Hắn đã quá mệt mỏi, vừa mệt vừa đói khát, gần như chỉ có thể dựa vào nghị lực để chống đỡ. Sau khi ngồi xuống, cơ thể phát ra tiếng kháng nghị mãnh liệt. Hắn muốn gác đêm, đề phòng nửa đêm bị ma thú tập kích, nhưng mí mắt thực sự không nhấc nổi nữa, không kìm được mà khép lại.
Hắn tự nhủ, chỉ chợp mắt một lát thôi, ngủ một lát rồi sẽ dậy ngay.
Tinh thần vừa được thả lỏng thì cơ thể lập tức mất đi ý thức.
Dường như đã trôi qua rất lâu, lại chỉ như một thoáng ngắn ngủi, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi. Hắn theo bản năng nhìn về phía người thầy của mình.
Xung quanh quá tối, hắn không thấy rõ khuôn mặt của Harris.
Seleu đắn đo một lúc rồi niệm một câu thần chú, vận dụng chút ma lực ít ỏi còn lại. Mãi sau, trong không khí ngưng tụ ra một ngọn lửa nhỏ, nương theo ánh sáng leo lắt, hắn cẩn thận nhìn người bên cạnh mình.
Người thầy gầy yếu yên tĩnh dựa vào thân cây, pháp bào trên người đã cũ nát, loang lổ vết máu. Mái tóc mà ngày thường được chải chuốt chỉn chu, giờ đây lại rối tung phờ phạc. Khuôn mặt vốn tuấn tú lại trở lên tiều tuỵ không tả nổi, hai mắt hõm sâu, xương gò má nhô cao, râu ria xồm xoàm, gương mặt cắt không còn giọt máu.
Seleu cắn răng, trong lòng chua xót không thôi.
Nếu Harris không phải bảo vệ mình thì sẽ không trở thành tội phạm truy nã. Càng không rơi vào tình cảnh bi thảm này, đến tính mạng cũng khó bảo đảm.
Là hắn liên luỵ đến Harris.
Seleu cởi áo choáng hơi rách của mình xuống, đắp lên người Harris.
Đột nhiên, động tác của hắn khựng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm lồng ngực của người đàn ông.
Nơi đó......đã không còn hô hấp.
Seleu không tin nổi mà trừng mắt, run rẩy vươn ngón tay, đặt dưới mũi của Harris.
- -----Không có hơi thở.
Harris.....chết rồi?
Ngọn lửa lập loè trong không khí bỗng vụt tắt, lồng ngực Seleu tràn ngập bi thương vô tận. Bất chấp khả năng dẫn ma thú tới, hắn cất tiếng khóc lớn.
"Harris......Harris......anh không được chết...".
Vương tử chỉ mới 14 tuổi kinh hoảng nhào vào lòng người thầy của mình, bả vai gầy yếu run rẩy kịch liệt, mặt trái cảm xúc bị đè nén hơn một năm nay hoàn toàn bùng nổ.
Trên cây, trong tổ chim cách đó hơn 20m, Thư Lê bị chim béo dùng cánh ôm chặt vào lòng, nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của thiếu niên thì nhíu mày.
Chỉ khi người thân từ trần mới có thể cất lên tiếng khóc bi thống đến thế, khiến người nghe đứt ruột đứt gan.
Thư Lê gãi lỗ tai, muốn thăm dò tình huống dưới gốc cây nhưng lại bị chim béo cản lại. Cậu bất đắc dĩ tựa vào tổ chim, nghe thiếu niên khóc càng lúc càng thống thiết.
Khi còn ở trong nhà ấp, cậu từng nghe Sit kể rằng: tầng ngoài của khu rừng có sương mù bao phủ, người ngoài xông vào một khi hít phải sẽ lập tức rơi vào ảo cảnh, bị phóng đại ác niệm trong lòng. Những ai không chịu được khảo nghiệm đều sẽ mất đi lý trí, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chết oan chết uổng.
Sở dĩ Thư Lê muốn thăm dò là vì tò mò không biết người dưới tàng cây thuộc chủng tộc nào, vì sao biết rõ có nguy hiểm mà vẫn dám xông vào khu rừng Yêu Tinh.
Bây giờ khóc lóc thương tâm như vậy, hiển nhiên bạn đồng hành hoặc người thân đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, người đang khóc còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, hẳn tuổi tác không lớn, người thân đột nhiên rời đi, tất nhiên sẽ hoang mang lo sợ.
"Tôi.....tôi chỉ nhìn một xíu thôi". Thư Lê nhỏ giọng nói với chim béo.
"Cục!". Chim béo giữ cậu càng chặt chẽ hơn nữa.
Liếc một cái cũng không được.
Phàm là kẻ từ bên ngoài tiến vào khu rừng đều không phải thứ gì tốt đẹp. Đặc biệt là nhân loại, gần như là lấy việc săn tiểu yêu tinh làm mục đích.
Chim béo đã sống trong rừng rậm này mấy trăm năm, gặp qua đủ loại người tới từ bên ngoài, vô cùng hiểu rõ thủ đoạn của bọn họ.
Bé con yêu tinh trong ổ rõ ràng là bị lạc đàn, không có yêu tinh trưởng thành bảo vệ, là mục tiêu săn bắt hàng đầu của bọn thợ săn.
Nếu như cậu đã ở nhờ trong tổ chim, lại còn đưa tặng trái ngon quả ngọt, vậy thì nó phải có nghĩa vụ bảo vệ cậu an toàn.
Chim béo kiên quyết không cho phép bé con vì lòng hiếu kỳ mà chịu nỗi khổ bị săn bắt.
Nhân loại là giống loài âm hiểm xảo trá nhất, thường xuyên dùng thủ đoạn ti tiện để lừa gạt các chủng tộc thiện lương khác.
Ví dụ như con ma thú cấp cao tâm trí ngây thơ nào đó, bị nhân loại lừa cho không còn manh giáp, cam tâm tình nguyện mà ký vào khế ước chủ tớ, từ đó mất đi tự do, bị đày đoạ đến chết.
Chim béo không cần nhìn cũng biết người đang khóc dưới tàng cây là nhân loại.
Là nhân loại, thì đều phải đề phòng.
Thư Lê vô cùng cảm kích sự bảo vệ của chim béo dành cho mình.
Kỳ thật, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, bản thân hiện tại không phải là nhân loại mà chỉ là một tiểu yêu tinh yếu ớt, không có năng lực tự vệ, nếu như tự tiện tiếp xúc với kẻ xâm nhập xa lạ thì sẽ dẫn tới nguy hiểm khôn lường.
Cậu che lỗ tai lại, rúc dưới cánh của chim béo, cố gắng thúc giục bản thân phải đi ngủ.
Ngày mai còn phải dậy sớm để lên đường, nhất định phải bổ sung năng lượng đầy đủ.
Còn về thiếu niên đang khóc dưới gốc cây ấy à, thật xin lỗi, hy vọng hắn hãy nén bi thương, bình an rời khỏi khu rừng.
Thư Lê thở dài một hơi, dán sát vào đám chim con mà nhắm mắt lại.
Không thể không nói, chất lượng giấc ngủ của chim con tốt thật đó!
Tiếng khóc lớn như vậy cũng không thể đánh thức chúng nó, sấm nổ bên tai mà vẫn ngủ ngon lành.
Trái lại, Thư Lê lăn qua lăn lại vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Bi thương rất dễ lây nhiễm, tiếng khóc của thiếu niên không ngừng quanh quẩn bên tai, gợi lên cảm xúc ẩn sâu dưới đáy lòng cậu.
Thư Lê không phải người đa sầu đa cảm. Từ nhỏ lớn lên trong tình yêu thương, tính cách lạc quan, tích cực, luôn hướng về phía trước. Cho dù gặp phải biến cố thì cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, dùng phương thức độc đáo để an ủi chính mình, cố gắng thích ứng với hoàn cảnh.
Trong khoảng thời gian này, cậu luôn khắc khổ học tập tiếng Tinh Linh, mỗi ngày đều bận rộn đủ thứ chuyện, gần như át đi nỗi nhớ nhung thấp thỏm trong lòng.
Nghe tiếng khóc của thiếu niên, cậu không khỏi nhớ tới gia đình mình.
Sau khi cậu xuyên không, thân thể nguyên bản sẽ thế nào?
Cơ thể không có linh hồn thì còn có thể tồn tại không?
Sau khi người thân biết được cậu xảy ra chuyện, liệu có giống như thiếu niên dưới tàng cây kia, cực kỳ bi thương hay không?
Cậu còn có thể quay về không?
Bao giờ mới có thể trở về?
Sau khi trở về thì người nhà có còn khoẻ mạnh không?
Cậu có thật là anh hùng giải cứu thế giới không?
Nếu thật bại thì sẽ thế nào?
.........
Một đống câu hỏi ùn ùn kéo tới khiến cậu rơi vào bi thương, hai mắt chua xót, kìm không được mà rơi lệ.
Chim béo cảm thấy cánh hơi ướt, khó hiểu mà cúi đầu.
Bé con khóc ư? Vì nhớ nhà sao?
Nếu như cậu mở lời xin giúp đỡ, nó có thể giúp cậu trở về cây thần.
Chim béo cũng có con nhỏ, không khỏi dâng trào tình mẹ bao la.
Seleu hoàn toàn không biết trên cành cây cách đó 20m, có một bé con yêu tinh đang đồng cảm với tiếng khóc của hắn.
Hắn đắm chìm trong nỗi bi ai, nước mắt tuôn rơi không ngừng, trong lòng hối hận không thôi.
Nếu bản thân không tuỳ hứng xông vào khu rừng Yêu Tinh thì Harris sẽ không phải chết đúng không?
Nếu hắn ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, mặc cho kẻ cướp ngôi xâu xé thì sẽ không ai phải mất mạng đúng không?
Hiện tại đến Harris cũng bỏ hắn mà đi, một mình hắn lẻ loi trên cõi đời này, hắn còn lại gì cơ chứ?
"Harris.....huhu......Harris....ta xin lỗi.....".
Hắn nắm chặt vạt áo của thầy, không ngừng xin lỗi.
"Khụ.....vương tử....đừng khóc....ma thú tới mất........". Âm thanh suy yếu vang lên, tiếng khóc của Seleu bỗng im bặt, hắn không tin được mà ngẩng đầu.
"H.....Harris....anh vẫn còn sống!". Hắn mừng rỡ hỏi, nước mắt lại ào ào đổ xuống.
Harris thở dốc, khó khăn nhấc tay vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của thiếu niên:"Tôi dường như.....đã thấy được tử thần.....nhưng tôi không bỏ vương tử ở lại được....nên đã không.....đi theo tử thần".
Seleu quỳ trước mặt anh, vừa khóc vừa cười:"Cảm ơn....cảm ơn anh đã trở về!".
Harris ho mấy tiếng, cảnh giác nói:"Vương tử, chúng ta.....phải đổi một nơi khác!".
"Vì sao?". Seleu khó hiểu.
Harris cầm lấy quyền trượng ma thuật bên cạnh, thân thể suy yếu gượng đứng dậy. Anh nhìn cánh rừng âm u tối tăm, sắc mặt nghiêm trọng nói:"Bọn chúng.....tới rồi".
"Bọn chúng?". Seleu ngẩn người. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy thù hận.
Bọn họ đã trốn tới tận khu rừng Yêu Tinh rồi, tại sao những tên độc ác đó vẫn không chịu tha cho bọn họ?
Seleu đỡ Harris, nén hận chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, áp lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng ập tới, khiến cho người ta phải rợn tóc gáy.
Bọn họ bị bao vây rồi!
Thư Lê còn đang đau khổ rơi lệ, tiếng khóc của thiếu niên dưới tàng cây lại đột nhiên ngưng bặt. Sau đó, tiếng kêu mừng rỡ vang lên, ngôn ngữ xa lạ liên tiếp truyền tới.
Cậu lau nước mắt, khó hiểu mà ló đầu ra khỏi cánh chim béo.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao thiếu niên kia lại đột nhiên vui mừng? Chẳng lẽ người thân của hắn còn chưa chết?
Thế thì tốt quá.
Thư Lê lau sạch nước mắt trên mặt mình, khôi phục cảm xúc, cảm thấy có chút xấu hổ.
Thôi, vẫn nên ngủ lẹ đi thì hơn!
Thư Lê cọ cọ cái bụng mềm mại ấm áp của chim béo, dán vào đám chim con mà an tâm nhắm mắt lại.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
"Lộc cộc.....lộc cộc.....".
Bốn phía của đại thụ xuất hiện ánh lửa chói mắt, chiếu sáng mảnh rừng tăm tối.
Thư Lê chấn kinh, ló đầu ra khỏi bụng chim. Không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy một đám kỵ sĩ mặc giáp đen đang đi tới. Các hắc kỵ sĩ một tay cầm đuốc, một tay cầm trường kiếm, hùng hổ bao vây đại thụ nơi cậu ở.
Chim béo nhanh chóng ấn nhóc yêu tinh vào trong tổ.
Lúc này, nó không dám phát ra tí ti động tĩnh nào.
Hơi thở chết chóc tà ác dày đặc, ngạo mạn bao phủ lấy cánh rừng, phàm là ma thú và động vật có linh trí thì đều theo bản năng tránh đi.
Cái cây nơi chim béo cư ngụ là trung tâm của hơi thở chết chóc này. Trong tổ có chim con và bé con yêu tinh, nó không thể làm gì khác, chỉ có thể vươn cánh, mở ra trạng thái bảo hộ.
Thư Lê và đám chim con vừa bừng tỉnh ở cùng nhau, rúc dưới bụng chim béo run bần bật.
Khí thế chết chóc đáng sợ len lỏi trong từng kẽ hở, thẩm thấu vào trong xương cốt, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng cùng cực.
Cậu đột nhiên ý thức được, thế giới này đáng sợ hơn cậu tưởng tượng nhiều.
Giống với Thư Lê, Seleu đứng dưới gốc cây cũng sợ hãi run rẩy không ngừng. Hơi thở chết chóc quen thuộc này đã đuổi theo hắn suốt một năm, từ đông sang tây, chưa giây phút nào dừng lại.
Những người đi theo bảo vệ hắn, từng người từng người ngã xuống. Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt hắn.
"Harris.....anh không cần lo cho ta.....".
Đã có quá nhiều người phải chết vì hắn. Hôm nay, hắn không muốn chạy trốn nữa.
Cho dù không cam lòng thì cũng không thể không làm vậy.
Hắn rút thanh kiếm bên hông ra, chỉ vào hắc kỵ sĩ ở gần nhất, vận sức chờ phát động.
Nhưng Harris còn ra tay nhanh hơn hắn.
Thân hình gầy gò chắn phía trước hắn, giơ quyền trượng trong tay, niệm thần chú:"Hỡi Thần Gió Wendys Enol vĩ đại, xin hãy ban cho tôi thần lực, dùng sức mạnh lớn nhất để đánh tan kẻ địch tà ác đến từ địa ngục...".
Những cơn lốc đột nhiên xuất hiện, hung mãnh lao về phía hắc kỵ sĩ. Những nơi nó đi qua, vạn vật đều bị đè nát và bẻ gãy, bụi cây và cỏ dại bị nhổ bật gốc, cuốn vào bên trong cơn lốc, nháy mắt đã bị xé vụn thành mảnh nhỏ.
Thư Lê run như cầy sấy, gió xoáy chuẩn xác công kích tới, nó quét qua cành cây, khiến cho tổ chim giữa chạc cây lung lay như sắp đổ.
Không ổn!
Bọn họ biến thành trung tâm của chiến trường rồi.
Cấp bậc của chim béo không cao, không có lá chắn phòng ngự như ma xà. Nó chỉ có thể dang cánh, mạnh mẽ bảo vệ tổ chim và các con.
Thư Lê vô cùng căng thẳng, lại âm thầm thấy may mắn vì giờ mình đang ở trong tổ chim.
Nếu ngủ trong bụi cỏ hay đoá hoa, e là bây giờ cậu đã bị gió lốc xay thành bụi mịn rồi.
Thật là một ma thuật mạnh mẽ đến đáng sợ!
Đây không phải là diễn tập, đây không phải là diễn tập, đây không phải là diễn tập!
Đây là trận chiến súng thật đạn thật!
Còn là loại thật sự mất mạng!
Nhưng điều đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Hắc kỵ sĩ làm như không thấy lốc xoáy xung quanh, bọn họ như con rối bị giật dây, đồng loạt giơ cao thanh kiếm, mạnh mẽ chém xuống.
Thế kiếm như chẻ tre, dễ như bỡn mà chặt đứt cơn lốc. Kiếm khí bá đạo không hề có xu thế suy yếu, hung tàn mà bổ về phía Seleu và Harris, đồng thời cũng ảnh hưởng đến cái cây sau lưng họ.
"Răng rắc, răng rắc".
Chỉ cần bị kiếm khí quét qua, cành lá gãy rụng tới tấp, rơi ầm ầm xuống mặt đất.
Nơi đặt tổ chim tuy tạm thời an toàn, nhưng lại bị cành lá rơi xuống đập vào, tràn đầy nguy hiểm.
Thư Lê chuyển từ sợ hãi sang phẫn nộ.
Đánh nhau thì đánh nhau, mắc gì làm hại tới những sinh vật vô tội?
Mạng của hoa cỏ cây cối không phải là mạng sao?
Huống chi trên cây còn có rất nhiều động vật nhỏ sinh sống!
"Gru gru". Chim béo trấn an chim con và bé yêu tinh đang lo sợ.
Harris gian nan mở ra khiên phòng ngự, chống lại một đợt kiếm khí.
"Rắc".
Khiên phòng ngự bị kiếm khí đánh nát, anh lập tức xoay người ôm lấy Seleu, dùng cơ thể mình làm lá chắn.
Sau nhiều tiếng rên rỉ liên tiếp, máu tươi từ trong miệng ọc ra, toàn thân nứt toác vô số vết thương, lập tức biến anh thành một hình nhân máu.
Con ngươi Seleu co lại, run rẩy lẩm bẩm:"Đủ rồi, đủ rồi! Harris.....đừng bảo vệ cho ta nữa".
Harris không thể đứng vững được nữa, cơ thể anh trượt xuống, vừa hộc máu vừa xin lỗi:"Xin lỗi.....vương tử......có lẽ tôi.....phải đi trước một bước.....".
"Harris....". Seleu bất lực ôm lấy anh, rơi lệ đầy mặt, trơ mắt nhìn thầy của mình rũ đầu xuống.
Hắn ngẩng đầu, phẫn hận trừng mắt nhìn hắc kỵ sĩ đang tới gần. Buông Harris xuống, hắn giơ cao thanh kiếm, hét lên điên loạn.
"Aaaaaaaaa-----ta giết các ngươi------".
Thiếu niên như con thiêu thân lao vào lửa, không màng tất cả mà lao về phía hắc kỵ sĩ.
Hắc kỵ sĩ cầm đầu cười lạnh một tiếng, giơ thanh trường kiếm lên. Dưới ánh lửa, mũi kiếm đỏ tươi, tản ra khí đen nồng đậm.
Khi hắc kỵ sĩ chém xuống, khí đen theo kiếm khí rời khỏi mũi kiếm, ập về phía thiếu niên.
Thư Lê bám chặt thành tổ chim, hít sâu một hơi. Chỉ thấy thiếu niên như con diêu đứt dây, bay ngược ra sau, lồng ngực phun ra một đường máu thật dài, sau đó cả cơ thể đập thật mạnh vào thân cây. Thân cây rung lên, cành lá đung đưa, khiến cho tổ chim vốn đang hơi nghiêng nay lại càng ngả về một phía hơn.
Thiếu niên ngã sấp ra đất, nằm im bất động.
Gã thủ lĩnh hắc kỵ sĩ điều khiển con ngựa bọc giáp, đủng đỉnh tới gần gốc cây. Gã khinh miệt mà đánh giá thiếu niên trên mặt đất, trường kiếm rũ xuống, mũi kiếm chạm vào phần lưng của thiếu niên, chỉ cần nhẹ nhàng chọc một cái là có thể đâm thủng trái tim của người nọ.
Hắc kỵ sĩ hơi nhấc kiếm lên, khi chuẩn bị đâm xuống thì "cộc" một tiếng, một "ám khí" đánh trúng mũ giáp của gã.
Gã dừng động tác lại, không thể tin nổi mà cúi đầu, phát hiện ám khí tập kích mình lại là nửa quả trái cây gặm dở?
Hắc kỵ sĩ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo âm độc lia tới cành cây trên cao.
Thư Lê giật mình thu hồi cánh tay muốn đỡ trái cây lại.
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Sao lại xui xẻo như vậy?
Tổ chim nghiêng ngả dữ quá, chẳng biết thế nào mà trái cây bị chim béo gặm mất một nửa lại trùng hợp đập trúng hắc kỵ sĩ bên dưới!
Quả thực là khiến cho người ta trở tay không kịp!
Cậu nín thở, liều mạng rúc người vào bụng chim, cùng đám nhãi con co thành một cục.
Hắc kỵ sĩ mơ hồ thấy được ánh huỳnh quang loé lên rồi biến mất, nhìn kỹ hồi lâu, một lần nữa giơ trường kiếm trong tay lên.
Lần này, mục tiêu của gã là cành cây trên đỉnh đầu.
Hơi thở chết chóc điên cuồng tràn ra, ánh mắt chim béo trở nên nghiêm trọng, vì bé con, nó đã chuẩn bị tinh thần liều chết một trận với hắc kỵ sĩ.
Lần đầu tiên Thư Lê cảm nhận rõ rệt bản thân đang gần với cái chết đến như vậy.
Cho dù lúc trước bị sách đập trúng, bản thân xuyên tới thế giới này, cậu cũng chưa từng biết nỗi sợ cái chết là gì.
Ngay tại giây phút này, bị gã kỵ sĩ mặc khôi giáp đen kia chĩa kiếm vào người, cơ thể cậu lạnh ngắt, đến linh hồn cũng bị đông cứng, run rẩy sợ hãi.
Hỡi chư thần, không cần biết là ai, xin hãy cứu lấy cậu và gia đình chim béo!
Sương mù trong khu rừng đâu?
Tại sao những hắc kỵ sĩ này lại không chịu ảnh hưởng?
Không biết có phải do lời cầu nguyện của cậu linh nghiệm hay không, sương mù bị gió lốc thổi tan lại một lần nữa ngưng tụ, bao phủ toàn bộ cái cây rồi khuếch tán ra bên ngoài, tầm nhìn bị giảm đến mức thấp nhất.
Đoàn hắc kỵ sĩ cầm đuốc vung vẩy, muốn xua tan sương mù.
Nhưng bọn họ càng xua thì sương mù lại càng dày đặc, chui vào mặt nạ bảo hộ dưới mũ giáp.
Hắc kỵ sĩ hít phải sương mù, thần trí dần dần trở nên mơ hồ, trước mắt xuất hiện ảo giác, vô số oan hồn bị bọn họ chém giết nay hoá thành lệ quỷ, nối tiếp nhau nhào tới.
"Aaaaaaaaa".
Vài tên kỵ sĩ rơi khỏi lưng ngựa, lăn lộn trên mặt đất, có người lại vung trường kiếm, chém giết lung tung.
Gã thủ lĩnh là người duy nhất giữ được lý trí. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của các kỵ sĩ khác, gã quát lớn:"Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác! Chỉ là trò vặt vãnh của Tinh Linh Vương thôi!".
"Vậy sao?".
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột ngột vang lên trong màn sương.
Gã thủ lĩnh hắc kỵ sĩ sững người, không thể tin nổi mà nhìn thẳng về phía trước.
Sương mù giống như bị ai đó điều khiển, tới nhanh mà đi cũng nhanh, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Vầng trăng tròn sáng tỏ không biết đã ló mình ra khỏi mây đen từ lúc nào, ánh trăng còn sáng hơn ngày thường, trút xuống cánh rừng như thác đổ, nhuộm cây cối thành một màu trắng bạc.
Một nam tinh linh trẻ tuổi tao nhã ngồi trên lưng thú một sừng trắng như tuyết, thong thả bước ra từ rừng cây. Hắn có mái tóc vàng rực rỡ nhất thế gian, ngũ quan đẹp tuyệt trần và khí chất thuần khiết hơn cả ánh trăng sáng.
Khi đôi mắt xanh biếc kia liếc qua, cả thế giới bỗng trở nên nhạt nhoà và ảm đạm.
Hắn là.....đứa con của Thần Ánh Sáng, người tham dự vào trận chiến của chư thần trong truyền thuyết, cũng là người đã phong toả khu rừng Yêu Tinh - Tinh Linh Vương!
Trong đầu tên thủ lĩnh hắc kỵ sĩ bỗng trống rỗng, cổ gã đột nhiên lạnh lẽo, giây tiếp theo, cái đầu đội mũ giáp lìa khỏi cổ mà rơi xuống, máu chảy lênh láng trên thảm cỏ.
Một luồng khí đen từ trong cổ gã lao ra, còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị một tia sáng vàng loé lên đánh cho tan thành mây khói.
Theo chân cái chết của tên thủ lĩnh, các hắc kỵ sĩ khác cũng liên tục bị chém đứt cổ, đầu rơi xuống đất, toàn bộ khí đen muốn chạy trốn đều không tránh được cái kết bị ánh sáng vàng huỷ diệt.
Sau khi đoàn hắc kỵ sĩ bị tiêu diệt, hơi thở chết chóc tràn ngập khu rừng cũng tan biến.
Tinh Linh Vương cưỡi thú một sừng, đi tới phía dưới cây đại thụ bị đánh cho tơi bời hoa lá nhiều nhất, hắn ngẩng đầu nhìn cành cây trên cao, vươn tay, dịu dàng nói:"Sperion, ta tới đón em về nhà!".