• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cuộc sống của Tiền Bối trở nên khó khăn, cậu vừa mong sớm gặp lại Vưu Diệc Tư để an ủi nỗi khổ tương tư, và cũng mong Vưu Diệc Tư quay về muộn một chút để cậu đối mặt với thực tại chia tay trễ một chút.
Nhưng Tiền Bối có nghĩ như thế nào thì Vưu Diệc Tư vẫn phải trở về.

Anh còn về sớm hơn ngày hẹn một ngày, Vưu Diệc Tư nói: “Anh nhớ em Bối Bối, có thể sớm được gặp em anh rất vui.”
Tiền Bối nghe xong chỉ mím môi cười, trong nụ cười vừa có chút ngọt ngào, vừa có chút cay đắng.
Vưu Diệc Tư đưa Tiền Bối về nhà để thưởng thức món lẩu như đã hẹn, nguyên liệu nấu lẩu là do bạn của Vưu Diệc Tư đem ở Tứ Xuyên về, hai người chỉ cần chuẩn bị thêm thức ăn là được.
Bàn ăn nhà Vưu Diệc Tư rất rộng, Tiền Bối không muốn lãng phí giây phút nào khi ở chung với anh nên cứ nhích lại gần anh, kể cả lúc rửa rau hay xiên thịt.
Tiền Bối xiên thịt rất vụng về, Vưu Diệc Tư không cười cậu mà còn nói muốn ăn xiên thịt cậu làm nhiều hơn nữa.

Tiền Bối nghe vậy thì càng dốc lòng hơn, mím môi nhét đủ các loại thịt làm chiếc xiên que dày cộm.

Vưu Diệc Tư nhìn cậu lóng ngóng, thấy cậu bất cẩn xiên tăm trúng tay nên vội chụp tay cậu lại thổi nhẹ.

Tiền Bối ngại ngùng giật giật mấy ngón tay, cậu rất quý trọng dáng vẻ Vưu Diệc Tư khi anh chăm chú làm gì đó cho cậu, cậu chỉ mong thời gian đừng bao giờ trôi nữa.
Tay hết đau, Tiền Bối lại bắt đầu so tài với tăm tre, Vưu Diệc Tư đành phải từ sau lưng cậu vòng qua, nắm tay hướng dẫn cậu xiên như thế nào mới hợp lý.
Nồi lẩu thơm phức còn chưa kịp ăn vào miệng mà hai người đã nếm được vị ngọt, cảm giác mỗi khi ở chung sự ngọt ngào cứ tuôn trào.
Sau khi ăn no nê, bỗng nhiên Vưu Diệc Tư nói: “Bối Bối, em đi theo anh, anh có quà muốn tặng cho em.”
Tiền Bối đi theo sau Vưu Diệc Tư, phát hiện Vưu Diệc Tư muốn dẫn cậu về phía phòng ngủ thì không khỏi đỏ tai.
Vưu Diệc Tư đẩy cửa ra, ra dấu Tiền Bối đi vào, Tiền Bối vừa vào liền bị một vách tường thu hút hết sự chú ý.

Cậu thấy trên bức tường bên cạnh giường ngủ, có một chiếc kệ bogu cổ, phía trên còn xếp đủ các loại mô hình máy bay.
Vưu Diệc Tư hỏi: “Em thích không, Bối Bối?”
Tiền Bối cảm động nói: “Rất thích, em rất rất thích!” Thích mô hình máy bay là phụ, cậu càng thích tấm lòng của Vưu Diệc Tư hơn.
Vưu Diệc Tư đi lên trước, nắm tay cậu nói: “Em thích gì anh đều nhớ, nguyện vọng của em, anh sẽ dùng hết sức để thực hiện.” Anh không hứa hẹn, anh chỉ hành động, chút tình ý này lại nặng như núi Thái Sơn.
Tiền Bối nhìn gò má của Vưu Diệc Tư, đột nhiên cậu như được tiếp thêm dũng khí, nó thôi thúc cậu nói ra chân tướng.

Vưu Diệc Tư tốt như vậy, anh ấy tốt như vậy… Cậu không muốn ngày chân tướng bị vạch trần, Vưu Diệc Tư sẽ nổi giận vì cậu lừa dối anh lâu như vậy, nên bây giờ cậu không muốn giấu giếm nữa.
“Anh ơi…” Giọng nói Tiền Bối run rẩy.
Vưu Diệc Tư nhìn cậu với ánh mắt thắc mắc.

Tiền Bối nói: “Em có một chuyện muốn thẳng thắn với anh.” Nói đến hai chữ thẳng thắn là trong lòng cậu lại nặng nề: “Em từng là một thuỷ quân, lần đầu tiên bình luận dưới weibo của anh là em nhận tiền… tiền của anh trai anh, Vưu Diệc Ý.”
Vưu Diệc Tư đờ người kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Tiền Bối tiếp tục nói: “Lúc anh gửi tin nhắn cho em, em vốn không định trả lời anh, chỉ là đang nhận đơn từ anh trai anh nên em mới giả làm fan, trả lời trò chuyện với anh.”
Vưu Diệc Tư hỏi: “Em giả vờ trong bao lâu?” Giọng của anh rất bình tĩnh, không nghe ra hờn hay giận.
Tiền Bối thành thật trả lời: “Em không biết… Em phát hiện mình bị anh thu phục thành fan rồi, từ khi xem phim ‘Mẹ chồng nàng dâu’ của anh, em nghĩ anh cố gắng như vậy, còn rất quan tâm fan, anh không nên bị vùi dập như thế.

Chính vào lúc đó em mới ý thức được mình đã trở thành fan của anh rồi.”
“Trừ việc đó ra, em còn nói dối gì anh không?”
“Không có.”
Vưu Diệc Tư thở dài một hơi, nói: “Nói thật, anh không thích bị lừa.” Hàng mi Tiền Bối run rẩy không thôi, chỉ là câu tiếp theo Vưu Diệc Tư nói lại là: “Nhưng mà… Anh không thể không cảm ơn anh trai của anh, nhờ anh ấy mua thuỷ quân, anh mới may mắn gặp được em.”
Tiền Bối trợn to mắt, cậu không dám suy đoán hàm ý của Vưu Diệc Tư, nhưng có vẻ như anh ấy không giận cậu thật???
Vưu Diệc Tư ôm Tiền Bối vào trong lòng, Tiền Bối vẫn còn hoang mang, giống như một chú gấu bông tay dài chân dài ngoan ngoãn vùi trong lòng Vưu Diệc Tư, mặc cho anh siết vai mình lại: “Anh không để bụng quá khứ, anh chỉ muốn tương lai.”
Lúc này Tiền Bối mới hiểu rõ ý anh, cậu vội vã biểu thị lòng trung thành: “Em xin thề, từ nay về sau em nhất định sẽ không lừa anh lần nào nữa hết, em sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh!”

Vưu Diệc Tư nói: “Em giỏi thải rắm cầu vồng quá, độ tin cậy không cao.”
Tiền Bối: “???” Cậu cảm thấy oan ức không thôi, sau một hồi náo loạn thì uy tín của cậu mất hết rồi!
Tiếp đó cậu lại nghe Vưu Diệc Tư nói: “Nhưng không sao cả, anh có thể dùng thời gian cả đời đến khảo sát em, xem em có ngoan ngoãn hay không.”
Thì ra là Vưu Diệc Tư cố ý trêu chọc cậu! Tiền Bối tuy hơi tức nhưng lại lập tức bật cười, Vưu Diệc Tư bỏ qua chuyện cũ chính là may mắn của cậu!
“Hơn nữa, Bối Bối, anh vẫn cảm thấy ID weibo của em rất được.” Vưu Diệc Tư nói xong thì buông Tiền Bối ra, anh giơ tay lên, chiếc nhẫn bạc trên ngón tay áp út của anh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Vưu Diệc Tư gỡ chiếc nhẫn xuống, nắm tay phải Tiền Bối rồi đeo vào ngón giữa của cậu, trân trọng nói: “Hiện tại, anh trao ‘Cái đuôi nhỏ của Vưu Diệc Tư’ cho em.

Em, bị anh bỏ tù rồi.”
Tiền Bối khẽ hôn nhẫn, cười nói: “Rất vinh hạnh.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK