Cái tên này vừa được thốt ra, Kiều Đăng Chí và Vân Tố còn chưa kịp phản ứng, thì sắc mặt của Chung Yểu và Lâm Thương Thương đã thay đổi.
Bố mẹ của Phương Diệp Tâm đều là nhà khoa học. Họ qua đời vì tai nạn trên đường đến địa điểm khảo sát.
Địa điểm mà họ muốn đến, chính là bãi biển Ngọc Thạch.
Và ngay sau khi lo liệu xong đám tang, Phương Diệp Tâm mới mười một tuổi, không biết lấy đâu ra can đảm, đeo chiếc cặp sách nhỏ, nói đi là đi, vượt hơn tám trăm cây số đến bãi biển Ngọc Thạch, sau khi trở về, tinh thần của cô rất sa sút.
Chung Yểu hơi nhíu mày, lo lắng nhìn sang: "Hải Âu..."
"Không sao. Chỉ là hỏi thôi." Phương Diệp Tâm biết cô muốn nói gì, thản nhiên xua tay, "Đã qua bao nhiêu năm rồi, tớ đã thông suốt từ lâu, không sao đâu."
Cô lại nhìn Kiều Đăng Chí và Vân Tố: "Vậy thì sao? Hai người có ấn tượng gì về địa điểm này không?"
"..." Kiều Đăng Chí không hiểu bầu không khí có phần nặng nề này là sao, trầm ngâm một lúc, chỉ khẽ lắc đầu. Vân Tố dường như đã nhớ ra điều gì đó, thốt lên.
"Tôi biết, là khu du lịch ở tỉnh Quý Châu đúng không? Ở thành phố Đan Giang, tỉnh Quý Châu, bên cạnh một ngôi làng nhỏ. Nơi được đồn đại là từng có thiên thạch rơi xuống ấy à?"
"Đúng vậy." Phương Diệp Tâm không khỏi ngồi thẳng dậy, "Cô đã từng đến đó sao?"
"Ừm ừm." Vân Tố vội vàng gật đầu, "Năm tôi tốt nghiệp cấp ba, từng cùng vài người bạn tổ chức chuyến du lịch tốt nghiệp, chúng tôi đã đến đó."
"Đến đó làm gì." Lâm Thương Thương ngạc nhiên, "Nơi đó khá là ít người biết đến, ngay cả cơ sở vật chất du lịch cũng không có."
"Cũng được, phong cảnh thực ra rất đẹp, nhưng quả thực khá là nhàm chán. Đi lại cũng rất bất tiện." Vân Tố thành thật nói, "Thực ra chúng tôi không phải muốn đi chơi, mà là nghe nói giá thiên thạch bán trên mạng rất cao, muốn thử xem có thể nhặt được vài viên hay không."
Rất tiếc, cuối cùng vẫn không nhặt được.
Nghe nói có người trong đoàn lén lút mang theo một viên đá, khăng khăng nói đó là "thủy tinh thiên thạch*", định tự mình bán lấy tiền. Sau đó, khi tìm người kiểm định mới phát hiện, đó chỉ là phân động vật hoang dã đã khô.
"Chờ đã." Nghe cô ấy nói như vậy, Kiều Đăng Chí mới nhớ ra, "Thiên thạch giả sao? Tôi cũng có này. Hồi trước người lớn trong nhà tặng."
Hồi nhỏ, anh bị bệnh tim rất nặng, thậm chí còn yếu ớt đến mức phải nằm viện dài ngày. Người lớn trong nhà thương anh, nên thường thường anh muốn gì họ cũng cố gắng đáp ứng.
Đúng lúc có một khoảng thời gian, anh rất muốn đi nhà thiên văn, nhưng lại không thể xuất viện. Bố mẹ liền tặng anh rất nhiều đồ chơi và vật dụng liên quan để bù đắp, trong đó có một viên "thiên thạch" được nhờ bạn bè mang về từ nơi khác.
Mặc dù cuối cùng viên đá đó cũng bị chứng minh là giả, nhưng lúc đó Kiều Đăng Chí lại không biết. Anh coi nó như báu vật, nâng niu rất lâu.
Mà nguồn gốc của viên thiên thạch giả đó…
Kiều Đăng Chí dừng lại một chút, dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, anh lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Vài phút sau, anh ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu: "Quả thực là từ bãi biển Ngọc Thạch."
Phương Diệp Tâm: "..." Quả nhiên.
"Vậy ngọn núi gần bãi biển Ngọc Thạch thì sao?" Cô tiếp tục hỏi, chú ý nhìn sang Vân Tố, "Cô đã từng đến đó chưa?"
"Tất nhiên là chưa rồi!" Vân Tố không chút do dự lắc đầu, "Ngọn núi ở đó không phải là cấm leo lên sao? Dưới chân núi đều có người tuần tra, còn nói trên núi có heo rừng!"
"Đúng là có mà." Phương Diệp Tâm gật đầu một cách kỳ lạ, "Tránh ra là được mà."
Vân Tố: "..."
Xin lỗi, nhưng cô có thể nói rõ là tránh ai trước được không? Người hay heo rừng?
So với Vân Tố, Kiều Đăng Chí rõ ràng quan tâm đến những chuyện thực tế hơn: "Khoan đã, giọng điệu này... Cô sẽ không định nói là cô đã leo lên đó chứ?"
"Đúng vậy." Phương Diệp Tâm không chút do dự gật đầu, "Nếu không thì tôi hỏi Vân Tố làm gì?"
Tôi biết ngay mà.
Kiều Đăng Chí hít một hơi, thành tâm thán phục: "Phạm pháp không sợ trời đất."
Phương Diệp Tâm: "Lúc tôi lén lút leo lên ngọn núi đó mới có mười một tuổi."
Kiều Đăng Chí: "..." Trẻ trâu phạm pháp!
Phương Diệp Tâm liếc nhìn anh một cái, tự động phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc trong mắt anh, trầm ngâm gật gù: "Nói cách khác, hai người đều chưa từng tiếp xúc với ngọn núi đó. Như vậy thì, nguồn gốc của vấn đề rất có thể là ở bãi biển Ngọc Thạch."
"Nhưng tôi không hiểu, tại sao nhất định phải là bãi biển Ngọc Thạch?" Vân Tố không nhịn được nói, "Biết đâu ba chúng ta còn có những điểm chung khác, chỉ là hiện tại chưa phát hiện ra thôi?"
Phương Diệp Tâm nhìn cô một cái, rất nhanh đưa ra câu trả lời: "Bởi vì loại ảo giác "có đường kẻ màu xanh lá cây" mà tôi nói, xuất hiện sau khi tôi trở về từ bãi biển Ngọc Thạch."
Chuyện này Chung Yểu và Lâm Thương Thương đều biết. Nếu nhớ không nhầm, trạng thái mơ màng, ảo giác liên miên đó đã kéo dài trên người cô suốt nửa năm.
Nghĩ đến đây, Phương Diệp Tâm không nhịn được nhìn sang hai người họ: "Nói đến chuyện này, sau khi tiếp xúc với đồ vật từ bãi biển Ngọc Thạch, hai người có cảm thấy có gì bất thường không?"
"Bất thường sao..." Vân Tố cau mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên "a" lên một tiếng, "Quả thực là có! Sau chuyến du lịch đó, tôi thường xuyên bị chảy máu cam, còn bị ù tai nữa, vì vậy còn phải đi khám bệnh viện."
Chu kỳ kinh nguyệt cũng bị rối loạn. Trước đây, chu kỳ kinh nguyệt của cô rất đều đặn, chỉ có khoảng thời gian đó là rối loạn đáng sợ, khiến cô rất đau đầu.
Ban đầu cô cũng từng nghi ngờ là do bị nhiễm phóng xạ hoặc thứ gì đó ở bãi biển Ngọc Thạch, nhưng hỏi han một vòng, trong cả đoàn du lịch chỉ có mình cô xuất hiện triệu chứng này. Thêm vào việc khám sức khỏe cũng không phát hiện ra bệnh gì, cô liền không nghĩ nhiều nữa, chỉ coi đó là di chứng sau kỳ thi đại học, tìm một bác sĩ Trung y, cẩn thận điều chỉnh sức khỏe.
Uống thuốc Bắc khoảng nửa năm, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình thường. Chuyện này cũng dần dần bị cô quên lãng, nếu không phải Phương Diệp Tâm nhắc đến, cô căn bản không nhớ ra.
Lại là nửa năm... Phương Diệp Tâm ánh mắt lóe sáng, quay sang Kiều Đăng Chí: "Còn anh? Sau khi nhận được thiên thạch có cảm thấy khó chịu không?"
"Khó chịu sao... Chuyện này tôi thực sự không có ấn tượng." Kiều Đăng Chí suy nghĩ một lúc, vẻ mặt khó xử, "Chủ yếu là lúc đó tôi đang nằm viện, căn bản là không có mấy ngày khỏe mạnh."
Nói xong lại dừng lại một chút, trầm ngâm một lúc lâu, anh mới lên tiếng với giọng điệu không chắc chắn: "Nếu phải nói, thì nửa năm vào khoa hồi sức tám lần có tính không?"
Phương Diệp Tâm: "..."
Theo một nghĩa nào đó, anh mới thực sự là người mạnh mẽ, thật đấy.
Tuy nhiên, như vậy thì, kết luận càng thêm rõ ràng. Cả ba người đều có liên quan đến bãi biển Ngọc Thạch, điều này có thể nói là trùng hợp, nhưng sau khi có liên quan, trên người mỗi người đều xuất hiện những triệu chứng kỳ lạ, hơn nữa thời gian kéo dài của những triệu chứng này đều là khoảng nửa năm, điều này rõ ràng không thể giải thích bằng sự trùng hợp được.
"Cũng đúng, nói là trùng hợp thì quá kỳ quái." Kiều Đăng Chí trầm ngâm gật đầu, sau đó lại không nhịn được cau mày, "Vậy tình hình của chúng ta là gì đây? Biến dị do phóng xạ thiên thạch?"
"Chắc là không đến mức đó." Chung Yểu ngồi bên cạnh hóng chuyện nãy giờ, khẽ lắc đầu, cuối cùng cũng lên tiếng, "Nếu có phóng xạ, thì bãi biển kia chắc chắn đã bị phong tỏa từ lâu rồi."
"Hoặc là virus gì đó nhỉ?" Lâm Thương Thương cũng bắt đầu tưởng tượng, "Một loại virus ngoài không gian chỉ có tác dụng với một số ít người."
Ai cũng biết, trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng, những thứ đến từ ngoài không gian thường mang theo virus. Đây là điều hiển nhiên.
Nhưng nếu thực sự là như vậy, thì động cơ của người trong suốt đó rất đáng để suy ngẫm. Hành động của hắn ta, rốt cuộc là giết người có mục đích, hay là săn bắt "người bị nhiễm virus"?
"Nghĩ kỹ lại... Hình như quả thực, cái gọi là "năng lực" của chúng ta, nói là bị bệnh cũng không sai."
Kiều Đăng Chí suy nghĩ một lúc, cũng có phần nghiêng về cách nói này: "Gần như mỗi loại năng lực đều có phần không thể kiểm soát, so với "dị năng", giống biến dị hơn."
Còn có chính là cách thức hành động của người trong suốt kia, mỗi lần giết người trước tiên phải xây dựng không gian để bắt giữ. Nhìn từ một góc độ nào đó, điều này không phải rất giống với cách người xưa đối phó với bệnh dịch sao? Cách ly trước, sau đó tiêu diệt?
Kiều Đăng Chí càng nghĩ càng thấy có lý, sắc mặt cũng dần dần trở nên nghiêm trọng. Nếu thực sự là như vậy, vậy họ còn cần phải tự cứu mình không? Nhỡ đâu đối phương truy sát họ, thực sự là vì mục tiêu vĩ đại như bảo vệ thế giới, vậy những người họ không muốn chết này, không phải lại trở thành kẻ xấu sao.
Đang mải suy nghĩ, trán anh bỗng nhiên nhói đau. Kiều Đăng Chí giật mình tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra là bị Phương Diệp Tâm búng tay vào trán.
"Lời khuyên nhé, trước khi biết rõ tình hình, đừng vội gán cho đối phương vai người tốt." Phương Diệp Tâm thấy anh đã tỉnh táo, liền ngồi trở lại chỗ ngồi, chống cằm bằng một tay, thản nhiên nói, "Nghĩ theo một khía cạnh khác, tại sao mỗi người chúng ta về cơ bản chỉ có một năng lực, còn năng lực của hắn ta, lại có ít nhất hai loại?"
"Biết đâu mục đích của hắn ta chỉ đơn thuần là cướp bóc, chiếm đoạt năng lực của người khác để sử dụng cho riêng mình. Hiện tại chưa có bất kỳ manh mối nào, ai biết lý do thực sự là gì."
Nhưng dù sao đi nữa, có một điều có thể khẳng định…
Về bãi biển Ngọc Thạch, và nguồn gốc năng lực của họ, kẻ đứng sau màn kia chắc chắn biết sớm hơn họ, và biết nhiều hơn họ.
Về mặt thông tin, họ đã bị thua thiệt rất nhiều. Điều này rất bất lợi cho hoàn cảnh của họ.
"Cho nên, tóm lại là, tiếp theo ngoài việc tự bảo vệ mình, chúng ta còn phải tìm cách thu thập thông tin càng nhiều càng tốt, tiếp tục bù đắp khoảng cách thông tin. Điều này rất quan trọng."
Thở phào nhẹ nhõm, Phương Diệp Tâm đưa ra kết luận cuối cùng của mình: "Vấn đề tự bảo vệ mình tương đối dễ xử lý. Vân Tố đã tổng kết được công thức phòng ngừa bị bắt khá là hoàn chỉnh, ngay cả khi không may bị bắt, chúng ta cũng có thể dựa vào "gương" và "mổ tim" để thoát thân. Vẫn có khá nhiều không gian để đối phó."
Khó khăn thực sự, vẫn là ở phần thu thập thông tin.
Bí mật của bãi biển Ngọc Thạch, và cơ chế năng lực cụ thể của đối phương. Phương Diệp Tâm cảm thấy, muốn giải quyết triệt để mối đe dọa từ người trong suốt, ít nhất họ phải đào sâu thêm thông tin theo hai hướng này. Tuy nhiên, nhìn từ tình hình hiện tại, trước mặt họ, dường như không còn chỗ nào để tiếp tục "đào bới".
"Thôi được rồi."
Đang trầm ngâm, vai cô bỗng nhiên bị ai đó vỗ một cái. Quay đầu lại, chính là Lâm Thương Thương đang vỗ tay đứng dậy.
"Những vấn đề không nghĩ ra được, cố nghĩ cũng vô ích. Bây giờ cũng muộn rồi, hay là nấu cơm trước đi." Lâm Thương Thương vừa nói vừa chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường, "Gần một giờ chiều rồi kìa."
Không ăn cơm trưa, thì chỉ có thể đợi đến tối mới ăn.
Phương Diệp Tâm: "..." Cũng đúng.
Thở dài một hơi, cô gật đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Thương Thương mỉm cười, lập tức dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị xuống lầu mua thức ăn, trước khi ra cửa còn đặc biệt hỏi thêm Vân Tố, sợ cô ấy kiêng ăn thứ gì.
"Ơ!" Thấy anh sắp ra cửa, Phương Diệp Tâm suy nghĩ rồi không nhịn được hỏi thêm một câu, "Nói đến chuyện này, anh và Yểu Yểu. thực sự không cảm thấy có gì bất thường sao?"
Không phải là cô đa nghi, mà là suy nghĩ kỹ lại, hình như quả thực có chút không đúng. Lâm Thương Thương và Chung Yểu, nói là người bình thường, nhưng vừa có thể hiểu được lời giải thích của họ về năng lực, lại vừa có thể nhìn thấy Vân Tố đang trong trạng thái tàng hình bị động. Thực sự khó mà không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Lâm Thương Thương rõ ràng hiểu ý cô, cười nhìn cô một cái.
"Không có, thực sự không có. Em cũng nghĩ xem, ba người các em bắt đầu biến dị từ lúc trưởng thành, anh và Yểu Yểu đã trưởng thành được bao lâu rồi?"
Hơn nữa, hai người họ đều chưa từng đến bãi biển Ngọc Thạch, cũng chưa từng trải qua căn bệnh kỳ lạ kéo dài nửa năm kia. Nếu dị năng thực sự là do virus gây ra, biết đâu hai người họ chỉ vì chơi thân với Phương Diệp Tâm, nên đã sớm có kháng thể rồi.
"Yên tâm đi, thư giãn một chút đi. Tối nay về nấu mì trộn thịt bằm nhé." Lâm Thương Thương chắc chắn nói, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Cửa phòng khẽ khép lại, căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Chung Yểu cũng không ngồi yên được nữa, tiến lại gần Phương Diệp Tâm thảo luận nhỏ giọng một lúc, sau đó liền gọi Vân Tố đi, định đưa cô ấy về căn hộ 502, tắm rửa thư giãn một chút.
Để chắc chắn, trước khi ra cửa, Phương Diệp Tâm vẫn nhờ Kiều Đăng Chí cho mượn một chiếc gương, phòng trường hợp không may ba cô gái cùng bị người trong suốt bắt giữ, cũng có thêm một phương tiện để thoát thân.
May mắn thay, chuyện xui xẻo đó đã không xảy ra.
Có lẽ giống như lời Lâm Thương Thương nói, anh ấy và Chung Yểu chỉ là người bình thường có kháng thể mà thôi, loại người bình thường mà người trong suốt không thể bắt giữ.
…
"Quần áo để thay đặt ở đây, đồ lót là đồ mới, cô không cần lo lắng. Còn gương thì, trong phòng tắm có một cái, tôi còn có một chiếc gương soi toàn thân, đợi một lúc tôi sẽ mang đến cho cô."
Vừa bước vào cửa, Phương Diệp Tâm liền chuẩn bị đồ đạc cho Vân Tố, không lâu sau đã chuẩn bị đầy đủ. Vân Tố vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn, Phương Diệp Tâm thản nhiên xua tay, sau đó chỉ vào Chung Yểu.
"Tôi còn việc, phải lên lầu một chuyến. Cô ấy sẽ ở lại bên cô. Cô có chuyện gì thì cứ gọi cô ấy, không cần phải căng thẳng."
Cô vừa nói vừa đi về phía cửa, lúc cầm lấy chìa khóa đặt trên giá để giày, cô bỗng nhiên dừng lại.
Chú ý đến sự dừng lại của cô, Vân Tố lập tức căng thẳng, vô thức nhìn vào ổ khóa: "Cái đó, xin hỏi... có chuyện gì vậy?"
"Ồ, không có gì. Chỉ là đột nhiên nhớ ra một chuyện." Phương Diệp Tâm vừa nói vừa quay đầu nhìn cô một cái, giơ chiếc chìa khóa có gắn USB của mình lên.
"Vừa rồi quá nhiều chuyện, khiến tôi đau đầu quá, mà lại quên mất hỏi một chuyện quan trọng như vậy."
"Bây giờ rảnh rỗi, hỏi luôn. Vân Tố, cô có ấn tượng gì về chiếc USB này không?"
"Sau đó thì sao?"
Vài phút sau, trong căn hộ 1001.
Trong phòng khách chỉ còn hai người, Kiều Đăng Chí vừa nghĩ đến thực đơn cho bữa trưa, vừa hỏi theo lời của Phương Diệp Tâm, "Cô ấy trả lời cô như thế nào?"
"Cô ấy nói, hoàn toàn không có ấn tượng." Phương Diệp Tâm chống cằm bằng một tay, thở dài nặng nề.
Đối với câu trả lời của Vân Tố, cô cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao, trong "tử vong mục kích" mà cô nhìn thấy, hung thủ cũng là siết cổ cô đến chết trước, sau đó mới cắm USB vào miệng cô.
Mà con người không thể biết được chuyện gì xảy ra sau khi mình chết đi. Điều này rất hợp lý.
"Nói cách khác, cô ấy cũng không hề biết chuyện hung thủ còn nhét USB vào miệng người ta, đúng không?" Kiều Đăng Chí trầm ngâm, "Bảo sao trước đó cô ấy chẳng nhắc đến."
"Nhưng tôi cảm thấy, hướng điều tra về chiếc USB này, vẫn cần phải tiếp tục đào sâu." Phương Diệp Tâm nhẹ giọng nói, "Hung thủ sử dụng USB của Quả Hạch, Quả Hạch là người chơi cũ của Ngưỡng Giới Mê Đồ, mà không gian do hung thủ tạo ra lại sao chép thiết kế của Ngưỡng Giới Mê Đồ. Giữa ba thứ này chắc chắn có mối liên hệ nào đó."
"Nói cách khác, cô định điều tra từ người chơi tên là Quả Hạch đó?" Kiều Đăng Chí nhìn cô, "Nhưng cô không phải nói cô ấy đã chết rồi sao?"
Trẻ trâu phạm pháp. Chẳng lẽ cô ấy định đào mộ hoặc gọi hồn sao?
"Anh nghĩ cái gì thế!" Như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, Phương Diệp Tâm bật cười nhìn anh một cái, sau đó khoanh tay lại: "Ý tôi là, có thể điều tra từ nhiều khía cạnh trước. Bạn bè của cô ấy lúc còn sống, dấu vết của cô ấy trên Internet, một số hành vi trên mạng xã hội, đều có thể điều tra trước. Biết đâu lại tìm được thông tin hữu ích thì sao."
"..." Kiều Đăng Chí nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, suy nghĩ một chút, ngồi thẳng dậy, "Này, cô thực sự không quen biết cô ấy sao?"
Phương Diệp Tâm ngạc nhiên nhìn lại: "Ý anh là gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy... Cách cô nhắc đến cô ấy, không giống như đang nói về người không quen biết." Kiều Đăng Chí nhún vai, thành thật nói, "Hơn nữa, cô còn nhớ sáng nay, lúc tôi nói với cô về màu sắc cụ thể của chiếc USB của hung thủ không?"
"Vừa đoán ra chiếc USB đó là của cô ấy, cô liền nói không thể nào, với giọng điệu rất chắc chắn, chính là, nói thế nào nhỉ, cảm giác thực sự không giống kiểu nói chuyện của cô."
Phương Diệp Tâm: "..."
Phương Diệp Tâm: "Không giống chỗ nào?"
"Chính là rất không giống." Kiều Đăng Chí nghiêm túc lặp lại, "Người đã chết, nhưng USB có thể để lại, có thể để lại cho người khác sử dụng, đây là chuyện tôi cũng có thể nghĩ ra ngay lập tức, với đầu óc của cô, không thể nào không nghĩ ra."
"Giọng điệu của cô lúc đó, không bằng nói là không tin, mà giống như đang vô thức phủ nhận một số chuyện. Phủ nhận việc vật kỷ niệm của cô ấy bị hung thủ lấy đi, còn dùng để gây án."
Kiều Đăng Chí nhẹ giọng nói, cau mày với vẻ mặt khó hiểu: "Cho nên lúc cô nói hai người không phải bạn bè, tôi còn khá là ngạc nhiên, thật đấy."
Phương Diệp Tâm: "..."
Nói theo một cách nào đó, việc anh có thể nhạy cảm đến mức này, cũng khiến tôi khá là ngạc nhiên, thật đấy.
Nhìn Kiều Đăng Chí chằm chằm một lúc, Phương Diệp Tâm lảng tránh ánh mắt. Dừng lại một chút, cô lại thở dài nhẹ nhõm.
"Thực sự không quen." Cô lặp lại một lần nữa với giọng điệu bình thản, chống cằm bằng một tay, "Nhưng... có lẽ là do tôi tự mình cảm thấy như vậy thôi."
"Tôi luôn có một linh cảm. Nếu lúc đó, ở buổi offline, chúng tôi có thể trò chuyện với nhau, chắc chắn sẽ trở thành bạn bè."
Kiều Đăng Chí: "?"
"Bởi vì lúc đó, thực ra tôi đã muốn bắt chuyện với cô ấy." Phương Diệp Tâm mím môi, "Tôi đã nói với anh rồi đúng không? Mặc dù đều là streamer, nhưng tôi và cô ấy chuyên về hai lĩnh vực khác nhau. Cô ấy thích làm những video hài hước, rất hoạt động trong các nhóm chat, hôm đó cũng rất năng nổ, có thể nói chuyện với bất kỳ ai."
Thật lòng mà nói, Phương Diệp Tâm thực sự hơi sợ những người như vậy. Thêm vào việc hôm đó là lần đầu tiên cô tham gia buổi offline lớn do nhà phát hành game tổ chức, lại còn với tư cách là khách mời đặc biệt, nên bản thân cô cũng hơi căng thẳng, vì vậy cho đến khi kết thúc buổi offline, cô cũng không nói chuyện nhiều với Quả Hạch.
Cho đến khi kết thúc buổi offline, nhà phát hành mời các khách mời đi ăn cơm cùng nhau.
Tất cả các khách mời đều đang chuẩn bị một cách náo nhiệt, kể cả Phương Diệp Tâm cũng theo đó mà trở nên háo hức. Đúng lúc này, cô vô tình nhìn sang phía Quả Hạch.
Lúc này cô mới phát hiện, cô gái luôn cười nói kia, lúc đó lại không cười.
Mọi người đều đang cười, chỉ có gương mặt cô ấy, gần như không có biểu cảm, ánh mắt xa xăm và mệt mỏi, giống như đang nhìn vào đây, lại giống như đang nhìn về phía xa xăm.
Khiến cho người ta cảm thấy cô đơn. Một nỗi cô đơn lạc lõng.
Điều này khiến Phương Diệp Tâm không khỏi bận tâm.
"Cho nên, trong bữa tiệc sau đó, tôi lại không nhịn được nhìn cô ấy thêm vài lần. Phát hiện quả thực không phải là do tôi tưởng tượng. Con người cô ấy rất mâu thuẫn, rõ ràng đang đứng giữa đám đông, nhưng linh hồn lại giống như rất lạnh lẽo. Rõ ràng cười rất vui vẻ, nhưng trong mắt lại toàn là nỗi cô đơn. Cả con người trống rỗng." Phương Diệp Tâm nói đến đây, lại thở dài một hơi.
"Sau đó, rất kỳ lạ, không biết tại sao, tôi đột nhiên muốn nói chuyện với cô ấy. Và tôi có một linh cảm kỳ lạ, cảm thấy nếu có thể trò chuyện thâm nhập hơn, hai chúng tôi chắc chắn sẽ rất hợp nhau."
Radar tìm bạn bè của cô kỳ lạ thật đấy.
Kiều Đăng Chí lẩm bẩm trong lòng, nhìn vẻ mặt có chút tiếc nuối của Phương Diệp Tâm, anh suy nghĩ rồi quyết định không nói gì, chỉ hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó... Sau đó tôi bắt đầu nghĩ xem nên bắt chuyện như thế nào." Phương Diệp Tâm mím môi, "Đợi đến khi cuối cùng cũng nghĩ ra, đi đến chỗ cô ấy ngồi, lại phát hiện cô ấy đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc điện thoại trên bàn. Tôi cắn răng đợi bên cạnh một lúc, cuối cùng cũng đợi được cô ấy quay lại, còn chưa kịp lên tiếng, điện thoại của cô ấy bỗng nhiên rung lên, hình như có tin nhắn gì đó."
"Cô ấy liếc nhìn tin nhắn đó, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên phức tạp, đôi mắt sáng lên, trông giống như vừa trúng số độc đắc vậy. Sau đó, cô ấy không ăn nữa. Nói với người phụ trách của buổi offline một tiếng, sau đó liền rời đi."
Phương Diệp Tâm nói đến đây, bất lực nhún vai: "Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại cô ấy."
Kiều Đăng Chí: "..."
Kiều Đăng Chí: "Trên mạng thì sao? Hai người cũng không từng trò chuyện với nhau sao?"
"Sau buổi offline đó, tôi có thử tìm cô ấy, nhưng hình như cô ấy rất bận, mỗi lần đều chỉ hỏi han qua loa vài câu rồi kết thúc. Nghe nói hình như là tham gia một dự án quan trọng gì đó." Phương Diệp Tâm thành thật nói, "Thực ra tôi cũng không giỏi kết bạn, cho nên cuối cùng vẫn là đứt liên lạc."
Đây là bi kịch giao tiếp của những người hướng nội sao.
Kiều Đăng Chí há hốc mồm, cảm thấy chuyện này thật đáng để "cà khịa". Suy đi tính lại, anh vẫn là nuốt tất cả trở lại, chỉ chân thành nói: "Quả thực là, rất tiếc.
"Nhưng cũng không còn cách nào khác. Tin nhắn khiến người ta phấn khích đến mức phải rời đi sớm như vậy, chắc chắn là rất quan trọng."
"Ừm, có lẽ vậy." Phương Diệp Tâm nghe vậy, gật đầu một cách lơ đãng. Dừng lại một chút, như thể nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên cau mày.
"Không đúng." Cô bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, "Tôi nhớ ra rồi. Hình như đó không phải là tin nhắn bình thường."
Kiều Đăng Chí ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ý cô là gì?"
"Lúc cô ấy nhận được tin nhắn, điện thoại đang được đặt úp trên bàn. Lúc màn hình sáng lên, tôi có vô tình liếc nhìn thấy."
Phương Diệp Tâm nhanh chóng nói, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: "Biểu tượng của tin nhắn đó là một bông hoa thập tự, nội dung thì tôi không nhìn rõ, chỉ nhớ hình như viết gì đó kiểu "cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi", "chúng ta là đồng loại", "muốn trò chuyện với cậu"..."
Quan trọng là, câu cuối cùng của tin nhắn.
Nếu nhớ không nhầm, đại ý của câu đó là, "Bây giờ cậu vẫn còn nằm mơ thấy những giấc mơ màu xanh lá cây kia sao?"
Kiều Đăng Chí: "Vậy là cô nhìn thấy hết rồi còn gì?"
"Anh im đi." Phương Diệp Tâm nói một cách bất lịch sự, "Trọng điểm là phản ứng của Quả Hạch!"
Vì cách diễn đạt trông giống như đang mời đi hẹn hò, cho nên ban đầu cô còn tưởng là người thầm mến Quả Hạch hay gì đó. Nhưng nghĩ kỹ lại, trừ khi là thầm yêu trộm nhớ nhiều năm cuối cùng cũng thành công, nếu không thì một tin nhắn bày tỏ tình cảm, không cần phải khiến người ta phấn khích như vậy chứ?
Còn có, chính là nền tảng mà Quả Hạch nhận được tin nhắn đó…
Phương Diệp Tâm nhớ rất rõ, đó là một trang web hoàn toàn bằng tiếng Anh. Ở giữa ảnh bìa cũng là một bông hoa thập tự, xung quanh được trang trí bằng một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng, ở giữa trang web là một dãy chữ cái tiếng Anh, khác hoàn toàn với các nền tảng mạng xã hội thông thường ở trong nước.
"Cũng không biết trang web đó là trang gì." Phương Diệp Tâm trầm ngâm, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, "Nếu có thể tìm được trang web đó, biết đâu lại có thể thu thập được thêm thông tin."
Đang suy nghĩ, Kiều Đăng Chí bên cạnh như thể nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên khó hiểu.
Không bỏ lỡ biểu cảm của anh, Phương Diệp Tâm lập tức hỏi: "Sao vậy, anh biết sao?"
"..." Đáp lại cô, là ánh mắt càng lúc càng khó diễn tả của Kiều Đăng Chí, "Sao, cô thực sự không biết sao?"
"Nếu tôi biết thì còn hỏi anh làm gì." Phương Diệp Tâm nói một cách đương nhiên.
Kiều Đăng Chí: "..."
"Ờ, được rồi, nếu cô không miêu tả sai, thì có lẽ tôi thực sự biết." Kiều Đăng Chí vừa nói vừa hít sâu một hơi, tốc độ nói đột nhiên nhanh hơn, "Nhưng mà nói trước, tôi biết trang web này, không phải vì tôi đã từng sử dụng. Mà là vì lúc tôi làm việc ở nước ngoài, khách hàng của tôi đã từng sử dụng. Nghe lỏm được lúc họ trò chuyện."
Phương Diệp Tâm: "..."
Phương Diệp Tâm: "Anh còn dám vòng vo nữa, tin tôi bây giờ sẽ hoán đổi thân xác với anh, sau đó tìm trang web này, chụp màn hình rồi đăng lên dòng thời gian của anh không?"
Kiều Đăng Chí: "..."
"Thôi được rồi." Anh nhắm mắt lại, "Nói thế này nhé, cô biết PO là gì không?"
Phương Diệp Tâm: "Ừm hừ."
"Trang web đó, cô có thể hiểu là, một loại phần mềm có cùng định vị ở nước ngoài." Kiều Đăng Chí cố gắng nói một cách khéo léo, "Cùng gu thẩm mỹ, cùng nhóm đối tượng sử dụng."
Phương Diệp Tâm: "..."
Ồ. Cô bỗng nhiên hiểu ra, bảo sao trên giao diện lại đặc biệt ghi chú 18+.
"Hơn nữa." Kiều Đăng Chí bổ sung, "Cô chắc chắn trên trang web đó vẽ một vầng trăng lưỡi liềm, đúng không?"
Phương Diệp Tâm: "Đúng vậy."
"Vậy thì chứng tỏ, người bạn không thành của cô, lúc đó cô ấy mở là giao diện của tác giả." Kiều Đăng Chí nghiêm túc nói, "Cô ấy với tư cách là tác giả, đã nhận được tin nhắn riêng, hoặc bình luận của người khác gửi cho cô ấy."
"Sau đó vui mừng như trúng số độc đắc, thậm chí còn không ngần ngại rời khỏi buổi gặp mặt quan trọng đang diễn ra?" Phương Diệp Tâm lại cau mày, "Anh không cảm thấy giải thích như vậy càng kỳ lạ sao?"
Kiều Đăng Chí: …
Suy nghĩ kỹ lại, quả thực có chút kỳ lạ.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Phương Diệp Tâm, trong lòng anh đột nhiên giật mình: "Chờ đã, chẳng lẽ cô đang nghĩ..."
"Tôi đang nghĩ, chúng ta cần phải tìm được tài khoản của Quả Hạch trên trang web đó, nghiên cứu kỹ một chút." Phương Diệp Tâm nghiêm túc tiếp lời anh.
Kiều Đăng Chí: …
Kiều Đăng Chí: "Cô chắc chắn chứ?"
Phương Diệp Tâm: "Nếu không thì sao?"
"Thôi được, vậy cô cố lên." Kiều Đăng Chí im lặng một lúc, cười một cách khó tin, như thể đang nghe một câu chuyện hoang đường, "Nhưng mà nói trước cho cô biết, đó là một trong những trang web trao đổi XX nữ lớn nhất thế giới. Cô thậm chí còn không biết tài khoản của cô ấy, chắc là tìm kiếm sẽ mất rất nhiều thời gian... Thôi bỏ đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ."
Phương Diệp Tâm nghe vậy, lại ngạc nhiên nhìn anh một cái, "Ai bảo là tôi tìm?"
Kiều Đăng Chí: "?"
"Tiếng Anh của tôi kém lắm. Vào trong đó thậm chí còn không biết nên xem gì, tìm kiếm kiểu gì?" Phương Diệp Tâm nói một cách đương nhiên, đứng dậy duỗi người, sau đó vỗ vai Kiều Đăng Chí.
"George à, đã đến lúc anh phát huy kinh nghiệm du học của mình rồi. Dù sao đó cũng là một trong những trang web trao đổi XX nữ lớn nhất thế giới. Anh thậm chí còn không biết tài khoản của cô ấy, chắc là tìm kiếm sẽ mất rất nhiều thời gian. Không sao, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ. Tóm lại, anh cố lên."
*Ghi chú: Thủy tinh thiên thạch (雷公墨): là một loại thủy tinh tự nhiên được hình thành từ đất đá bị nóng chảy do tác động của thiên thạch rơi xuống Trái Đất. Loại thủy tinh này thường có màu đen hoặc xanh đen, bề mặt nhẵn bóng.