Lâm Kỳ quấn cái áo khoác lông thỏ mà Salou tặng cậu, chìa tay đón lấy bông tuyết ngoài hang. Bông tuyết rơi vào trên lòng bàn tay, mang theo một chút cảm giác se lạnh trong lành, chỉ chốc lát đã hóa thành bọt nước ngay trong tay.
Lâm Kỳ rút tay lại, lắc lắc bọt nước trên tay, nói với Salou: “Salou, mấy hôm nay cậu có thấy Dinner không, nó lại biến mất mấy ngày rồi”.
Salou lắc đầu, tỏ vẻ không thấy.
Lâm Kỳ có chút khó hiểu, hỏi: “Chả lẽ nó cần ngủ đông ư?” Xem lại tình trạng kỳ quái của vùng đất này, chim muốn ngủ đông cũng chả phải chuyện gì lạ cho lắm. Bất quá Vũ Điểu nếu cần ngủ đông, tộc bán thú nhân bọn họ làm sao còn đánh qua đây được chứ.
Quả nhiên, Salou cười nói: “Vũ Điểu không có cần ngủ đông đâu”.
“Chẳng lẽ di trú? Hình như có vài loài chim khi trời lạnh sẽ bay về phía nam để tránh mùa đông á”.
“Hử? Tôi chưa nghe nói có loài chim nào cần di trú cả. Phần lớn sinh vật trên vùng đất này cả đời đều chỉ sinh sống ở một chỗ, sẽ không vì khí hậu thay đổi mà dời đi đâu”.
Thế cũng quá đáng thương rồi còn gì, Lâm Kỳ nghĩ thầm, sau đó lại chợt nghĩ tới một khả năng có thể khi Dinner chậm chạp không thấy bóng dáng, 囧囧 nói: “Nó không phải là đã tới tuổi nổi loạn, cho nên không muốn về nhà đó chứ”.
Salou nhìn hai cái tay nghịch tuyết bị lạnh tới bỏ bừng của Lâm Kỳ, chìa tay đem chúng nó bao lại trong bàn tay lớn của mình, xoa nắn nhẹ nhàng, nói: “Trước đó tôi ở sân huấn luyện có nhìn thấy nó, bị mọi người bắn rớt hết một đống lông, có lẽ là trốn đi không chịu gặp ai rồi. Không sao đâu, chờ lông nó mọc dài ra lại thì sẽ trở về thôi”. Nói xong, lại phà hai ngụm hơi nóng vào tay Lâm Kỳ.
Cái con chim này rốt cuộc có bao nhiêu sĩ diện vậy chứ! *(nó còn hơn cả sĩ diện nữa á:v)
Hai tay lạnh cóng dưới sự cố gắng của Salou rất nhanh đã ấm lại, cũng mang tới một luồng cảm giác tê tê, Lâm Kỳ rút tay ra khỏi tay Salou, sờ sờ bụng, nói: “Hơi đói bụng rồi, ăn cơm trưa nhé?”.
Salou gật gật đầu, tìm một cái đùi từ trong đống lương thực dự trữ ra, thành thạo lột da – cắt miếng – rửa sạch giao cho Lâm Kỳ. Lâm Kỳ đã đốt xong lửa từ sớm, lấy dầu làm từ thịt heo đen ra bôi lên mấy miếng thịt, rồi đem bỏ vào nồi đá, cùng với mấy loại gia vị đặt lên lửa hầm.
Bản thân Lâm Kỳ cũng tiện tay ở bên cạnh đống lửa sưởi ấm. Phần lớn cây cối trong rừng trời sinh đã có độc, không thể đốt được, cây có thể làm củi đốt đã ít càng thêm ít, lại cách hang rất xa, Lâm Kỳ không nỡ để cho Salou quá vất vả, củi lửa trong hang ngoại trừ nấu cơm, cơ bản không dùng phung phí, cậu cũng chỉ ở khi nấu cơm thì tiện thể sưởi ấm luôn mà thôi. Cũng may nhiệt độ cơ thể của Salou khá cao, khi tối ngủ bảo cậu ta biến thành dạng sói, Lâm Kỳ liền nằm ở dưới bụng cậu ta, vừa ấm áp lại vừa mềm mại.
Trong nồi đá dần dần tỏa ra hương thơm, Salou đã bị bản năng thúc đẩy, ngồi chồm hổm dưới đất dùng hai tay chống người, nghiêng ra trước ngửi mùi hương trong nồi, cái mũi rung rung, hít xong liền ngừng lại thở một cái, nuốt nuốt nước miếng, gần như sắp không duy trì hình người được nữa.
Lâm Kỳ ngồi ở bên cạnh, nhìn vào một loạt hành động này của Salou mà bật cười. Mỗi lần trước bữa ăn thấy được bộ dạng thèm khát lại khó nhịn của Salou, cũng là một trong mấy niềm vui giải trí của Lâm Kỳ. Điều này chứng tỏ trù nghệ của cậu đã được thừa nhận, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của cậu á. Cậu không nhịn được mà chìa tay xoa xoa đầu của Salou, cười nói: “Nồi thịt hầm này còn lâu lắm, đừng có gấp”.
“Ực”, tiếng nuốt nước bọt, cổ họng Salou rung rung, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm thẳng vào nồi thịt: “Chỉ là, đã thơm thế rồi…..”
“Ha ha” Lâm Kỳ bị mấy lời có chút ngây ngô của cậu ta chọc cười, nói: “Chờ sau khi chín lại càng thơm hơn đấy, bây giờ còn chưa có ngấm gia vị đâu. Xem thấy răng nanh cậu khá tốt, không cần chờ hầm nhừ, cậu có thể ăn trước tôi đấy”.
Salou nghe thế, rốt cuộc đưa tầm mắt nhìn chằm chằm thức ăn về, nhìn ngược lại phía Lâm Kỳ: “Cậu nhất định phải chờ hầm nhừ mới ăn ư?”
Lâm Kỳ gật đầu: “Với tôi mà nói thì hầm nhừ tương đối ăn ngon hơn. Bất quá cậu không cần phải nhừ thế đâu, sau khi chín là ăn được rồi, không cần sốt ruột”.
Salou nghĩ nghĩ, ngồi cách đống lửa xa một chút, nói: “Tôi vẫn là ăn cùng với cậu thôi, ăn cùng với cậu ngon hơn”.
Lâm Kỳ nghe thế, trên mặt nóng lên, trong miệng mắng: “Ngu ngốc, không phải đều giống nhau sao chứ?”
Salou khịt mũi, vẫn cảm thấy mùi hương quá mê người, cậu ta lại nuốt một ngụm nước bọt, dứt khoát lết tới sau lưng Lâm Kỳ ngồi, hai tay vòng chặt eo cậu, vùi mặt vào cổ cậu hít sâu một hơi, lại cảm thấy mùi của cậu còn thơm hơn so với mùi thịt hầm nữa, tạm thời không biết chọn như thế nào, nghe được mấy lời Lâm Kỳ nói, liền trả lời: “Không có giống. Ăn gì đó cùng cậu đều đặc biệt thơm ngon hơn, thật đấy!”
Cảm giác được hơi nóng Salou thở ra ngay cổ, Lâm Kỳ nhạy cảm mà rụt cổ lại: “Được rồi, vậy cậu chờ ăn cùng tôi đi, chờ chút nữa thịt rất mềm thì đừng có trách tôi không nhắc cậu đó nha”
“Ưm, không đâu. Lâm Kỳ làm thứ gì cũng đều ngon hết”. Nói xong, Salou lại vùi đầu vào cổ Lâm Kỳ, ừ, vẫn là mùi của Lâm Kỳ tương đối thơm hơn.
Lâm Kỳ bất đắc dĩ đành để con động vật họ ‘cẩu’ to lớn kia vòng sau lưng mình làm nũng, không nhịn được nghĩ, cái bộ dạng của Salou thế này thì sau này đứa nhỏ làm sao bây giờ, một chút cũng không giống một ông bố chín chắn gì hết.
Trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh một lớn một nhỏ hai người phe phẩy cái đuôi mong ngóng nhìn mình đòi ăn thịt….
(= ̄﹃ ̄=)
— phì phì phì! Cùng một nam nhân yêu đương thì cũng đành đi, sao mà cả đầu còn nghĩ tới chuyện sinh em bé cơ chứ! Chả lẽ ông đây đã chấp nhận việc sinh con rồi sao? Chả lẽ là bị đè quá nhiều lần nên ông đây đã biến thành ẻo lả ư? Ông đây là người đứng đắn, tuyệt đối sẽ không sinh em bé nhé, tuyệt đối!
Lâm Kỳ đang ra sức đấu tranh tư tưởng, cái nắp đá trên nồi lửa bị hơi nước tung lên phát ra tiếng vang “lạch cạch”, Salou liền ngồi thẳng lưng lên, vội không kịp hỏi: “Lâm Kỳ, có phải chín rồi không, có phải chín rồi không?”
Lâm Kỳ thấy dáng vẻ ngây thơ của cậu ta, hoàn toàn không biết mình vừa mới vì tương lai của hai người mà lo lắng gần chết, vì đời sau của hai người mà vô cùng giãy dụa, thật sự là tức không thể xả ra được, đang định quay đầu lại nói cậu ta mấy câu, chỉ thấy cậu ta mở ra một đôi mắt to xanh biếc, vô cùng chờ mong mà nhìn mình, mấy lời nói ra bỗng chốc biến thành nói lắp, bị thay đổi đi: “Cậu, thật sự là đồ ăn hàng mà…. xem như tôi sợ cậu, đi mở nắp đi, ăn được rồi đấy”.
Salou nghe thế liền bật lên, không sợ nóng mà bật nắp nồi đá lên, ngửi trước hai cái, nuốt nước bọt một cái, chìa tay định đi bốc thịt ăn, bị Lâm Kỳ giữ chặt lại: “Không được dùng tay! Dù sao cũng là hình người, phải có bộ dạng như người chứ”. Liền lấy đôi đũa đã chuốt xong từ trước đưa cho cậu ta: “Nè, tôi đã dạy cậu dùng sao rồi, thử thử xem”.
Mặt Salou đau khổ mà cầm lấy đôi đũa, vụng về kẹp lấy thịt trong nồi, khó khăn gắp thành công một miếng lên, còn chưa kịp rời khỏi trên nồi liền rớt về lại, bắn không ít nước canh ra ngoài. Lâm Kỳ vội vã kiểm tra cánh tay cậu ta: “Cẩn thật một chút! Có bị phỏng không hả?”
Salou lắc đầu, lại chìa đũa đi gắp, tay trái để không liền căng thẳng mà cào mặt đất, đều sắp cào ra 5 cái rãnh nước rồi.
Lâm Kỳ đành phải bất đắc dĩ mà thở dài, gắp một miếng đưa tới bên miệng Salou: “Ah —-”
Salou hạnh phúc mở miệng ra, sau khi hưởng lợi được một lần, cậu ta liền nắm giữ được kỹ xảo áp dụng ưu thế bản thân thật hiệu quả, sau khi mỗi lần đợi Lâm Kỳ đút cho mình một miếng thịt, cậu ta liền sáp đầu qua, há miệng lớn ra chờ Lâm Kỳ ‘đút cơm’. Lâm Kỳ bó tay với cậu ta, vì thế một nồi thịt hầm liền từ hai người cậu một ngụm tôi một ngụm tới cậu hai ngụm tôi một ngụm tới cậu vẫn ăn còn tôi ngồi nhìn mà từ từ sạch sẽ.
Còn cái vấn đề về chuyện con cái trước đó vừa nghĩ…. thì chờ sau khi giải quyết xong việc của tộc bán thú nhân rồi nói sau đi vậy.