần nói, thì cũng có thể nhận ra từ ánh mắt của người đối diện, đầy khiêu khích và quyết tâm chiến thắng.

Nói cũng lạ, tuy hai người suốt ngày dính lấy nhau, nhưng chỉ cần trên đấu trường thắng được đối phương, trong lòng đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau khi về nhà, cả hai lại dính lấy nhau thảo luận phục bàn, lại thích lấy sự thất bại của đối phương ra khiêu khích làm niềm vui.

Du Lượng quân đen, Thời Quang quân trắng. Kính lễ với nhau, đặt cờ khai cuộc.

Ván cờ thu hút người xem này trùng với giờ học lúc 9 giờ cuối tuần tại trường cờ vây Tự Xuyên, thầy Bạch Xuyên đổi tiết học thành buổi giảng trực tiếp, vừa giải thích vừa để bọn trẻ xem và trải nghiệm ván cờ của các kỳ thủ hàng đầu Trung Quốc.

Quân trắng, Song Phi Yến.

Thầy Bạch bày lại bố cục quân trắng của Thời Quang rồi giải thích “Song Phi Yến, là một định thức được lưu truyền lâu đời, trong nhiều sách cổ hàng trăm năm trước đều có thể tìm thấy, rất nhiều kỳ thủ cổ đại nghiên cứu kĩ lưỡng về Song Phi Yến. Thời Quang cửu đẳng khai cuộc với Song Phi Yến vì định thức này phù hợp với thói quen của em ấy. Tuy Song Phi Yến có chút truyền thống nhưng có thể phát sinh nhiều sự biến hóa, cho đến nay, mọi người vẫn không ngừng đề xuất các giải pháp mới.”

Bọn trẻ gật đầu và chú ý lắng nghe.

Trên diễn đàn Weida, một người dùng có tên ‘Lượng Quang cùng nhau mua nội thất’ thở dài “Hoa rơi người lẻ bóng, mưa nhỏ én chung đôi*, thật là đẹp, chơi cờ vây là một chuyện tuyệt vời biết bao!”

*Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi (Trích Tống yến kỷ đạo từ, <Lâm Giang Tiên>): Người đẹp cô đơn đứng giữa đám hoa rơi, đôi chim yến cùng bay trong cơn mưa phùn.

“Tôi nghĩ hạt bụi nhỏ mấy người bệnh không nhẹ, chỉ là một ván cờ, định thức được vô số người sử dụng mà cũng có thể gặm CP đến mức này.”

Lượng Quang cùng nhau mua nội thất “Hehe, cô không hiểu gì hết.”

Bố cục sau khi đặt, quân trắng của Thời Quang linh động, quân đen của Du Lượng uyên thâm. Đến trung bàn, đen trắng đang cắn xé nhau, không ai nhìn thấy khoảng cách sức mạnh.

Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi này, đen trắng cuộn vào nhau, quân đen bị vây hãm, muốn chạy quân để sống sót phải lập tức chống trả. Quân trắng nối dài một đường, thề không bỏ qua, ngẩng đầu lần nữa tóm lấy, quân đen một nước tựa.

Thời Quang ngây ra.

Quân đen, Đoạn Tương Tư.

Trong lớp học của trường cờ vây, Bạch Xuyên đang giải thích chiêu thức này “Đoạn Tương Tự, tuy cái tên có vẻ rất nghệ thuật, nhưng nó là một chiêu thức rất mạnh. Nếu đánh ra hình cờ như vậy, giống như Du Lượng cửu đẳng trước tiên đặt một nước tựa, quân trắng bẻ, quân đen cắt, quân trắng không thể sống. Ngày cả khi quân trắng không bẻ, dù đặt ở đây hay ở đây, quân trắng của Thời Quang cửu đẳng cũng không thể thoát khỏi truy sát của quân đen.”

Bọn trẻ thốt lên “Wa! Thần kì quá! Vậy tại sao được gọi là Đoạn Tương Tư ạ?”

Bạch Xuyên khẽ mỉm cười “Nước cờ này của quân đen muốn cắt liên kết của quân trắng, nhưng quân trắng trên bàn cờ vẫn kết nối với nhau, có lẽ đó là ý nghĩa của một loại tương tư.”

“Thầy Bạch đã từng chơi qua Đoạn Tương Tư chưa?”

Bạch Xuyên ho một tiếng, tiếng cười khúc khích vang lên từ dãy cuối cùng của lớp học. Bọn trẻ nhận ra có ai đó ở hàng ghế sau “A! Hiệu trưởng Phương lại đến rồi!”

Thấy mọi người quay đầu lại, Phương Tự cười nói “Trong sự nghiệp đánh cờ của thầy Bạch các em, Đoạn Tương Tư từng xuất hiện một lần đó.”

“Vậy thầy Bạch có thắng không ạ?”

“Nhưng nước cắt là thầy đánh ra đó, cờ của thầy Bạch các em không thoát được nha.”

“Wa! Hiệu trưởng Phương lợi hại quá!”

Bạch Xuyên ho mạnh “Không được ngắt lời!”

Phương Tự mỉm cười, giơ tay lên “Được, được, em im, im đây, mời thầy Bạch tiếp tục giảng.”

Trên diễn đàn Weida, ‘Lượng Quang cùng nhau mua nội thất’ lại xuất hiện.

“Tôi lại muốn cảm thán quá! Sửa một bài thơ vậy, đêm khuya đèn kết in bóng người, dạo bước bên người đường chẳng cùng. Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người biết chăng.* Aizz, chơi cờ vây là một chuyện tuyệt vời biết bao!”

*Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y, cộng lang trường hành mạc vi kỳ, linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri? [Tân thiêm thanh Dương liễu chi  – Ôn Đình Quân, chỉ sửa mỗi câu đầu thôi:))))]

“Thánh thần ơi, hạt bụi nhỏ chúng ta không chỉ có nhà toán học mà còn có nhà thơ nữa!”

Lượng Quang cùng nhau mua nội thất “Không, không, chỉ là cảm nhận của tôi thôi, mọi người cứ kệ tôi đi. Xem cờ thôi, tiếp tục xem cờ.”

Mặc dù góc trên bên trái mất đi một vài mục, nhưng Thời Quang vẫn thu hồi được sự mất mát ở phần còn lại của mảnh đất.

Thời Quang quá hiểu Du Lượng, Du Lượng cũng quá hiểu Thời Quang. Đối phương muốn làm gì đều có thể thấy được ngay khi quân cờ đặt xuống. Như thế này ngược lại càng kích động điểm muốn thắng của Thời Quang. Du Lượng cũng như vậy.

Quân đen nhìn thấu những tính toán sâu xa của quân trắng. Quân trắng nhìn thấu những sát khí ẩn giấu của quân đen. Trong cậu có tôi, trong tôi có cậu, không ai nhường ai, vương vấn lấy nhau.

Một nước cờ được đặt xuống, Du Lượng và Thời Quang cùng lúc ngạc nhiên.

Hai quân đen trắng, Kiếp Trường Sinh.

Ngay cả thầy Bạch Xuyên cũng ngây ra, quên luôn giải thích. Phương Tự ngồi hàng ghế sau cũng nhỏ tiếng cảm thán. Mãi cho đến khi một đứa trẻ lớn tiếng hỏi, Bạch Xuyên mới định thần lại “Đây là Kiếp Trường Sinh, rất hiếm thấy. Trong lịch sử ngàn năm được ghi chép trong các kỳ phổ, chỉ có một vài ván cờ xuất hiện Kiếp Trường Sinh.”

“Nhưng lại không giống như hình cờ của một vụ cướp.”

“Đúng vậy, không giống một vụ cướp thông thường, nó phức tạp hơn, giống như cướp trong hòa bình, có đặc tính tương tác lẫn nhau, vòng lặp tuần hoàn, vô cùng vô tận. Nếu kỳ thủ không chủ động hóa giải kiếp, không ai nhường ai, chỉ có thể lấy hòa làm kết thúc. Du Lượng cửu đẳng và Thời Quang cửu đẳng đã tạo ra Kiếp Trường Sinh, quả thật rất hiếm thấy. Những kỳ thủ trong quá khứ tạo ra được Kiếp Trường Sinh đều cảm thấy là một chuyện rất tao nhã, nhất định sẽ niêm phong bàn cờ, giữ lại ván cờ hòa. Bây giờ xem họ giải quyết thế nào.” Bạch Xuyên kiên nhẫn nhìn vào màn hình giải thích.

Sự xuất hiện của Kiếp Trường Sinh khiến diễn đàn Weida sôi sục.

“Đời này tôi có thể tận mắt chứng kiến Kiếp Trường Sinh, có chết cũng không tiếc!”

“Cờ của hai người họ siết chặt lẫn nhau, biến hóa nhiều loại khác nhau, thế mà lại tạo ra được Kiếp Trường Sinh! Tôi không còn gì để nói nữa rồi!”

Lượng Quang cùng nhau mua nội thất “Ah ah ah ah đây là ván cờ thần tiên gì vậy! Tiên ông vỗ lên đầu tôi, kết tóc dạy thuật trường sinh*. Hu hu hu tôi thật may mắn khi nhìn thấy những điều này! Tôi muốn bảo vệ hai người họ cả đời này hu hu hu!”

*Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh (Trích – Kinh loạn ly hậu thiên Ân Lưu dạ lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vy thái thú Lương Tể – Lý Bạch)

“Hahaha, mấy đứa cố chấp nghĩ Lượng Quang không hợp chắc giờ xỉu ngang trong nhà vệ sinh rồi hả, dù có thế nào, tên của hai người họ đều sẽ gắn liền với nhau mãi mãi trong lịch sử cờ vây!”

Trong lịch sử sau này, chỉ cần lịch sử cờ vây còn tồn tại, thậm chí sau cả ngàn năm, nếu ai đó kiểm lại thế cờ kì diệu như Kiếp Trường Sinh, chắc chắn sẽ nhắc đến ván cờ hôm nay của hai kỳ thủ – Du Lượng và Thời Quang.

Thời Quang nhìn Kiếp Trường Sinh trên bàn cờ hồi lâu, trọng tài đã đứng dậy, vẫn chờ phản ứng của hai kỳ thủ. Chỉ cần cả hai bày tỏ không muốn bỏ cuộc thì trận đấu này chỉ có thể hòa, tiến vào hiệp phụ.

Du Lượng vẫn chưa biểu hiện gì, cậu ấy chỉ nhìn Thời Quang. Cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt đang diễn ra trong đầu Thời Quang.

Không nhường, giữ nguyên cục diện ván cờ rồi bắt đầu lại? Nhưng nước hậu thủ* đó không đánh ra được, chỉ sợ cả đời sẽ hối hận khi nghĩ về nó!

*Hậu thủ (thuật ngữ cờ vây): Nước đi (hoặc chuỗi nước đi) ở một khu vực trên bàn cờ mà đối phương có thể giành quyền đi nơi khác sau khi kết thúc.

Hóa giải kiếp, để ván cờ tiếp tục cho đến khi phân định được thắng thua? Nhưng là Kiếp Trường Sinh đó! Bao nhiêu năm mới được gặp một lần, hóa giải Kiếp Trường Sinh, đáng tiếc quá!

Cậu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Du Lượng.

– Hóa giải kiếp không?

– Cậu nghĩ sao?

– Tôi băn khoăn quá, cậu muốn hóa giải kiếp không?

– Dù có hòa cờ hay không, Kiếp Trường Sinh cũng xuất hiện rồi, tôi nghe cậu.

– Tôi nhìn thấy một nước cờ hay tuyệt diệu cho quân trắng rồi, nhưng buộc phải hóa giải kiếp.

– Tôi biết, tôi cũng thấy rồi, cho nên cậu có hóa giải kiếp cũng sẽ không đánh ra được đâu.

– Ha ha! Ha ha!! Ha ha!!! Du Lượng, cậu đợi đó!

Thời Quang cầm quân trắng đặt một nước cờ.

Trọng tài vô cùng kinh ngạc, nhìn nhân viên hai bên, không nói thêm lời nào, ngồi xuống ra hiệu trận đấu tiếp tục.

Thời Quang hóa giải kiếp rồi.

Tất cả người xem đều bị sốc!

“!!!!!!”

“Thời Quang hóa giải Kiếp Trường Sinh rồi!!!!!”

“Du Lượng sao lại vô cùng phấn khích thế kia!!! Cảm giác hai người sắp làm chuyện lớn rồi!!!”

“Thời Quang hóa giải kiếp, trực tiếp tặng quân. Du Lượng suýt chút nữa đã cắn câu, thấy Thời Quang đặt ý đồ bên phải, lập tức ra tay ngăn chặn. Thời Quang giữ lại một nước cờ, xâm nhập vào trong! Nhưng Du Lượng đã chặn ở phía trước! Ah ah ah ah! Kích thích quá đi!”

“!!! Cái này còn kích thích hơn là giữ lại Kiếp Trường Sinh!!! Hai người họ thật dám làm mà!!!”

“Ván cờ nghìn năm có một không hai!!! Tim tôi sắp không chịu được nữa, chỉ muốn tua nhanh xem ai thắng thôi!!!”

Trong lòng Thời Quang dấy lên một cỗ khí thế chiến đấu ác liệt chưa từng có, trong huyết quản đang chảy là sự căng thẳng và hưng phấn. Nhìn Du Lượng, trong mắt cậu ấy cũng lóe lên tia sáng rực rỡ, chờ mong, hưng phấn còn có sát khí. Thời Quang quá hiểu cậu ấy, đó là tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của Du Lượng.

Kỳ phùng địch thủ, đúng như ý nguyện.

Cục diện bàn cờ đã vào giai đoạn mấu chốt, chỉ xem ai có thể tính đến cùng!

Thời Quang cầm một quân cờ khác, nghiêm nghị đặt xuống, nâng mắt nhìn đối diện, thấy Du Lượng mỉm cười nhìn.

Trên bàn cờ lớn, đen trắng đan xen, quân cờ va chạm, linh hồn hợp nhất.

Đó là tiếng vang của sự kiên định từ xưa đến nay.

Chỉ cần vũ trụ còn đó, tiếng đặt cờ không bao giờ ngừng.

Lượng và Quang sẽ cùng nhau song hành!

— CHÍNH VĂN HOÀN —

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK