• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nè nè, ôi trời…” Ông chủ phía sau Diệp Noãn kêu mấy tiếng, cuối cùng túm được Cung Ngạn Vũ, “Nè, anh có quen cô gái vừa rồi không? Cô gái mang CD đi chưa trả tiền.”


Cung Ngạn Vũ bật cười: “Tôi trả chung luôn cũng được, cô ta vừa lấy là…” Anh dừng một chút, “đĩa của Cung Ngạn Vũ.”


“A, được được.” Chủ tiệm nghe thấy tiếng anh quen quen, nhìn kỹ anh, “Cung Ngạn Vũ? Cậu, cậu là Cung Ngạn Vũ?” Là fan hâm mộ Cung Ngạn Vũ, đầu lưỡi ông cũng sắp líu lại.


Cung Ngạn Vũ lấy ra cái bóp da, thở dài với ông: “Nói nhỏ giùm tôi.”


“Được được, nói nhỏ.” Ông chủ nhanh nhẹn mở một tờ poster, “Cậu ký tên giúp tôi, tôi không tính tiền.”


Cung Ngạn Vũ cười rộ lên: “Tôi ký tên cho ông, cũng phải trả tiền cho ông, làm ăn vốn cũng không dễ dàng mà.”


“Cậu thật tốt,” ông chủ giơ ngón tay cái, “không uổng công tôi hâm mộ cậu.”


Bị một ông chú trung niên bày tỏ hâm mộ, Cung Ngạn Vũ dở khóc dở cười ký tên cho ông.


Lại nói đến Diệp Noãn, Đàm Phượng gọi điện thoại hỏi cô đang ở đâu, định đến đón. Diệp Noãn liền tìm chỗ ngồi chờ. Ngồi một hồi, nhìn CD trong tay, mới đột nhiên nhớ ra lúc nãy mình còn chưa trả tiền. Từ lúc có Đàm Phượng, mua cái gì cũng là Đàm Phượng đi sau trả tiền, thói quen tự trả tiền cũng sắp thoái hóa rồi.


Diệp Noãn vừa mắng mình óc heo, vừa tất tả quay lại tiệm CD. Nhưng ông chủ đã nói cho cô biết, đĩa của cô, Cung Ngạn Vũ đã thanh toán rồi.


Nhìn kỹ cô gái quen biết Cung Ngạn Vũ, ông vỗ đùi: “Cô không phải là cô nương đóng MV “Giản Tâm” đó chứ? Trông hơi khác, a, tóc dài hơn, trông càng đẹp!”


“Cảm ơn.” Diệp Noãn cười với ông.


Có thể lên TV đều là sao, ông chủ tiệm đem poster vừa rồi Cung Ngạn Vũ mới ký ra: “Cô có thể cũng ký tên giúp tôi không?”


Diệp Noãn vừa ký tên xong, Đàm Phượng cũng vừa đến tiệm đĩa. Cô lên xe, Đàm Phượng liền hỏi: “Sao về sớm vậy”


Diệp Noãn đáp: “Bọn họ hút thuốc, xông khói tớ mệt quá, tớ ra ngoài hít thở không khí.”


“Có quay trở lại không?”


“Thôi khỏi, mình về nhà đi.”


“Ừ,” Đàm Phượng liếc thấy CD trong tay Diệp Noãn, “Cậu cũng nghe hắn hát?”


Diệp Noãn nhét CD vào giỏ: “Hát không tệ, à, ngày mai cậu mua giúp tớ cái máy phát đĩa, lúc nghỉ ngơi ở trường quay chúng ta cũng có thể nghe nhạc.


“Ừ.” Đàm Phượng lên tiếng.


Diệp Noãn cài dây an toàn, trong lòng suy nghĩ, không biết chuyện này có nên gặp mặt nói cảm ơn Cung Ngạn Vũ không. Cô không biết số di động Cung Ngạn Vũ, gọi điện để cảm ơn có vẻ quá cố ý, có khi hắn lại nghĩ khác về cô không chừng. Cho nên thôi thì để lần tới gặp mặt, thuận tiện cảm ơn là hơn.


Về đến nhà Diệp Noãn nhận được điện thoại từ Tô Giản, hỏi cô đã khỏe hơn chưa.


“Tốt hơn rồi,” Diệp Noãn cầm điện thoại, “Em định đi ngủ.”


“Vậy em ngủ sớm một chút đi.” Tô Giản nghe đầu dây bên kia im lặng. “Anh cũng định về nhà.”


“Ừ, ngủ ngon.”


Diệp Noãn gác điện thoại xong thì đi tắm, hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ, cô vừa đặt lưng xuống liền thiếp đi, ngủ một giấc không mộng mị gì.


Hôm sau Diệp Noãn dậy thật sớm, đến trường quay gặp Hạ Xuyên cũng đến sớm, hắn tránh không nhìn mặt cô.


Đàm Phượng trừng mắt: “Cậu với Hạ Xuyên có xảy ra chuyện gì sao?”


Diệp Noãn nói: “Có mâu thuẫn một chút, nhưng không sao, cậu không cần để ý.”


“Không cần để ý? Lỡ mà chị Hướng Phân biết…”


Diệp Noãn xoa xoa thái dương: “Hướng Phân mà biết, cậu nói chị ấy gặp tớ, vừa hay có thể nói với chị ấy, sau này đừng nhận kịch bản có Hạ Xuyên tham gia.”


Diệp Noãn nói ra làm Đàm Phượng kinh ngạc: “Mâu thuẫn lớn lắm sao? Hai người vẫn luôn phối hợp ăn ý mà.” Cô nghĩ ngợi, “Chẳng lẽ ngày hôm qua ở chỗ karaoke hắn làm gì cậu?” Càng nghĩ càng thấy chuyện có thể xảy ra, “Chẳng trách hôm qua cậu là lạ.”


Nghệ sĩ và người đại diện vốn không nên giữ bí mật với nhau, bởi vì một khi có chuyện xảy ra, người đại diện luôn là người đầu tiên giải vây cho nghệ sĩ, đương nhiên phải là người nắm rõ từ đầu tới cuối. Diệp Noãn cũng không có ý gạt Đàm Phượng, liền nói với cô: “Cậu đừng nghĩ lung tung, Hạ Xuyên chỉ là quá nhập vai, để cảm xúc diễn ảnh hưởng đến đời sống, cho nên có gây rắc rối cho tớ một chút.”


Đàm Phượng tiêu hóa nửa ngày mới hiểu thông những câu này. Cô gầm nhỏ: “Cái gì mà tớ nghĩ lung tung, rõ ràng là y như tớ nói mà. Căn bản là thằng nhóc kia đã làm gì cậu? Tớ muốn biết hắn ăn cái gan chó gì mà dám đụng vào người của tớ?”


Sát khí của Đàm Phượng không có dọa Diệp Noãn được chút nào, ngược lại cô còn thấy tức cười: “Ồ, cậu ngày càng có phong thái của người đại diện nha.”


“Bây giờ là lúc cười sao?” Đàm Phượng liếc cô một cái, “Làm sao bây giờ? Hay tớ nói chị Hướng Phân ngầm cảnh cáo hắn một chút?”


“Không cần làm gì cả,” Diệp Noãn nói, “Tớ đã nói rõ ràng với hắn, chỉ có gặp mặt hơi ngượng thôi.”


Chủ yếu là ngại, cho nên về sau cũng không muốn cùng đóng phim nữa, Đàm Phượng bây giờ mới hiểu rõ, nhưng hiểu rõ xong lại có chút lo lắng: “Cậu đúng là hồ ly tinh nha.”


Diệp Noãn liếc cô: “Nói cái gì đấy?”


“Tớ nói sai sao?” Đàm Phượng đếm trên đầu ngón tay cho cô xem, “Cậu nhìn đi, Tô Giản, Hạ Xuyên, hợp tác ba lần, hai người trúng đạn, chỉ có Cung Ngạn Vũ là bình thường, haizz, kỳ thật, xác suất hai trên một, hắn mới là không bình thường.” Cô nhìn Diệp Noãn, phát lo: “Cậu nhìn đi, cứ kiểu này, không phải chẳng bao lâu cậu đã bắn tên khắp giới giải trí?”


Diệp Noãn chép miệng: “Làm thế nào mà tớ lại thấy cậu có vẻ mong đợi vậy? Đừng có mơ, không thể nào đâu. Tô Giản và Hạ Xuyên chỉ là vì tình huống đặc biệt, hơn nữa, tình cảm phát sinh lúc quay phim, đợi quay xong liền nhanh chóng phai nhạt thôi.”


“Cũng có lý.” Đàm Phượng thở dài một hơi, “Chuyện này tớ vẫn giấu chị Hướng Phân giúp cậu, chị ấy mà biết thì cậu lại phải nghe giảng đạo.”


“Cám ơn.” Đời này Tô Giản là thích vẻ ngoài của cô, Hạ Xuyên là vì lòng hiếu kỳ và thời gian diễn thường xuyên chung đụng. Đó có thể xem như tình cảm chân chính sao?


Diệp Noãn không thích Hạ Xuyên hai chân đứng hai thuyền, đương nhiên cũng không lấy tiêu chuẩn người yêu của hắn để đánh giá sức quyến rũ của mình. Sự quyến rũ chân chính không phải là chỉ dành cho người mình thích yêu lại mình toàn tâm toàn ý hay sao? Tuy rằng cô chưa gặp được người như vậy, nhưng trong lòng cô, vẫn luôn mong chờ ngày ấy đến.


Lúc quay phim thường vẫn xảy ra chuyện không hay, thứ nhất là đoàn phim cố ý gán ghép lăng xê, thứ hai là diễn viên diễn chung khi nhập vai, rất dễ cùng bạn diễn phát sinh tình cảm. Chẳng qua Diệp Noãn nghĩ, kiếp trước cô chưa gặp chuyện phức tạp như thế này, có khi nào là vì mọi người đều quá rõ ràng tình cảm thắm thiết của cô dành cho Hạ Xuyên? Cô cảm thấy, để tránh phiền toái, có cần bây giờ cô cũng dùng chiêu ngụy trang, nói với mọi người cô có bạn trai? Haizzz, càng nghĩ càng đau đầu, chuyện này hay là chờ đến lúc có phim được công chiếu rồi hẵng suy xét đi.


Chu Cẩn lại nói với Diệp Noãn, đêm qua khi cô rời khỏi phòng karaoke không bao lâu, Hạ Xuyên cũng rời đi. Diệp Noãn nhàn nhạt ậm ừ.


Vài ngày sau, nhân viên phim trường mới nhận thấy, vai nam chính Hạ Xuyên và nữ chính Diệp Noãn có vẻ kỳ lạ. Vốn là quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm, nhưng cũng là ở mức xã giao, đến giờ trừ diễn chung, hai người đều hoàn toàn xem người kia thành người xa lạ, đến nhìn cũng không thèm nhìn.


Thấy hai người lúc diễn chung vẫn bình thường, đạo diễn cũng không nói được gì, chỉ có thể nghe ngóng mọi người ngấm ngầm bàn tán một chút. Những chuyện đại loại như Hạ Xuyên có ý tứ với Diệp Noãn, nhưng thấy quan hệ giữa Tô Giản và Diệp Noãn nên thẹn quá hóa giận, đến độ bây giờ cũng không còn làm bạn với nhau được nữa.


Cho nên mới nói, cũng không hẳn là tin đồn vô căn cứ.


Vai diễn thời niên thiếu của Thiên Sứ Chi Hôn đã hết. Giữa kịch bản, Hạ Nhi bị bang phái đối đầu với Vu Trần luân phiên cưỡng gian, từ đó hoàn toàn hết ngây thơ, vài năm sau đã thành đại tỷ đứng phía sau hỗ trợ cho Vu Trần.


Vì sự thay đổi của nhân vật, tóc dài của Diệp Noãn từ đen nhánh phải nhuộm đỏ, nối thêm tóc dài đến eo. Nửa thân trên là áo cổ chữ V hở khe ngực, nửa người dưới mặc quần da bó sát người, đi giày gót nhọn, trang điểm trên mặt cũng dày hơn trước nhiều, vừa đẹp vừa quyến rũ. Cô mặc như vật, đứng im trong phim trường cũng không có mấy ai dám tiến lên bắt chuyện, khí thế chị đại quá mạnh mẽ. Chỉ có lúc cô và Đàm Phượng nói đùa với nhau, mọi người mới kịp nhận ra, đây vẫn là A Noãn, cô chỉ là đang diễn mà thôi.


Đối với Diệp Noãn, nửa phần sau vai diễn càng dễ hơn nửa phần trước, cô diễn vai bất đắc dĩ phải rành đời so với diễn ngây thơ càng đơn giản hơn.


Trong kịch bản, Vu Trần và Hạ Nhi được ở bên nhau như mong muốn, nhưng cũng không hạnh phúc như ước mơ của họ. Hạ Nhi để không liên lụy Vu Trần mà không ngừng trưởng thành, nhưng mà từ từ cũng không còn là Hạ Nhi ngây ngô yêu Vu Trần ngày xưa nữa. Họ vẫn yêu nhau, nhưng thời gian ấm áp cùng nhau càng ngày càng bị thay bởi nhiều bất đồng khắc khẩu.


Hôm nay quay cảnh Hạ Nhi tranh cãi ầm ĩ với Vu Trần, xong cùng Mạt Lỵ đến quán bar thư giãn một chút, nhưng gặp phải người phụ nữ lén lút với Vu Trần bên ngoài là Hàn


Tiểu Huyên tìm tới gây sự, sau đó Hạ Nhi gọi Vu Trần đến, bùng nổ một trận tranh cãi kịch liệt.


Cảnh tranh cãi là cảnh quay mệt mỏi nhất, trình tự quay hôm nay cũng là theo trình tự trong kịch bản, quản lý phim trường dựu định đem hai cuộc tranh cãi quay cùng lúc, như vậy có lẽ dễ giữ cảm xúc cho các diễn viên hơn. Nhưng Đường Ninh không đồng ý, ông cảm thấy ầm ĩ một lần, lại cho thời gian chuẩn bị, lần tranh cãi sau sẽ càng nổi bật.


Cho nên Diệp Noãn và Hạ Xuyên quay cảnh tranh cãi đầu tiên xong thì ngồi xe quay một phân cảnh khác. Lúc này, trên mặt nhân vật của Diệp Noãn vẫn còn một phần hy vọng, được mấy cái máy quay đặc tả rất kỹ.


Người yêu nhau thì đâu ai muốn tranh cãi, mỗi câu nói tàn nhẫn với người kia đều giống như một lưỡi dao cắm vào tim mình. Vai Hạ Nhi của Diệp Noãn vừa cùng vai Vu Trần của Hạ Xuyên vừa tranh cãi một trận đỏ mặt tía tai, đến lúc lên xe mới để lộ ra mềm yếu. Cô ngồi ghế sau, nhìn ra ngoài cửa kính, hốc mắt từ từ ửng đỏ. Trong lòng cô đau nhói, nhưng không còn giống trước kia, có thể hơi chút là khóc.


Quay cảnh xong, phó đạo diễn Lương Sơn ngồi trên ghế điều khiển nhắc nhở cô: “A Noãn, cần phải giữ nguyên cảm xúc, chúng ta còn đến mấy cảnh quay quan trọng.”


Diệp Noãn không nói gì, nhìn ra ngoài, gật gật đầu.


Xe đi đến cửa quán rượu, bối cảnh quay đơn giản đã dựng xong, có thể bắt đầu quay.


Cảnh quay bắt đầu.


Diệp Noãn xuống xe, châm một điếu thuốc, đưa lên môi rít một hơi, môi đỏ mọng phun ra khói trắng, vẻ nhu nhược vừa rồi đã biến mất, lại khôi phục khí thế giang hồ.


“Chị Thiên.” Cô đi vào bên trong hai bên đều có người chào hỏi cô.


Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, máy quay đặc tả cổ tay cô, nơi có một vết sẹo dao chém chạy dài từ cổ tay đến khuỷu.


End chapter 26.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK