- Từ từ, người cứu tôi lúc đó là bà!
- Con cuối cùng cũng nhớ ra ta rồi à? Ta tìm con khó khăn lắm đấy!
- Khoang đã, nếu cô ta là con bà thì có thể đưa đi, nhưng hai người kia phải ở lại.
- Lão cẩu Thái Ất, ta sẽ không cho phép ngươi bắt đi các nàng, họ không phải người mà ngươi được phép động vào.
- Không được, yêu thú thì cũng chỉ là yêu thú, cho dù có hình người cũng chỉ là loài thấp kém bị con người nô dịch.
- Ngươi sai rồi, ngươi có biết vì sao yêu thú có thể tiến hóa thành thần thú hay không? Đó là vì huyết mạch yêu thú cao hơn loài người bình thường. Ngươi nói Bạch nhi chỉ là bạch xà yêu, ngươi sai rồi, muội ấy không phải bạch xà mà là Thượng Cổ Thần Long huyết mạch.
Thông tin Nhã Uyên nói ra, toàn bộ mọi người xung quanh chấn động.
- Cái này không thể nào, làm sao có thể!
Thái Ất sửng sốt, tham vọng nổi lên muốn bắt Bạch nhi lại.
Hắn lao đến, vươn tay định tóm lấy Bạch nhi.
Một luồng khí màu máu cản hắn lại, Huyết Nguyệt trên không trung sắt mặt bắt đầu biến hóa.
- Người của con gái ta, ngươi không có tư cách chạm vào.
Thái Ất bị đánh bật ra, phun ra một ngụm máu tươi.
- Huyết Nguyệt, ngươi thật sự muốn đối đầu với chúng ta?
- Đối đầu? Các ngươi xứng sao.
Huyết Nguyệt dùng lực, đưa ba người Nhã Uyên đến bên mình.
- Các con đi cùng ta.
- Chờ đã, có thể cho ta chút thời gian được không, ta vẫn chưa hiểu chuyện gì cả?
- Từ từ ta sẽ giải thích, bây giờ thì về nhà cùng ta trước đã.
- Nhà, ở đâu?
- Huyết Vực.
Hai chữ Huyết Vực nói ra làm Nhã Uyên sốc nặng, theo như hệ thống nơi đó cực kì nguy hiểm, khắp nơi toàn là giết chóc.
"Chúc Dung, chuyện này là sao?"
Nàng đang nằm vừa chơi game vừa ăn vặt thì. Nhã Uyên gọi.
" Cái này ta không biết a. Ngươi tự lo đi. Aaaaa lại thua nữa rồi. Ngươi cút ra, đừng làm phiền ta."
Nhã Uyên cũng bất lực với nàng, bây giờ kí ức của cô bị nàng xem gần hết, cô không có chút riêng tư a.
- Được rồi, bây giờ cũng hết cách, ta đi theo ngươi.
- Con theo ta sẽ không hối hận đâu.
Huyết Nguyệt dẫn ba người đi, Thái Ất chỉ có thể trơ mắt nhìn.
- Tông chủ, ả ta mạo phạm uy nghiêm chúng ta, để ả đi dễ dàng vậy sao?
- Vậy ngươi muốn ta làm gì? Muốn đối đầu với cường giả Độ Kiếp đỉnh phong bán bộ Hậu Thiên sao?
- Cái gì? Ả ta là bán bộ Hậu Thiên?
- Đúng. Nếu cô ta muốn thì diệt tông ta chỉ cần tốn chút sức mà thôi.
- Khoan đã, để ta tặng cho hắn một món quà đi.
Như Nguyệt từ nãy giờ vẫn yên lặng, bây giờ lại lên tiếng.
- Cô tính làm gì?
- Không có gì, chỉ là để đề phòng nên lúc ta cứu bọn chúng đã động tay động chân một chút.
Như Nguyệt vận lực, một lượng lớn sát khí bỗng nhiên xuất hiện, dung nhập lại vào cơ thể nàng.
Tại Thái Ất Chân Tông, các đệ tử từng đi chinh chiến đều lần lượt ngã xuống, tất cả đều vỡ tim mà chết.
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại như vậy?
Chưa đầy mười hơi thở, tất cả đệ tử nội môn và ngoại môn đều thất khiếu chảy mà chết, xác chết đầy đất, máu chảy thành sông.
Cảnh tượng như nhân gian luyện ngục.
- Không, đệ tử của ta, tông môn của ta.
Thái Ất tuyệt vọng, khí huyết công tâm mà chết, hắn chết không nhắm mắt.
Tông môn đỉnh cao nhất của đại lục vậy mà lại hủy diệt trong tay một người.
- Như Nguyệt, cô lại giết người nữa rồi!
Nhã Uyên nói, giọng bất ngờ.
- Tay ta đã nhuốm máu ngàn vạn sinh linh, thêm mấy chục vạn có là gì. Dù gì một người cũng là giết, nhiều người cũng là giết.
- Haiz, lúc đó đưa "Sát" cho cô quả nhiên không sai mà, sát ý nồng như vậy.
- Này, tiểu cô nương, sát ý như vậy không tốt đâu.
Huyết Nguyệt nói ra một câu, sát ý trên người Như Nguyệt liền biến mất, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
- Nhã Uyên tỷ, làm sao tỷ biết ta có huyết mạch của Thượng Cổ Thần Long?
- Có hai nguyên nhân. Thứ nhất xà là loài yêu thú gần với long nhất nên có huyết mạch của long là điều không ngạc nhiên lắm. Thứ hai lúc ta và muội...
- Ta và tỷ làm sao?
- Cái này không nên nói ở đây a.
- Hử? Chuyện gì vậy nhỉ?
- Này Nhã Uyên, đừng nói hai đứa là đạo lữ đó nha.
- Ừ...ừ thì về mặt nào đó thể nói là thế.
Nhã Uyên ngượng ngùng đỏ mặt.
- Vậy còn Như Nguyệt với con là sao?
Huyết Nguyệt thắc mắc.
- Nàng cũng có thể nói là vợ ta, lúc ta say rượu nên đã ấy ấy nàng, ta cũng hứa đã chịu trách nhiệm rồi nên không bỏ được.
- Trời, Nhã Uyên con chơi tình tay ba đấy à? Ha ha...
" Thật ra là tay bốn cơ."
Nhã Uyên nghĩ thầm.
- Mà khoan, trước nay bà không xuất hiện, bây giờ lại đến nói đưa tôi về Huyết Vực. Có phải có chuyện gì rồi phải không?
- Đúng là đứa trẻ thông minh, ở nhà bây giờ có chuyện rồi, cô hai của con muốn tạo phản, ta sợ bọn chúng sẽ nhắm vào con.
- Năm đó để cứu con ta đã biến con thành Huyết Quỷ, năng lực đó đúng ra là để tạo ra đời sau. Bởi vì vậy ta mới gọi con là con gái của ta.
Huyết Nguyệt bây giờ không còn dáng vẻ đáng sợ như trước, lại hiền lành diệu dàng như một người mẹ.
Nàng đột nhiên dừng lại, Bạch nhi và Như Nguyệt cũng dừng theo, chỉ có Nhã Uyên là lơ đãng bay tiếp, trực tiếp đập mặt vào lưng Huyết Nguyệt.
- Úi, cái gì va vào ta thế?
- Nhã Uyên tỷ, là ngươi va vào cô ấy mà!
- Ta xin lỗi.
- Không sao đâu. Ta cũng đâu thể phạt con mình được.
Nói rồi nàng nhẹ nhàng giơ tay, không gian bị xé thành một thông đạo, nàng đưa cả ba đi vào.
Một lát sau, bốn thân ảnh đã xuất hiện ở một nơi mà bầu trời luôn đỏ rực, một mặt trăng máu luôn treo trên bầu trời.
Phía dưới mặt đất nở đầy hoa, chỉ là chúng đều có một màu, một màu đỏ như máu.
- Đẹp quá.
Bạch nhi thốt lên, tuy màu sắc của những bông hoa này đơn điệu nhưng chúng lại toát lên một vẻ đẹp mê hồ.
- Đúng là rất đẹp, chỉ là chúng không hề đẹp đối với ta, vì chúng chính là từ máu thịt đồng bào của ta mà mọc lên.
Ngàn năm trước, đại chiến giữa người và huyết quỷ nổ ra, huyết vực lúc đó nhuốm đầy máu tươi, huyết quỷ chiến thắng nhưng cũng phải đổi bằng sinh mạng của đồng tộc.