Tùng Lâm siết chặt lấy hai vai tôi. Đôi mắt hắn ta nhìn thẳng vào tôi.
Hớ?
Tôi đưa tay lên dụi dụi tai, bật tiếng:
-Hớ?
Tùng Lâm mím chặt môi nhìn tôi, ánh mắt hắn ta bừng lửa dữ dội, gào vào mặt tôi:
-Hớ cái gì mà hớ??? Em bị ngu à?? Anh nói là anh thích em! Thích em đấy! Thích em rất nhiều! Nghe rõ chưa???
Tôi ngạc nhiên đến tột độ, người bị hắn ta túm lấy vai lắc dữ dội. Tai như ù đặc đi, trong đầu tôi chỉ có thể lặp lại cả đống thứ tiếng hỗn loạn. Hắn ta thích tôi? Tùng Lâm á??? Không thể nào? Tôi có nghe nhầm không??? Không hiểu sao lúc này tôi cuống cuồng lên không bao giờ hết. Tôi chỉ có thể nhìn chăm chăm vào cái đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào tôi của hắn, mà khoan, tôi-Nguyễn Thùy Dương- mà dễ dàng đi tin một thằng cha như hắn à?
-Anh nhìn em có giống đứa hay đi tin người không?
-Nguyễn-Thùy-Dương! –Tiếng hắn ta rít qua kẽ răng –Chuyện tình cảm này sao anh có thể lấy ra lừa em được? Em ngu đến mức như thế luôn sao?? Bấy lâu nay anh nghĩ anh đã bộc lộ rất rõ cho em nhìn thấy rồi. Anh bảo vệ em hết mức, em nghĩ có lý do gì để ngày nào anh cũng vác mặt qua nhà em ngay cả khi anh em không có nhà? Tại sao anh luôn bực mình và cáu gắt với em khi thấy em thân thiết với những thằng bạn mới của em? Từ nhỏ tới giờ ngày nào anh cũng phải chọc tức em cho bằng được. Ngay khi nói chuyện với em, anh vẫn luôn miệng nói rằng anh sẽ trở thành chồng em. Dương, anh đã nghĩ, anh đã lộ liễu đến mức không cần anh nói em cũng có thể nhận ra điều đó từ lâu, rất lâu. Nhưng cuối cùng thì đầu em chứa những gì? Nếu anh ghét em thì anh đã không làm tất cả những điều đó, anh mà ghét em thì anh đã phớt lờ sự hiện diện của em từ lâu rồi!
Tôi sững người, chờ giây phút tiêu hóa xong toàn bộ những gì Tùng Lâm nói. Trí óc tôi bỗng nhiên vào đúng lúc này lại ngưng hoạt động. Tôi không chịu nổi cái đôi mắt đang nhìn tôi của Tùng Lâm. Tôi cố gắng lờ sang chỗ khác, vươn tay đẩy hắn ta ra.
-A… Xuống lại rồi. Ra thôi.
Khoang chúng tôi hạ xuống mặt đất. Tôi vội vàng đứng dựng dậy, mở cửa ra chạy bạt mặt ngay tức khắc.
-Thùy Dương!!! –Tiếng Tùng Lâm kêu lên.
Tôi co giò chạy bán sống bán chết. Vừa chạy, đầu tôi lại vừa gào thét inh ỏi. Hắn ta thích tôi á??? Bao giờ??? Chắc chắn là hắn lừa!!! Nhưng tại sao hắn ta lại nói chuyện nghiêm túc thế chứ???
-Nguyễn Thùy Dương!!! Em đứng lại đó!!!
Tiếng hắn ta gào lên phía sau, tôi quay đầu lại thì vai dựng lên. Tùng Lâm đang phóng hừng hực lao đầu về phía tôi khiến tôi hốt hoảng vội tăng tốc chạy hùng hục.
-Dương! Em đứng lại đó! Em gây chuyện xong giờ nghe tội trạng của mình thì vội vàng bỏ trốn à?
Tôi cố lờ đi, nhưng mấy cái tiếng oang oang đó cứ lọt vào tai tôi hết cả.
Hoang mang…
Hoang mang vãi!!!!!!
Bàn tay mát lạnh của Tùng Lâm vươn đến kéo lấy khuỷu tay tôi, lôi tôi về lại phía sau. Tôi tròn mắt, cả người bị hắn xoay như dế, phút chốc đối diện với mặt hắn thật gần. Mái tóc rối của cậu ta tung lên đẹp kì lạ. Những ngón tay thon dài của hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi, tôi vội vùng ra. Rất nhanh chóng, hắn ta cúi xuống, nói khe khẽ:
-Dương, anh thích em…
Tay Tùng Lâm buông tôi ra, tôi vội vàng chạy đi mất. Đến khi đã thấy mình chạy khá xa, ngoảnh lại, bắt gặp ánh nhìn của hắn vẫn nhìn theo tôi. Phút chốc có cảm giác kì lạ dâng lên, trông hắn lúc đó, cô đơn đến kì lạ…
***
-Ừm, Thanh Tú này… Ví dụ, ví dụ thôi nhé. Nếu cậu có một đứa bạn, mà cậu và đứa bạn đó cực kì cực kì ghét nhau, bỗng nhiên một ngày đứa bạn đó tỏ tình với cậu, thì cậu nghĩ sao?
Dương gãi gãi má bối rối hỏi.
Thanh Tú đang với tay lấy cuốn sách trên cao bỗng nhiên khựng lại. Cậu quay phắt lại nhìn sang Dương. Bắt gặp cái nhìn kì lạ của Thanh Tú, Dương vội vàng cười hớ hớ, vành tai đột nhiên đỏ lựng lên lắp bắp nói.
-À, chỉ là ví dụ, ví dụ thôi! Đừng quan tâm, hahaha haha!!!!
Thanh Tú lặng người nhìn Dương, đôi mày thanh tú nhíu lại.
-Dương… Có ai đó đã tỏ tình với cậu à?
“Bộp bộp bộp bộp...”
Đống sách trên tay Dương rơi lả tả từng cuốn xuống nền đất, nụ cười treo cứng trên môi Dương. Mãi mấy giây sau, Dương mới cười phá lên:
-AHAHAHA, haha, cậu nghĩ gì chứ? Haha.. Haha.. –Dương khuỵu một gối xuống, vội vàng nhặt đống sách trên nền đất. Mồ hôi túa ra tong tong.
Thanh Tú im lặng nhìn Dương, môi hơi mím chặt lại. Cậu cúi xuống, không nói thêm câu nào nữa, nhặt giúp sách cho Dương. Bỗng nhiên, cánh cửa thư viện bật mở, một chàng trai bước vào, đôi mày thanh tú nhíu chặt nhìn quanh rồi dừng lại ở Dương. Bắt được cái cảm giác ngưa ngứa đáng sợ, cô rời mắt khỏi đống sách nhìn lên. Vừa thấy gương mặt Tùng Lâm đập ở trước mắt, Dương không nhịn được suýt la lên như phải gió, cả người rùng mạnh bật dậy như cái lò xo.
-Em đây rồi, Nguyễn Thùy Dương. –Tùng Lâm nhíu chặt mày nhìn Dương, bước từng bước phăng phăng đến chỗ cô. –Em tránh mặt anh từ hôm qua tới giờ là sao? Hả??? Hả???
-Haha.. Ai tránh mặt gì anh, haha… -Khóe môi Dương giật giật. Mặt không giấu được quầng đen sì bốc trên đầu.
Thanh Tú ngước nhìn lên, nhận ra Tùng Lâm ngay lập tức. Có gì đó dâng lên trong lòng cậu đầy lo sợ. Cậu nhìn sang Dương, mắt cô bây giờ chỉ chăm chăm dõi theo từng bước chân của thằng đó. Ngay cả những biểu hiện lúng túng trên gương mặt Dương bây giờ cũng chỉ vì cậu ta. Nét mặt của Dương, gương mặt của đàn anh hơn cậu một tuổi, và cả câu hỏi kì lạ của Dương nữa, có phải, giữa hai người này, thực sự đã có chuyện gì xảy ra không?
Bước chân Tùng Lâm vẫn phăng phăng bước nhanh đến chỗ cậu và Dương. Gương mặt Dương thoáng biến đổi, mắt vẫn chăm chăm nhìn Tùng Lâm như thế. Tại sao, chỉ với một lời tỏ tình mà có thể thu hút toàn bộ tầm mắt của cô ấy như thế? Tại sao, chỉ với một lời tỏ tình mà có thể khiến cô ấy bối rối đến như vậy? Đừng, đừng nhìn hắn ta nữa. Nếu cậu sợ, nếu cậu muốn trốn tránh, tại sao cậu lại không nhìn sang tôi? Đừng nhìn hắn nữa…
Đừng nhìn ai khác như thế…
Vì….
Tôi cũng thích cậu cơ mà!
-Dương, em đừng trốn tránh nữa. Lần này, em sẽ không chạy được nữa đâu!
Tùng Lâm bước đến gần Dương, khoảng cách gần đến mức, chỉ cần hắn ta với tay, là có thể chạm đến được cô ấy.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Đám sách trên tay Thanh Tú rơi vội xuống nền đất. Ngay sau đó, những ngón tay mát lạnh của cậu ta vươn nhanh ra trước mặt Dương, vội vàng che đi tầm mắt của cô ấy. Vài cuốn sách trên tay cô vuột khỏi tầm tay rơi xuống vang lên một tiếng khô khốc. Tay còn lại của cậu nắm lấy cổ tay Dương kéo ra phía sau khiến cô nghiêng về phía cậu không một chần chừ.
Tùng Lâm trợn tròn mắt, mở to.
-Không, không chỉ một mình anh muốn cô ấy. Ngay từ đầu, đâu phải mình anh muốn có cô ấy đâu! –Thanh Tú không kìm được gào lên. Vành tai cậu thoáng chốc đỏ lựng như cục than cháy.
-Thanh Tú, cậu đang nói cái gì thế? –Dương nhíu mày nhìn lên gương mặt Thanh Tú đang bị sắc hồng vây kín. Cậu đưa tay lên che đi gương mặt của mình, rồi ngay lập tức, kéo Dương bước nhanh ra khỏi thư viện. Bước nhanh ra khỏi hành lang dài đông người qua lại, đám học sinh nhìn cảnh nắm tay bắt đầu bàn tán. Nhưng cậu vẫn không chậm đi một bước nào cả, dường như, cậu đang cố kéo Dương đến một nơi thật xa, một nơi mà không tên con trai nào khác tìm thấy cô được nữa.
-Thanh Tú, khoan đã!!! Thanh Tú??? Còn đống sách trên đất thì tính sao??? Thanh Tú!!!! Đi từ từ thôi, đau quá… Thanh Tú!!! –Đi một đoạn khá xa, Dương nhăn nhó gào lên.
Tay Thanh Tú từ từ buông lỏng, bước chân Thanh Tú chậm lại rồi dừng hẳn. Lúc này, gương mặt cậu đã đỏ au như trái ớt đỏ. Mồ hôi chảy ra, ngay cả giọng nói định bật ra cũng mắc lại ở cổ họng. Dương ôm lấy cổ tay hằn vết đỏ của mình nhăn nhó, bực mình gào lên:
-Cậu bị chó nhập à??? Làm cái quái gì thế???
-Này… Có phải… -Thanh Tú vẫn không quay đầu lại nhìn Dương, giọng chợt khan đi, bật tiếng –Tên hồi nãy thích cậu không?
Dương nghệt mặt ra, ngay lập tức mồ hôi đổ ra, giọng nói nhảy như cóc. Lúng túng như đứng trên lửa:
-Làm gì… Không… Ý tôi là… Không… Tôi … Tôi có biết đâu!
-Sao cậu lại lúng túng như thế cơ chứ? Cậu không thể nói ra điều đó với vẻ mặt bình thản ngu ngốc như thường ngày của cậu được hay sao??? Bình thường cậu chậm tiêu lắm cơ mà?? Lần này, cậu không thể nào ngờ ngệch như thế được nữa sao??? Tại sao cậu phải bối rối như thiếu nữ đang yêu như thế?? Tại sao chứ?
-Tôi.. Thì… Đây là lần đầu tiên có ai đó nói thích tôi. Thực sự, tôi không biết phải như thế nào cả cơ mà…
-Cái gì thế??? –giọng nói Thanh Tú không kìm được như tăng cao vọt lên, cậu quay mặt ra phía sau nhìn Dương, đôi mày Thanh Tú nhíu lại, mặt mày đỏ ửng, gương mặt như một đứa trẻ chuẩn bị khóc –Tôi đã tỏ tình với cậu đầu tiên cơ mà!!!!
-Hả? –Dương giật sững người, trợn tròn mắt nhìn lên.
-“Je’t ai me” ngày đó tôi nói với cậu.. –Thanh Tú đưa tay lên siết chặt nắm đấm đưa lên trán che đi gương mặt khổ sở thất vọng của mình. Cậu ta gào lên –“Je’t ai me” đó, có nghĩa là “tôi yêu em”!
Dương sững người, cảm thấy mọi thứ trước mắt như đang mờ dần. Tim như ngưng lại.
-Tại sao cậu lại không hiểu điều đó, hả Dương???? Tôi đã luôn chờ cậu hiểu câu đó, tôi đã luôn mong cậu sẽ có ngày đi tìm câu nói của tôi có nghĩa là gì… Tôi đã luôn mong được một ngày nhìn cậu lúng túng vì hiểu được câu nói của tôi! Tôi, rõ ràng đã tỏ tình với cậu đầu tiên cơ mà.. Tại sao.. Cậu lại không hiểu điều đó chứ?????