Chanyeol không thể lí giải được tại sao anh lại yêu người con gái này. Anh yêu nó suốt năm năm hai người ở bên nhau. Trái tim nguội lạnh của anh cũng đã được nó hâm nóng, biết yêu thương trở lại. Hàng ngày anh sẽ cùng nó đến bệnh viện, trưa sẽ ăn cơm cùng nhau, tan ca hai người sẽ về nhà cùng nhau nấu bữa tối, nếu đêm anh phải đi gấp thì nó sẽ ngồi ngoài sofa chờ anh về. Anh không nhớ được số lần phải bế nó về phòng là bao nhiêu, chỉ biết thực rất nhiều. Cuộc sống chỉ đơn giản vậy mà cũng đã khiến anh cảm thấy thật vui vẻ. Bố mẹ anh cũng không có điều gì phàn nàn về nó nhưng thực sự họ bên nhau từ trước đến giờ vẫn chỉ là danh nghĩa hai người bạn. Anh muốn cho nó một danh phận đàng hoàng. Vậy thì phải hành động.
Sắp tới ngày Valentine, đường phố Seoul ngập tràn không khí từ trong các cửa hiệu, các trường học, các công ty và bệnh viện cũng không là ngoại lệ. Các nữ điều dưỡng viên cùng làm với nó đang tranh thủ giờ nghỉ mà thảo luận xem ai sẽ được tặng cái gì? Ai sẽ có một ngày lãng mạn nhất? Rồi đủ thứ ý kiến được đưa ra. Nó chỉ cười. Bốn mùa Valentine trước nó cùng anh đi siêu thị mua đồ ăn về nấu ăn tối như thường ngày rồi sẽ mua thêm một hộp chocolate thật to để cùng ăn lúc xem phim sau bữa cơm. Như vậy đã là rất ấm áp rồi, đâu cần thêm gì đâu.
Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Yuri! Năm nay Chanyeol sẽ tặng em thứ gì?_Hyoyeon cười tươi nháy mắt tinh nghịch.
- Chanyeol với em thực sự chỉ là bạn thôi mà._nó mỉm cyời đáp lại.
- Chị nói dối! Chị xem có bạn nào mà ở chung nhà rồi ngày ngày cùng nhau đến bệnh viện, cùng nhau ăn trưa lại cùng nhau đi về không?_Taeyeon lém lỉnh.
- Đúng rồi đấy!_một đám người cùng đồng thanh.
- Em nói thật mà. Em với anh Chanyeol không có gì đâu. Bọn em sống chung nhà vì em mất trí nhớ không nhớ được gia đình, ở nhà bọn em cũng mỗi người một phòng. Còn đi làm chung là để em đỡ tốn tiền taxi thôi mà._nó giải thích.
- Không đúng. Anh Chanyeol thích chị thật mà._Sooyoung chặn lời nó lại.
- Các em nói chuyện gì mà vui vẻ thế?_Chanyeol bước vào nở một nụ cười thật tươi.
- Anh Chanyeol lại đến gọi chị Yuri đi ăn trưa đấy à? Bọn em đang đoán xem ngày Valentine anh Chanyeol sẽ tặng gì cho chị Yuri đấy?_Taeyeon cười lém lỉnh.
- Anh đừng nghe bọn họ nói bậy. Mình đi thôi._nó kéo tay Chanyeol đi.
Chanyeol mỉm cười chào mọi người:
- Anh với Yuri đi trước. Các em cứ tiếp tục bàn đi nhé._nói xong rồi cùng nó tới canteen.
…Canteen bệnh viện…
Chanyeol đang chăm chỉ ngồi lựa hành ra cho nó. Không hiểu sao cứ mỗi khi ăn hành là nó sẽ bị nôn hết ra. Mà thức ăn bệnh viện thì không thể dặn họ không bỏ vào được. Biết bao lần Yuri phải bỏ món có hành không dám ăn rồi.
- Chanyeol! Anh đừng nhặt nữa. Mau ăn đi. Em không ăn món đó là được mà. Đâu phải thiếu đồ ăn?_nó mỉm cười nhìn anh.
- Không được. Yuri thích món này mà.
- Em không thích nữa. Anh mau ăn đi.
- Vậy thôi. Em ăn đi._Chanyeol biếtt là nó cố tình nói thế nhưng anh cũng không nói gì thêm, là nó lo cho anh mà. Tự nhiên trong lòng anh thấy thật ấm áp.
Hai người ăn trưa xong thì mỗi người một việc tất bật, ngày Valentine cũng bị quẳng ra sau đầu.
Đêm trước ngày Valentine, Chanyeol chờ nó đi ngủ rồi dậy chuẩn bị vài thứ. Mãi đến khuya xong xuôi hết, đảm bảo cho tất cả thật hoàn mĩ rồi anh mới đi ngủ.
…Sáng hôm sau…
Nó tỉnh dậy như mọi ngày, tất bật thây đồ đi làm rồi chợt nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ của nó. Chanyeol không biết có đi làm không? Nó muốn đi xem phim với anh hay làm bất kì điều gì cũng được, chỉ cần có thể ở bên anh một ngày là mãn nguyện rồi. Nó nhìn cô gái trong gương rồi bật cười. Nó có lẽ đang rất mơ mộng. Người như nó có gì mà đòi yêu anh? Anh đẹp trai, anh tài giỏi, anh có điều kiện. Còn nó thì sao? Không có trí nhớ, cũng không xinh đẹp, tài cán chẳng bằng ai, lấy gì mà muốn yêu anh chứ?
“Cốc…cốc…coosc…”
Tiếng gõ cửa làm nó giật mình trở về thực tại. Chanyeol còn ở nhà, không lẽ hôm nay anh cũng được nghỉ sao?
- Yuri! Em dậy chưa?
- Em…em dậy rồi!
- Mở cửa cho anh.
- Vâng.
Nó chậm chạp tiến đến cánh cửa mở ra, Chanyeol đứng cao hơn nó cả cái đầu cúi xuống nở một nụ cười với nó:
- Hôm nay anh với em được nghỉ. Chúng ta đi picnic được không?
- Ơ…
- Em mau thay đồ đi. Anh chuẩn bị xong hết rồi!_Chanyeol cười rồi xoay người nó đẩy vào trong rồi đóng cửa lại xuống nhà chờ.
10p sau nó mới xuống. Tóc búi cao, áo bông thật dày, khăn quàng cổ màu kem, váy ngắn xếp li mặc ngoài quần tất, chân đeo bốt lông. Nhìn nó đúng chuẩn gấu bông luôn. Nhìn nó cười hài lòng, anh cầm cái chụp tai màu trắng trên bàn tiến tới chụp vào tai nó rồi nắm tay nó đi ra:
- Đi thôi!
Hai người ngồi trên xe đi một đoạn đường dài. Nó thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Chanyeol. Ai có thể tin được người đàn ông này 29 tuổi rồi không? Trông anh thực như học sinh trung học thôi vậy. Góc mặt nhìn nghiêng của anh rất đẹp, mái tóc vuốt ngược nam tính, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước kiên định.
- Em nhìn thế anh sẽ ngại đấy!_Chanyeol mắt vẫn nhìn phía trước cất giọng trầm trầm.
Nó xấu hổ quay mặt đi, ai bảo nó lố quá làm gì. Nó đành quay mặt ra ngắm cảnh. Cây cối đang đâm chồi dưới những lớp tuyết trắng, một màu xanh tươi mới, non trẻ đẹp mắt.
Sau hơn 2h đồng hồ trên xe cuối cùng họ cũng tới một đồng cỏ xanh tuyệt đẹp. Nó thực thắc mắc tại sao có thể có vườn cỏ đẹp như vậy mà không dính chút tuyết nào chứ? Cơ mà cũng không quan trọng, miễn có chỗ đẹp chơi là được rồi. Chợt nó nhìn thấy một con bướm màu vàng rất đẹp mắt. Vậy là cuộc rượt đuổi bắt đầu. Nó chạy khắp nơi đuổi tgeo muốn bắt con bướm. Chanyeol nhìn bóng dáng chạy nhảy của nó chỉ cười, nó cứ như vậy bao giờ mới lớn được đây? Anh mở cốp xe lấy tấm thảm ra trải dưới một gốc cây to, bày đồ ăn ra rồi cất tiếng gọi nó.
- Yuri! Em mau lại đây.
Nó vừa chuẩn bị tóm được con bướm thì Chanyeol gọi làm nó quay đầu lại nên con bướm thừa dịp bay mất. Nó ấm ức xị mặt dậm chân bình bịch, ăn vạ Chanyeol:
- Tại anh làm sổng mất con bướm của em rồi. Anh đền em đi!
Chanyeol phì cười trước biểu hiện của nó. Người con gái này cứ đơn giản như vậy mà len vào trái tim anh từng chút, từng chút để rồi bây giờ trái tim anh chỉ toàn là nó. Nở một nụ cười, anh đứng dậy lại phía nó. Nó dùng ánh mắt ấm ức nhìn con người trước mặt:
- Anh mau khom người xuống.
- Làm gì vậy?_Chanyeol nhìn nó khó hiểu.
- Anh cao, nói chuyện với anh em mỏi cổ. Khom xuống mau!
Chanyeol lại bật cười sảng khoái rồi cũng nhún người xuống theo ý nó.
- Được chưa ạ?
- Được rồi! Cho anh nói._nó hào hứng xoa xoa mái đầu được vuốt bảnh bao của anh.
- Không được làm hỏng tóc của anh!
- Em cứ thích làm đấy._nó tiếp tục vò tung mái tóc Chanyeol lên.
- Em hư quá đi.
Nó khanh khách bật cười rồi chợt nhớ ra điều gì nó bỏ tay xuống nhìn Chanyeol săm soi:
- Anh bảo muốn nói gì mà.
- Anh muốn dẫn Yuri đến một nơi. Nhưng trước hết anh phải bịt mắt em lại đã.
Nói rồi Chanyeol rút chiếc khăn mùi xoa từ trong túi quần đừ thẳng dậy gấp gọn rồi bịt mắt nó lại.
- Em không được ăn gian đâu đấy nhá.
- Ai mà thèm ăn gian. Xììì…_nó bĩu môi.
Chanyeol mỉm cười rồi dắt tay nó bước đi. Đi một đoạn, nó cảm thấy dưới chân bị lún xuống, hình như chỗ này có tuyết thì phải.
- Chanyeol, sắp đến chưa vậy?
- Sắp rồi.
Đi thêm vài bước thì Chanyeol reo lên:
- Đến rồi! Để anh cởi bịt mắt cho em.
Chiếc khăn vừa rời khỏi mắt nó đã choáng ngợp trước những thứ trước mặt. Nó đang đứng trong một hình trái tim được bao bởi vô số hoa hồng. Màu đỏ của hoa nổi bật trên nền tuyết trắng xóa. Trung tâm trái tim là dòng chữ “C <3 Y” cũng được cắm bởi hoa hồng. Nó còn chưa hết ngạc nhiên thì Chanyeol đã lấy đâu được một bó hoa hồng bó thành hình trái tim cầm trong tay mà quì xuống đưa đến trước mặt nó.
- Đồng ý làm bạn gái anh nhé!
Đầu nó bỗng chốc hoa lên, trong đầu nó hiện lên những hình ảnh chập chờn của một ai đó. Một chàng trai cầm một bó hoa bước ra từ đám đông còn hát một bài hát gì đó. Người đó tiến lại phía nó nhưng nó hoàn toàn không nhìn thấy mặt người kia. Đầu nó rất đau khiến nó ngồi thụp xuống mà ôm đầu.
- Yuri! Em sao vậy?_Chanyeol lo lắng hỏi nó.
Nó lắc lắc đầu, nở một nụ cười trấn an:
- Em không sao! Chỉ thấy hơi đau đầu chút thôi!
- Anh xin lỗi! Tại anh._Chanyeol cúi mặt xuống, đặt bó hoa sang một bên.
- Anh định làm gì với hoa của em thế?
- Ơ…_Chanyeol ngẩng đầu lên nhìn nó ngạc nhiên.
- Từ giờ anh là bạn trai em. Thuộc quyền sở hữu của mình Yuri em thôi. Anh hiểu chưa?
- Yuri!!! Là thật sao.
- Em không thích nói đùa.
Chanyeol lập tức đứng dậy ôm chầm lấy nó mà xoay vòng vòng làm nó kêu oai oái.
- Thả em xuống! Em chóng mặt!
Chanyeol thả nó xuống, ôm ngang eo nó mà cười:
- Em tăng cân rồi Yuri ạ!
- Anh là đồ đáng ghét._nó đấm nhẹ vào ngực Chanyeol.
- Ghét anh thật sao?_Chanyeol cúi người cọ cọ mũi mình vào mũi nó làm nó xấu hổ đỏ mặt.
- Không nói với anh nữa._nó đẩy anh ra.
Anh bật cười sảng khoái rồi dắt nó lại phía anh đã bày đồ ăn. Cả ngày hôm đó hai người chơi đùa thật vui vẻ. Một Valentine ấm áp cho cả hai.
Mãi cho đến khi gần tối hai người mới lục tục thu dọn ra về. Tới được nhà đã là 7h tối, Chanyeol giục nó đi tắm trước còn mình đi nấu vài món đơn giản. Nó tắm xong trên người mặc bộ quần áo hình mèo kitty, xỏ đôi dép bông xuống bếp tính nấu bữa tối thì Chanyeol đã nấu gần xong rồi. Nghe tiếng bước chân, Chanyeol quay lại mỉm cười với nó:
- Em xuống rồi à? Chuẩn bị thưởng thức tay nghề của anh đi. Hôm nay anh sẽ phục vụ em.
Nó cười lém lỉnh trả lời:
- Được thôi! Nhưng để em giúp anh bày bàn ăn.
- Cũng được._Chanyeol nở nụ cười thật tươi.
Nó tiến lại giá để bát, vì đĩa sâu lòng được để trên cao nên nó phải kiễng để với. Bất thình lình Chanyeol ôm eo nó từ đằng sau, với lấy chiếc đĩa cho nó.
- Em phải uống thêm nhiều sữa cho cao mới được.
Nó hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì. Đầu nó lại hiện lên hình ảnh nó cùng một người con trai ở trong bếp, hai người còn mặc đồ đôi nữa. Người đó có dáng người cao, gầy nhưng vòng tay rất rắn chắc, người đó cũng đang ôm nó như Chanyeol ôm nó lúc này vậy. Khuôn mặt người đó rất gần nhưng nó lại chẳng thể nhìn rõ. Người này là ai? Tại sao nó không thể nhìn được mặt người đó chứ? Tiếng nói của Chanyeol bên tai đánh thức nó khỏi dòng suy nghĩ, giọng nói trầm ấm dõng dạc từng chữ truyền vào tai nó:
- Yuri à! Thực sự hôm nay anh rất hạnh phúc. Cảm ơn em nhiều lắm.
Nó quay đầu lại cười tươi nói với anh.
- Em cũng rất hạnh phúc. Cảm ơn anh rất nhiều.
Chanyeol cười mãn nguyện rồi cúi xuống đặt lên môi nó một nụ hôn. Thật lâu sau đó khi nó gần như ngộp thở anh mới luyến tiếc rời đi. Mặt nó đỏ như gấc, không dám nhìn thẳng vào mặt anh làm Chanyeol phì cười. Đưa tay kéo má nó một cái rồi anh kéo nó về phía bàn ăn:
- Ăn cơm đi. Em cũng đói rồi.
Nó ngượng ngùng gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm. Hai người ăn cơm trong một không khí rất ngọt ngào, khiến người khác ghen tị….