Hôm nay, Giản Thời Chương đi ra khỏi bệnh viện, ở bãi đỗ xe bị Kiều San gọi lại.
Cô gái mang balo lớn sau lưng, mặc quần đùi, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thở hồng hộc hỏi anh: “Ngài Giản, chúng ta có thể nói chuyện chút được không?”
Thời tiết tháng Sáu rất nóng, Giản Thời Chương nhìn cô gái đầu đầy mồ hôi rịn, mở cửa xe, mời cô: “Vào xe nói chuyện đi.”
Kiều San tiến vào trong xe, ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái. Giản Thời Chương rất lịch sự giúp cô vặn mở một chai nước băng vừa mới mua không lâu, băng bên trong vẫn chưa tan hết.
Cô nhận lấy uống hai ngụm, nước băng mát lạnh khai thông gân mạch khắp người cô. Cô trực tiếp đi vào chủ đề, nói: “Ngài Giản, vốn lần trước ở Ứng Thực Hiên là muốn tác hợp cho anh và cô Quách Phỉ, tôi và Tả Dịch nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới hai người lại biết nhau. Ừ, là như vậy, tôi có một khách hàng nhờ vả tôi tác hợp cho hai người, cô ấy rất hi vọng hai người có thể nối lại tình xưa.”
Giản Thời Chương nghi hoặc: “Khách của cô?”
Kiều San không nói là ai, mở balo lớn ra, lấy một xấp tài liệu đưa cho anh ta, “Giản tiên sinh, đây chính là tất cả tư liệu có liên quan đến cô Quách Phỉ của sáu năm trước mà tôi điều tra. Anh cũng biết, gia cảnh của cô Quách Phỉ rất tốt, là công chúa nhỏ trong nhà, cô ấy kiên quyết sinh Văn Văn nên sáu năm trước đã cắt đứt liên lạc với người trong nhà. Sau khi anh rời đi, cô ấy nghỉ học vì không có tiền, lúc mang bầu Văn Văn thì đi dạy học, về sau sinh Văn Văn, cơ thể suy yếu, tứ chi sưng vù không có cách nào đánh đàn, vì vậy cô ấy chỉ có thế đi làm vài công việc... rửa chén bát, thu dọn đồ phế thải.”
Ánh mắt Giản Thời Chương phức tạp, cười nhạt: “Cô Kiều, tôi tin tưởng cô là vì cậu Tả, nhưng không ngờ cô thêu dệt chuyện lại khoa trương như vậy?” Anh ta ném xấp tư liệu lại cho cô, “Cô đi đi, tôi và cô ấy không thể nữa rồi.”
Kiều San chớp chớp mắt, khó tin nói: “Là vì cô Quách Phỉ một hai từ chối anh sao? Anh cứ vậy mà buông tay sao?”
Giản Thời Chương: “Nếu không thì sao? Chúng tôi có cuộc sống của riêng mình, Văn Văn là con gái của tôi, tôi sẽ không mặc kệ, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho con bé, tuỷ thay cho con bé tôi cũng sẽ đi tìm.”
Kiều San: “Ha ha, Giản Thời Chương, tôi còn tưởng rằng anh là một kẻ si tình, không ngờ gặp chút trở ngại liền buông tay?” Cô rút ra vài tấm hình trong xấp tư liệu, “Đây là hai tấm hình, là bạn học của cô ấy chụp, bạn học cô ấy chế giễu cô ấy không đi học mà đi nhặt ve chai bên đường, khó tin đúng không? Tôi cũng cảm thấy khó tin. Lúc đó cô ấy vẫn chưa qua tháng sinh, thân thể cực kỳ suy yếu.”
Cô dùng ngón tay chọc chọc tấm hình, lại nói: “Anh xem, mập mạp thế này có giống một bà thím không? Chính là tấm hình này, từng bị post lên diễn đàn trường học cô ấy từng học, tài nữ hệ âm nhạc Quách Phỉ, sao lại biến thành như vậy? Nhưng rất nhiều người đều không tin đây là Quách Phỉ, nhưng hẳn là anh nhìn ra được, rốt cuộc có phải là cô ấy hay không, đúng chứ?”
Giản Thời Chương run rẩy nhận lấy tấm hình, cẩn thận nhìn xem.
Cô gái trên tấm hình tang thương đến mức anh ta chưa bao giờ nhìn thấy, tay sưng vù thò vào trong thùng rác cô chưa bao giờ đụng vào. Môi Giản Thời Chương khẽ run, “Đây... là... cô ấy?”
Kiều San không nói gì, tiếp tục lấy ra một xấp tài liệu cho anh ta, “Ừ, đây là tất cả công ty quét dọn Quách Phỉ xin vào.”
Giản Thời Chương không có cách nào tưởng tượng ra, cô cao ngạo như vậy lại đi đào thùng rác?
Ai đó từng nói với anh ta: “Oa, túi rác bẩn như vậy còn lâu em mới ném. nó Giản Thời, anh ném nó giúp em được không?”
Ai đó từng nói với anh ta: “Em ấy, có hơi thích sạch sẽ, trong nhà nhất định phải sạch sẽ ngăn nắp, mùa hè thùng rác không được có chút mùi. Dì dọn dẹp đều chê em phiền, không muốn nhận việc làm cho em, Giản Thời, anh có thể giúp em làm những chuyện này không?”
Ai đó từng nói với anh ta: “Giản Thời, em tuyên bố trước, em không kỳ thị những dì dọn dẹp đồ phế thải kia. Em chỉ đang nghĩ, nếu có một ngày, em chỉ có thể đi nhặt ve chai sống qua ngày, vậy thì em tìm nguyện đi tìm chết, hì hì.”
Khi đó, vẻ mặt Quách Phỉ kiêu ngạo kéo cánh tay anh, “Giản Thời của em sẽ không làm công nhân công trình cả đời, sau này Giản Thời của em sẽ trở thành một nhà âm nhạc vĩ đại, vô cùng vĩ đại!”
Quách Phỉ hoạt bát hiền lành lại có chút bệnh công chúa sao có thể... sao có thể biến thành như vậy?
Sao cô có thể luân lạc tới mức đi nhặt đồ phế thải sống qua ngày? Cô... chính là Quách Phỉ mà.
Đã từng là công chúa nhỏ của anh ta, Quách Phỉ...
Mấy năm này, biển cả không bằng nương dâu, ngôi sao mênh mông vẫn luôn ở đây.
Thay đổi thành như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Kiều San cắt đứt suy nghĩ của anh ta, nói: “Thật ra không khó lý giải, con gái vốn yếu ớt, nhưng làm mẹ lại kiên cường.”
Những lời này như một cái chùy nện mạnh vào ngực của Giản Thời Chương. Đúng vậy, con gái vốn yếu ớt, nhưng làm mẹ lại kiên cường. Rốt cuộc anh ta đã rõ, thì ra bây giờ Quách Phỉ sống là vì Văn Văn, không còn là công chúa nhỏ năm đó sống vì bản thân nữa.
Vì Văn Văn, cô ấy có thể làm công việc bẩn nhất.
Vì Văn Văn, thậm chí cô ấy có thể từ bỏ bệnh công chúa của mình.
Đau đớn tê tâm liệt phế chạy khắp người, Giản Thời Chương xưa nay lạnh nhạt cuối cùng cũng không nhịn được mà gục trên tay lái khóc lóc giống như một đứa bé.
Là anh ta nợ cô, là nợ cả cuộc đời, chấn động trong lòng hòa tan thành nổi sám hối sâu sắc.
Ở thời điểm cô khó khăn nhất, anh ta không có ở bên cạnh, nhưng thời điểm cô tốt đẹp nhất lại gặp gỡ cô. Đây quả thực là số phận hành hạ và giễu cợt anh ta, là sự trả thù vô tình nhất với anh ta.
Kiều San cứ lẳng lặng nhìn một người đàn ông khóc một tiếng đồng hồ. Trong khoảng khắc đó cô suy nghĩ, Tả Dịch khóc sẽ có dáng vẻ gì?
Đợi Giản Thời Chương khóc xong, Kiều San sờ sờ đầu anh ta, tỏ vẻ an ủi: “Đừng khóc, dù anh có đau lòng sám hối thế nào cũng không thể sửa chữa được gì đâu? Chi bằng nhanh chóng nghĩ mọi cách đền bù, anh nhớ lại xem hồi ức tốt đẹp nhất với Quách Phỉ là cái gì? Nếu muốn theo đuổi Quách Phỉ một lần nữa, anh phải phát động thế công.”
Giản Thời Chương suy nghĩ một chút, nói: “Hợp tấu Piano và nhị hồ. Cô ấy đàn, tôi kéo.”
Kiều San: “Ừm... Nếu có thêm một bạn nhỏ tới hát thì càng hoàn mỹ hơn. Tôi đi sắp xếp chút.”
Giản Thời Chương có chút lo lắng, “Cô ấy có đồng ý không?”
Kiều San nói: “Nếu như chúng ta mở miệng, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nếu khách của tôi mở miệng, nhất định cô ấy sẽ đồng ý.”
Rốt cục Giản Thời Chương cũng biết là ai, “Khách của cô là... Văn Văn?”
Kiều San: “Ngoại trừ con bé thì có thể là ai?”
...
Chủ nhật trời vừa sáng, Kiều San liền kéo Tả Dịch đi đến bệnh viện. Người nào đó liên tiếp tăng ca một tuần thiếu ngủ trầm trọng, lái xe chạy được nửa đường thì bị Chu Công ghé thăm. Anh dừng xe ở bên đường, quay đầu hỏi Kiều San ở bên cạnh ghế lái, “Có bằng lái không?”
Kiều San liếc anh một cái, “Nói nhảm.”
Tả Dịch xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa ghế trước, chỉ vào chỗ tay lái nói: “Em lái đi.”
Kiều San: “Khốn kiếp, lại dùng giọng điệu đúng lý hợp tình như thế bảo tôi làm tài xế cho anh.”
Tả Dịch nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, “Gần đây trạng thái tinh thần của anh không tốt lắm, cho nên vì an toàn thân thể của cả hai, em lái xe đi.”
Kiều San ừm một tiếng, đi qua ngồi xuống, sau khi thắt dây an toàn thì hít sâu một hơi, quay đầu hỏi người ngồi bên cạnh, “Lái xe... Trước tiên nên làm gì?”
Tả Dịch nhíu mày nói: “Em có lái được không? Có bằng lái không?”
Kiều San chà chà tay, “Có, chỉ là thi bằng lái nhưng không có lái xe, không quen tay.”
Tả Dịch khẽ dựa vào thành ghế phía sau, nhắm mắt lại thản nhiên nói,“Kéo phanh tay, nhấn ga, lên đường...”
Vừa dứt lời, xe đạp đột nhiên lao đi. Tả Dịch mở mắt, bị cô dọa đến mức không còn buồn ngủ nữa, lòng bàn tay toát mồ hôi dầm dề, “Em chắc chúng ta có thể an toàn đến bệnh viện chứ?”
Một tay Kiều San vịn tay lái, tay còn lại làm một thế tay OK, “Không thành vấn đề!”
Xe lại chạy nhanh về phía trước, mấy phút sau, người nào đó cuối cùng cũng lên tay, tốc độ xe trở về trạng thái vững vàng. Anh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, tính chợp mắt chút nhưng lại phát hiện cơn buồn ngủ đều bị cô dọa cho chạy mất hết.
Vốn để cô lái xe là vì muốn chợp mắt nghỉ tí, nhưng hiện tại lại không hề buồn ngủ chút nào.
Loài sinh vật có tên là phụ nữ này quả thật đáng sợ.
Đã có thể làm cho đàn ông ghét, cũng có thể làm cho đàn ông thích không có cách nào kiềm chế, còn có thể làm cho đàn ông cam tâm tình nguyện ngồi xe của cô...
Kiều San đã lâu rồi không đụng vào xe, lái được xe rồi thì cả người dễ chịu khoan khoái, trên đường ngâm một bài dân ca. Cô nói: “Đợi khi nào chuyển ra khỏi tiểu khu, tôi cũng muốn mua một chiếc xe, anh đi mua với tôi nhé.”
Tả Dịch hỏi cô: “Em muốn mua xe gì?”
Kiều San: “Hai mươi ba mươi vạn gì đó.”
Tả Dịch nói: “Ừ, vậy thì trước tiên em không cần mua, ga ra của anh có một chiếc xe để không, rất thích hợp để những cô gái nhỏ như em lái, có muốn thử không? Cho em mượn lái.”
Kiều San hỏi: “Mượn thì có thể mượn bao lâu, vẫn nên lái xe của mình mới thoải mái.”
Tả Dịch: “Nếu em muốn, mượn cả đời cũng không thành vấn đề.”
Kiều San rõ ràng không rẽ ngoặt, không để ý tới tầng ý nghĩa thâm sâu trong lời của anh. Cô lắc đầu nói: “Thôi, tôi không thích mượn đồ của người khác, ngày nào đó có thời gian anh đi mua một chiếc với tôi đi, tôi mời anh ăn cơm.”
Tả Dịch nâng tay, dùng lòng bàn tay ấn lên huyệt Thái Dương.
Chẳng lẽ anh biểu đạt còn chưa đủ rõ? Anh đã quyết định tặng xe, rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa?
Trong lòng rất ấm ức, anh quyết định gởi wechat lên án với Ứng Sênh Nam. Viết ra chuyện ngày đó dùng hoa Tây Lan “thổ lộ” và hôm nay tặng xe “thổ lộ” với cô không thiếu một chữ gởi cho anh trai của mình.
Lúc Ứng Sênh Nam nhận được wechat thì đang ở trường thi đấu mô tô tán gái. Anh ta quét mắt nhìn wechat em trai gởi tới, đầu tiên là cảm khái xưa nay Tả Dịch ít nói không ngờ lại gởi một tin nhắn dài đến vậy, sau khi xem xong thì trực tiếp ném điện thoại đi, đạp mạnh mấy cước để phát tiết.
Đạp thẳng đến khi cái điện thoại tan tành, anh ta mới quay đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô gái, hít sâu một hơi thả lỏng cơ thể, “Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút.”
Cô gái nhìn người đàn ông âm tình bất định bạo lực ở trước mặt, yếu ớt đưa điện thoại cho anh ta.
Ứng Sênh Nam trực tiếp gọi điện thoại qua, gào thét với Tả Dịch: “Em là tiểu cầm thú, mẹ nó ngay cả cầm thú cũng không bằng! Sống chung dưới một mái hiện với con gái nha người ta, lại không làm gì hết? Em bị ngốc hả? Có hiểu cái gì gọi là gạo nấu thành cơm không? Em có phải là đàn ông không hả? Em là tiểu cầm thú không bằng cầm thú! Anh nói em tặng hoa, em lại tặng hoa Tây Lan? Em là tiểu cầm thú, anh thật sự muốn đánh chết em... anh...”
Kiều San nhận điện thoại liền bị Ứng Sênh Nam mắng một trận xối xả, cô ẩn nhẫn nổi giận cắt đứt lời anh ta, “Anh... À, không, ngài Ứng, tôi không phải là Tả Dịch, tôi là Kiều San, anh ấy đi toilet rồi.”
“...”
Đầu bên kia điện thoại hít sâu một hơi, giọng điệu lập tức thay đổi, “Ha... em gái Kiều ha...”
Kiều San tiếp tục cắt ngang lời anh: “Ứng Sênh Nam! Anh mới đúng là cầm thú! Anh là lão cầm thú! Lại muốn dạy hư Tả Dịch? Phi! Lão cầm thú! Tôi thật sự nhìn lầm anh rồi! Bye bye! Gặp lại! À, hẹn không gặp lại!”
Cô cúp điện thoại xong, Tả Dịch đã đứng sau lưng cô. Cô đi qua trả điện thoại lại cho Tả Dịch, đặc biệt thương xót vỗ vỗ vai anh, “Rốt cuộc tôi đã biết tại sao anh lại tặng hoa Tây Lan cho tôi rồi.”
Tả Dịch: “Hả?”
Kiều San: “Anh không nghe lời lão cầm thú Ứng Sênh Nam kia là đúng, Tả Dịch, hôm nay tôi mới biết, thì ra anh là đàn ông tốt gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tôi nhìn anh với cặp mắt khác xưa rồi.”
Tả Dịch: “...”
... Ha ha.