• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa nói xong, Quách Gia Dịch chợt nghe có tiếng hít thở đều đều của con gái bên tai. Gia Dịch khẽ cười, nghĩ rằng cô cũng sẽ không nghe được câu cuối này. Sau đó hắn chậm rãi nói với chính mình câu cuối: "Cô bé này tên là Tô Uyển."

Đúng như dự kiến, đối phương không có phản ứng gì, đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở đều đều của cô gái. Tuy rằng anh cũng chưa thấy diện mạo của Tô Uyển, nhưng anh luôn cảm thấy, cô hẳn phải là một người con gái có gương mặt vừa thanh tú vừa đáng yêu. Giờ phút này, trong lòng Quách Gia Dịch đang phác thảo một cảnh tượng rất đẹp, giữa khung cảnh ấy, có mộ cô gái say ngủ trước máy tính, nơi khóe miệng còn đang treo một nụ cười hạnh phúc.

*********

Thời gian như muốn dừng lại. Quách Gia Dịch suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định không lay tỉnh cô. Nhưng có một người đã ra tay hành động trước cả anh.

"Tớ bảo cậu này, muốn ngủ thì làm ơn lên giường mà ngủ đi!!! Không sợ bị cảm lạnh sao!!!" Vốn đang mơ đến lúc sắp được chạm vào người mỹ nam, Tô Uyển lại bị Hiểu Hiểu lớn giọng đánh thức. Nhưng Tô Uyển không trách cô ấy, trái lại cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Người này từ trước đến nay khẩu phật tâm xà, nếu nói lời quan tâm với cô, chẳng phải là rất đáng sợ sao!

Trên mặt tràn ý cười, Tô Uyển không hề để ý hình tượng há miệng ngáp, chống lại ánh mắt xem thường của Diệp Hiểu Vũ, bĩu môi nói: "Làm sao? Có chuyện nói mau! Không có chuyện gì thì mau lăn đến chỗ Diệp Tử nói lời đường mật đi~"

"Uyển Uyển, tớ trân trọng nói cho cậu tin này --- Hệ thống trò chơi đang cập nhật! Nếu cậu không logout, toàn bộ tư liệu trò chơi của cậu có thể không cánh mà bay ~ đến lúc đó ---" Hiểu Hiểu cố ý kéo giọng, "Ngay cả Sói Cô Độc cũng không giúp được cậu đâu ~ Nếu đã biết thì lăn đi ngủ đi! (Nhỏ giọng nói) Mấy ngày nay còn chưa tỉnh táo sao? Thật vô dụng..."

Tô Uyển không ghét cái gì cả, nhưng kì quái là cô lại đặc biệt ghét máy bay... Rời khỏi máy bay đã lâu như vậy mà cô vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc... Có điều, nhắc đến trò chơi, Tô Uyển mới nhớ tới --- a! Khi nãy nàng còn đang cùng thần y phu quân nói chuyện mà ~~~ Tiêu rồi tiêu rồi, hình tượng của cô lại bị sụp đổ thêm một lần nữa... (Ác ma Hiểu Hiểu: Hình tượng sao, cậu từ trước tới giờ vốn chưa từng có. Thiên sứ Hiểu Hiểu: Uyển Uyển, từ từ rồi sẽ có thôi. Nhưng người như cậu, ít nhất cũng phải tám, chín năm nữa mới có nha ~ Tô Uyển: Tớ ngã! Cậu là ác ma khoác áo thiên sứ thì có!)

"Phu quân... Hóa ra anh còn ở đây ~~~" Tô Uyển ngượng ngùng ngùng kêu một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: tốt nhất là không có ở đây.

"Ừ". Quách Gia Dịch tùy tiện lên tiếng.

"À ~ Anh mới nói đến chỗ nào vậy?" Khi nãy cô ngủ nên không nghe được đoạn sau, chỉ nhớ anh có nói muốn tìm một nửa của mình trong vòng năm năm ~ Nếu có thể, cô cũng muốn giúp anh!

Nghe Tô Uyển bảo thế, Quách Gia Dịch không biết nên vui hay buồn, nhưng anh chợt nghĩ đến một câu dùng để dụ dỗ Tô Uyển: "Nương tử, anh cam đoan sẽ yêu em thật nhiều, tuyệt đối không bắt cá hai tay ~ em theo anh đi!"

Nghe Quách Gia Dịch nói những lời này, nếu là trước kia, Tô Uyển sẽ cười gian mà đáp: "Thật tốt quá ~". Nhưng hôm nay, Tô Uyển đột nhiên ngây ngẩn cả người, mở miệng rồi lại ngậm miệng, nửa buổi không nói tiếng nào.

Quách Gia Dịch thấy vậy, trong lòng đã hiểu rõ, tự nhủ: Chỉ khi con gái nhận ra mình thích đối phương mới có thể cùng người đó công khai quan hệ; mà thật ra con trai cũng như vậy, xem ra mình vẫn chưa là gì đối với cô ấy. (Mọi người còn nhớ không ~ Người này đang học ngành tâm lý học...)

"Nương tử, sao lại không nói gì? Phu quân khi nãy chỉ nói đùa với em mà ~" Không muốn tăng thêm áp lực cho cô, Gia Dịch đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa cô. Mà đầu óc của cô gái nhỏ Tô Uyển có chút trì trệ trong chuyện tình cảm nên không hiểu người ta đang nói thật hay giỡn.

"Hì hì, em biết ngay mà ~~~ Phu quân thật thích nói đùa... Còn cả... để cập nhật trò chơi, hai giờ sau chúng ta gặp lại đi ~ Đến lúc đó có thể tranh đi phó bản mới, chuẩn bị cho nhiệm vụ đặc biệt ~~~"

"Được, chút nữa gặp lại."

********

Tô Uyển tắt máy tính, lúc này bỗng dưng muốn gọi điện thoại cho Mỹ Nhân Nhân. Ha ha ha, nguyên nhân sao ~~~ Đương nhiên là vì sủng vật! Đợi đến lúc lên thêm một cấp nữa là đã có thể dùng sủng vật, thật tuyệt ~ Cứ thế, Tô Uyển ôm tâm trạng chờ mong gọi điện cho Mục Úc.

"Là Mỹ Nhân Nhân phải không? Em là Tô Uyển!" Vì đang kích động nên giọng nói của Tô Uyển nghe qua thật êm tai.

"Ừ." Lúc này Mục Úc đang họp ở công ty. Tuy rằng vẻ ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong thâm tâm vẫn rất vui mừng.

Bằng chứng chính là, người nào đó trước kia luôn luôn điên cuồng làm việc, vậy mà hôm nay lại nghe điện thoại trong giờ làm. Sau đây là cảnh tượng trước đó:

"Reng reng reng ~~~"

Mục Úc nhíu mày, nghĩ rằng: Ai có lá gan lớn như thế, dám để nhạc chuông ở trong hội nghị của anh! Chờ đấy, anh nhất định phải khiến kẻ đó đẹp mặt!

"Reng reng reng"

Được lắm, còn không mau tắt điện thoại, người này nhất định tiêu đời rồi!

Nhưng những người đang ngồi bên dưới đều mang vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh, giống như cuộc điện thoại này không hề liên quan gì đến họ.

Mục Úc bị ma xui quỷ khiến, đưa tay sờ túi quần của mình... Rất tốt, đúng là bọn họ không có liên quan, bởi vì tiếng chuông phát ra từ điện thoại của anh! Nhưng anh lại nghĩ đến, trong danh bạ của anh, chỉ có một người không chú ý giờ giấc của anh mà gọi điện quấy nhiễu.

Vì thế, anh ra hiệu bảo mọi người không được lên tiếng, sau đó chậm rãi nhận cuộc gọi. Dĩ nhiên, những người đang ngồi ở đó thấy thế liền nhìn về phía giám đốc. Thấy trong mắt giám đốc mang theo ý cười mà nhận cuộc gọi, bọn họ càng cảm thấy kỳ quái...

Người kia là ai? Chẳng lẽ là boss lớn của công ty? Có thể khiến giám đốc không la mắng khi bị gọi điện quấy nhiễu một hội nghị quan trọng như vậy, còn có thể khiến giám đốc sắt thép của bọn họ lộ ra một bản mặt chưa ai từng thấy - tươi cười, người này nhất định là một nhân vật tầm cỡ!

Quả thực người này đúng là một nhân vật tầm cỡ, hơn nữa còn là một "boss", vì cô chính là --- Boss Tô Uyển oai phong một cõi trò chơi... (Tô Uyển: Thật là một hàng miêu tả khiến người ta đau lòng... Tác giả, vì sao các nhân vật chính trong những bộ truyện khác đều có ngón tay vàng, còn bàn tay vàng của ta đâu? Hồ Ly: Không có, đây là truyện của ta, không có ngón tay vàng thì đã sao ~ Mặc kệ, ngươi tiếp tục ngoan ngoãn cho ta...)

"Là Mỹ Nhân Nhân phải không? Em là Tô Uyển!" Vì đang kích động nên giọng nói của Tô Uyển nghe qua thật êm tai.

"Ừ." Lúc này Mục Úc đang họp ở công ty. Tuy rằng vẻ ngoài có vẻ lạnh nhạt, nhưng trong thâm tâm vẫn rất vui mừng.

"Mỹ Nhân Nhân sao lại lạnh nhạt như vậy? Hôm nay có cập nhật hệ thống đó ~~"

"Ừ, biết rồi." Dừng một chút, Mục Úc còn nói thêm: "Nếu không có việc gì, anh tắt máy đây. Lát nữa gặp." Không để cho Tô Uyển có cơ hội phản bác, Mục Úc trực tiếp tắt máy.

Trong lúc cô bạn nhỏ Tô Uyển bất mãn vì bị anh đối xử lạnh nhạt qua loa, ở tầng cao nhất của tập đoàn Mục thị, các nhân viên đang họp với Mục Úc đều nghĩ: Hôm nay thời tiết thật tốt, không ngờ giám đốc không hề tức giận! Hơn nữa còn nói nhiều như vậy! Có thể thấy được đây nhất định là một khách hàng quan trọng ~~ (P/s: Giám đốc của bọn họ khi gặp tổng giám đốc cũng sẽ không chủ động nói nhiều như thế đâu! → Ngoại trừ vợ của tổng giám đốc ~~~)

Tô Uyển không biết rằng, Mục Úc vì lần cập nhật này mà tranh thủ chấm dứt hội nghị này sớm, sau đó anh còn có việc phải làm nữa. Hơn nửa anh cũng không quên hôm nay có thể dùng sủng vật, trước đây anh đã cùng Sói Cô Độc chuẩn bị tốt cho chuyện này . Tuy nhiên, vừa rồi, khi anh nhận được điện thoại, khóe miệng không thể kiềm được mà hơi nhếch lên. Anh sẽ không nói cho bất cứ người nào rằng, bởi vì anh đột nhiên nghĩ "Cô gái nhỏ Tô Uyển này có phải đang nhớ hắn không" nên mới như vậy, nếu không, nhất định anh sẽ rất mất mặt!!!

********

"Hiểu Hiểu~ Cập nhật xong rồi nha!" "Hiểu Hiểu, đây là sủng vật của ta này!!"

Diệp Hiểu Vũ lúc này đang muốn dùng đao gỗ đánh bay Tô Uyển đến một nơi nào đó. Lúc trò chơi sắp cập nhật xong theo dự tính cũng là khi Tô Uyển bắt đầu lớn tiếng hò hét... Quen biết với cô thật đúng là thiệt thòi cho Diệp Hiểu Vũ. Thấy cô như vậy, Diệp Hiểu Vũ mở miệng:

"Uyển Uyển à, cậu có biết cứ đi tới đi lui sẽ khiến mỡ bị tiêu hao không! Cậu xem cậu gầy như vậy rồi ~ sao còn dám lãng phí mỡ?" Thật là, cứ đi qua đi lại như vậy khiến cô tức chết. Sinh lực của Uyển Uyển hình như có lấy cũng không hết, dùng cũng chẳng cạn.

"Phải ha! Vậy tớ ngồi xuống nghỉ một lát..." Bị Diệp Hiểu Vũ nhắc, Tô Uyển nhanh chóng ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, cô vẫn không quên cúi đầu nhìn trước ngực. Nếu cô cứ đi đi lại lại mãi, cái thứ này không phải sẽ mất hết sao... 囧 Chết mất thôi!

Thấy cô gái nhỏ Tô Uyển đã yên lặng, Diệp Hiểu Vũ bắt đầu đăng nhập vào Thượng Quan. Chờ đến lúc có thông báo hoàn thành việc cập nhật, cô sẽ lập tức đăng nhập bắt sủng vật. (Hảo tâm nhắc nhở: Trước kia, Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ có tham gia thi đấu cosplay do Tuyệt Sắc Cửu Thiên tổ chức, không ngờ cũng đạt giải. Giải thưởng là hai tọa kỵ có tư chất cao --- Bạch Hổ và Hắc Báo.

Khi Tô Uyển sắp ngủ, cuối cùng quản trị trò chơi cũng phát thông báo (Tô Uyển biết được là nhờ tiếng hét chói tai của Hiểu Hiểu). Hơn nữa, bạn học Diệp Hiểu Vũ còn được Sở Phong Hàn gọi tới, bảo hai người bọn họ và DIệp Tử mau chóng đăng nhập để nhận thưởng là kỹ năng sống --- Nếu chậm trễ, khắp màn hình sẽ chỉ toàn người với người.

********

Sau khi đăng nhập, Hiểu Hiểu nhanh chóng nhận được tin nhắn phần thưởng từ【Hệ thống 】do Sói Cô Độc gửi đến - [Thần thú Hắc Báo], mà cùng lúc Diệp Tử cũng nhận được [Thần thú Bạch Hổ]. Vì thế, ba người lập tức cùng nhau đến chỗ NPC dạy kỹ năng sống để tiến hành lựa chọn kỹ năng. (Nói một chút: Trong 4 kỹ năng sống chỉ được chọn 3 cái.)

Tô Uyển lựa chọn các kỹ năng [thuần thú], [cấp cứu], [câu cá]. Sau khi hệ thống cập nhật, vì muốn có sủng vật, Tô Uyển liền chọn kỹ năng thuần thú, để bảo vệ bản thân, cô chọn kỹ năng cấp cứu. Kỹ năng cuối cùng, cô tính chọn nấu nướng, nhưng vì sư phụ Sói Cô Độc "chỉ bảo" (nói đúng hơn là lừa gạt hại người đó mà ~) cô cũng bắt chước chọn kỹ năng câu cá. Lý do Sói Cô Độc chọn kỹ năng này là vì, bởi không thể PK GM nên câu cá sẽ giúp giết thời gian ~

Hiểu Hiểu lựa chọn kỹ năng [ thuần thú ], [ nấu nướng ], [ câu cá ]. Chọn kỹ năng thuần thú vì Diệp Hiểu Vũ cảm thấy đây là kỹ năng sống duy nhất có tác dụng trong 4 kỹ năng. Kỹ năng nấu nướng là cô bắt chước Sói Hiu Quạnh mà chọn. Cuối cùng, nhờ có Tô Uyển "chỉ bảo", cô chọn kỹ năng câu cá.

Diệp Tử lựa chọn các kỹ năng [thuần thú], [cấp cứu], [câu cá]. Lý do chọn kỹ năng thuần thú chắc không cần phải giải thích nữa, cũng giống với Diệp Hiểu Vũ. Muốn làm một người đàn ông dịu dàng tốt tính của thời đại mới, đương nhiên phải biết săn sóc cho vợ mình, vì thế, cấp cứu là kỹ năng không thể thiếu. Bởi vì vợ muốn học kỹ năng nấu nướng, nên anh cam tâm tình nguyện làm người cung cấp nguyên liệu nấu nướng. (Tô Uyển: Thật là một người đàn ông tốt nha! Nghĩ mà xem, trong chức nghiệp phụ lúc trước, vì Hiểu Hiểu mà Diệp Tử chọn chức nghiệp chuyên về thu thập, cô sẽ đưa tay đánh trống cổ vũ cho anh, ủng hộ cho cặp đôi này ~~ Hiểu Hiểu, cậu đi theo Diệp Tử đi!)

Lúc này, Tô Uyển đột nhiên nhìn thấy một yêu cầu giao dịch trên màn hình:

【 Hệ thống 】người chơi [ Satan Du Đãng ] muốn cùng bạn giao dịch.

Tô Uyển chọn [đồng ý]. Sủng vật ơi là sủng vật, cuối cùng em cũng thuộc về chị!!!

Quả nhiên, Tô Uyển nhận được thần thú có tư chất còn cao hơn so với sủng vật của Hiểu Hiểu và Diệp Tử đến 3.14 điểm --- [ Thần thú quý hiếm - Cửu Vĩ Hồ (màu bạc) ]! Thấy thế, Tô Uyển vô cùng kích động! Cô quên mất bản thân còn đang ở trong trò chơi, cũng đã quên đổi kênh tán gẫu [thế giới] thành kênh [mật] (muốn đổi chế độ tán gẫu mật cần phải nhấp vào biểu tượng đầu nhân vật của đối phương, nhưng vì Tô Uyển quá kích động nên quên mất...), trực tiếp đăng một câu lên kênh thế giới

【 thế giới 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Người đẹp, ta yêu ngươi chết mất! Thật sự đó ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK