Ngay khi Trường Sinh vừa biến mất, tiếng gõ cửa liền vang lên. Huyền Vũ đi ra mở cửa thì trước mặt y là một nữ nhân, là Chu Tước. Lúc này nàng bận một bộ váy màu đỏ, búi tóc lên cao và cài bằng cây trâm bằng ngọc. Huyền Vũ quan sát nàng một chút rồi hỏi:
- Cô nương tìm bần tăng có việc gì không?
- A...à, có phải ngài là người đã cứu nhị tiểu thư không?
Lúc này Chu Tước đang ngẩn người khi nhìn thấy Huyền Vũ, nghe y hỏi thì mới kịp hoàn hồn, dù sao Huyền Vũ nhìn cũng khá anh tuấn, hơn dứt tên Vương Thiên kia.
- Đúng là bần tăng, cô nương có việc gì không?
- Tiểu nữ là Chu Tước, đang làm khách của Vương gia. Hiện tại tiểu nữ đang có một số rắc rối nhỏ, chẳng hay ngài có thể giúp thiếp không?
- Cô nương cứ nói, bần tăng sẽ cố hết sức.
- Chuyện là rất lâu trước đây gia tộc của tiểu nữ từng là một gia tộc lớn, nhưng do chiến tranh giữa người và yêu thú nên đã bị suy tàn, phải bỏ lại mảnh đất của tổ tiên để bỏ chạy. Vài tháng trước tiểu nữ tìm được một tấm bảng đồ đến mảnh đất của tổ tiên, nhưng nó nằm sâu bên kia lục địa, rất nguy hiểm, liệu ngài có thể đưa tiểu nữ đến đó không?
Chu Tước cười thầm trong lòng, chỉ cần mang y về địa bàn của nàng thì lo gì không giải quyết được.
Huyền Vũ nghe vậy liền trầm tư, từ khi lục địa bị chia làm hai thì không ai dám xâm phạm quá sâu, chuyện này rất nguy hiểm vì bên kia lục địa có rất nhiều yêu thú và linh thảo mạnh. Huyền Vũ nghĩ đến đây liền nói:
- Được, cô nương muốn khi nào thì xuất hành? - Còn có yêu thú nào có thể mạnh hơn Huyền Vũ sao? Y nghĩ thầm.
- Cảm tạ công tử, vậy thì ngày mai xuất hành đi, tiểu nữ sẽ đền đáp xứng đáng.
- ---
Lúc này, trên nóc nhà của Vương gia đang có hai thiếu niên đang nằm phơi nắng, là Vương Thiên và bằng hữu của y.
- Ngươi định tu đạo thật sao?
Mở miệng là Vương Thiên, tuy là một công tử ăn chơi trác thán nhưng y cũng biết đạo gia đang suy tàn, vậy mà người bằng hữu mới quen của y lại tu đạo, điều này rất hiếm.
Thiếu niên kia trầm ngâm, y là Vạn Cổ, một thiếu niên nghèo, từ nhỏ đã sống một mình nên Vạn Cổ đã ít giao tiếp với người khác, với thiên phú võ thuật của mình nên y đã trở thành một thợ săn để kiếm sống. Nhờ một lần cứu sống Vương Thiên nên đã trở thành bằng hữu kiêm trợ sĩ của y, từ đó cuộc sống trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, Vạn Cổ cảm thấy trong cơ thể mình có một thứ gì đó thôi thúc y bước lên con đường tu hành, khi đứng trước phật môn và đạo môn, dù biết nên chọn phật môn nhưng y vẫn quyết định tu đạo.
- Đúng, ta không muốn phải cạo đầu đâu.
Vạn Cổ trả lời một cách vô cảm, có lẽ đây là lí do duy nhất mà y có thể nghĩ ra để giải thích cho hiện tượng của bản thân.
- Ha ha, tốt, ta cũng không muốn bị cạo đầu đâu, ta sẽ tu luyện cùng ngươi.
- Nhưng ngươi làm gì có thiên phú?
- Có thiên phú mới tu luyện được sao? Nếu không thể tu hồn thì ta sẽ tu thể, chẳng khác nhau là mấy.
- Ta chỉ sợ ngươi không chịu khổ được thôi.
Nghe đến đây, Vương Thiên chỉ biết cười trong im lặng. Vạn Cổ nói không sai, y không chắc có thể chịu khổ được không nhưng ít nhất y sẽ cố hết sức.
Lúc này, Vạn Cổ lại mở miệng chọc:
- Mà ngươi định nhắm đến Chu Tước cô nương thật sao? Ta thấy nàng không bình thường đâu.
- Hừ, ta sẽ có được nàng, ngươi chống mắt lên mà xem.
Vương Thiên nói một cách bực bội, y không hiểu tại sao y cứ bị Chu Tước lờ đi cơ chứ, y có quyền, có thế, có cả sắc, vậy thì có lí gì lại từ chối?
Thấy Vương Thiên nhăn mặt, Vạn Cổ cười to, người huynh đệ này của y giỏi về mọi việc nhưng chỉ có cua gái là không được. Dù đã trải qua bao cuộc tình "chớp nhoáng" nhưng vẫn chưa ai chịu thành hôn với y.
- Được rồi, thôi đi vô đi, ngươi mà bị đen thì lão gia chửi ta chết - nhìn mặt trời đã qua đỉnh đầu, Vạn Cổ mở miệng.
- ---
Ban đêm nhanh chóng kéo đến, bên trong một căn phòng nhỏ nằm ở phía tây của Vương Phủ, Vạn Cổ lúc này đang nằm trên giường, cơ thể tiết ra mồ hồi như suối, hàng lông mày của y nhăn lại, trên trán đổi lên từng cộng gân xanh, một số sợi tóc bạc dần. Một phút sau, Vạn Cổ liền bật dậy, nhịp tim đập liên hồi, y hít thở một cách dồn dập.
Vạn Cổ nhanh chóng bình tĩnh lại, điều khiển hơi thở ổn định lại rồi nhớ về việc vừa xảy ra. Y rời khỏi giường rồi bước từ từ ra khỏi căng phòng của mình, nhảy lên nóc nhà rồi nằm ở đấy, tận hưởng cái lạnh của ban đêm, Vạn Cổ suy tư. Đây là lần thứ ba trong tháng xảy ra việc này, cụ thể là mười bảy ngày trước, một cơn đau bỗng ập đến trong lúc y đang ngủ, nó diễn ra liên tục trong một giờ khiến y tỉnh dậy rồi ngất đi nhiều lần vì nó. Đến lần thứ hai là bảy ngày trước, lần đó diễn ra trong hai canh giờ, sau khi cơn đau kết thúc thì Vạn Cổ không còn sức để di chuyển, y cảm nhận được hơi thở đang yếu dần, cũng may là lúc đó, trời đã tờ mờ sáng, đội trưởng đội cận vệ của Vương Thiên không thấy Vạn Cổ nên đã sai người tìm y.
- Cũng may, lần này chỉ diễn ra trong vài phút, nếu không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vương Thiên lẩm bẩm.
Lúc này, Trường Sinh lơ lững trên không trung, nhìn về phía Vạn Cổ. Đã rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được người có tiềm năng nào trên đại lục, Trường Sinh còn nghĩ là chiến tranh đã khiến gen tốt của nhân loại bị tiêu diệt hết rồi cơ. Trường Sinh nhe răng cười, nói:
- Có lẽ đây sẽ là mấu chốt để ta đột phá cấp bảy.