• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã qua giờ cao điểm, xe ở trên đường thông suốt chạy trên đường cao tốc. Tang Điềm nhìn thấy cột mốc bên đường biểu thị phương hướng, lại nhớ đến tối hôm qua cùng năm năm trước cảnh tượng giống nhau như đúc, bỗng nhiên hiểu rõ anh muốn mang cô đi đâu.

"Từ Mộ Duyên, chúng ta quay về được không? Em không nên đi đến đó...." Tay cô bám vào cánh tay anh, nhẹ nhàng lôi kéo, âm thanh yếu mềm tưởng như bất cứ lúc nào cũng sẽ vỡ vụn.

Từ Mộ Duyên cảm nhận được sự run rẩy từ bàn tay cô. Trên đường cao tốc, xe đi rất nhanh, anh chỉ có thể hơi chếch mắt liếc cô một cái, nhìn thấy tay phải của cô đang gắt gao nắm chặt làn váy, xương ngón tay mảnh khảnh trở nên trắng bệch. Nhưng đã đến lúc này rồi, anh không thể đưa cô quay trở lại được.

Có thể thành công hay không đều tùy thuộc về cô, chuyến đi này cực kì quan trọng, đây là nỗi khúc mắc của cô, cũng là tâm bệnh của anh.

Tay phải Từ Mộ Duyên nắm chặt lấy tay trái cuả cô, cảm giác được bàn tay cô đã ngừng run rẩy, nỗi lo lắng của anh rốt cục cũng chậm rãi hạ xuống.

Tang Điềm chậm rãi bình tĩnh lại đã là một giờ sau. Lòng bàn tay anh vẫn giống như trước, vẫn ấm áp, siết chặt bao bọc lấy bàn tay cô. Cảm giác an tâm ở đáy lòng lan ra khiến cho cô không nỡ rút tay về.

" Đừng lo lắng, tin tưởng anh, lần này sẽ khác." Từ Mộ Duyên nắm chặt lấy tay cô, âm thanh trầm thấp. " Tang Điềm, cho anh một cơ hội, cũng là cho chúng ta một cơ hội, có được hay không?"

Có được hay không, Tang Điềm tự hỏi bản thân, tâm tư vẫn hỗn loạn, chỉ là chẳng biết vì sao lại vơi đi mấy phần bàng hoàng cùng sợ sệt. Cô nghiêng đầu nhìn gò má anh, tự hỏi mình có dám hay không? Có dám hay không tin anh thêm một lần nữa?

"Em không nói lời nào, anh xem như là em đã chấp nhận" Từ Mộ Duyên nhếch khóe miệng.

" Em không biết..." Tang Điềm rốt cục cũng lấy lại được giọng nói của mình, vẫn là thấp mềm và yếu đuối như vậy, nói cho cùng, cô vẫn chưa đủ dũng cảm, nơi đáy lòng cô vẫn sợ. Vết thương sâu như vậy, mỗi lần mở ra, cho dù anh dã cam kết lần này sẽ khác, cô vẫn sợ....

Sợ sệt rồi lại mơ hồ chờ mong, loại tâm tình phức tạp này quấy nhiễu khiến cho cô buồn bực mất tập trung, thấy bản thân cực kì mâu thuẫn. Cô rút tay mình về, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, giống như chỉ có phong cảnh bên ngoài xe mới có thể khiến cho cô bình tĩnh lại.

Từ Mộ Duyên không tiếp tục nói nữa, cho cô thời gian lấy lại bình tĩnh.

Đã qua 12h trưa,Từ Mộ Duyên cảm thấy Tang Điềm quá mức an tĩnh, anh nhẹ giọng hỏi cô. " Tang Điềm, em có đói bụng không?"

Không có câu trả lời, Từ Mộ Duyên nghiêng đầu liếc sang, phát hiện cả người cô đều co lại, tựa mình lên cửa sổ xe, chỉ nhìn thấy được gò má ôn nhu của cô, hàng lông mi vừa dài vừa dày an tĩnh rũ xuống, cô đã ngủ thiếp đi.

Trước đây anh thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cô quá ầm ĩ, chỉ có ăn cơm hay đọc sách là thời điểm cô an tĩnh, anh kỳ thực rất hưởng thụ thời khắc cô vô tình an tĩnh. Có lúc hai người ở thư viện ngẩn ngơ cả một buổi trưa, cô xem sách, đọc sách thấy mệt liền chậm rãi nằm nhoài ra bàn ngủ thiếp đi. Vào lúc ấy, anh đều thỉnh thoảng ngước lên ngẩng đầu nhìn cô, mặt mày ôn nhu sủng nịnh người con gái hầu như lúc nào cũng ở bên anh, đó là một cảm giác thỏa mãn không nói ra được.

Mấy năm ở bên Mĩ, những người con gái tốt rất nhiều, nhưng lại không có ai có thể cho anh cái cảm giác này, liền ngay cả một tia động lòng đều không có.

Hiện tại anh bỗng nhiên hiểu rõ loại cảm giác thỏa mãn này, chính là chỉ có ở cô mới có được.

1h10 chiều đã đến sân bay, Tang Điềm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tối hôm qua mê man, cả đêm không ngủ được, đều là nửa mê nửa tỉnh đến sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại cô cảm giác như mình không ngủ đủ giấc, quá mệt mỏi. Cũng không biết vì sao, tuy đang ở trên xe anh nhưng cô lại ngủ rất yên giấc.

Từ Mộ Duyên nhìn đồng hồ, không thể không đánh thức cô dậy, anh nghiêng người cởi dây an toàn của cô ra, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: " Tang Điềm, chúng ta đến nơi, lên máy bay ngủ tiếp được không?"

Trong giấc mộng, cô chỉ khẽ cau mày, nhẹ nhàng mở miệng lẩm bẩm một tiếng, thân thể co rụt lại, hàng lông mày giãn ra, ngủ cực kỳ say.

Từ Mộ Duyên chỉ cảm thấy cuống họng căng thẳng, bờ môi mềm mại của cô hơi chu lên, đây là thói quen khi ngủ của cô. Cô nhẹ nhàng thở ra như một con mèo điềm tĩnh đáng yêu đang ngủ, anh không nhịn được liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, rất nhẹ....

Cảm giác nóng rực khiến cho Tang Điềm không thể không tỉnh, cô chậm rãi mở mắt, liền thấy khuôn mặt phóng to của anh, đôi mắt đen như mực, ánh mắt sáng như ngọc của anh đang nhìn cô, cảm giác trên môi nóng ướt khiến cho Tang Điềm trong nháy mắt liền tỉnh táo, muốn nói anh tránh ra.

Mấy phút sau, Tang Điềm đỏ mặt bước xuống xe, vừa xấu hổ vừa tức giận, trực tiếp đi ngược ra ngoài sân bay, Từ Mộ Duyên bước nhanh về phía trước kéo cô lại.

" Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi"

"Em không đi"

Từ Mộ Duyên nhíu mày, anh biết rõ nguyên nhân cô phản ứng như thế này, con ngươi không khỏi tối sầm lại, hai tay nắm chặt lấy bờ hai của cô, thấp giọng nói. " Tang Điềm, cho anh một cơ hội được không? Anh biết đây là khúc mắc của em, anh nghĩ chúng ta một lần nữa quay trở về bên nhau, nhất định phải hóa giải khúc mắc này."

Nhìn cô lúc nào cũng trong bộ dạng bất an, lúc nào cũng muốn bỏ trốn, anh than nhẹ một tiếng ôm lấy cô, thấp giọng cầu xin. " Tang Điềm, cho chúng ta một cơ hội được không? Đi theo anh được không? Xem như anh xin em..."

Một người kiêu ngạo như anh chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người khác. Chưa từng mở miệng ra cầu xin người khác như vậy. Tang Điềm chưa từng gặp qua anh như thế, cũng chưa từng nghe qua thanh âm thấp kém của anh như này, cả người cô đều cứng lại, từ dưới đáy lòng vang lên một tiếng, mở miệng ra cũng chỉ có tiếng ấy. "... Được"

Đáp lại cô là cái ôm thật chặt của anh cùng thanh âm trầm thấp. "Cám ơn em"

Sau khi ngồi trên máy bay, Tang Điềm vẫn lãnh đạm, Từ Mộ Duyên thấy tay cô nắm chặt lấy làn váy liền biết cô vẫn luôn căng thẳng cùng sợ sệt, cô vẫn luôn như vậy, lúc sợ hãi liền bám chặt lấy váy của mình không tha.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, đem cái nĩa vào tay cô, nhẹ nhàng nói. " Thời gian có chút gấp, chỉ có thể ăn tạm một chút trên máy bay, anh biết món ăn trên máy bay không ngon, nhưng em có thể ăn một ít được không? Đợi đến nơi anh liền dẫn em đi ăn hải sản."

Năm năm trước, bọn họ cũng là đi chuyến bay này, không kịp ăn trưa, chỉ có thể ở trên máy bay giải quyết bữa trưa, lúc đó cô đang ăn điểm tâm liền lẩm bẩm " Ăn không ngon..." Từ Mộ Duyên khi đó cũng nói những lời này động viên cô.

Tang Điềm liếc sang nhìn anh, rất nhanh liền quay đầu lại, sau đó cũng nghe lời anh bắt đầu ăn.

Cô tĩnh lặng như vậy, Từ Mộ Duyên đã có thể chậm rãi thích nghi, sau khi anh về nước, cô nói chuyện với anh rất ít, thế nhưng anh không thèm để ý, có vài thứ chỉ có thể từng bước từng bước tìm về. May mà đối với cô anh vẫn có đủ kiên trì.

Nơi cả hai đến là một thành phố nhỏ ven biển, cảnh đẹp rực rỡ, còn có bãi cát trắng sạch sẽ.

Trước đây Tang Điềm nghĩ đến đi du lịch ở đây, bởi có lần ở thư viện, nhìn thấy một quyển du lịch tuyên truyền, bên trong đa số là các hòn đảo nước ngoài, còn có Maldives, đảo Bali,....Cô yêu màu xanh của đại dương, cảm giác màu xanh lam ấy rất sạch sẽ. Có điều khi ấy đối với cô xuất ngoại rất xa vời, chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác.

Có chút tổn thương đã khắc cốt ghi tâm, vừa chạm đến liền đau. Lại một lần nữa đến đây, đáy lòng Tang Điềm có chút mơ hồ, ký ức đau đớn lại bị khơi gợi lên.

Tâm tình Từ Mộ Duyên cũng rất phức tạp, ngoại trừ ngày cuối cùng, cả hành trình của bọn họ rất vui sướng, không đúng, phải nói là trong mắt anh, cô là vui nhất. Mà lúc ấy là khoảng thời anh chuẩn bị rời đi, anh lại càng bị dày vò, không biết làm sao mở miệng nói với cô.

Nén lại ký ức trong đầu, Từ Mộ Duyên nắm tay cô đi ra sân bay, Tang Điềm không có tránh né. Lúc này cô rất cần một nơi để dựa vào. Mà giờ khắc này, ngoại trừ anh ra, không có ai để cho cô dựa vào cả.

Tất cả lộ trình Từ Mộ Duyên đều đã sắp xếp xong xuôi. Chỗ ở chính là khách sạn năm năm trước, ngay cả số phòng cũng giống nhau.

Tang Điềm bị anh kéo vào phòng, nhìn trong phòng có hai giường đơn, lướt qua cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài liền thấy bầu trời xanh biếc, đột nhiên cô có cảm giác khó chịu như nghẹt thở, thậm chí còn có tia lúng túng....

Cô bỗng nhiên dừng chân, Từ Mộ Duyên quay đầu lại liền thấy sự yếu ớt nơi đáy mắt cô, tâm trạng anh liền căng thẳng, anh đặt hành lý xuống, ôm lấy cơ thể cứng đờ của cô, nhẹ giọng nói." Chúng ta hãy xem như đây là một chuyến đi mới, sau khi kết thúc chuyến đi này liền khác hoàn toàn với năm năm trước, yên tâm giao cho anh được không? Em chỉ cần làm theo lời anh là tốt rồi, giống như trước kia có được không?"

"Đợi lát nữa anh liền đem em đi ăn hải sản tươi, lúc nãy đi ngang qua liền phát hiện ra cửa hàng trước kia đã sửa chữa qua, chúng ta quay lại nếm thử xem mùi vị có tốt hơn không, sau đó lại dẫn em đến nhà hàng khác xem thử có được không?"

" Em không nói lời nào, anh liền xem như em đồng ý"

Từ Mộ Duyên ôm lấy cô nói rất nhiều, tuy nhiên người trong ngực lại không đáp lại một câu. Nhưng cơ thể cứng đờ đã từ từ giãn ra. Anh khẽ mỉm cười, lại ôm ấy cô càng chặt hơn, cằm đặt nơi đỉnh đầu cô, ôn nhu lẩm bẩm.

Cảm giác thật quen thuộc, trước kia khi cô tức giận, anh cũng kiên trì nói chuyện với cô như thế. Tang Điềm không biết nói gì cho phải, cự tuyệt không nói ra được, nhưng lại không dễ dàng chấp nhận.

Cuối cùng, để đáp lại Từ Mộ Duyên, cô liền chôn đầu nơi lồng ngực anh, nhẹ nhàng ở trước ngực anh cà qua cọ lại.

Từ Mộ Duyên liền cười nghẹn ngào, trước đây cô cũng như vậy, anh ôm cô nói một hồi cô iền ở trong lồng ngực anh cọ tới cọ lui, liền đại diện cho cô đã đồng ý với anh, hoặc đã tha thứ cho anh.

Mỗi khi vào lúc ấy, Từ Mộ Duyên liền cảm thấy mình như đang ôm lấy con mèo nhỏ, lấy móng vuốt quấy anh, lúc sau liền ôn nhu yêu thích vùi ở trong lồng ngực anh cọ tới cọ lui.

Đương nhiên, lúc này anh không đủ tự tin để cho rằng cô đã tha thứ cho anh.

Những ngày ở đây, cả hành trình cơ hồ giống năm năm trước như đúc, những điều này đối với Tang Điềm như đang ôn lại ký ức vậy, nhưng chuyến du lịch này, giống như anh nói, sẽ không giống năm năm trước.

Đúng, dường như cái gì cũng giống nhau, nhưng rồi cảm giác lại không như thế. Chí ít tâm tình không giống, anh cũng không phải là anh của năm năm trước. Lần đi chơi năm năm trước kia, nếu như khi đó cô tỉ mỉ để ý có thể phát hiện ra anh thường xuyên sẽ thất thần, thường xuyên sẽ nhíu mày, thường nhìn chằm chằm cô rất lâu.

Khi đó cô không có chú ý tới, hiện tại đột nhiên tái hiện lại trong đầu. Lúc này cô có thể thấy rõ ràng được tất cả vì sao lúc trước anh có cử chỉ khác thường như thế.

Tâm tình Từ Mộ Duyên lúc này rất căng thẳng, ngày mai.... chính là ngày mà anh rời đi, ngày mùng 2 tháng 9... Anh đè xuống đáy lòng những tâm tư hỗn độn kia.

Đêm nay, Tang Điềm không muốn trở về căn phòng kia, nếu như muốn ôn lại năm năm trước, ngày hôm nay đối với cô mà nói, thật vô cùng lúng túng cùng xấu hổ.

Hai người đi chân trời trên bờ cát, không ai đề cập tới việc về khách sạn. Gió biển nhẹ nhàng vung làn váy cùng tóc của cô lên. Cô đang mặc chiếc váy Từ Mộ Duyên mua. Lần này, anh trực tiếp chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng hàng ngày cho cco, từ áo tắm, vài bộ quần áo, quần áo trong đến giày...

Điều Tang Điềm ngượng ngùng chính là những đồ này thực rất vừa vặn với cô, ngay cả số đo quần áo trong chuẩn xác không có sai sót...

Bóng đêm dần buông xuống, đã 12h, rốt cục Từ Mộ Duyên cũng mở miệng. "Muộn rồi, chúng ta trở về phòng thôi."

Tang Điềm dừng chân, thấp giọng nói. " Em không muốn trở về."

" Trở về được không? " Từ Mộ Duyên biết cô đang sợ điều gì, anh đứng trước mặt cô cam kết. " Đừng lo lắng, đêm nay nhất định sẽ không phát sinh chuyện gì."

Tang Điềm chăm chú cắn môi, cúi đầu không nói gì, nhưng là trầm mặc quật cường, cô không muốn trở về.

Đột nhiên một trận sóng lớn xô tới khiến quần áo cả hai đều ướt nhẹp, thân thể nhỏ nhắn của Tang Điềm bị sóng xô lùi lại hai bước, nhưng vào lúc này Từ Mộ Duyên khom lưng ôm lấy cô. " Chúng ta quay về."

"Từ Mộ Duyên, em không muốn quay về." Cô giãy dụa.

"Quần áo đều đã ướt, nhất định phải quay về. " Từ Mộ Duyên đè lại hai chân đang đạp loạn của cô, giam cô ở lồng ngực, bước nhanh trở về.

Tang Điềm bị anh khóa chặt tay chân, quả thực giãy dụa cũng vô dụng, cô bỗng nhiên có chút oan ức cùng lũng túng, âm thanh trầm thấp thêm mấy phần cầu xin. " Từ Mộ Duyên, em không muốn trở về... Chính là... đêm nay không muốn....Như vậy sẽ khiến em cảm thấy ở trước mặt anh rất khó có thể...."

Từ Mộ Duyên dừng chân một chút, cúi đầu nhìn cô, thanh âm ôn nhu." Ngoan, đừng làm loạn, tất cả sai lầm đều do anh, em có thể giận anh, thậm chí đánh mắng anh cũng không sao.Thế nhưng em không thể nghĩ mình như vậy, trong lòng anh, em xưa nay chính là rất tốt đẹp, cũng bởi vì quá tốt đẹp nên năm năm trước anh mới không dám muốn em, người khó chịu hẳn phải là anh mới đúng."

"Cái này không giống nhau...." Là một cô gái mà lại bỏ xuống tất cả dây thần kinh xấu hổ mà làm ra loại chuyện đó, làm sao có thể như thế, Tang Điềm vẫn không buông ra.

"Lần nay anh không muốn làm chuyện khiến cho chính mình hối hận, anh biết rõ mình muốn gì, vì thế tin tưởng anh một lần nữa được không?" Từ Mộ Duyên cụp mắt, nghiêm túc nhìn cô.

Ánh mắt đen như mực của anh nhìn cô chăm chú, vừa chân thành vừa mang theo tia khẩn cầu. Tang Điềm lại một lần nữa trầm mặc, những ngày qua đối mặt với sự khẩn cầu của anh, cô đều chỉ giữ sự trầm mặc.

Trở về phòng, sau khi tắm xong, Tang Điềm lại bắt đầu cảm thấy bất an. Từ Mộ Duyên cũng không có biện pháp, chỉ đành thỏa hiệp. " Anh ngồi ngoài phòng tầm 1 tiếng, chờ em ngủ sau đó anh trở lại."

Tang Điềm ngầm đồng ý. Cô hiện tại chính là không muốn cùng anh ở trong không gian này. Lúc này đã là 1h sáng, cô thực sự không hề buồn ngủ, sau khi Từ Mộ Duyên ra khỏi phòng, cô dĩ nhiên cảm thấy ủ rũ, không bao lâu sau liền thiếp đi.

Từ Mộ Duyên ở ngoài cửa hút mấy điếu thuốc, hơn một giờ sau mới trở về phòng. Anh chầm rãi đi tới giường cô, cúi người hôn nhẹ xuống môi cô. " Ngủ ngon."

Ngày cuối cùng của chuyến đi, không có sắp xếp gì cả, giống như năm năm trước, Từ Mộ duyên cùng Tang Điềm liền ở khách sạn ăn trưa.

Buổi chiều, Từ Mộ Duyên lấy ra một quyển sách đưa cho Tang Điềm, mỉm cười nói." Cảm thấy chán thì đọc sách, anh bận một số chuyện, buổi tối trở về sẽ đưa em ra ngoài ăn"

Tang Điềm cầm lấy sách, đáp. " Ừ "

Hiếm thấy có buổi chiều nào lại an tĩnh như vậy, anh quay về công ty xử lý công việc, cô vùi mình trên ghế sô pha đọc sách anh mua cho cô.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hai người trở về phòng rất sớm, Tang Điềm liền ngồi trên ghế tiếp tục đọc sách anh mua cho cô, Từ Mộ Duyên thấy vậy cũng mở laptop ra làm việc.

Hai giờ sau đã là 11h đêm, Từ Mộ Duyên khép máy tính lại, đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói. " Tang Điềm, chúng ta nói chuyện."

Cô từ trong sách ngẩng đầu lên, vẻ mặt còn có chút mịt mờ, hiển nhiên là rơi vào trong truyện rồi, anh nhẹ nhàng cười, rồi ở bên tai cô nhẹ giọng nói. "Ngày này năm năm trước, anh xin lỗi em. Năm năm sau, ngày hôm nay, bỏ qua hết tất cả, chúng ta làm lại từ đầu được không?"

Năm năm! Nhân sinh có bao nhiêu cái năm năm? Thanh xuân có bao nhiêu mà thiếu cái năm năm, Tang Điềm đột nhiên có cảm giác có chút khổ sở, cô ngẩn đầu nhìn anh, thanh âm rất nhỏ nhẹ. " Em 18 tuổi liền gặp được anh, mối tình đầu vào năm 18 tuổi, năm 20 tuổi thất tình. Nhưng là, Từ Mộ Duyên, anh có biết điều gì khiến em hối tiếc nhất không? Anh đã bỏ lỡ năm năm tốt đẹp nhất của một cô gái."

Cho dù anh đã trở về, cho dù nơi đáy lòng cô đã tiếp nhận anh, nhưng cô vẫm thấy nuối tiếc, tiếc nuối quãng thời gian đi chứng minh tình yêu, tiếc nuối thời gian năm năm, thực sự tiếc nuối rất rất nhiều.

Ánh mắt của cô cũng như lần đầu gặp anh, sạch sẽ, trong suốt. Từ Mộ Duyên cúi đầu, trán chống đỡ trán cô, âm thanh trầm thấp." Chúng ta còn một đời, chúng ta còn rất nhiều năm năm, anh sẽ cố gắng hết ức để bù đắp khoảng trống năm năm ấy, anh vẫn có cảm giác rằng em vẫn còn có tình cảm với anh, anh cũng biết rõ trong lòng em đang mâu thuẫn việc gì, em hiện tại không cần trả lời anh, anh cho em thời gian, trở lại Thành phố B liền trả lời anh được không?"

Cả đời....

Đáy lòng Tang Điềm luôn là âm thanh chân thật nhất, từ miệng cô nói ra."Được "

[Tác giả có điều muốn nói: hai ngày nay, hai ngày nay bị kỳ kinh nguyệt hành hạ, tối hôm trươc gặp phải ác mộng rất đáng sợ, nửa đêm tỉnh liền khóc òa, liên tục nhiều lần bị giày vò.( thôi lời tác giả dài quá, em không edit tiếp nữa đâu:VVV) ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK