Hà Lạp Dương ngây người, bà cụ đã đi rồi?
Chắc không phải gặp lừa đảo đấy chứ. Nếu không phải đã xác nhận với bên khách sạn đúng là có một bà lão vào thuê phòng, tiền của cậu cũng ít đi, cậu còn hoài nghi liệu có phải trí nhớ mình xảy ra vấn đề. Cậu về công ty xem camera giám sát, càng vi diệu hơn chính là, đoạn camera buổi tối hôm qua đã không cánh mà bay.
Hà Lạp Dương nghĩ, tám phần là có người đang đứng trong tối giở trò.
Điều này đã kích thích tâm lý phản nghịch trong cậu, vốn cậu còn đang chần chừ không biết có nên điều tra hay không, nhưng giờ, không tra ra nguyên cớ cậu quyết không để yên.
Hà Lạp Dương chuẩn bị tới thành phố K một chuyến, cậu vẫn còn nhớ mang máng nơi ở của bà lão họ Trình, tính trực tiếp tới nhà hỏi. Kỳ thực Hà Lạp Dương biết vẫn còn một cách đơn giản hơn, chính là đi hỏi mẹ mình, nhưng cậu vẫn có chút ám ảnh tâm lý, không dám đi, vả lại cho dù có đi, đối diện với người mẹ điên điên khùng khùng kia liệu cậu có thể hỏi ra được chuyện gì.
Chuyện bên này còn chưa được giải quyết, Tiểu Vũ bên kia đã xảy ra vấn đề trước.
Địch ý của Tiểu Vũ đối với anh Tiểu Minh càng ngày càng nặng, nó nói cho Tiểu Ung rằng lúc ở nhà anh Tiểu Minh toàn ngủ với ba nó, trong lòng nó khó chịu, thế nhưng ba lại nói là do anh Tiểu Minh nhát gan. Tiểu Ung nghe xong thì giật mình kinh hãi: "Cậu mới là con ba cậu, vì sao Tiểu Minh lại được ngủ với ba cậu? Sao cậu ta có thể ngủ với ba người khác, đúng là không biết xấu hổ."
Tiểu Vũ nghe nó nói thì tức anh ách trong lòng. Giờ cơm tối, Hà Lạp Dương tiện tay gắp cho Trần Khác Thanh một cái cánh gà, Tiểu Vũ chợt bùng nổ: "Ba là ba của con! Không phải ba của anh ấy!"
Hà Lạp Dương ngớ ra: "Cái gì?"
Tiểu Vũ tức giận tột độ, hai nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, mặt cũng tức đến đỏ bừng: "Ba là ba con, anh ấy không có ba mẹ hay sao? Vì sao cứ phải ở lại nhà chúng ta? Vì sao anh ấy được ngủ cùng ba? Đây là nhà con, không phải nhà anh ấy!"
Hà Lạp Dương: "..."
Tiểu Vũ rất tức giận, nó muốn đuổi Tiểu Minh đi.
Hà Lạp Dương hỏi hắn: "Rồi anh tính sao?"
Chuyện này chính Trần Khác Thanh cũng rất phiền muộn, nhìn xem, hắn đúng là một người thất bại, Tiểu Vũ vốn dĩ rất thích hắn, thế nhưng giờ lại trở thành thế này, hắn trách ai được? Chỉ có thể trách bản thân hắn thôi. Hắn biết điểm mấu chốt của vấn đề ở đâu, chỉ cần hắn ủng hộ ý kiến của Tiểu Vũ không cho ba ly hôn là được, nhưng Hà Lạp Dương rất kiên quyết muốn ly hôn với hắn, hắn cũng không thể nói dối lừa gạt trẻ con.
Tiểu Vũ náo loạn cả đêm, còn bày trò tuyệt thực để uy hiếp, thế nhưng không hiệu quả.
Nó áp người lên cửa, nghe thấy Hà Lạp Dương nói: "Còn làm sao được nữa? Trẻ con tức giận, đợi lát nữa đói nó sẽ tự ra ăn cơm thôi."
Ba không để nó vào mắt, người lớn lúc nào cũng như vậy, không bao giờ nghe ý kiến của trẻ con, cứ thế coi như không có chuyện gì. Nhưng Tiểu Vũ lần này rất nghiêm túc, cho nên nó càng tức giận hơn. Nhớ tới lần trước Tiểu Ung có lần giận dỗi ba nó, bèn bỏ nhà ra đi, sau khi trở về ba nó gần như không có chuyện gì là không đáp ứng nó, thậm chí còn mua máy bay điều khiển từ xa cho nó nữa.
Tiểu Vũ vạch ra một kế hoạch, nó moi hết số tiền tiết kiệm bỏ lợn của mình ra, nhét đầy trong ví tiền nhỏ sau đó bỏ ví vào balo, nó còn mang theo gói bánh gấu cùng kẹo mà mình thích ăn nhất.
Ngày hôm sau nó ngoan ngoãn tới trường học, ngoại trừ không thèm nói một câu với anh Tiểu Minh, so với ngày thường cũng không có gì khác biệt. Trần Khác Thanh không dám chủ động lại gần chọc giận nó. Xét về phương diện này tính cách Tiểu Vũ với Hà Lạp Dương giống nhau như đúc, giận lên là cực kỳ khó dỗ, hắn xưa nay không phải là người giỏi dỗ dành người khác, hắn chỉ biết im lặng ngồi xuống chờ người kia khóc xong, rồi hắn sẽ đưa khăn tay qua.
Tan học.
Sau khi giáo viên thông báo tan lớp, các bạn nhỏ như ong vỡ tổ ùa ra. Hôm nay Tiểu Vũ đã thu dọn xong sách vở từ sớm, Trần Khác Thanh kè kè đi theo sau, Tiểu Vũ tức giận: "Em đi WC, anh đừng có theo."
Trần Khác Thanh không theo nữa, hắn đứng ngoài cửa WC đợi, đợi gần mười phút đồng hồ, Tiểu Vũ vẫn chưa ra, hắn hơi lo lắng, đi vào tìm thử thì lại thấy Tiểu Vũ không có ở bên trong.
Trần Khác Thanh tiếp tục tìm thêm một lúc trong trường nhưng vẫn không thấy Tiểu Vũ, hắn bắt đầu cuống lên.
Tiểu Vũ đeo balo, đi ra ngoài đường lớn, leo lên xe bus công cộng.
Đây là lần đầu nó ra ngoài một mình, nói thật nó vẫn hơi sợ, nhưng lại cũng rất hưng phấn. Nó cảm thấy bản thân chính là một tiểu nam tử hán dũng cảm, đợi lần này sau khi về, nó phải nói cho đám bạn trong lớp—nhất là Tiểu Ung—rằng nó giỏi giang ra sao.
Nếu muốn giỏi hơn Tiểu Ung, lần trước Tiểu Ung bỏ nhà đi đã tới hiệu sách, vậy nó phải đi tới một nơi còn ghê gớm hơn hiệu sách mới được.
Tiểu Vũ ngồi trên xe, trông thấy một nhà hàng cơm Tây cách đó không xa, bụng đã hơi đói, nó bèn xuống ở trạm gần đấy, rồi chạy đi ăn gà rán cùng hamburger. Bình thường ba không cho nó ăn mấy thứ này, nói là không tốt cho sức khỏe.
Ăn no bụng rồi, nó lại tiếp tục xách balo lên đi dọc theo đường lớn, cực kỳ thong thả nhàn nhã, bắt gặp cửa hàng văn phòng phẩm linh tinh gì đó còn rẽ vào mua đồ.
Thấy ven đường có hàng khoai lang nướng, Tiểu Vũ vui vẻ chạy qua, cái này ba cũng không cho nó ăn, bảo là không vệ sinh. Nó ngồi bên bồn hoa cạnh đường cái gặm khoai lang đỏ.
Có một bà lão qua đường, từ xa híp mắt trông thấy nó, bà nhìn một lúc, sau đó chần chừ tiến lại, hỏi: "Cháu bé, cháu lạc đường à?"
Tiểu Vũ căng thẳng, nó nói dối: "Cháu tự đi bộ về nhà, nhà cháu cách đây không xa."
Nó cũng không ngốc, ở trường từng chiếu đoạn phim giáo dục liên quan tới việc bắt cóc trẻ con, bên ngoài có rất nhiều người xấu, không được tùy tiện đi theo người xấu.
Bà cụ đưa cho nó một bức hình, hỏi: "Người trong ảnh là ba cháu phải không?"
Tiểu Vũ liếc nhìn, trong hình có một cậu bé, bộ dạng khá giống nó, Tiểu Vũ sợ, bà cụ này nhìn qua không quá thân quen, đôi mắt lại như hai hạt châu sắp hỏng, nó vội vàng bỏ chạy.
Bà cụ đáng sợ kia đuổi theo.
Hà Lạp Dương đen mặt tới trường, Trần Khác Thanh đang đứng ngoài cổng trường đợi cậu.
Hà Lạp Dương tức giận đi qua mắng: "Anh trông con kiểu gì thế!"
Các phụ huynh khác ở ven đường chứng kiến một cảnh tượng kỳ dị, một người đàn ông đang mắng một đứa nhóc tì "trông con kiểu gì", Hà Lạp Dương cũng là quá sốt ruột mà không nhịn được mắng một câu, mắng xong cũng ý thức được đứng ngoài đường cãi nhau là không lý trí.
Trần Khác Thanh hỏi: "Không phải Tiểu Vũ có điện thoại trẻ em có thể định vị sao?"
Hà Lạp Dương đáp: "Tôi xem rồi, nó không mang theo di động. Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát, tôi sợ nó bị bắt cóc..."
Trần Khác Thanh: "Chắc không phải đâu, là nó tự mình bỏ nhà đi."
Nói rồi, hắn chìa tay tới trước mặt Hà Lạp Dương, mở ra, lòng bàn tay là một mảnh giấy, Trần Khác Thanh nói: "Anh tìm thấy trong hộc bàn của Tiểu Vũ."
Hà Lạp Dương cầm mảnh giấy lên xem, bên trên viết: Anh Tiểu Minh không đi con sẽ không về.
Hết chương 26.