“Trình Đại Hải, đập cho tôi, hắn ta gào càng lớn thì anh đập càng mạnh tay cho tôi.”
“Rõ!” Trình Đại Hải căn bản không thèm để lời cảnh cáo của Sở Hoài Ngọc vào mắt.
Anh ta chỉ nghe lời chỉ huy của Tân Giang.
Tiếp đó, Trình Đại Hải nhấc chiếc ghế lên đập vào cái tháp sâm panh hai mươi tầng.
Trong nháy mắt, thủy tinh vỡ vụn cùng sâm panh đổ thành một đống hỗn loạn.
Chu Văn Xương và Trương Cầm, cùng với Sở Hạ Sơn, còn có Hàn Phượng, mấy người tiến lên ngăn cản Trình Đại Hải.
“Đừng đập nữa, tôi cầu xin các người đừng đập nữa”
“Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Chúng tôi rốt cuộc là đã chọc phải ai chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao! Ai đó có thể nói cho chúng tôi biết không!”
Nghe thấy vợ chồng nhà họ Chu gào khóc, Tần Giang chợt nhớ tới cảnh tượng mẹ mình ở nhà họ Chu bị đánh đập. Mẹ hẳn giống như một con ốc sên, thu mình lại, khổ sở cầu xin Chu Chí Bình đừng đánh nữa, nhưng Chu Chí Bình nào có dừng tay, mẹ hẳn gào càng thảm thiết, hắn ra tay càng nặng.
Tần Giang đỏ mắt quát lớn: “Trình Đại Hải, ai dám ngăn cản thì đánh cả kẻ đó cho tôi.”
Trình Đại Hải sau khi nghe xong, đẩy vợ chồng nhà họ Chu ra, quát: “Còn tiến đến đây nữa là tôi đánh chết mấy người.”
Chu Chí Bình nhìn thấy cha mẹ mình bị đẩy, liền vội vàng chạy tới lí luận với Trình Đại Hải.
Bốp!
Trình Đại Hải nhấc một chai rượu, đập vào đầu Chu Chí Bình.
Máu chảy như suối.!
Sau mười phút, tiệc đính hôn của Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên vô cùng thê thảm.
Toàn bộ bàn trong tiệc đính hôn, không còn chiếc nào. đứng đàng hoàng, không còn một cái ghế nào hoàn chỉnh, toàn bộ tan hoang.
Chu Nhiên òa lên một tiếng, chân tay mềm nhũn, ngã nhào ra đất.
Giấc mơ!
Giấc mơ của cô ta đã vỡ nát rồi.
Cô ta đã tưởng tượng vô số lần, mơ mộng rằng trong bữa tiệc Lục Hồng Diên và thư ký Liễu tới chúc phúc cho cô ta, đồng thời trở thành bạn thân của bọn họ, sau đó bắt đầu cuộc sống hào quang rực rỡ.
Cô ta đã mơ mộng vô số lần, nhưng tất cả đều đã bị Tân Giang hủy hoại rồi.
Cô ta hận! Cô ta hận Tần Giang đến tận xương tủy! Cô ta thề không đội trời chung với Tân Giang!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tân Giang không một chút thương hại.
Chỉ một chút sự trả thù nho nhỏ cùng với những nỗi khổ mà nhà họ Chu phải chịu căn bản chẳng đáng là gì.
Không đủ!
Những điều này còn lâu mới đủ để bồi thường những tổn thương mà mẹ hẳn đã phải chịu.
Nhà họ Chu, các người còn nợ tôi quá nhiều, rất nhiều.
Sắc mặt Sở Hoài Ngọc đỏ như gan lợn, tức đến cả người run lên bần bật.
Hản ta nhìn tiệc đính hôn tan hoang, trong lòng lạnh buốt, tiệc đính hôn này có như đã bị Tân Giang làm hỏng rồi!
Hắn xông tới trước mặt Tần Giang, đôi mắt đỏ ngầu, hét lên với Tân Giang: “Tân Giang, mày tưởng là mày mạo danh chủ nhân của đảo Elizabeth, đập phá tiệc đính hôn của tao, mày cho là mày đã thẳng rồi sao? Mày tưởng là làm như vậy là ngồi lên đầu tao được rồi sao?”
“Tao nói cho mày biết , không hề, đợi đến khi Lục tổng và thư ký Liễu đến đây, nếu cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này, cùng với nhìn thấy mày mạo danh chủ nhân của đảo Elizabeth, họ nhất định sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn.”
“Nhất định sẽ...” Sở Hoài Ngọc kích động đến mức gào khản cả giọng.
Tân Giang bình thản cười, nói: “Được thôi, vậy chúng ta thử chờ xeml”
Danh Sách Chương: